Vòng xoáy chết - Phần 2.5
Yoshino liên tục với lấy cốc nước. Anh ta vờ như đang định lấy nó, nhưng rồi lại liếc đồng hồ đeo tay. Anh ta dường như lo lắng về vấn đề thời gian. Có lẽ anh ta có cuộc hẹn khác ngay sau đó.
“Xin lỗi, anh chờ tôi một chút nhé?” Yoshino cúi đầu rồi đứng dậy khỏi bàn. Anh ta len qua dãy bàn nơi sân hiên quán cà phê, đến quầy điện thoại công cộng cũng gần bàn thu ngân. Khi Yoshino lật mở cuốn sổ ghi chép và bắt đầu nhấn phím điện thoại, Ando cuối cùng cũng có thể dừng lại để thở. Anh tựa lưng vào ghế.
Cách đây một giờ, đúng giữa trưa, Yoshino xuất hiện tại văn phòng của anh ở trường đại học. Ando dẫn anh ta đến quán cà phê trước nhà ga. Danh thiếp của Yoshino vẫn còn nằm trên bàn trước mặt anh.
Kenzo Yoshino. Tin tức Hàng ngày, Văn phòng Yokosuka.
Điều Yoshino đã nói với anh, Ando không thể tin được. Nó khiến đầu óc anh quay cuồng. Yoshino đến, ngồi xuống, và lao vào một cuộc độc thoại không có tác dụng gì ngoài việc gieo mầm những nghi ngờ trong đầu Ando. Giờ anh ta đi gọi điện thoại cho một người mà có trời mới biết anh ta là ai.
Theo Yoshino kể, toàn bộ câu chuyện bắt đầu từ đêm 29 tháng Tám, ở một nơi có tên là Villa Log Cabin, thuộc khu nghỉ mát Pacific Land, Nam Hakone, nằm ở điểm giao nhau giữa bán đảo Izu và đất liền. Một nhóm bốn thanh niên cả nam lẫn nữ qua đêm tại ngôi nhà gỗ B-4 tìm thấy một cuốn băng video do một người phụ nữ nào đó ghi lại bằng phép ngoại cảm. Một cuốn video giết chết bất cứ ai đã xem nó đúng một tuần sau khi xem. Cái quái gì thế này?
Nghe có vẻ vớ vẩn cho dù Ando có nghĩ lại bao nhiêu lần. “Có thể là cái gì đấy giống như chụp ảnh bằng ý nghĩ,” Yoshino nói, như thể điều đó được giải thích được câu chuyện. Dùng ý nghĩ để ghi hình ảnh lên một cuốn băng video? Điều đó hoàn toàn không thể được. Nhưng… giả sử anh kể cho người nào đó nghe về những con số anh tìm thấy trên mẫu báo đã lòi ra khỏi bụng Ryuji? Hoặc cảm giác kỳ lạ của anh khi ở trong căn hộ của Mai? Liệu mọi người có nghĩ anh đang nói chuyện phi lý không? Giữa điều chính ta chứng kiến với điều ta được nghe từ người khác không hề có sự ngang bằng nhau; người này không bao giờ có thể cảm thấy chính xác như người kia cảm thấy được. Nhưng Yoshino đã trực tiếp tham gia, và ít nhất điều anh ta nói đã được chính trải nghiệm của Ando minh chứng. Anh ta đã giúp Asakawa và Takayama điều tra vụ việc. Lời nói của anh ta không phải hoàn toàn thiếu tính thuyết phục.
“Xin lỗi đã để anh phải đợi,” Yoshino nói, ngồi xuống ghế. Anh ta viết nhanh điều gì đó lên cuốn sổ ghi chép, rồi gại đầu bút lên má đầy râu của mình. Râu anh ta cứng, dài và dày, như thể bù đắp cho đám tóc mỏng ở trên đầu. “Giờ, tôi nói đến đâu rồi nhỉ?” Anh ta nhoài người ra trước, áp khuôn mặt râu ria đến gần Ando hơn. Anh ta có sức hút nhất định, biểu hiện trong khi nói.
“Anh bắt đầu nói về việc Ryuji tham gia vào như thế nào.”
“Đúng rồi. Giờ, nếu anh không phiền, mối quan hệ giữa anh với vị giáo sư quá cố ấy là thế nào?”
“Chúng tôi là bạn cùng lớp ở trường y.”
“Tôi cũng nghe nói thế.”
Ando hiểu câu nói này có nghĩa là Yoshino đã kiểm tra thông tin về anh trước khi liên hệ với anh.
“Nhân thể, anh Yoshino, anh đã xem cuốn băng đó chưa?”
Ando đã cân nhắc câu hỏi đó trong đầu trong một lúc.
“Anh đùa đấy à,” Yoshino nói, mắt mở to. “Nếu thế thì anh đã gặp tôi trong phòng mổ tử thi rồi. Không, tôi không có gan để xem.” Anh ta cười khùng khục.
Tất nhiên, cho đến lúc này, đôi khi Ando đã nhầm ngờ vực rằng cuốn băng video có liên quan đến những cái chết kia. Nhưng chưa bao giờ trong những lúc tưởng tượng hoang đường nhất của mình, anh lại ngờ đến sự tồn tại của một cuốn băng, cuốn băng giết chết bất cứ người nào xem nó sau đúng một tuần. Anh vẫn không thể hoàn toàn tin được. Làm sao anh có thể? Anh không thể chấp nhận một chuyện như thế? Trừ phi chính anh xem cuốn băng đó. Thậm chí nếu có xem đi nữa, anh chỉ có thể thực sự tin chuyện này trong một tuần sau đó, khi mà cái chết xảy ra với anh.
Yoshino tranh thú uống tách cà phê giờ đã nguội lạnh. Anh ta hẳn là có được chút rảnh rỗi trong lịch làm việc của mình, vì hành động của anh ta không có dấu hiệu vội vã nữa.
“Vậy tại sao Asakawa vẫn còn sống? Anh ta đã xem cuốn băng đúng không?”
Giọng Ando có vẻ chế nhạo. Asakawa có thể bị căng trương lực, nhưng anh ta vẫn sống. Điều đó dường như không ăn khớp với câu chuyện của Yoshino.
“Anh hoàn toàn đúng. Đó cũng chính là điều tôi băn khoăn,” Yoshino nói, rướn người ra trước. Tôi nghĩ tốt nhất là nên hỏi chính anh ta, nhưng tôi đã cố và chẳng đi đến đâu cả.” Yoshino cũng đã đến bệnh viện ở Shinagawa, và cũng không nói chuyện được với Asakawa.
Rồi Yoshino dường như có một ý. “Có lẽ …” anh ta hãm lại, đầy vẻ quan trọng.
“Có lẽ sao?”
“Tôi nghĩ anh biết tôi định nói gì. Giá mà chúng ta có thể lấy được nó.”
“Lấy cái gì?”
“Asakawa là phóng viên tạp chí tin tức trong tuần chỗ chúng tôi.”
Ando không hiểu Yoshino muốn nói gì. “Tôi biết.”
“À, anh ta có nói với tôi rằng anh ta đang viết một phóng sự đầy đủ về vụ việc này. Ý tôi là, lúc đầu lý do duy nhất anh ta quan tâm chuyện này vì nghĩ rằng đang có một câu chuyện hấp dẫn. Anh ta kết hợp với Takayama, và hai người họ đã vội vã đến Atami, rồi đến đảo Oshima, hy vọng có thể tìm ra đầu mối để giải đáp bí ẩn của cuốn băng. Tôi cho rằng họ đã tìm thấy điều gì đó. Và tôi cá với anh bất cứ cái gì rằng tất cả đã được viết lại và lưu trong một đĩa mềm.” Yoshino quay đầu, để Ando nhìn anh ta bán diện.
“À ha.”
Yoshino quay về phía Ando, lần này với một nét mặt cay đắng hơn. “Tôi chỉ không biết hiện giờ đĩa mềm đang ở đâu. Tôi không thể tìm thấy nó trong căn hộ của anh ta.” Vừa nói anh ta vừa ngước nhìn khoảng không.
Asakawa đã được mang vào bệnh viện, vợ và con anh ta đã chết. Căn hộ bỏ trống. Có phải Yoshino đang nói anh ta đã đột nhập vào tìm chiếc đĩa mềm? “Trong căn hộ của anh ta?”
“Đúng, quản lý tòa nhà là một ông lão dễ tính. Tất cả những gì tôi phải làm là đến đó trình bày một lý do phù hợp, thế là ông ta để tôi vào bằng chìa khóa tổng.”
Việc đó giống y như Ando đã làm ngày hôm kia, vì lo lắng cho Mai, nên anh biết là không thể chỉ trích hành vi của Yoshino. Động cơ có thể khác nhau, nhưng rốt cuộc họ làm những việc giống nhau: họ đã lục lọi các căn hộ khi người chủ vắng mặt.
Trông Yoshino không một chút xấu hổ, chỉ có vẻ khó chịu. “Tôi đã soát mọi ngóc ngách chỗ đó. Không tìm thấy gì cả. Không thấy máy xử lý văn bản, không thấy đĩa mềm.” Đầu gối Yoshino run lẩy bẩy. Rồi anh ta nhận ra và đặt một tay lên gối, thoáng mỉm cười buồn bã với Ando.
Ando nhớ lại những tấm ảnh chụp hiện trường tai nạn của Asakawa. Anh nhớ đến tấm ảnh chụp bên trong xe từ một điểm thuận lợi bên cửa sổ ghế phụ. Thứ mà anh cho là một đầu máy video nằm trên ghế phụ, kẹt dưới phần lưng ghế bị đẩy lên phía trước; trên sàn bên ghế phụ có một vật trông giống máy tính xách tay. Hai vật màu đen này gây ấn tượng sâu sắc cho Ando. Và bây giờ chúng gợi cho anh một ý nghĩ. Anh ngửa đầu, cố gắng cực độ để suy nghĩ, vờ như theo dõi dòng người đang đổ ra khỏi nhà ga như một làn sóng.
Ando nhận ra anh biết nơi phải tìm bản phóng sự có thể giải thích mọi chuyện. Chắc chắn Yoshino đã rất cần mẫn tìm kiếm trong căn hộ của Asakawa, nhưng chiếc máy xử lý văn bản và đĩa mềm không hề có ở đó. Yoshino không biết rằng đi đâu Asakawa cũng mang theo bên mình, và chúng đã nằm trong chiếc xe vào thời điểm anh ta bị tai nạn.
Giờ Ando khá tự tin mình có thể lấy được chiếc đĩa, và anh không có ý định chia sẻ thông tin này cho Yoshino. Anh sẽ quyết định có tiết lộ cho giới truyền thông hay không, chỉ sau khi đã đọc bài phóng sự của Asakawa. Lúc này, tất cả những gì anh biết là loại virus tương tự virus đậu mùa đã được tìm thấy trong tất cả bảy thi thể có liên quan. Nhưng những người phát hiện vẫn chưa sẵn sàng công bố điều này trong giới chuyên môn. Thực tế, họ vừa mới chỉ bắt đầu thành lập một nhóm nghiên cứu chủ yếu gồm những người ở Đại học Shuwa và Đại học Yokodai. Nếu anh cho giới truyền thông biết vào thời điểm này, không thể lường nổi sẽ dấy lên cơn hoảng loạn đến mức nào. Anh phải thận trọng tối đa trong hành động để đảm bảo mọi việc không vượt quá tầm kiểm soát.
Phần sau của cuộc gặp, Yoshino dành để tung ra những câu hỏi mà Ando có thể đoán được. Kết quả mổ pháp y như thế nào? Anh xác định đâu là nguyên nhân cái chết? Liệu có phần nào trong câu chuyện của Yoshino gợi cho anh liên tưởng đến kết quả mổ pháp y không? Tay phóng viên vẫn chúi mặt vào cuốn sổ ghi chép trong khi lướt qua danh sách câu hỏi của mình.
Ando cố gắng trả lời mỗi câu hỏi một các lịch sự và khó bác bỏ càng tốt. Nhưng cùng lúc, suy nghĩ của anh lại dồn về một hướng khác. Anh phải lấy được chiếc đĩa mềm đó ngay. Anh cần làm gì để có được nó?