Vòng xoáy chết - Phần 1.7
Thứ Hai, sau ba ngày nghỉ cuối tuần, Ando đến trường Đại học Y Shuwa, nằm trong Khu Ota. Khi gọi điện từ phòng thí nghiệm của Miyashita, anh đã hối hả muốn có một cuộc hẹn ngay, nhưng người nghe máy đầu dây bên kia không bận tâm lắm, điềm tĩnh nói anh ta có thế sắp xếp thời gian gặp vào thứ Hai, nếu được. Ando đành phải đồng ý. Đây không phải là một vụ điều tra giết người hoặc sự việc gì tương tự. Chỉ là trí tò mò trong anh bị khơi gợi, thế thôi.
Ando gõ cửa khoa Pháp y và đợi. Anh không nghe thấy trả lời từ bên kia cửa. Anh nhìn đồng hồ, nhận ra vẫn còn mười phút nữa mới tới giờ hẹn. Khoa Pháp y thường nhỏ hơn khoa Phẫu thuật hoặc khoa Nội. Ba, bốn người làm việc trong khoa này có lẽ đã đi ra ngoài ăn trưa.
Trong khi anh đang đứng không biết làm gì, thì từ phía sau một giọng nói vang lên, “Tôi giúp gì được cho anh?” Đúng giờ hoàn hảo.
Anh quay lại, thấy một người đàn ông thấp đeo cặp kiếng gọng khoan. Ando thấy anh ta trông quá trẻ để làm giảng viên ở đây, nhưng mặt khác, anh nghĩ mình nhận ra giọng nói the thé đó. Ando đưa danh thiếp, tự giới thiệu tên và công việc của mình. Người đàn ông trẻ tuổi nói, “Hân hạnh được làm quen với anh,” và trao danh thiếp của anh ta. Đúng như Ando nghĩ, đó là một người đàn ông anh đã nói chuyện qua điện thoại hôm thứ Sáu. Danh thiếp ghi tên anh là Kazuyishi Kurahashi, giảng viên khoa Pháp y trường đại học Shuwa. Xét địa vị của người đàn ông, Ando đoán họ ngang tuổi nhau, nhưng Kurahashi trông trẻ như mới ngoài hai mươi. Có lẽ để tránh bị nhầm là sinh viên, anh ta mới nói chuyện với giọng điệu uy quyền và phớt lạnh quá trớn như vậy.
“Xin mời đi lối này,” Kurahashi nói một cách câu nệ, dẫn Ando đi vào.
Ando đã biết gần như mọi thứ có thể qua bản fax. Mục đích của anh hôm nay là thấy tận mắt những thứ không thể gửi qua bản fax được cũng như nói chuyện trực tiếp với người đã mổ tử thi. Anh va Kurahashi trao đổi một chút, rồi bắt đầu chia sẻ những nhận định về các thi thể họ đã giải phẫu. Rõ ràng, Kurahashi khá ngạc nhiên về các saccôm chưa xác định đã làm nghẽn động mạch vành mà anh ta tìm thấy. Ngay khi chủ để cuộc nói chuyện chuyển sang saccôm, thái độ thờ ơ của anh ta đã thay đổi.
“Anh có muốn xem không?’ Nói đoạn, anh ta đi lấy một trong các mẫu mô từ những động mạch vành bị nghẽn.
Ando nhìn kỹ mẫu mô bằng mắt thường, sau đó đặt dưới kính hiển vi để xem xét nó ở cấp độ tế bào. Chỉ nhìn thoáng qua anh đã biết rằng những tế bào này cũng trải qua những biến đổi tương tự như tế bào của Ryuji. Khi tế bào được nhuộm màu bằng hematoxylin-eosin, các tế bào chất chuyển sang màu đỏ, trong khi nhân bào chuyển sang màu xanh, cho phép phân biệt dễ dàng. Ở đây, hình dạng các tế bào bệnh đã biến đổi; nhân của chúng lớn hơn bình thường. Trong khi các tế bào này lại có màu hơi xanh. Ando nhìn vào các đốm đỏ giống như amip đang trôi nổi trên nền màu xanh. Anh phải tìm hiều điều gì đã gây ra sự thay đổi này – hay nói cách khác là thủ phạm. Rõ ràng, điều này không dễ. Anh phải suy luận ra vũ khí giết người và kẻ tội phạm hoàn toàn trên cơ sở những tốn thương gây ra trên thi thể các nạn nhân.
Ando rời mắt khỏi kình hiển vi và hít một hơi thật sâu. Không hiểu sao càng nhìn anh càng thấy khó thở. “Các tế bào này là của ai?”
“Của người vợ.” Kurahashi chỉ hơi quay đầu trả lời. Anh ta đang đứng cạnh những cái giá che kín một bức tường, nhấc các tệp hồ sơ ra rồi lai bỏ vào. Anh ta liên tục lắc đầu, rõ ràng là không tìm được cái đang cần tìm.
Ando lại cúi xuống kính hiển vi, và một lần nữa thế giới hiển vi lại tấn công anh.
Vậy đây là tế bào của vợ Kazuyuko Asakawa. Biết được tế bào này của ai, anh thấy mình đang cố hình dung chi tiết điều gì xảy ra với chủ của chúng. Tháng trước, chiếc xe chồng cô ta lái đã đâm vào một chiếc xe tải gần đoạn ra phía Oi trên đường cao tốc Metropolitan Bayside. Chủ nhật, ngày 21 tháng 10, buổi trưa. Giám định pháp y xác nhận rằng người mẹ và đứa con đã tắc thở chừng một tiếng trước tai nạn. Nói cách khác, họ đã chết cùng một lúc, khoảng mười một giờ sáng. Cùng một nguyên nhân, không gì khác. Và đó là điều mà anh không thể hiểu nổi.
Các khối u này quá nhỏ so với phần còn lại của cơ thể, nhưng đủ lớn để gay nghẽn bất cứ động mạch nào và làm tim ngừng đập. Anh khó mà tưởng tượng được rằng những saccôm phát triển dần trong một khoảng thời gian dài, bởi chúng đã tước đi tính mạng của hai người hầu như cùng một lúc. Thậm chí nếu các nạn nhân bị nhiễm một dạng virus nào đó, giả sử virus nào đó cần thời gian ủ bệnh nhiều tháng trước khi gây ra triệu chứng, thì không thể nào có hai nạn nhận bị chết gần như đồng thời. Khác biệt thể chất giữa các nạn nhân chắc chắn sẽ gây ra độ trễ nhất định. Giữa hai mẹ con Shizu và Yoko Asakawa, sự chênh lệch ấy là gần ba mươi tuổi, điều đó lẽ ra phải có tác động nhất định. Có lẽ chỉ là trùng hợp chăng? Nhưng không thể như thế được. Đôi tình nhân trẻ được khám nghiệm ở Đại học Yokodai cũng đã chết đồng thời. Nếu đó không chỉ là sự trùng hợp, anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc kết luận rằng khoảng thời gian từ khi nhiễm bệnh đến khi chết là cực kì ngắn.
Giả thiết về virus dường như không tạo nên một lời giải thích đầy đủ. Trong giây lát Ando loại trừ kịch bản đó, tự hỏi liệu có phải là ngộ độc thực phẩm hay gì đó tương tự. Đối với ngộ độc thực phẩm, khi hai người cùng ăn cùng một loại đồ ăn nhiễm độc, không có gì lạ khi cả hai cùng có triệu chứng vào một thời điểm. Tất nhiên, “ngộ độc thực phẩm” có thế liên quan đến nhiều thứ; có nhiều dạng độc tố như tự nhiên, hoá chất và vi khuẩn. Nhưng anh chưa từng nghe về bất cứ loại độc tố nào gây ra saccôm trong động mạch vành. Có lẽ một phòng thí nghiệm ở đâu đó đã thực hiện một nghiên cứu tuyệt mật về vi khuẩn học và có cái gì đó biến đổi rồi thoát ra ngoài…
Ando nhìn lại. Anh chỉ thuần tuý suy đoán, và anh biết quá rõ rằng suy doán sẽ chẳng đưa mình đến đâu.
Kurahashi tiến đến bàn nơi Ando đang ngồi kéo ra một cái ghế. Anh ta cầm một tệp hồ sơ, lấy ra mười tấm ảnh.
“Đây là các ảnh chụp hiện trường vụ tai nạn. Tôi không biết chúng giúp gì được cho anh không.”
Anhdo không kỳ vọng những bức ảnh hiện trường sẽ giúp anh biết thêm điều gì. Anh tin rằng vần đề xuất phát từ những bất thường ở cấp độ tế bào, chứ không phải ở sự bất cẩn của người lái xe. Nhưng vì Kurahashi đã mất công tìm ra những bức ảnh đó, Ando thấy không hay lắm khi trả lại mà không nhìn chúng một lần. Anh lướt qua những tấm ảnh, từng cái một.
Bức ảnh đầu tiên là chiếc ô tô bị hỏng nặng. Cobô bị ép lại đến mức hình dạng trông như một quả núi. Cả đèn pha và hãm xung đều bị nghiền nát. Kính chắn gió cũng vỡ vụn, nhưng các cột giữa không bị cong. Mặc dù chiếc xe bị hỏng đến mức không còn sửa lại được, nhưng rõ ràng cú va chạm hầu như không ảnh hưởng đến phần ghế sau.
Bức tiếp theo chụp mặt đường. Đường khô ráo, không có vết xe trượt, cho thấy Asakawa không để ý đến việc lái xe. Anh ta đang nhìn gì lúc đó? Chắc là nhìn vào ghế sau. Có lẽ anh ta đang chạm vào cơ thể lạnh của vợ và con gái. Ando nhớ lại chuỗi sự kiện mà anh đã tưởng tượng ra trong căn phòng xét nghiệm của Miyashita ba ngày trước. Anh chuyển qua hai hay ba tấm ảnh nữa, đặt chúng lên bàn như những lá bài. Chẳng có gì trong ảnh đáng chú ý, anh nghĩ vậy, nhưng rồi tay anh dừng lại. Anh đang cầm tấm ảnh chụp bên trong chiếc xe. Máy ảnh được đặt trên cửa sổ ghế phụ và nhắm vào sao cho chụp được phần trước của cabin. Dây an toàn quấn nơi ghế lái, ghế phụ được đẩy lên trước. Ando nhìn kỹ, trong giây lát không chắc chắn điều gì trong tấm ảnh đã khiến mình chú ý.
Trước đây anh đã từng trải qua khoảnh khắc như vậy khi lơ đãng lật giở những trang sách. Đôi khi một từ xuất hiện trong đầu khiến anh không lật sang trang khác, nhưng anh không thể nhớ đã nhìn thấy nó ở đâu trong cuốn sách, hoặc từ đó là gì. Tay anh toát mồ hôi. Anh có thể cảm thấy trực giác của mình đang hoạt động. Bức ảnh này đang cố nói với anh điều gì đó. Anh đưa tấm ảnh lại gần mặt đến nỗi mũi gần như chạm vào nó. Anh kiểm tra từng chi tiết của bức ảnh. Rồi anh tập trung tầm nhìn vào một điểm, cuối cùng cũng tìm ra điều đang ẩn giấu ở đó.
Trên ghế phụ có một vật màu đen, hầu như che đi vì phần lưng ghế đã bị đẩy lên phía trước. Chỉ có thể nhìn thấy một phần phía trước mặt bên. Một vật tương tự màu đen, phẳng, nằm trên sàn xe, cũng ở phía ghế phụ, được giữ ở đó bởi phần tựa đầu của ghế phụ bị rơi xuống. Ando kêu một tiếng nhỏ phấn kích và gọi Kurahashi lại.
“Này, anh nghĩ đây là cái gì?” Anh đưa tấm ảnh cho Kurahashi và chỉ vào nơi anh ta cần nhìn. Người đàn ông thấp nhỏ này bỏ kính rồi nhìn kỹ bức ảnh. Anh ta lắc đầu, không phải vì không nhận ra vật đó là gì, mà vì anh ta không hiểu tại sao Ando lại quan tâm đến nó.
“Đây là cái gì?” Kurahashi lẩm bẩm mà không rời mắt khỏi tấm ảnh.
“Tôi thấy nó giống một chiếc đầu máy video,” Ando nói, tìm kiếm sự xác nhận.
“Nó quả trông giống thế.” Ngay khi nhận ra vật đó là gì, Kurahashi trả tấm ảnh cho Ando. Vật trên ghế phụ nếu chỉ dựa vào màu đen và kiểu dáng hình vuông của nó thì có thế chỉ là một hộp kẹo. Nhưng nhìn kỹ hơn, phía trước vật này có một núm màu đen hình tròn. Nó chắc chắn giống như một cái đầu máy video, nhưng cũng có thể là một chiếc radio hoặc là âm li. Bất chấp như vậy, Ando cả quyết đó chính là một đầu máy video. Vật trên sàn, dưới cái tựa đầu, giống như một chiếc máy chữ xách tay hoặc một chiếc máy vi tính. Căn cứ vào nghề nghiệp của Asakawa thì không có gì lạ khi anh ta mang theo mình một chiếc máy xử lý văn bản. Nhưng còn một đầu máy video thì sao?
“Tại sao nó lại ở đấy?”
Anh kết luận đó hẳn là chiếc đầu máy video có liên quan đến điều Mai kể. Theo lời Mai, vào ngày sau hôm Ryuji chết, Asakawa đã đến căn hộ của Ryuji và hỏi đi hỏi lại cô về một cuốn băng hình. Ngay ngày hôm sau, anh ta đặt đầu máy video vào ghế phụ của chiếc xe và đi đâu đó, chỉ để rồi gặp một tai nạn trên đường về nhà ở Shinagawa. Anh ta đi đâu với chiếc đầu máy video? Nếu chỉ là để đem sửa thì không cần phải đưa lên đường cao tốc; chắc chắn có các cửa hàng điện tử ở khu anh ta sống. Điều đó làm Ando thắc mắc. Asakawa không thể lái xe đi loanh quanh với một chiếc đầu video mà không có lý do gì.
Ando nhìn lại các tấm ảnh. Khi tìm thấy tấm ảnh chụp biển đăng ký của chiếc xe hỏng nát, anh mở sổ ra ghi lại. Biển số xe vùng Shinagawa, WA 5287. Từ ký hiệu WA, Ando biết rằng nó được thuê. Vậy là Asakawa không chỉ lái xe mang theo cuốn băng, mà anh còn mất công đi thuê một chiếc xe phục vụ mục đích gì đó. Tại sao? Ando thử đặt mình vào vị trí của Asakawa. Nếu anh mang đầu máy video của chính mình đi, thì tại sao anh lại làm vậy?
Sao chép…
Anh không nghĩ ra một lý do nào khác. Giả sử A gọi điện cho B bảo rằng anh ta có một cuốn băng kỳ lạ. B muốn có một bản, nhưng tất nhiên A chỉ có một chiếc đầu máy video. Nếu B thực sự muốn một bản sao, anh ta không còn lựa chọn nào khác là mang một chiếc đầu máy của mình đến nhà A và đề nghị sao cho anh ta một bản.
Thậm chí là như thế… Ando cúi đầu xuống. Một cuốn video thì có liên quan gì đến những cái chết này?
Ando bị ám ảnh bởi một thôi thức không sao lý giải được. Anh muốn lấy được cuốn băng đó – nếu có thế, anh muốn xem nó. Vụ tai nạn xảy ra gần Oi. Nó thuộc quản lý của cảnh sát khu vực nào? Chiếc xe hỏng phải được giữ tạm thời ở phòng giao thông của khu vực đó. Nếu có một đầu máy video trong xe, cảnh sát cũng giữ nó. Vì vợ con Asakawa đã chết, còn anh ta không còn tỉnh táo, có lẽ sẽ không còn ai đến nhận chiếc đầu máy; có lẽ nó vẫn ở nhà kho. Là một chuyện viên Giám định Pháp y, Ando quen biết vài người trong lực lượng cảnh sát. Để lấy được đầu máy video sẽ không quá khó.
Nhưng trước hết, Ando nhận ra, anh cần gặp Asakawa. Ando đã tiết kiệm được nhiều thời gian nếu anh biết nội dung câu chuyện từ chính lời Asakawa kể. Theo như bản fax, Asakawa bị căng trương lực khi anh ta nhập viện, nhưng đấy là cách đây hơn mười ngày. Có lẽ tình trạng của anh ta đã thay đổi. Nếu có bất cứ cơ hội nào để nói chuyện với Asakawa, thì phải càng sớm càng tốt.
“Anh có biết Kazuyuki Asakawa nằm ở bệnh viện nào không?”
“Bệnh viện Hội Cứu trợ Saisei ở Shinagawa, tôi nghĩ vậy.” Karuhashi kiểm tra lại hồ sơ rồi nói, “Tôi đã đúng. Nhưng trong này nói bệnh nhân bị căng trương lực.”
“Tôi vẫn sẽ đến thăm anh ta,” Ando nói, đầu gật gù như thể tự thuyết phục bản thân.