Tuyết Đoạt Hồn - Chương 33: Hộp thư và hộp thư
Anh hiếm khi tỏ ra sôi động, cháy bỏng. Nhưng những người thông minh và những ai biết rõ về anh đều có thể nhận ra ánh mắt ấy sau cặp kính, và cũng đoán được những thay đổi của tâm trạng anh nữa. Na Lan chưa giao lưu với anh quá nhiều lần song lúc này cô cũng nhận ra nét trách móc trong ánh mắt Ba Du Sinh. Nhân viên y tế chạy đến hiện trường lập tức kết luận Phùng Cát đã chết; người chứng kiến thì nhiều nhưng không ai có thể nói rõ kẻ nào đã đâm Phùng Cát. Có người nói đó là một gã cao to, có người nói gầy gò, có người nói hung thủ đã chạy ra đám đông đang chờ vào cửa ga, lại có người bảo hắn đã trà trộn vào dòng người đi vào ga. Thậm chí có người đến sau xúm lại xem rồi nói Na Lan là hung thủ.
Cao nhân ở ẩn nơi đông đúc, thế rồi nơi đông đúc lại là điều kiện tốt đối với kẻ ác. Hình như Phùng Cát có ý lựa chọn nơi kết thúc đời mình.
Trước lúc chết anh ta cũng không kịp cho Na Lan biết tên thật của mình. Sau đó Ba Du Sinh cho cô biết trong ví anh ta có chứng minh thư với tên thật là Phùng Triết (1)
Anh ta không
tin bất cứ ai.
“Anh ta đồng ý gặp em với điều kiện là không để cho cảnh sát can dự…” Na Lan đánh bạo chủ động giải thích trước khi Ba Du Sinh hỏi cô.
Có thể thấy Ba Du Sinh đang cố nén thất vọng, anh ngắt lời: “Nhưng cô nên tin ở trực giác của mình, ít ra cũng nên báo với tôi…”
“Trực giác của em là trước hết nên nghe xem anh ta có điều gì muốn nói, em muốn anh ta tin em.” Na Lan nói: “Khi mới liên lạc với anh ta, em đã khuyên anh ta hãy gặp công an nhưng anh ta lại phản ứng rất mạnh. Em sợ nếu em báo với anh, thì anh ta sẽ dứt khoát không liên lạc với em nữa.”
Nhưng giờ đây anh ta đã chết, cô và họ hợp tác với nhau vui quá nhỉ?!
Cũng may, Na Lan biết Ba Du Sinh không bao giờ nói những câu như thế.
Đúng vậy, anh chỉ nhẹ nhàng hỏi: “Lúc sắp chết, anh ta đã nói những gì?”.
“Lúc đó rất ổn, anh ta cũng sắp nguy đến nơi nên em nghe không rõ, hình như nói là ‘hộp thư’…
Tại sở công an, sau khi đã chính thức làm thủ tục trình bày, Na Lan thẫn thờ bước ra cửa, nhìn không gian tươi sáng bên ngoài, cô có cảm giác như ở đâu đây đang có một thế giới khác. Dưới ánh nắng rực rỡ nhường này mà lại xảy ra những tội ác như thế.
Cái chết không ngớt đeo bám con người, trước tiên là Ninh Vũ Hân, rồi đến Phùng Triết, đều chết ở ngay bên cô. Cô bỗng cảm thấy cô vẫn đang “nhởn nhơ” trên cõi đời, nếu không phải là chuyện thần kỳ thì là “bọn chúng” đang muốn lợi dụng cô để đạt được ý đồ gì đó. Có lẽ, khi cô khám phá ra mọi sự thật thì cũng là lúc thần chết ban cho cô một nụ hôn nồng nàn.
Lúc này cô mới nhận ra mình không hề cứng cỏi gì hết, hình như cô đang bước vào chốn đầm lầy ngập ngụa chướng khí, chân mềm nhũn, đầu choáng váng mụ mẫn. Cô bám vào bức tường rồi hít thở thật sâu.
Không rõ Ba Du Sinh đã đứng bên cô từ lúc nào. “Cô sau thế?”. Anh tỏ ra rất quan tâm.
“Lúc này chẳng có ai khác, anh cứ mắc nhiếc em đi!” Na Lan gượng cười, tỏ ý mình vẫn ổn cả.
Ba Du Sinh cũng cố mỉm cười: “Có gì mà phải mắng mỏ? Nhưng hình như tâm trạng cô không tốt lắm, nên về nhà nghỉ ngơi. Tôi đã bố trí, kể từ nay cô và Tần Hoài phải được bảo vệ, nhất là cô, cô đã bị lộ tung tích.”
“Nhưng em cảm thấy các anh không cần lãng phí cho em như thế, trước mắt, tạm thời không có ai đe dọa bọn em cả.”
“Sao cô lại nghĩ thế?”
“Trong mấy tiếng đồng hồ vừa qua, em hồi tưởng lại tất cả các sự việc xảy ra ở cửa ga tàu điện ngầm sáng nay, nhận ra rằng, kẻ sát hại Phùng Triết biết rất rõ hành tung của anh ấy
và em, chúng đủ mánh lới giết Phùng Triết mà không để lại mảy may dấu vết thì chúng cũng có thể nhân tiện giết em luôn, nhưng chúng đã không ra tay.” Na Lan rất thấm thía cảm giác “cá nằm trên thớt” là gì. Cảm giác này khiến Na Lan thấy rợn người, mặc dù cô đã từng vào phòng giải phẫu mà vẫn bình thản như không.
Ba Du Sinh im lặng hồi lâu, rồi anh hỏi: “Không phải cô đang nói đùa đấy chứ?”.
“Hôm nay em chẳng còn bụng dạ nào để nói đùa. Nhưng em có thể khẳng định một điều: chỉ khi nào giải tỏa được mọi mối nghi hoặc thì em mới có được tự do thật sự.” Cô bỗng cảm thấy câu này rất quen.
À, lần đầu tìm ra cô, Đặng Tiêu đã nói câu này nhằm tác động đến cô.
Máy di động cho biết có hai cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn hỏi thăm, đều là của Đặng Tiêu. Anh ta đã biết tin, muốn liên lạc gấp với Na Lan, muốn bảo vệ cô và cùng cô đi “ở ẩn chốn đông đúc”.
Ba Du Sinh nói: “Có cẩn bảo vệ hay không, không phải do cô hoặc tôi toàn quyền quyết định….”
“Em không muốn nhìn thấy thêm người vô tội gặp nguy hiểm, anh ạ.” Na Lan nhìn Ba Du Sinh bằng ánh mắt nài nỉ.
“Nhưng ít ra cũng nên cử người… đưa… cô… hai người…” Anh lúng túng không biết nên nói sao.
Na Lan hiểu cả. Cô nói: “Em nghĩ mình vẫn nên cùng Tần Hoài về đảo. Gần đây em đã thử giao lưu với Tần Mạt, cảm thấy có chút tiến triển.” Thực ra cô biết đó không phải là nguyên nhân duy nhất. “Nếu các anh giải được câu đố về ‘hộp thư’ hoặc hiểu được thêm nhiều về Phùng Triết thì phải cho em biết với!”
“Kỹ thuật viên của chúng tôi đã vài lần mở hộp thư của Phùng Triết, không có gì cả, nó cũng trống trơn như máy di động của anh ta. Chúng tôi đang liên hệ với nhà mạng, xem xem có thể khôi phục các dữ liệu đã bị xóa vĩnh viễn không. Nếu có kết quả tôi sẽ cho cô biết. Tôi vẫn muốn… cô tiếp tục giữ liên lạc với chúng tôi.”
Na Lan gật đầu rồi chào tạm biệt Ba Du Sinh. Đôi chân đã có cảm giác vững chắc như đi trên mặt đất. Ra khỏi cổng Sở Công an, bỗng thấy chiếc xe Odysseia của Tần Hoài từ đâu đó lướt đến, dừng ngay bên cạnh. Cô lên xe và ngoái lại nhìn, thấy Ba Du Sinh đang chăm chú nhìn theo, vì khoảng cách khá xa nên không nhìn rõ ánh mắt anh sau cặp kính.
Tần Hoài lái xe đi một quãng xa, cả hai đều im lặng, cuối cùng Na Lan lên tiếng. “Có thể anh ấy sẽ bố trí người đi theo chúng ta.”
Tần Hoài nói: “Như thế cũng tốt. Hôm nay sau khi Phùng Triết bị hại, nhìn xác anh ta… tôi nghĩ rằng rất có thể sẽ đến lượt tôi và
cô!”.
“Nhìn xác Phùng Triết, tôi lại nhớ đến thi thể Ninh Vũ Hân. Tôi đã hai lần nghĩ hệt như anh. Nhưng tôi lại nghĩ, càng như thế thì tôi càng không lùi bước. Anh có dám giúp tôi không?”
Nhìn nghiêng, thấy khóe miệng Tần Hoài cười bình thản nhưng kiên định: “Câu này tôi đang định hỏi cô. Mấy năm nay tôi vẫn chờ sẽ xảy ra chuyện thần thoại Diệc Tuệ bỗng xuất hiện bên tôi. Cho nên tôi vẫn âm thầm lẳng lặng điều tra, thậm chí tỏ ra đàng điếm để tự dối mình và dối người đời. Nhưng hôm nay tôi nhận ra rằng chúng ta không thể chỉ hình dung chúng ta là bọn tàn độc mà phải gọi chúng là ác quỷ khát máu…” Bỗng anh quay sang hỏi: “Nhưng, tại sao cô lại tin tôi? Chẳng lẽ cô không lấy làm lạ, lẽ nào Ba Du Sinh không hỏi câu này: việc hẹn gặp Phùng Triết chỉ có hai chúng ta và Phùng Triết biết, vậy thì sát thủ ở đâu ra?”
Có, Ba Du Sinh có hỏi câu này.
Na Lan nói: “Tôi tin rằng anh vô tội. Còn về sát thủ đâu ra, anh chuyên viết tiểu thuyết ly kỳ, chắc anh cũng có thể nghĩ ra nhiều cách giải thích.”
Tần Hoài nhíu mày: “Chúng ta nói mãi về Phùng Triết, về ‘bọn chúng’ nhưng lại chẳng biết gì về chúng, rất có thể chúng đã sớm lắp đặt kết cục của Phùng Triết rồi, khi thấy anh ta liên lạc với chúng ta thì chúng khử ngay trước mắt chúng ta, nhất cử lưỡng thiện: vừa diệt khẩu vừa cảnh cáo chúng ta. Còn một khả năng nữa là chúng vẫn đang truy tìm Phùng Triết, còn chúng ta thì ngỡ rằng tất cả đều kín như bưng, thực ra đã bị chúng theo dõi từ lâu, chính chúng ta đã dẫn chúng tim ra Phùng Triết.”
Na Lan nhận ra phân tichs của Tần Hoài hệt như cách nghĩ của cô. “Hiện nay tình hình có biến động, chúng không biết Phùng Triết lúc sắp chết đã nói với chúng ta những gì, cho nên chúng ta nên đặt trọng tâm vào hai chữ ‘hộp thư’. Lúc nãy Ba Du Sinh nói công an đã xem hộp thư của Phùng Triết nhưng không có gì hết.”
“Tôi cho rằng Phùng Triết không mong ai thâm nhập hộp thư của anh ta, cho nên hộp thư chưa chắc đã là hộp thư của anh ta…”
Na Lan lấy ra tấm danh thiếp của Ninh Vũ Hân, nhìn kỹ địa chỉ thư điện tử của Phùng Triết: [email protected], cô lẩm bẩm: “Trước đây tôi không để ý rằng hộp thư anh ta đăng ký toàn là các chữ số.”
“Là mấy chữ số? Có một số người thích dùng số di động của mình làm email.” Tần Hoài chuyên tâm vào việc lái xe, nhường nhiệm vụ suy nghĩ cho Na Lan.
“Nhưng ở đây không có vẻ là số máy di động lẽ ra nên bắt đầu 13… hoặc 8 gì gì đó, đây lại có 8 chữ số. À tôi dốt thật! Tám chữ
số tức là số điện thoại…”
“Cố định! Cô đọc xe nào?”
Na Lan đọc, Tần Hoài nghĩ ngợi rồi nói: “Đúng là có vẻ quen quen.”
“Số máy của một ‘fan tình’ nào đó à?”
“Ha ha…” Tần Hoài giả vờ cười.” Đó là cảm giác hài hước cũ của cô! Thôi không tán nữa! Hình như hơi quen quen.”
Một ý nghĩ lóe lên, Na Lan mở ví lấy ra tờ khăn giấy nhàu nát trên đó viết một lô họ tên và số điện thoại, là những đối tượng mà Tần Hoài bảo cô nên phỏng vấn. Cô nhìn vào Điền Uyển Hoa – bạn gái cũ của Trảm Quân – một trong năm người đã chết.
Có một hàng chữ số 62793571 tương ứng với đối tượng phỏng vấn là “bà Tiền”. Tức bà nội của Tiền Khoan.
Chẳng rõ Tiền Khoan có phải một hiếu tử không, nhưng ít ra khi còn sống anh ta vẫn thường đến thăm bà nội. Nghe nói cha mẹ anh ta chuyển ra ở trong một tiểu khu bên ngoài vành đai, khá xa, cho nên Tiền Khoan nhận nhiệm vụ thăm nom. Cảnh sát đương nhiên nắm vững, nên Tần Hoài biết tình hình cũng không khó gì. Tuy biết số điện thoại của bà Tiền nhưng Na Lan quyết định không tốn sức vào đó, bởi lẽ Tiền Khoan là dân Giang Kinh thứ thiệt, tất nhiên cảnh sát đã đào sâu triệt để rồi, lúc này cô nên đặt trọng tâm vào ba công nhân đi làm thuê kia.
“Tại sao Phùng Triết lại dùng số điện thoại của bà nội thay cho tên người để làm Email?” Na Lan tự hỏi mình.
“Nhưng ai dám khẳng định đó là Email của Phùng Khiết?” Tần Hoài bỗng quay xe. Na Lan hiểu rằng hai người sẽ chuyển hướng, không về đảo Hồ Tâm, mà đến nhà bà Tiền.
Bà Tiền ở trong tiểu khu Khang Định, là khu vực có một lô nhà cao tầng nho nhỏ xây vào những năm 90. Địa chỉ đã lưu trong notebook của Tần Hoài, họ dễ dàng tìm đến khu nhà 8. Họ đỗ xe ở sân, không phải chiếc Odysseia ngồ ngộ nữa mà là chiếc xe thể thao Chery xinh xắn. Để đảm bảo không bị ai bám đuôi. Tần Hoài đã diễn lại vở cũ: hẹn một ông bạn nhà văn lái xe đến tần hầm để xe và đổi xe cho nhau.
Na Lan lúc trên xe đã gọi điện cho bà Tiền ba lần mà không thấy ai nhấc máy. Cả hai bàn bạc, bà già tuổi ngoài 80 có thể đi đâu xa, nên họ sẽ đứng cửa chờ vậy.
Hai người lên tầng 3, bấm chuông căn hộ. Không ai lên tiếng. Tần Hoài gõ cửa thật mạnh, vẫn không ai ra mở cửa, nhưng căn đối diện có một bà lão bước ra.
“Bà Tiền đi lâu rồi!” Bà lão nói ta, chắc tai bà rất kém.
“Đi rồi? Ý bác là ‘ra đi’…?” Na Lan lo sợ tia hy vọng mong manh sẽ biến mất.
“Không ở đây nữa.” Bà lão nói. “Sau khi đứa cháu nội mất, không có ai chăm sóc, cô con dâu đã đón
bà ấy về ở cùng.”
“Còn căn hộ này…”
“Cho thuê! Hai vợ chồng họ đi làm chưa về.”
“Bác có biết địa chỉ con trai bà Tiền không?”
“Không.”
Na Lan hỏi Tần Hoài: “Chắc anh có số điện thoại của cha mẹ Tiền Khoan?”
Tần Hoài gật đầu. Họ cám ơn bà lão rồi rảo bước đi xuống. Đi dọc hành lang, Na Lan bỗng nói: “Khoan đã, nhìn kìa!” Cô chỉ vào cái “hộp thư” trên tường. Khu nhà 3 tầng này cả thảy có 12 hộ.
“Thì sao?” Tần Hoài không hiểu.
“Hộp thư. Ý tôi là chúng ta không nên loại trừ bất cứ khả năng nào.”
“Nhưng hộp thư này đang khóa.” Tần Hoài bước đến gần tường. Anh cũng tán thành ý kiến của Na Lan.
“Thế mà đòi viết truyện kinh dị!”
Tần Hoài cười: “Tôi chỉ giả vờ thật thà một chút thôi.” Anh lần túi áo lấy ra con dao quân dụng mi-ni của Thụy Sĩ.
Hộp thư của nhà họ Tiền treo ở hàng giữa, cao ngang ngực. Tần Hoài lách lưỡi dao vào khe cửa hộp thư xọc vài nhát, mở ra được. Anh lẩm bẩm: “Cảm ơn cái khóa cổ lỗ sĩ của khu nhà cổ lỗ sí. Nếu là khu nhà hiện đại phải quẹt thẻ từ hoặc lắp các loại khóa điện tử khác thì tôi xin chào thua.”
Hộp thư khá sâu nhưng trống không.
Tần Hoài nói: “Loại trừ được, cũng tốt.” Anh định đóng cửa lại thì Na Lan bỗng nói: “Khoan đã. Tôi chưa thật tin đâu.”
Cô thò tay vào sờ kỹ, rồi mỉm cười.
Vì các mặt của hộp thư đều có gờ khung, nên cánh cửa thực tế chỉ chiếm 2/3 diện tích mặt hộp. Ở mặt trong của nóc hộp, là chỗ không ai nhìn thấy. Na Lan sờ thấy một vật tròn thon dài như cây bút, dùng vài lớp băng keo bọc kín.
Bóc băng keo ra, thì đúng là một cây bút.
Bút ghi âm
Chú thích
(1): Hai chữ “cát” ghép lại được chữ “triết”