Tự truyện: Nội Tôi - Chương 2
Bác Thừa là một người anh em trong xóm, dù không có quan hệ huyết thống, nhưng như máu mủ ruột rà, Bác phụ giúp gia đình em rất nhiều trong những ngày tang thương. Dân gian có câu “Con chôn Cha, Cha chôn Con, Cháu chôn Ông, Ông chôn Cháu” Vì điều cấm kị là người có quan hệ máu mủ với người đã khuất đào huyệt, thì sẽ kéo theo hệ lụy tang thương khắp cả dòng họ. Thế nên người trong dòng họ em không thể đi đào huyệt được nên nhờ Bác Thừa cùng những người quen giúp.
Khuya hôm trước ngày an táng Nội, Bác Thừa cùng 2 chú, là chú T với Chú H, cùng là anh em trong xóm (tôi xin được phép dấu tên vì lí do riêng), ra nghĩa địa để hoàn tất trọng trách cho ngày mai… Đêm đó là 1 đêm không trăng không sao, gió hun hút, nghĩa địa an táng Nội mang tên “Dóc Ké”, lí do nó có tên Dóc Ké là vì đây là 1 con dóc trải dài với rất nhiều cây Kà Ké mọc, loại cây có loại trái tròn, cứng cứng, được tụi nhóc chúng tôi dùng làm đạn bắn ống Thụt, một loại đồ chơi ngày xưa mà chúng tôi xem như súng tiểu liên, hóa thân thành xạ thủ, chia phe bắn nhau chí chóe.
Khi đã đến nơi đã chọn từ trước Bác Thừa chuẩn bị mâm cúng để xin thổ địa được động thổ, còn 2 người kia ngồi chém gió với nhau, Chú T hỏi: “Ê mày có tin có ma không?”
Thì ông kia đáp: “Đm! Đang ở nghĩa địa nha mầy, điên hả?”
Nghe ông chú kia trả lời vậy thì ông này mới cười ha hả, đập vào lưng ông kia mà trêu chọc: “ĐM! Đồ chết nhát, chết là hết, ma cỏ là con mẹ gì” ,
Chú H bị đánh không đau, nhưng hậm hựt khi bị trêu là chết nhát, chửi lại ”Mẹ cái thằng chán sống, tí ma nó kéo ra đây cả bầy thì ỉa trong quần nha con”.
Chú T nghe vậy càng cười lớn, ông này nổi tiếng hay nói dóc, đáp: “ừa, có ma thì có mày đái ra quần thì có”.
Dứt câu, thì một âm thanh lạ vang lên… “R..ố..p”… 2 ông chú đưa mắt nhìn nhau. Lúc đầu họ cứ tưởng là ai đang đến,dẫm phải cành cây khô. Bỗng… Khói ở đâu tứ phía nghi ngút kéo tới mặc dù trời không có gió, nhưng lạ ở đây là khói này như khói bình thường là ở chổ, nhìn chúng như đang kéo lê sát mặt đất vậy, cuồn cuộn bao xung quanh mọi người,… những tiếng “Rôm Rốp” phát ra liên tục, lúc đó, mọi người nháo nhào, ai ai cũng tự hỏi chuyện gì đang xảy ra… Tiếng “rôm rốp” kèm theo là tiếng bước chân, dồn dập tứ phía, như có cả đoàn người đang kéo tới… Mấy ông chú mặt xanh nhìn đít nhái, đứng như trời trồng nhìn nhau, lúc đó biết chuyện chẳng lành, Bác Thừa nhanh Trí đốt nhanh 3 cây nhang khấn vái:
“Chúng con hôm nay ra đây, đặng tìm nơi an nghĩ cho người thân trong gia đình. 2 thằng em của con có nói gì phạm đến cô bác khuất mặt an nghỉ nơi đây, thì mong cô bác bỏ qua cho chúng nó…” Tức thì 2 ông kia cũng gập người quỳ lạy lia lịa, Bác Thừa cắm 3 cây nhang xuống bát lư hương thì nhang bùng cháy dữ dội.. Trời kéo gió ầm ầm, ngã nghiên cây cối xung quanh.. sau đó thì ngừng hẳng, khói cũng biến mất, tiếng “rôm rốp” im bặt…
Một lúc sau mọi người mới trấn tỉnh lẩn nhau, thì thấy Chú T mặt mày trắng bệch, quần đã ướt :))) thấy thế Bác Thừa mới tới lay, hỏi “T, mày có bị sao không?” Thì Chú T mới hoàn hồn mà kể:
“Lúc nảy tui thấy trên đám khói, là 1 đoàn người, già trẻ có, nam nữ có. Họ cùng mặc trên người những bộ đồ trắng toát… và họ đứng hổng chân, nhưng đang lướt tới vậy…”
Bác Thừa nghe thế lắc đầu, giục 2 người đào huyệt nhanh rồi về, vì Bác biết nơi đây không thể ở lâu.. Sau khi về thì Chú T ốm 3 ngày 3 đêm, miên mang vì sợ, hoặc vì một lí do nào khác….
Chuyên này tôi được chính bác kể lại cho cả nhà tôi, vào đêm của ngày an táng Nội tôi… Tôi tin là chuyện này có thật vì nhà tôi có kêu người đến chuyền nước cho Chú T mà.. Với tôi có một đặc ân là các giác quan và trí nhớ của tôi rất tốt.. Những sự kiện từ lúc tôi 2 tuổi đến giờ tôi đều nhớ cả, nên có thể kể chi tiết cho mọi người. Đặc biệt là lúc nghe Bác Thừa kể, tôi lúc đó bị ám ảnh, xém són ra quần, tối trùm kín mền không dám ngủ, vì lúc nhỏ sợ ma lắm, giờ thì đở nhiều rồi, chuyển từ sợ nhiều sang sợ khủng khiếp thôi :v
Mình xin kết thúc Chap 2 ở đây, chap sau mình sẽ nối tiếp về câu chuyện của Nội, 1 câu chuyện mà sự hiện diện của ông, và của thế giới thứ 3 rõ ràng nhất… tựa đề: “Hồn Về Dưới Trăng”…
Tác Giả: Cười híp mắt.