Vòng xoáy chết - Phần 2.12
Đầu tiên Ando ghé qua phòng xét nghiệm hóa sinh trả lại máy xử lý văn bản cho Ueda, rồi đi đến khoa bệnh học. Anh kẹp dưới tay bản phóng sự đã in đêm hôm trước. Anh định cho Miyashita đọc.
Miyashita ngồi cúi xuống sát bàn, gãi gãi đầu bằng một chếc bút bi. Ando thả bài phóng sự lên mặt bàn cạnh Miyashita, anh ta ngước mắt lên nhìn ngạc nhiên.
“Cậu đọc hộ tôi cái này được không?”
Miyashita chỉ nhìn chằm chằm Ando, ngạc nhiên.
“Có chuyện gì thế?”
“Tôi muốn biết cậu nghĩ gì về cái này.”
Miyashita cầm tập văn bản lên. “Khá dài đấy.”
“Đúng thế, nhưng trong này có những thứ sẽ làm cậu thích thú đấy. Không mất nhiều thời gian để đọc đâu.”
“Cậu không định nói với tôi là cậu đang viết tiểu thuyết trong lúc rảnh rỗi đấy chứ?”
“Kazuki Asakawa đã viết một bài phóng sự về những cái chết.”
“Ý cậu là Asakawa của chúng ta?”
“Đúng.”
Miyashita bấy giờ trông có vẻ quan tâm khi anh ta lật qua một số trang. “Hừmm.”
“Tôi để nó ở đây. Lúc nào đọc xong thì cho tôi biết cậu nghĩ thế nào.”
Ando bắt đầu đi, nhưng Miyashita gọi anh lại. “Chờ đã.”
“Gì thế?”
Miyashita chống tay lên má và gõ đầu bút bi lên bàn. “Cậu chơi trò giải mã giỏi lắm đúng không?”
“Tôi sẽ không nói là tôi đặc biệt giỏi môn này. Hồi ở trường y, một số bạn tôi đã chơi trò này, nhưng chỉ thế thôi.”
“Hừmm”, Miyashita nói, cầm bút gõ lên bàn.
“Sao thế?”
Miyashita nhấc khủy tay ra khỏi bản in mà anh ta đang xem và chuyển cho Ando. “Đây là lý do.” Anh ta chỉ bút vào giữa trang giấy. Đó là bản in mà anh đã nhìn thấy ngày hôm trước, kết quả phân tích chuỗi virus tìm thấy trong máu Ryuji.
“Cậu cho tôi xem hôm qua rồi mà.”
“Tôi biết, nhưng tôi không thể bỏ qua nó được.”
Ando cầm tờ giấy lên để trước mặt. Một dãy các bazơ xếp theo cùng một trật tự đã được chèn vào nhiều lần trong một chuỗi hỗn hợp các bazơ khác.
ATGGAAGAAGAATATCGTTATATTCCTCCTCCTCAACAACAA
Rõ ràng, thật là kỳ lạ khi một dãy bốn hai bazơ xuất hiện vài lần với những khoảng cách phù hợp.
“Và virus của Ryuji là loại virus duy nhất thế này?”
“Đúng. Virus của anh ta là loại virus duy nhất có thêm những bazơ này,” Miyashita nói, ánh mắt không rời khỏi Ando. “Cậu không thấy lạ à?”
“Tất nhiên là có.”
Tiếng gõ bút bi dừng lại.
“Ý nghĩ thoáng qua trong đầu tôi có thể là một dạng mật mã.”
Ando nấc lên. Anh không nhớ là đã kể gì cho Miyashita về chuyện xảy ra sau khi mổ tử thi Ryuji chưa. Không phải là góc tờ báo, và chắc chắn không phải là việc anh đã tìm ra được rừ “ring”. Thế mà bây giờ Miyashita lại nói về mật mã.
“Cứ cho đó là mật mã đi, thế thì ai gửi nó?”
“Ryuji.”
Ando nhắm nghiền mắt lại. Đó là ý nghĩ anh đã hết sức cố gắng tránh nghĩ đến, và giờ Miyashita lại bày ra trước mặt anh.
“Ryuji chết rồi. Chính tôi đã mổ tử thi.”
Miyashita không một chút bối rối. “Ờ, thế nào cũng được. Thử xem cậu có thể giải mã được không?”
Liệu thực sự có khả năng rằng chuỗi bazơ kia có thể bằng cách nào đó được chuyển thành một từ được không? Giống như các chữ số 178136 đã nhanh chóng cho ra từ RING, có lẽ bốn mươi hai chữ cái này có thể được dùng để tạo thành những từ nào đó. Có lẽ chúng thực sự mang một thông điệp quan trọng. Có phải chính Ryuji, từ nơi hầm mộ, đã khắc đi khắc lại nó trong thi thể của anh ta?
Tay Ando, đang nắm chặt bản in, run lên khi thấy chính mình đang bị đẩy vào ngõ tối giống như Asakawa. Nhưng không khi nào anh có thể từ chối lời đề nghị thẳng thắn của Miyashita. Ý nghĩ rằng nó có thể là một mật mã cũng đã xảy đến với Ando khi lần đầu tiên anh thấy chuỗi bazơ đó, nhưng anh đã chôn sâu ý nghĩ này trong não bộ. Anh sợ nếu không chôn nó, cái khuôn khổ khoa học mà anh gắn cuộc đời mình vào đấy sẽ bị biến dạng thêm nữa. Mọi chuyện đang đe dọa sẽ vượt qua khả năng lĩnh hội của anh.
“Cậu cứ giữ lấy. Cứ thư thả thôi, xem cậu có thể làm gì với nó.”
Miyashita được cho là một nhà khoa học. Ando không thể hiểu, tại sao anh ta có thể nói về những ý tưởng phi khoa học này quá dễ dàng.
“Tôi tin ở cậu. Cậu sẽ làm được,” Miyashita nói, tay vỗ vào mông Ando.