Vòng xoáy chết - Phần 4.2
Anh đã lén nghi ngờ rằng, ngày đó sẽ đến, nhưng nhìn cận cảnh thi thể người phụ nữ trẻ ấy anh có cảm giác ớn lạnh chết người chạy suốt cơ thể. Cuối cùng Ando cũng tiến đến bàn mổ, đứng sau Nakayama và viên cảnh sát. Anh nhìn vào khuôn mặt người chết từ mọi góc độ, mà vẫn không muốn nhận ra nó. Trên phần tóc sau đầu cô gái có vết bùn đã khô và cứng. Mắt cá chân bị trẹo một cách bất thường. Anh nghĩ là mắt cá chân bị vỡ, hoặc ít nhất là bị bong. Không có dấu hiệu cho thấy cô bị bóp cổ. Thực tế, không hề có một vết thương ngoài nào. Thi thể đã đến độ cứng đờ. Từ lúc chết đến giờ đã hơn chín mươi tiếng đồng hồ.
Ando biết khi còn sống, cô có sắc da khoẻ mạnh. Đã biết bao lần anh tưởng tượng đang ôm cô và cảm nhận làn da cô chạm vào da mình? Anh không bao giờ có cơ hội nữa. Giờ chỉ còn là một thi thể đông cứng đã bị huỷ hoại. Cô gái mà anh từng có ý định yêu đương giờ đang nằm phơi trần nghiệt ngã trên bàn. Ando không thể chịu đựng được thực tế này, nỗi tức giận trào lên trong anh.
“Chết tiệt,” anh thở dài. Nakayam và viên cảnh sát đồng thời quay sang nhìn anh.
Viên cảnh sát không giấu nổi vẻ sửng sốt. “Anh biết cô ta à?” Ando thoáng gật đầu.
“Tôi rất tiếc,” Nakayam lầm bầm, không thể biết chính xác mức độ gần gũi giữa Ando và cô gái.
Viên cảnh sát nói tiếp, thật chậm và có chú ý. “Anh có thể cho tôi biết phải liên lạc với ai không?” Đằng sau giọng lịch sự đó, Ando có thể nhận thấy dấu hiệu kỳ vọng. Nếu anh biết cô là ai, thì việc này sẽ giúp cảnh sát khỏi nhọc công xác định danh tính của cô.
Ando không nói gì, lấy cuốn sổ ghi chép của anh và giở ra. Anh chắc chắn đã viết số điện thoại của bố mẹ cô trong ấy. Anh tìm thấy số, viết lên một trang giấy khác, rồi đưa ra. Viên cảnh sát đọc lại cho Ando nghe.
“Anh có chắc chắn không?” Giọng anh ta gần như khúm núm.
“Tôi chắc chắn. Đó là Mai Takano.”
Viên cảnh sát chạy vội ra khỏi phòng để gọi điện thoại cho bố mẹ Mai và thông báo với họ về cái chết của cô. Ando tưởng tượng ra cảnh diễn ra ở nhà họ: điện thoại đổ chuông, mẹ cô nhấc máy lên, một giọng nói phô trương từ phía đầu dây bên kia, tự xưng là viên chức này nọ từ sở cảnh sát, rồi Con gái bà đã chết…Ando rùng mình. Anh cảm thấy xót xa cho bà mẹ sắp phải trải qua giây phút ấy. Bà sẽ không ngã quỵ xuống, bà sẽ không khóc oà lên. Thế giới xung quanh bà chỉ lùi xa dần.
Anh không thể chịu đựng được việc ở trong phòng mổ lâu hơn nữa. Khi lưỡi dao mổ luồn vào thi thể cô, không khí sẽ ngập mùi tồi tệ hơn rất nhiều so với thứ mùi đang chào đón họ. Và khi thành nội tạng được cắt ra để kiểm tra các chất trong dạ dày và ruột non, thì mùi hôi thối sẽ trở nên cực kỳ khủng khiếp. Ando biết rõ khứu giác có thể lưu lại sự khủng khiếp đến mức nào, và anh không muốn ngửi thấy mùi này. Anh biết rõ đó là định mệnh của mọi sinh vật, cho dù có thuần khiết và xinh đẹp đến nhường nào, thì cuối cùng cũng để lại mùi hôi thối không thể chịu nổi. Nhưng chỉ lần này, anh không muốn bày tỏ tình cảm uỷ mị. Anh muốn giữ cho ký ức của anh về Mai khỏi bị dơ dáy bởi mùi đó.
Anh nói nhỏ vào tai Nakayama, “Tôi phải đi rồi.”
Nakayama nhìn anh nghi hoặc. “Rốt cuộc thì cậu không muốn tham gia?”
“Tôi còn vài việc cần hoàn tất ở phòng thí nghiệm. Nhưng tôi muốn nghe chi tiết sau đấy.”
“Hiểu rồi.”
Ando đặt tay lên vai Nakayama và lại thì thầm với anh ta. “Chú ý đến động mạch vành. Hãy chắc chắn là anh lấy mẫu mô ở đó.”
Nakayama bối rối vì Ando đã có giả thiết về nguyên nhân cái chết. “Cô ấy bị chứng đau thắt ngực sao?”
Ando không trả lời. Thay vì thế, anh bóp vai Nakayama, vẻ mặt cảnh báo đừng hỏi tại sao, rồi nói, “Cứ làm như thế, được chứ.”
Nakayama gật gật đầu.