Vòng xoáy chết - Phần 1.8
Ando ngủ gật, đầu gối dựa lên cửa sổ xe taxi, Rồi đầu anh trượt ra khỏi tay phải đang kê dưới đầu, anh ngã về phía trước, mặt va vào lưng ghế lái xe; cùng lúc, anh nghe từ xa có tiếng gì giống như chuông báo. Theo phản xạ, anh nhìn đồng hồ. Hai giờ mười. Ngay khi rời Shuwa, anh nhảy lên một chiếc taxi và mới ngồi trên xe chưa đến mười phút. Có lẽ anh chỉ ngủ gật được vài phút, nhưng không hiểu sao anh có cảm giác rằng một khoảng thời gian dài lắm đã trôi qua. Như thể nhiều ngày đã trôi qua kể từ khi Kurahashi cho anh xem những tấm ảnh chụp vụ tai nạn. Cảm giác như đang bị cuốn đến một nơi xa xăm nào đó, Ando ngồi trong chiếc xe kín mít, lắng nghe tiếng chuông kêu.
Chiếc taxi không chạy. Nó đang ở làn bên trái của tuyến đường bốn làn và hẳn là đang ở chỗ chuyển làn xe, bởi vì tất cả phương tiện ở các làn khác vẫn chạy. Chỉ có họ là bị đứng lại. Anh nhoài người về phía trước nhìn ra ngoài qua tấm kinh chắn gió. Đằng trước, bên trái, anh có thể nhìn thấy đoạn giao nhau với đường xe lửa: thanh chắn đã hạ xuống và đèn tín hiệu đang sáng. Có thế chỉ là tưởng tượng của anh, nhưng nhịp đèn nhấp nháy và tiếng chuông dường như có chút không đồng nhất. Nơi giao nhau với tuyến Keihin Express chỉ cách ba mươi mét phía trước trên đường. Một con tàu chạy qua, theo hướng Tokyo, nhưng thanh chắn chưa được nâng lên; đèn mũi tên báo hiệu một tuyến tàu theo hướng Yokohama bắt đấu nhấp nháy. Có vẻ như họ không thể qua đường ngay được. Người tài xế buộc phải ngồi đợi, đang lật giở tập giấy đính trong một chiếc kẹp, thình thoảng lại hí hoáy viết.
Không có gì phải vội. Đến năm giờ mới hết giờ thăm bệnh, nên còn nhiều thời gian.
Ando đột nhiên nhấc đầu khỏi cái tựa đầu: anh cảm giác như ai đang nhìn mình. Ở một nơi rất gần, phía ngoài chiếc xe, một cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào anh. Có lẽ cảm giác ấy giống như một mẫu mô dưới kình hiển vi. Có điều gì đó ở kẻ quan sát, trong cái nhìn chăm chú hướng về anh. Ando nhìn quanh. Có lẽ ai đó ngồi tại trong một trong những chiếc xe khác đã nhận ra anh và đang cố làm anh chú ý. Nhưng anh không nhìn thấy khuôn mặt nào quen cả, và cũng không ai trên vỉa hè. Anh cố tự nhủ rằng chỉ là tưởng tượng, nhưng cái nhìn chằm chằm ấy không có dấu hiệu bớt đi. Một lần nữa Ando ngoảnh đầu sang trái và sang phải. Phía bên trái, ngay bên kia vỉa hè, một đoạn đường đắp cao đầy cỏ xanh chạy dọc theo đường xe lửa. Có gì đó đang cử động rồi dừng lại, chuyển động rồi dừng lại. Không một lần rời mắt khỏi Ando, một sinh vật đang bò trên đất, liên tục thay đổi trạng thái đứng yên và chuyển động. Một con rắn. Ando ngạc nhiên khi nhìn thấy con rắn ở một nơi như thế. Không còn nghi ngờ gì nữa, đó chính là kẻ quan sát mà anh đã cảm thấy, nó làm anh nhớ lại cảnh tượng thời con đi học.
Anh từng sống ở nông thôn, trong một thị trấn nhỏ bao quan là những cánh đồng của người nông dân. Một lần, trên đường đi học về, Ando nhớ đó là một buổi chiều xuân thanh bình, anh nhìn thấy một con rắn nằm trên bức tường cạnh mương. Lúc đầu anh nghĩ con rắn xám mảnh như sợi chỉ chỉ là một vết nứt trên tường, nhưng khi đến gần hơn có thế nhìn thấy cơ thể tròn chịa của nó nổi hẳn lên mặt tường. Ngay khi biết đó là một con rắn, anh nhặt một cục đá to bằng bàn tay. Anh tâng tâng cục đá trong lòng bàn tay, ước đoán kích thước và trọng lượng của nó, rồi đứng vào tư thế của một cầu thủ sắp ném bòng chày. Từ đó anh đứng đến bức tường bên kia con mương cách chừng mấy mét. Anh thực sự không nghĩ rằng mình sẽ ném trúng con rắn. Nhưng hòn đá bay theo hình vòng cung trong không khí và rơi xuống ngay đầu con rắn, làm nát đầu nó. Ando giật lùi hét lên. Anh đang đứng cách xa con rắn chừng hơn ba mét, nhưng anh có cảm giác như đã dằn nát đầu con rắn bằng chính nắm tay siết chặt của mình. Anh chùi lấy chùi để lòng bàn tay vào quần. Con rắn rơi xuống mương như một miếng dính cao su tróc khỏi lớp vỏ thép không gỉ. Ando bước vài bước lên đám cỏ bên bờ mương, nhoài người ra trước, cố chứng kiến giây phút cuối cùng của con rắn. Anh đến đúng lúc thấy xác nó đang trôi đi. Ngay khoảnh khắc ấy, anh cũng có cảm giác bị nhìn chằm chằm giống như bây giờ. Không phải là cái nhìn của một con rắn chết mà là của một con rắn to hơn đang nằm trong bụi cỏ. Bộ mặt nhẵn mượt của nó ko biểu lột một chút cảm xúc nào khi làm anh lúng túng bằng cái nhìn chằm chằm không nao núng của mình. Ando rùng mình trước sự ác tâm trong cái nhìn của con rắn to này, chắc chắn sẽ có một thảm hoạ đổ lên đầu anh. Con rắn to đang ám một lời nguyền lên anh: đó chính là mục đích của cái nhìn chằm chằm kia. Bà anh nhiều lần đe rằng, nếu anh giết chết những con rắn sẽ có chuyện khủng khiếp xảy ra với anh. Cảm thấy hối lỗi, Ando lặng lẽ cầu xin con rắn, hi vọng nó sẽ hiểu anh không có ý giết con rắn nhỏ kia.
Chuyện đã xảy ra cách đây 20 năm. Nhưng lúc này, Ando vẫn nhớ biến cố ấy một cách rõ ràng đến giật mình. Lời nguyền của những con rắn không là gì khác ngoài sự mê tín, anh biết thế. Anh ngờ rằng loài bò sát thậm chí còn không có khả năng nhận ra con cái của chúng. Nhưng… tiếng chuông tiếp tục reo. Đủ rồi đấy! Đừng nghĩ nữa! Ando hét thầm. Nhưng hình ảnh con rắn con với với bụng trắng lật ngửa trôi đi nơi dòng mương, rắn mẹ đang bơi bên cạnh, vẫn quấy nhiễu anh như đám chỉ rối không gỡ được.
Mình đã bị nguyền rủa.
Anh không kiểm soát được suy nghĩ nữa. Trái với mong muốn, anh có thế nhìn thấy chuỗi quan hệ nhân quả đang lờ mờ hiện ra trước mắt. Anh không thể xua đi hình ảnh con rắn con bị giết vướng trong đám cây dọc bờ mương, rắn mẹ đang bơi theo, quấn mình vào rắn con, cả hai đang trôi nổi ở đó… Hình ảnh ấy làm anh nghĩ đến chuỗi ADN. Chuỗi ADN trong nhân tế bào, anh nhận ra, trông giốnn như hai con rắn quấn vào nhau và bay lên trời. ADN, nhờ chúng mà những thông tin sinh học được truyền bất tận từ đời này sang đời khác. Có lẽ hai con rắn đã vĩnh viễn chi phối loài người,
Takanori!
Tiếng gọi thầm tên con chất đầy đau khổ. Anh sợ sẽ không thể kìm được mình nữa. Ando ngẩng đầu lên và nhìn ra cửa sổ. Anh phải phân tán suy nghĩ của mình, phải cắt đứt chuỗi liên tưởng này ngay lập tức. Qua kính chắn gió anh có thể nhìn thấy tàu Keihin Express màu đỏ nhạt đang chạy qua, từ từ. Vì nhà ga Shinagawa ở ngay đằng trước, con tàu chạy không nhanh hơn một con rắn đang trườn. Lại rắn. Không thể nào thoát được. Anh nhắm mắt cố nghĩ đến điều gì khác. Bàn tay nhỏ nắm lấy bắp chân Ando khi nó trôi tuột vào biển cả. Anh lại cảm thấy sự đụng chạm đó. Đó chính là lời nguyền rủa của con rắn, chắc chắn như vậy. Anh sắp bật khóc. Tình huống quá quen thuộc. Con rắn nhỏ, đầu đã bị giập nát, bị dòng nước cuốn đi. Hai mươi năm sau, lời nguyền của con rắn mẹ đã ứng nghiệm. Takanori ở rất gần, nhưng anh đã không cứu thằng bé. Bãi biển vào thứ Sáu, trước khi mùa du lịch chính thức bắt đầu. Anh và con trai bơi ra biển, bám chặt vào một chiếc phao hình chữ nhật. Anh có thể nghe tiếng vợ mình, đang ở trên bờ, gọi:
Taka! Xa rồi đấy. Quay lại đi!
Nhưng thằng bé quá mải mê với việc ngụp lên lặn xuống và vầy nước. Nó không nghe tiếng của người mẹ.
Con yêu, quay lại đi, được không?
Sự kích động bắt đầu thoáng qua trong tiếng gọi của cô.
Những con sóng cao dần lên, và cả Ando nữa, cùng nghĩ đã đến lúc quay lại. Anh cố xoay chiều chiếc phao. Ngay lúc ấy, một con sóng bạc đầu dâng lên trước mặt họ, trong phút chốc lật ngược chiếc phao, đấy cả anh và thằng bé xuống biển. Đầu anh chìm dưới nước, và chính lúc đó anh mới nhận ra rằng họ đã ra quá xa đến mức chân anh thậm chí không chạm đến đáy. Anh bắt đầu hoảng sợ. Khi anh ngoi đầu lên khỏi mặt nước, con trai anh không thấy đâu. Vừa đạp nước, anh vừa xoay người xung quanh, cho đến khi thấy vợ anh lao xuống biển về hướng anh, vẫn mặc nguyên áo. Cùng lúc, một bàn tay tóm lấy chân của anh. Tay con trai anh. Ando vội vàng xoay người về đứa bé để lôi nó lên, nhưng đó là một hành động sai lầm. Bàn tay của Taka trượt khỏi bắp chân anh, và tất cả những gì tay Ando làm được là sượt qua tóc của con trai mình.
Tiếng khóc của vợ anh nửa như điên dại vang lên trên biển đầu hè khi cô bơi hối hả trong dòng nước. Mình biết nó ở rất gần, nhưng mình không với được tới nó! Anh lặn xuống mò mẫm, nhưng không thể tiếp xúc với bàn tay nhỏ ấy được nữa. Con trai anh đã biến mất mãi mãi. Xác nó không bao giờ nổi lên nữa. Nó đã trôi đi đâu? Tất cả những gì còn lại là một ít tóc quấn vào nhẫn cưới của Ando.
Ở đoạn giao nhau với đường tàu, thanh chắn cuối cùng đã được nhấc lên. Ando đang khóc, lấy tay che miệng để giấu tiếng thổn thức. Dù sao người tài xế cũng đã nhận thấy và cứ liên tục liếc nhìn anh qua kính chiếu hậu.
Mình phải cứng rắn lên, trước khi gục ngã hoàn toàn!
Việc bật khóc một mình trên giường là một chuyện, nhưng khóc ngay giũa ban ngày lại chuyện khác. Anh ước có điều gì đó, bất cứ điều gì, anh có thế tập trung suy nghĩ để lôi mình trở lại thực tại. Đột nhiên anh thấy khuôn mặt của Mai Takano hiện lên trong đầu. Cô đang ăn món kem trái cây nhiệt tình tới mức anh nghĩ cô có thể liếm cả đĩa sau khi ăn xong. Cổ chiếc áo sơ mi trắng hơi hé ra khỏi cổ của chiếc áo đầm; tay trái cô đặt lên gối. Ăn xong ly kem, cô dùng khăn giấy lau miệng rồi đứng dậy. Anh bắt đầu nhận ra. Những tưỡng tượng gợi tình về Mai là điều duy nhất có thế kéo anh ra khỏi vực thẳm nỗi đau. Anh nhận ra mình đã không một lần mơ mộng những phụ nữ kể từ khi bị vợ bỏ – hay đúng hơn, kể từ cái chết của đứa con. Anh đã mất hết mọi ham muốn tình dục trước đây.
Chiếc taxi xóc lên xóc xuống khi qua đường ray. Cùng lúc, thân hình Mai cũng nhảy nhót trong đầu Ando.