Tự truyện: Nội Tôi - Chương 4
Lúc nhỏ tôi thường theo gia đình đi Chùa lắm, vì nhà tôi vốn theo đạo Phật, nên hay đi chùa vào những ngày rằm, ngày lễ.. Tôi thì một phần vì ham vui, một phần vì thích khung cảnh yên bình, thanh tịnh nơi đất Phật, khác xa cuộc sống tấp nập hàng ngày… Thế nên, tôi có cơ hội đọc rất nhiều kinh phật, đặc biệt tôi rất thích tìm hiểu về “Nhân Quả và Kiếp luân hồi”. Nên một dịp nọ, tôi đọc được một một đoạn kinh phật, được viết trong một tập Tre, ở phòng cất giữ Kinh phật của một ngôi chùa cổ:
” Mỗi sinh linh, tồn tại dưới hình hài con người, bất kể là ai, nam hay nữ, thông minh hay ngu đần, chức cao vọng trọng hay tầng lớp thấp hèn. Luôn luôn tồn tại phần Hồn và phần Xác… Phần Hồn vô hình nằm bên trong phần Xác trần tục, Hồn mượn Xác để tồn tai như một vật sống , và ngược lại Xác cần Hồn để nhận biết thế giới xung quanh , Nếu không có Hồn điều khiển, xác như một vật vô tri vô giác, u mê, mù mịt.. Nếu không có Xác để trú ngụ, thì Hồn như khói sương, vất vưởng nương theo gió trời.. ”
Một người khi mất, lúc đó linh hồn của họ sẽ xuất ra khỏi thân xác, Linh hồn dù không hiện hữu, không thể chạm vào, nhưng linh hồn có suy nghĩ, tính cách, và cả những nhục dục của những người đó… Thế nên, khi sống làm việc ác, là một người có dã tâm, thì chết đi họ sẽ thành một Ác Ma….
Tại sao tôi lại đề cập đến linh hồn thể xác ở chap này, một phần vì muốn các bạn hiểu rỏ hơn sự tồn tại của linh hồn… và vì lí do khác, tôi muốn mọi người hiểu rằng, Nội tôi sau khi mất, linh hồn Nội vẫn bên cạnh mọi người… Minh chứng cho điều đó, là gia đình tôi và bà con lối xóm, chính họ đã trải qua những chuyện… khiến họ xưa giờ không tin vào chuyện ma quỷ, cũng phải tin… Rằng Nội tôi… Vẫn bên cạnh họ..
Nhưng năm trước 2010, Bác Ba và Chú Út tôi, vẫn sống chung ở nhà Nội , đó là nhà từ đường của cả dòng họ, bởi vì là con trai trưởng, nên Bác Ba ở đây một phần tiện nhang khói cho ông bà tổ tiên, một phần vì kinh tế chưa ổn đinh, nên 2 anh em sang sẻ nhau gian nhà cũng đủ rộng cho tổ ấm của họ…
Công việc của vợ chồng Bác Ba tôi là thu mua hải sản từ những thuyền đánh cá, rồi phân phối cho các tiểu buôn khác.. Bạn nào nếu không sống ở vùng biển, thì chắc không biết là thuyền cá có 2 loại. Loại đánh bắt gần bờ và xa bờ, loại gần bờ thì đi trong ngày về, còn loại xa bờ thì những chuyến đi kéo dài ít nhất là dăm ba ngày, có khi là cả tháng, hay mấy tháng liền mới về, các thuyền cá xa bờ thường rời khỏi bến lúc sáng sớm, và cặp bến lúc đêm khuya.. Vậy nên Bác Ba tôi thường dậy rất sớm, khoảng 2 giờ khuya là dậy rồi để chuẩn bị xuống cảng cá để đón những thuyền xa khơi về, nhằm mua được những mẻ cá tươi nhất…
Nhà Nội tôi có thói quen là tắt hết đền khi ngủ, nên nhà dưới tối lắm, chỉ trừ nhà trên. Nhà trên bề ngang khoảng 8m, được chia làm 3 gian, gian ở là nơi đặt bàn thờ nên có vài bóng đèn sợi tóc, xanh đỏ đủ cả, nên cũng có chút ánh sáng, mờ mờ ảo ảo.. Còn 2 gian 2 bên thì, 1 gian đặt bộ phản gỗ rất dày, là nơi Nội tôi ngủ khi còn sống, còn gia còn lại thì là nơi Bác Ba ngủ.
Hôm đó, như thường lệ, bác Ba thức dậy từ rất sớm… tuy nhiên hôm nay có vẻ như sớm hơn mọi ngày, chắc có lẽ do trời chuyển gió không khí có phần se lạnh, Bác vơ lấy chiếc áo gió vắt trên cây đinh được đóng sâu trên tường chân giường, để khoát lên mình cho đở lạnh…
Bác bước ra khỏi giường , vương vai để tỉnh ngủ, nhìn đồng hồ, thì kim giờ và kim phút, dừng lại ở mốc.. “sắp 1 giờ đêm..” Bác uể oải, ngẫm nghĩ: “Mới gần 1h, còn sớm quá, thôi vào nằm ngủ chút nửa cho khỏe, tới 2 giờ rồi dậy cũng được…”
Nghĩ thế, bác định bước lên giường để nghỉ thêm 1 tí… Thì nghe… Một âm thanh phát lên giữa tiếng “tíc tắc” của chiếc đồng hồ treo tường … một âm thanh thân quen mà bác không thể nào quên.. “Khục.. Khục…”, âm thanh đó chính là tiếng ho… “tiếng ho của nội..”…
Đó là tiếng động mà nội tôi hay phát ra trong đêm, hay mỗi khi trời trở lạnh, vì cũng đã lớn tuổi rồi, nên nội tôi cũng giống như những người già khác, thường bị ho khi trời trở lạnh…
Bác Ba tôi nghe thấy âm thanh đó mà lòng chợt thắt lại, vì không ngờ bác được nghe lại âm thanh thân quen đó… Tiếng ho của người cha già mà bác hết lòng tôn trọng và yêu thương… Bác hướng mắt nhìn về phía tiếng ho đã phát ra, là gian bên kia, nơi đặt bộ phản gỗ…
Dưới ánh sáng mờ mờ, ảo ảo từ gian thờ… tiếng tíc tắc của chiếc đồng hộ cổ phát ra chậm rãi… Một cái bóng rất lớn được in trên tường… “Đó là bóng của một người đàn ông gác tay lên trán, đang nằm trên bộ phản..”
Dáng người quen thuộc đó thì làm sao bác có thể quên, dáng người cuộc người sinh ra Bác, nuôi nấng bác thành người, thành 1 người đàn ông vững chải… Đó là bóng của Cha của Bác, là bóng của ông Nội tôi…
“ông tôi, đang nằm trên bộ phản, giống như lúc nội còn sống, nhưng giờ chỉ khác, là nội, Chết rồi…”
Bác đứng đó nhìn trân trân vào cái bóng, hình dạng của cái bóng cho bác biết người nằm bên phía gian bên, không ai khác là cha mình…. lúc này bác đã tỉnh ngủ rồi.. “Bác không thấy một chú sợ hãi, bác chỉ thấy lòng mình nặng trĩu, tâm trạng rối bời, vì ý thức của bác mình là chắc cắn nội đã mất.. nhưng ai lại nằm bên kia thế kia, hay là Cha mình đã sống lại… Hay là… đó là hồn ma của nội.. vẫn nằm ngủ ở trên tấm phản.. như lúc còn sống…”
Ý nghĩ đó khiến Bác tin là cha mình còn sống, khiến bác có hi vọng, hi vọng là người nằm bên kia không ai khác là cha mình… một người bằng xương bằng thịt.. Ý nghĩ đó thúc giục bác bước qua gian bên kia để tìm rõ sự thật, ai nằm bên, là Nội, hay là thành viên khác trong nhà…
“Đúng rồi, phải bước qua mới biết ai nằm kia chứ…” – một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu bác..
Nhưng, khi bác vừa bước đi bước đầu tiên để qua bên gian kia.. Thì đèn trên trang thờ tắt cái “P..H..ụ..p”, sau đó khoảng vài giây thì “roẹt..roẹt” sáng lại bình thường, khiến bác giật mình.. nhưng điều đó nào có thể cản bước bởi ngọn lửa đang thúc giục trong lòng bác, rằng phải tìm sự thật..
Chỉ vài bước, bác đã đứng ở gian bên đặt bộ phản, nhưng tấm phản trống trơn, hai cánh cửa sổ ngay cạnh tấm phản, lúc tối chính tay bác đóng lại, khóa cả chốt trên chốt dưới, thì lúc này, đang mở, gió lùa cánh của đập vào khung phát ra tiếng “Cạch….Cạch….”, Bên ngoài trời tối đen như mực, tiếng ếch nhái, tiếng chó sủa… vang lên trong đêm…gió lạnh lùa vào khung cửa, gió to lay bụi tre sau nhà phát ra tiếng “cọt…kẹt…”
Lúc còn sống , Nội tôi thường mở cửa khi ngủ, dù trời có nóng chảy mỡ, hay lạnh teo… Thì ông mở cửa sổ ra hết cở, dù bị Bác tôi nhiều lần càm ràm, vì lo lắng cho sức khỏe của ông, rằng: “Sao ba không đóng lại, lở lớn tuổi rồi, ngủ trúng gió thì sao… “
Thì Nội đáp: “mở cửa ra, ngủ cho mát, đóng lại kín mít, ngủ nóng lắm, không quen..”
Câu nói đó của ông chợt ùa trong tiếng cửa sổ va vào khung.. Bác Ba thở dài.. vì biết… đêm nay…” Nội về”… Bác leo lên bộ phán, móc chốt ngoài lại, cho cánh cửa khỏi đập nửa. Từ đó bác ít khi đóng cửa sổ đó, vì bác hi vọng.. Ông lại về thăm con cháu.. lại nằm ngủ trên tấm phản đó…
Câu chuyện này tôi được biết vì mấy ngày sau là ngày làm tuần 100 ngày của Nội tôi, câu chuyện được kể bởi Vợ Bác ba.. Lúc đó tôi đang ngồi với mẹ, với mấy bà dì trong sớm nửa.. Các bà đang chuẩn bị đồ cho buổi cúng, tôi thì phụ lột tỏi, Các buồn miệng, sẳn tiện có nhắc về Nội nên Vợ bác ba mới kể lại chuyện này. . Vì hôm đó khi thấy Bác ba khuya rồi nhưng vẫn chưa ngủ, mà vẫn ngồi uống cà phê (thường ngày Bác ngủ sớm lắm, 7h là ngủ rồi, tại khuya đi sớm mà) thì bác mới kể lại mọi chuyện, và bảo rằng mai là 100 ngày rồi, mới đây mà Nội đã mất được lâu vậy sao… Bác nhớ nội nhiều lắm..
Sau khi nghe Bà Bác Ba kể, thì mẹ tôi cũng bảo rằng “do em hay dậy khuya để may đồ, em hường nghe tiếng ông ba tằng hắng ở nhà trên lắm, như lúc ba còn sống vậy, do chổ em ngồi may cách nhà trên không xa lắm, nên em nghe thấy rõ lắm, mà không phải đêm nào cũng có, có điều nếu đêm nào có thì, cách 1 lát lại nghe..”
Nghe mẹ em bảo thế, Dì Bé là hàng xóm cập hàng rào bên phải nhà nội e mới kể: “Cách đây mấy hôm, 3 giờ sáng e dậy để xay bột, mai làm tráng bánh Tráng, do dạo này người ta đặt nhiều, nên dậy sớm tranh thủ làm cho xong… Thì lúc e đang đổ nước trong xô gạo ngâm để xay bột. Thì Em nhìn qua nhà Chị ba (ý nói Bác Ba gái của mình), thì thấy Bác Ba bận đồ trắng, đi chấp tay sau lưng, đi từ từ ra sau nhà… lúc đó e cũng sợ lắm, nên quăng xô bột ở đó luôn, đến sáng mới dám ra xay tiếp”..
Dạ thưa, khi nghe 1 lúc 3 4 câu chuyện từ mấy bà cô này, e thật sự muốn xón quần luôn đó.. mà xui thay là lúc nào ngồi với mấy bả, cũng toàn nghe toàn truyện ma.. nên nhiều phen mặt tái xanh tại chổ… Nhưng nhờ vậy, mình mới được nghe những câu chuyện về Nội, biết rằng nội vẫn hiện diện xung quanh, chỉ là em không… Bớt cảm giác hối hận, khi mà trước ngày nội mất, tôi giận nội nên không qua nhà Nội mấy ngày… Haizz!!! Đến khi lần cuối gặp nội, là lúc đó nội đã là người thiên cổ…
Những câu chuyện kể về ông Nội mình cũng đến đây là hết.. Nhưng có lẽ mình sẽ tiếp tục viết tiếp những chap sau, về những câu chuyện ma có thật khác, của những người xung quanh, kể lại khi chính họ là người gặp… và chính mình… mình cũng gặp rồi…
Mình xin dừng ở đây, giờ là 22h53 rồi, mà mình vẫn chưa ăn tối, vì tính mình khi làm chuyện gì đó, là làm cho xong rồi mới ăn.. Chuyện này mình kể, dành tâm huyết nhiều lắm, nên mọi người ai đọc, thì like, hay cmt góp, nếu được chia sẻ thì tốt quá, để mình biết lượng người theo dõi, tạo động lực để viết tiếp. Chào Thân ái! ^^
Tác Giả: Cười Híp Mắt