Vòng xoáy chết - Phần 3.1 - Giải mã
Ando và Miyashita đi theo cô phục vụ đến một bàn gần cửa sổ. Nhà hàng nằm ở tầng cao nhất của bệnh viện đại học và có tầm nhìn tuyệt đẹp ra Khu Ngoại viên của Đền thờ Minh Trị Thiên Hoàng. Bên cạnh đó, nhân viên của trường được giảm giá. Cả hai người đã cởi áo blu trước khi vào nhà hàng, nhưng nhìn thoáng qua cô nhân viên cũng biết họ không phải là khách đến thăm bệnh nhân. Cô đưa cho họ menu đồ ăn trưa đặc biệt dành riêng cho nhân viên. Cả Ando và Miyashita chỉ xem qua rồi gọi suất đặc biệt trong ngày và cà phê.
Ngay khi cô phục vụ đi khỏi, Miyashita nói với một vẻ kỳ lạ. “Tôi đọc rồi”. Từ khi Miyashita rủ anh đi ăn trưa, Ando biết anh ta sẽ mở đầu bằng câu nói đó. Miyashita đã đọc bài phóng sự Ring của Asakawa và bây giờ đã sẵn sàng nhận xét nó.
“Cậu nghĩ sao?” Ando rướn người ra trước.
“Tôi không nói dối đâu. Thật kinh ngạc.”
“Nhưng cậu có tin không?”
“Khỉ thật. Vấn đề không phải là tin hay không. Còn nhiều hơn thế. Tên của các nạn nhân và thời điểm chết anh ta đưa ra đều chuẩn xác. Chúng ta, cả cậu và tôi, đã xem các báo cáo sự việc và biên bản mổ tử thi.”
Tất nhiên anh ta nói đúng. Họ có bản sao báo cáo những cái chết bất thường kia và cả những tài liệu liên quan đến bốn nạn nhân ở Villa Log Cabin. Thời gian chết ghi trong các bản báo cáo đó được Asakawa phản ánh rất chính xác. Không hề có sự mâu thuẫn nào. Nhưng điều làm Ando ngạc nhiên là một nhà nghiên cứu bệnh học sắc sảo như Miyashita lại không tỏ ra chống đối một cách rõ ràng cái ý tưởng rằng những lời nguyền và sức mạnh siêu nhiên đang đóng vai trò trong toàn bộ chuyện này.
“Vậy là cậu chấp nhận nó?”
“Ờ, không phải là tôi không có những nghi ngờ. Nhưng, cậu biết đấy, nghĩ kỹ lại thì khoa học hiện đại chưa tìm ra câu trả lời cho bất cứ câu hỏi cơ bản nhất nào. Sự sống đầu tiên trên trái đất xuất hiện ra sao? Tiến hóa xảy ra như thế nào? Là một loạt sự kiện ngẫu nhiên hay theo một hướng đã định sẵn? Có đủ các loại học thuyết, nhưng chúng ta chưa thể chứng minh được một cái nào. Cấu trúc nguyên tử không phải là hình ảnh thu nhỏ của hệ mặt trời, mà là cái gì đó khó nắm bắt hơn thế nhiều, với đầy rẫy những điều mà ta gọi là sức mạnh tiềm ẩn. Và khi chúng ta cố quan sát thế giới hạ nguyên tử, chúng ta nhận ra rằng tâm trí của người quan sát lại có ảnh hưởng theo một cách khó nhận thấy. Tâm trí, ông bạn ạ! Từ thời Descartes, những người đề xướng ra thuyết cơ giới về vũ trụ đã coi tâm trí lệ thuộc vào bộ máy cơ thể. Và giờ chúng ta nhận ra rằng tâm trí ảnh hưởng đến kết quả quan sát. Do đó, tôi từ bỏ. Chẳng có gì làm tôi ngạc nhiên nữa. Tôi sẵn sàng chấp nhận bất cứ điều gì xảy ra trên thế giới này. Tôi thực sự khá là ghen tị với những người vẫn còn có thể tin vào quyền lực tuyệt đối của khoa học hiện đại.”
Chính Ando cũng có ít nhất một chút nghi ngờ về cái gọi là quyền lực tuyệt đối của khoa học hiện đại, nhưng rõ ràng những nghi ngờ đó không mạnh mẽ như của Miyashita. Làm sao một người có thể cảm thấy thoải mái đứng trong hàng ngũ khoa học nếu như người đó vẫn chứa chấp sự hoài nghi như thế?
“Thế là khá cực đoan đấy.”
“Tôi chưa bao giờ nói với cậu điều này, nhưng thực sự tôi là người theo triết học duy tâm.”
“Một kẻ duy tâm ư?”
“Như đức Phật đã nói, sắc là không và không tức là sắc.”
Ando không chắc lắm Miyashita đang cố nói điều gì. Anh chắc giữa triết học duy tâm và cái thực tại là trống rỗng đó có rất nhiều điều chưa hiểu hết, nhưng giờ không phải là lúc để tìm hiểu rõ hơn luận điểm về thế giới quan của Miyashita.
“Dù sao, trong bài phóng sự có điều gì đặc biệt khiến cậu băn khoăn không?” Ando muốn biết liệu Miyashita có nghi ngờ giống anh.
“Ồ, cái gì cũng khiến tôi băn khoăn cả.” Cà phê đã được mang đến, và Miyashita khuấy tách cà phê đầy kem và đường. Khuôn mặt đỏ ửng của anh hứng trọn ánh nắng chiếu qua cửa sổ. “Trước hết, tại sao lại là Asakawa và chỉ duy nhất Asakawa vẫn còn sống sau khi đã xem cuốn băng?”
Miyashita nhấp một ngụm cà phê.
“Vì anh ta đã tìm ra bùa phép, không phải à?”
“Bùa phép?”
“Cậu biết mà, phần bị xóa ở cuối cuốn băng.”
“Cái đoạn băng muốn buộc người xem phải làm điều gì đó.”
“Vậy nếu Asakawa đã làm mà không hề biết …”
“Làm điều gì?”
“Nó nằm ngay ở cuối bài phóng sự, đúng không? ‘Bản chất của virus là tự sinh sản. Bùa phép: sao cuốn băng ra một bản.'”
Rồi Ando giải thích cho Miyashita vài điều mà anh ta không biết. Có một đầu máy video trong xe của Asakawa vào thời điểm xảy ra tai nạn, và Ando tìm thấy trong căn hộ của Mai một bản sao cuốn băng đã bị ghi đè.
Miyashita giờ dường như đã hiểu ra. “À ha, ra ý của anh ta là thế. Asakawa nghĩ bùa phép là sao cuốn băng ra một bản, và đưa cho người nào chưa xem cuốn băng xem nó.”
“Tôi chắc chắn đấy là điều anh ta đã nghĩ.”
“Vậy, anh ta đi đâu với chiếc máy VCR vào buổi sáng xảy ra tai nạn?”
“Tất nhiên là tới nơi anh ta có thể tìm được hai người để xem cuốn băng. Anh ta hẳn phải rất sốt sắng cứu vợ và đứa con gái nhỏ.”
“Nhưng anh ta khó mà đưa được cuốn băng nguy hiểm kia cho một người hoàn toàn xa lạ xem.”
“Tôi cho rằng anh ta đến nhà bố mẹ vợ. Không thể là bố mẹ đẻ của anh ta được, vì bố anh ta còn sống khỏe mạnh. Tôi đã nói chuyện với ông ấy hôm trước.”
“Vậy là bố mẹ cô vợ đã tự đặt mình trước một mối nguy hiểm nhất thời để cứu con gái và cháu gái mình.”
“Có vẻ như chúng ta cần tìm ra họ sống ở đâu và đi hỏi cảnh sát địa phương.”
Nếu cuốn băng, kèm theo lời đe dọa, được sao chép và phổ biến, thì hẳn sẽ có thêm nhiều nạn nhân nữa trong khu vực xung quanh nhà của bố mẹ Shizu Asakawa. Nhưng nếu như vậy, thì giới truyền thông sẽ không bỏ qua. Cuốn băng còn được phổ biến ngấm ngầm, chưa được công chúng biết đến.
Miyashita dường như cũng vừa có ý nghĩ rằng cuốn video có khả năng phát tán giống như một virus. Anh ta nói giọng chế giễu. “Có vẻ sắp tới cậu sẽ mổ nhiều tử thi lắm đây.”
Câu nói này khiến Ando chợt nhận ra một việc. Xét theo tình hình, nhiều khả năng là Mai đã xem cuốn băng. Kể từ khi cô biến mất đến giờ đã gần hai tuần. Có lẽ cuối cùng chính anh sẽ là người mổ tử thi của cô. Anh tưởng tượng cơ thể xinh đẹp của cô nằm trên bàn mổ, và điều đó khiến anh kinh hãi.
“Nhưng Asakawa vẫn còn sống.” Anh nói như cầu nguyện.
“Vấn đề lớn nhất chúng ta đang gặp phải là: nếu Asakawa đã sao hai bản của cuốn băng, thì tại sao vợ và con gái anh ta vẫn chết?”
“Nói cách khác, tại sao Asakawa vẫn còn sống?”
“Tôi không biết. Virus đậu mùa có liên quan đến chuyện này, đúng không? Theo hướng đó thì hoàn toàn hợp lý khi cho rằng ‘bùa phép’ là sao cuốn băng nhằm giúp virus lan truyền.”
“Nó vẫn hợp lý cho đến cái chết của Ryuji. Nhưng cái chết của vợ và con gái Asakawa lại đặt ra câu hỏi đó một lần nữa.”
“Vậy, việc sao chép có phải là điều cuốn băng muốn?”
“Tôi không biết.”
“Anh không biết giải thích tình huống này như thế nào. Hoặc là bùa phép đã chuyển sang cái gì khác, hoặc có điều gì đó không may đã xảy ra trong quá trình sao chép. Hay có lẽ cuốn băng giết bất cứ người nào xem nó bất kể họ có thực hiện theo bùa phép hay không. Nhưng như thế còn khó giải thích hơn tại sao Asakawa còn sống.
Đồ ăn trưa đã được mang đến, hai người yên lặng một lúc, chú tâm vào việc ăn.
Cuối cùng, Miyashita buông nĩa và nói, “Tôi thấy mình đang ở vào thế rất mâu thuẫn.”
“Ý cậu là sao?”
“À, nếu có một cuốn băng như thế, tôi muốn xem nó. Nhưng nó có thể sẽ giết chết tôi. Tôi nói đó là một mâu thuẫn. Một tuần không phải là thời gian dài.”
“Không phải là thời gian dài?”
“Để tìm hiểu. Nó thực sự khiến tôi tò mò. Về mặt khoa học mà nói, cái chúng ta có là một cuốn băng, một vật trung gian tấn công vào não người thông qua ý nghĩa của hình ảnh và âm thanh, bằng cách nào đó chúng có thể cấy vào cơ thể một loại virus giống virus bệnh đậu mùa.”
“Có lẽ không phải nó cấy virus. Có lẽ những hình ảnh trên cuốn băng bằng cách nào đó đã ảnh hưởng đến ADN của tế bào nạn nhân rồi biến đổi thành một loại virus bí ẩn.”
“Có thể cậu nói phần nào đúng. Tôi đang nghĩ về virus AIDS. Chúng ta không chắc chắn về nguồn gốc của nó, nhưng người ta cho rằng có gì đó đã khiến cho virus của loài người và loài khỉ, vốn tồn tại song song với nhau, tiến hóa, và đấy là điều đã sản sinh ra virus AIDS mà chúng ta biết. Dù sao thì, AIDS cũng không phải là một loại virus đã xuất hiện hàng mấy trăm năm. Phân tích chuỗi bazơ của nó cho thấy rõ ràng rằng nó phân ra thành hai chủng chỉ cách đây khoảng một trăm năm mươi năm. Thông qua một sự kiện ngẫu nhiên.”
“Và cậu muốn tìm ra trong trường hợp này sự kiện ngẫu nhiên đó là gì.”
“Tôi à, tôi nghĩ nó liên quan đến tâm trí.” Miyashita nhoài người về trước cho đến khi mũi anh ta gần chạm mũi Ando.
Tất nhiên, người ta đã biết rằng tâm trí, vốn trừu tượng và phi vật chất, có thể ảnh hưởng đến cơ thể theo nhiều cách khác nhau. Ando biết rất rõ điều này. Bằng chứng là chỉ cần suy nghĩ căng thẳng về điều gì đó sẽ dẫn đến thủng loét màng dạ dày. Bây giờ Ando và Miyashita đang cùng một hướng suy nghĩ. Trước hết, cuốn băng tạo ra cho người xem một trạng thái tâm lý đặc biệt, rồi bằng cách nào đó ảnh hưởng đến ADN của người xem, biến đổi nó đến khi loại virus bí ẩn giống virus đậu mùa sinh ra. Rồi, loại virus giống virus đậu mùa này gây ung thư trong động mạch vành xung quanh tim, dẫn đến xuất hiện khối u. Trong vòng một tuần, khối u đạt đến kích thước đỉnh điểm, chặn dòng máu và làm tim ngừng đập. Nhưng chính virus loại này giống như một kiểu virus gây ung thư, chức năng của nó là lần đường vào ADN và gây ra đột biến tế bào trong lớp giữa của động mạch vành, và nó không có tính lây nhiễm. Ít nhất, các phân tích cho đến bây giờ khiến họ nghĩ vậy.
“Thôi nào, cậu không muốn xem à?” Miyashita thách thức.
“À …”
“Tôi chỉ muốn có cuốn băng đó.”
“Không, tôi nghĩ tốt hơn là không gây thêm rắc rối nữa. Cậu sẽ có kết cục như Ryuji thôi.”
“Nói về Ryuji, thế cậu đã giải mã được chưa?”
“Chưa. Ngay cả khi đó là một mật mã, bốn mươi hai bazơ là con số quá nhỏ để làm được gì. Nó chỉ có thể chứa nhiều nhất là vài từ.”
Đây là một lời bào chữa. Thực tế Ando đã thử giải mật mã đó vài lần, nhưng mọi nỗ lực của anh đều kết thúc thất bại.
“Tôi nghĩ mình đã biết cậu sẽ dùng ngày nghỉ để làm gì rồi.”
Lúc đó Ando mới nhận ra ngày hôm sau là dịp nghĩ lễ toàn quốc, Ngày Cảm tạ Lao động. Và do ngày kia, thứ Bảy, anh không phải làm việc, nghĩa là anh sẽ có một kỳ nghĩ cuối tuần ba ngày. Kể từ khi mất đi đứa con trai và ly thân vợ, anh không để ý nhiều lắm đến những ngày nghỉ. Ở nhà một mình chẳng được việc gì ngoài sự đau khổ, và ba ngày nghỉ cuối tuần mà không có kế hoạch làm gì khiến anh cực kỳ chán nản.
“Ừ, à, tôi sẽ thử xem.”
Có điều, dành cả kỳ nghỉ cố đọc một thông điệp được mã hóa do một người chết gửi nghe có vẻ khá ảm đạm. Nhưng mặt khác, nếu thành công, nó cũng tạo cho anh chút cảm giác đã làm được việc. Ít nhất nó là một trò tiêu khiển.
Do đó anh hứa với Miyashita sẽ tìm ra khi kỳ nghỉ kết thúc. “Đến thứ Hai tôi sẽ cho cậu biết Ryuji muốn nói gì.”
Miyashita với tay qua bàn đập vào vai trái Ando. “Giờ chuyện đó tùy thuộc vào cậu.”