Tự truyện: Nội Tôi - Chương 3
2 chap trước, mình chưa có dịp giới thiệu về khung cảnh nhà Nội mình, nhà nội tôi thuộc kiểu nhà chữ L với khoảng sân rộng, trước nhà là đường cái, sau nhà là chua Vạn Long, 2 bên thì là khoảng 4, 5 ngôi nhà khác bao quanh nhà nội tôi, nhà nội tôi như là nằm ở trung tâm của chữ U vậy. Làng xóm tôi hồi xưa sống chan hòa với nhau lắm, không bao giờ có trộm cắp vặt cả, nên mỗi nhà cách nhau bằng dây hàng rào kẽm gai đơn sơ, chứ không phải là tường thành như bây giờ, vì hiện nay xóm tôi là điểm đen ma túy của toàn tỉnh Khánh Hòa… haizz!
Lúc còn sống, Nội tôi đặc biệt thương yêu động vật nên ông nuôi rất nhiều con vật lắm, nào là chó, mèo, khỉ và có cả chim bồ câu nửa, nội tôi còn xây cả 3 chuồng bồ câu luôn mà. Khi đó ông cung cấp giống Bồ Câu cho cả xóm, nên ông rất tự hào về điều đó, nên chăm chút từng li từng tí những chuồng nuôi chim. Nhớ những năm đó, nhà nội tôi nhiều cây to lắm, nào là vú sữa, xoài, dừa, câu nào cũng 2 vòng tay người lớn ôm mới xuể.. Và đặc biệt là 1 bụi tre sau nhà, bụi tre lớn lắm, nằm giữa đất nhà tôi với nhà Dì Cúc…
Dì cúc có 1 người con rễ tên là Tèo, anh Tèo là một người sinh ra ở một làng chài, lớn lên bên muối mặn của biển, nắng và gió của trời. Nên anh có vóc dáng đặc thù của người dân làng chài, thân hình rắn chắc, và làng da rám nắng trong rất khỏe. Vì nhà đông con, với anh là con lớn, nên anh sớm lao động phụ giúp gia đình. Từ đó rèn luyện cho anh một ý chí rắn rỏi trước cuộc sống.. Tại sao tôi lại miêu tả nhiều về Anh như thế, bở vì câu chuyện hôm nay, tôi chia sẻ với mọi người là về anh, người đã chạm mặt trực tiếp với người thuộc thế giới bên kia.. cuộc chạm mặt khiến anh, một người đàn ông rắn rỏi phải bệnh mấy ngày liền… Và người anh chạm mặt, không ai khác là Nội tôi..
Nội tôi mất đi, gia đình tôi như mất đi điểm dựa lớn về tinh thần vậy, cũng như những toa Tàu mất đi đầu máy. Theo quan niệm của dân gian, một người mất đi thì được Đầu Trâu, Mặt Ngựa giải về âm ti để xét những tội lỗi cùng những việc thiện đã làm lúc sinh thời trong vòng 49 ngày, sau 49 ngày lúc đó sẽ có kết quả là người đó có được đầu thai trong vòng luân hồi thành người, hay thành súc sinh, được lên thiên đàng hay bị đày xuống 18 tầng điện ngục… Và trong 49 ngày, người nhà của người đã khuất sẽ làm 7 buổi lễ tương đương với các ngày 7, 14,21.. được tính từ ngày người đó mất đến ngày 49, nhằm cầu siêu giảm tội lỗi cho người thân khi sinh thời họ đã gây ra. Và nếu những người không mắc phải trọng tội, họ sẽ được về thăm nhà trong những ngày làm lễ Tuần…
Đêm đó, là một đêm sáng trăng của ngày rằm. Anh Tèo trở về nhà sau một chuyến đi dài, anh có chén ra chén vào với các thuyền viên khác, ăn mừng một chuyến đi bội thu với cá đầy ấp boong tàu. Khi về tới nhà, anh đã trải qua 1 chầu tới bến, tuy nhiên vẫn còn tỉnh táo. Sau khi chào Ba Mẹ vợ, thì anh ra sau nhà giải quyết bầu tâm sự. Như đã miêu tả, nhà Nội tôi với nhà dì Cúc cách nhau bởi bụi tre và hàng rào kẻm gai đơn sơ, nên có thể quan sát được hết khung cảnh của 2 bên ngôi nhà.
Đêm nay là một đêm đứng gió, lúc đó khoảng 2h khuya rồi, trời thì trăng sáng vằng vặc, nên sau khi lếch đến bên bờ rào, cạnh bụi tre thì anh chuẩn bị xả lũ. Tuy nhiên đứng hoài nhưng không giải quyết được, nên anh mới quan sát xung quanh, thì từ hướng anh đứng có thể thấy 3 chuồng nuôi chim Bồ Câu của Nội tôi, cách giữa đó là 1 cây ổi quả sai trĩu trịt. Thì thầm trọng họng bực mình vì mắc đến sắp vỡ nhưng đứng mãi vẫn không có giọt nào :))) thì đúng lúc đó, anh nhìn qua hướng chuồng chim thì thấy bóng mờ mờ của một người…
Dưới ánh trăng sáng vằng vặc, tiếng ếch, tiếng nhái thay nhau gọi bạn tình… anh thấy xa xa một người vận nguyên 1 bộ đồ trắng toát…. mờ mờ như sương khói… đứng nhìn lên các chuồng chim…. Lúc đó anh mới nghĩ:
“Quái lạ, đêm khuya thê này mà thằng nào đứng nhìn lên chuồn chim của Nội Ba thế kia, hay là ăn trộm, mà ăn trộm gì toàn đứng nhìn thế kia, lại chơi nguyên tông trắng như ma vậy…”
Vừa nghĩ xong thì liền anh chột dạ, mà sao dáng vóc kia sao giống Nội tôi quá… Dụi mắt, anh nhìn lại thật kĩ, thì anh bủn rủn tay chân… đúng là Nội tôi thật rồi… Và điều làm anh sợ hãi … là Nội tôi đã mất cách đó 2 tuần… và hôm nay là ngày làm tuần của Nội…
Chưa kịp định thần thì để dọt lẹ, “x..o..ẹ..t”, gió lớn ở đâu nổi lên ầm ầm… Anh trân mắt lên thấy nội tôi quay đầu lại… vụt trong nháy mắt.. a thấy Nội bay qua cây ổi… làm cây ổi ngả nghiên, và đáp xuống ngay bụi tre, đứng đối diện với anh.. Lúc đó, hồn vía anh bay lên mây, vì từ khi cha sinh mẹ đẻ đên giờ, đây là đầu tiên anh gặp “MA..” mà gặp không phải chỉ là thoáng qua, mà hiện giờ đang hiện hữu trước mặt anh… Anh cố nhấc chân đi chạy đi, nhưng không được, cố nhắm mắt nhưng cũng không thể,cả người anh cứng đơ như mất hết sinh lực rồi, chỉ biết đứng chịu trận trước Nội tôi…
Vì không thể nhắm mắt… nên anh quan sát được nội tôi… Nội tôi mặc nguyên bộ đồ trắng, bộ đồ mà khi liệm đã mặc cho ông, nhưng sao thân thể Nội tôi mờ quá, gần như trong suốt, như sương khói… Đặc biệt là nhìn nội tôi hóc hác hơn lúc còn sống… Và ánh mắt vẫn hiền như mọi khi nhưng đợm buồn… có lẽ như Nội đã biết, mình đã mất.. Anh kinh hải khi không biết mình phải chịu cảnh này đến bao giờ, dù biết trước mặt là Nội Ba, một người khi còn sống anh rất kính nể, như giờ trước mặt anh, Nội không còn là người của thế giới này nửa… Tim anh như sắp vỡ tung trong lòng ngực, cảm giác buồn tiểu lại ập đến sắp tuông trào trông khi lúc nảy không tiểu được giọt nào hết… anh sắp ra quần rồi…
Thì lúc đó Nội tôi cười hiền hòa với anh… rồi từ từ tan biến vào hư vô… khiến anh lại càng thêm khiếp vía… hình như Nội cho anh Tèo thấy, như muốn cho mọi người biết, rằng nội vẫn còn hiện hữu bên cạnh, quan sát mọi người…
Anh cuối cùng cũng đã cử động được, dùng hết sức bình sinh.. Anh bò vào nhà… (gặp tôi chắc tui lếch luôn quá :))) Dì Cúc thấy thế mới hỏi anh:
“Tèo, chứ mày làm sao mà mặt trắng bệt như bị trúng gió vậy, mà sao không đi lại bò thế kia?”
Anh mới đáp rằng: “má ơi, má lấy dùm con cái bô..” thấy thế dì Cúc liền làm theo, Anh Tèo xả lũ nguyên một bô đầy tràn :)) mới thở dóc, lấp bấp nới với mẹ vợ rằng: “ lúc nãy, con thấy Nội Ba về, ổng đứng trước mặt con…”
Lúc đầu, dì Cúc nào đâu có tin, bảo rằng: “thằng này ăn uống say xỉn trong gà hóa cuốc, chứ ma cỏ gì..”
Nhưng thấy cảnh thầy con rể mình hốt hoảng vậy, trước giờ tính nó cục tính, bảo đâu làm đó, chứ đâu phải yếu đuối thế kia, thì bà mới ngờ ngợ tin… Lấy khăn lau mặt cho anh Tèo rồi giục ảnh đi ngủ… Riêng bà thì định thần thì thấy thằng con rễ mình vậy, đợi trời sáng tí nửa đã, rồi gọi điện cho mẹ tôi…
Thời gian đó, ba mẹ tôi đã ra ở riêng, và mua lại căn nhà cũ của Dì Cúc, đối diện nhà Nội tôi. Do lúc trước, Dì mang thai 1 đứa con, bị mất từ trong bụng, vì quá buồn nên bán lại cho ba mẹ tôi, rồi chuyển sang miếng đất sau nhà Nội tôi sống.. Mẹ tôi lúc còn là Thợ May, chứ chưa buôn gỗ như bây giờ, thế nên nhà Nội cất cái quán cho mẹ tôi may đồ ở bên hông nhà nội, tiện may đồ cho khách, rồi bán hàng tạp hóa, tối thì Mẹ ngủ lại coi quán luôn. (thời gian đó ba tôi hình như đi núi thì phải).
Dì Cúc nhìn đồng hồ sắp 4h sáng, thì gọi điện thoại cho mẹ thôi, vì mẹ tôi hay dậy sớm may đồ cho khách, mẹ tôi may đồ sắc sảo, với đẹp lắm nên tiệm lúc nào cũng tấp nập vải của khách. Mẹ đang ngủ thì tiếng chuông điện thoại bàn reo (lúc đó điện thoại di động chưa thịnh hành như bây giờ, chủ yếu là điện thoại bàn)
Mẹ tôi chợt tỉnh giấc, bắt điện thoại thì nghe đầu dây bên kia là dì Cúc:
“Tuyết hả em?, dậy chưa?
Mẹ tôi còn ngái ngủ trả lời:
“Dạ, em mới dậy chị à, có chuyện gì mà chị gọi sớm vậy..”
Dì Cúc mới kể:
“Hồi khuya, thằng Tèo nhậu say về, đi đái thì thấy Bác Ba về em ạ, nó sợ quá đi không nổi, phải bò vào nhà, rồi kêu tao lấy cái bô đái 1 bô rồi run cầm cập kể tao nghe..” (tội cho ông anh, bị ông nội cho gặp thiếu điều sắp đái trong quần :v )
Mẹ tôi mới ngờ ngợ: “Có thật không chị Cúc, chắc nó say quá trông gà hóa quốc đó chị”
Vừa nói hết câu, mẹ tôi nghe “X…à..O…” 1 tiếng, đó là tiếng gió cuốn rất lớn… như giông vậy… Đáng sợ là kèm theo trong tiếng gió là tiếng dép cao su mà nội tôi hay mang vọng lại vang lên tiếng… “xoẹt…xoẹt…”… lúc đó mẹ tôi thất kinh buông cả điện thoại, vì mẹ biết ai vừa mới đi ngang qua… Chính là Nội tôi… Tiếng gà gáy báo hiệu bình minh đã đến.. 4h sáng… 4h là lúc người âm sẽ trở về nhà của mình… đó chính là ngôi mộ…
Lúc đó Dì Cúc nghe tiếng rơi của điện thoại bên đầu dây bên kia, thì mới lớn tiếng hỏi: “Tuyết! Tuyết! em đâu rồi, có sao không, có chuyện gì mà ầm ầm thế…” Dì Cúc cứ hỏi bên đầu dây bên kia, trong khi mẹ tôi thì đang thất kinh về chuyện vừa xảy ra, mẹ tôi sợ ma lắm :))
Lấy lại bình tĩnh, mẹ tôi mới cầm điện thoại lên, bảo với dì Cúc: “Chị ơi, em vừa nghe tiếng của ông Ba, ba em vừa đi ngang chị ạ…”
Dì Cúc nghe thế thì cũng một phen khiếp vía, vì biết mẹ tôi không bao giờ nói xạo.. 2 người cố trấn tỉnh nhau, hẹn sáng mai sẽ qua gặp, để kể lại cho nhau nghe…
Tôi có dịp được biết chuyện này, vì sáng hôm đó tôi không đi học, sau khi ăn sáng thì tôi qua quán, phụ mẹ chùm đường với tiêu bán cho khách… Thì được nghe câu chuyện từ 2 người, Dì Cúc sau khi tra hỏi từ Anh Tèo thì mới biết được toàn bộ câu chuyện, kể từ đó anh Tèo không dám ra ngoài sau hè tiểu nửa, mà toàn tiểu bô :)) 2 người thống nhất với nhau là chuyện này chỉ 2 người biết thôi, vì nhà đang có tang gia, kể ra thêm chỉ khiến mọi người thêm buồn… nào đâu họ đâu biết rằng thằng oát con là tôi nghe hết tất cả, ngồi mặt tái méc, quên cả việc xay tiêu mẹ giao, kết quả bị nghe chửi ? huhu tui nào muốn nghe, kết quả là cả tuần sau, cả tôi cũng không dám đi tiểu đêm nửa… và cũng nhờ vậy mà tôi hết thói quen đi tiểu đêm, ngủ 1 mạch tới sáng, ahihi :3 à, sáng hôm đó như thường lệ, cứ mỗi sáng là tôi lại thăm cây ổi, coi có thấy trái này chín không, vì bạn biết đó, ổi sẻ chín cây thì ngon phải biết :3 ra đến nơi thì tôi dẹp đi mộng tưởng, tiếc rẻ vì toàn bộ trái trên cây đã rụng sạch nằm ngổn ngang dưới đất.. Đó là 1 minh chứng câu chuyện này có thật…
Chap 3 kết thúc ở đây, Hôm nay viết 2 chap đúng là quá đuối rồi, tại vì viết truyện theo dòng hồi tưởng, phải ráng nhớ cho rõ để không viết nhầm, cũng không thêm mắm thêm muối vào, nên đau đầu lắm.. Được mọi người ủng hộ, nên có động lực để gắng… em xin phép mai e nghĩ 1 hôm, không viết ạ ? mong mọi người đón đọc chap 4, nếu thấy hay thì chia sẽ với bạn bè, được mọi người ủng hộ, là động lực giúp mình viết tiếp… hi! Chào thân ái!
Tác giả: Cười Híp Mắt.