Tự truyện: Nội Tôi - Chương 1
Đây là lần đầu tiên tôi viết truyện ma, cũng là mở đầu những câu chuyện tâm linh mà tôi cho rằng có thật, và từng trải qua, sau nhiều đêm suy nghĩ, hôm nay tôi quyết định thực hiện nó, cũng vì sở thì, cũng vì tại tối nay rỗi quá, nếu được mọi người ủng hộ, tôi sẽ cố gắng hơi, mong mọi người góp ý ^^
Chap 1: Tự truyện: Nội Tôi.
Tôi lớn lên trên mảnh đất Nha Trang ôn hòa, mảnh đất của những con người chân chất, phóng khoáng, hiếu khách như gió và biển nơi đây. Giới thiệu Nha Trang cho các bạn dễ hiểu chứ tôi sống cách trung tâm Nha Trang 60km về hướng bắc, nơi đó gọi là Vạn Giã… Khi nhỏ còn là 1 đứa trẻ chạy lon ton trong xóm, nay đã sắp 22 ở đất khách quê người. Với đủ trò nghịch ngợm cùng bạn bè trang lứa, từ bắn bi, thả diều,trốn tìm, câu cá… có thể nói, những trò trẻ con ngày xưa hay chơi, tôi đều may mắn trải nghiệm.. có thể nói, tuổi thơ của tôi cũng được trọn vẹn ^^ Mỗi tối chúng tôi đều tụ hợp, lớn nhỏ đều có đủ.. khi đã mệt đứt hơi khi quần nhau bởi các trò vui… chúng tôi lại quây quần, lúc những câu truyện ma thay nhau kể, khiến chúng tôi nhịn tiểu đêm, hoặc không dám về nhà, có nhiều đứa ngồi mếu máo tại chổ.. Và tôi, 1 thằng từ nhỏ đã nghe truyện ma, từ lời kể của ông bà, từ gia đình, từ cô bác lối xóm, đến những mối quan hệ xã hội, từ những người từng trải bôn ba với cuộc sống, có những người lớn lên trong 2 cuộc kháng chiến, có người nay đã mất, có người giờ gần đất xa trời… Thế nên, tôi rất có hứng thú với những điều tâm linh, phải nói là nghiện, thói quen của tôi trước khi ngủ là đọc truyện ma, coi phim ma, nói chung tất cả những điều gì liên quan đến tâm linh, hay bí ẩn khoa học tôi đều thích tất.. nên trong trí nhớ của tôi phải nói cả hàng trăm câu chuyện ma. Có chuyện tôi được chứng kiến. có chuyện tôi được kể lại từ những người thân quen, tôi biết rằng họ không bao giờ đùa giỡn với những người đã khuất, vì chính họ là người từng đối diện với những người thế giới bên kia…
Đọc truyện chùa của các bạn đã lâu, nay tôi cũng xin đóng góp vài ba câu chuyện, nếu được mọi người ủng hộ, điều đó là động lực giúp tôi viết tiếp. Đây là tự truyện, nên có dài dòng xin mọi người thông cảm cho mình, vì đây là hồi kí mà, nhớ sao viết vậy, chứ không copy ở đâu cả. Tại vì tự truyện nên tôi muốn hiểu rỏ hơn, vì đây sẽ là 1 câu chuyện dài.. tôi vốn là 1 thằng ngu văn nên lời lẽ không được trôi chuốt, mong mọi người thông cảm, Hi!
Câu chuyện đầu tiên mìn xin kể về người Ông đã khuất của mình, một người mình rất yêu thương và tự hào… Ông nôi mình là một nông dân cả cuộc đời bên ruộng đồng, bà nội mình mất sớm khi chú Út mình mới tròn 5 tuổi, từ đó ông quyết ở vậy, vì ông sợ cảnh dì ghẻ con chồng. Dù có rất nhiều người thương, nguyện đi cùng ông đến hết cuộc đời,vì Nội tôi lúc trẻ bảnh trai với chịu khó làm lụm lắm. Đó là điều khiến tôi rất tự hào… Từ ruộng đồng, một bàn tay ông bương chải nuôi tất cả 7 người con khôn lớn, có gia đình và ổn định nghề nghiệp.. Ông nội thương tôi lắm, lúc nhỏ tên cúng cơm của tôi là Cu, dù lúc nhà tôi phải gọi là khá trong xóm, ông hay cho tôi 1k 2k ăn quà, vào thời đó, với giá vật chất thì bấy nhiêu thôi cũng lớn lắm, trúng tôi là 1 thằng thích chơi game từ nhỏ, ông biết mỗi lần tôi vòi tiền ông, ông điều biết là tôi xin làm gì, nhưng ông vẫn cho.. Tôi nhớ mãi năm đó, cái năm 2007 tôi không giờ quên, năm đó ông đã 73 tuổi rồi, ông thì có tiền sử về bệnh tim, nên cô chú nhà tôi không cho ông vận động mạnh nửa. Nhưng thói quen của ông là chiều chiều đạp chiếc xe đạp Thống Nhất đi thăm ruộng. Ông thường với bà Sáu, trạc tuổi ông, như anh em trong nhà vậy, 2 người chiều chiều là đi thăm ruộng, xem nước non thế nào, sẳn hóng mát, thú vui của người già mà. nhưng nào đâu biết, mảnh ruộng nơi ông nuối nấng những đứa con của mình khôn lớn, cũng là nơi ông nằm xuống… Hôm đó nhưng thường lệ, chiều 3h là ông đi thăm ruộng, Ông đạp con xe của mình trên con đường quen thuộc, dù có bịt mắt ông đi nửa thì ông vẫn đi được. Hình như nửa đường xe Nội bị trật dây xích, lí do tôi biết thì khi ông mất, tôi là người dắt xe ông về… Bà Sáu thì đi trước rồi, lúc tới nơi, Ông vào thì bà Sáu đang lấy nón ra quạt cho mát, vì trưa hơm đó trời cũng đứng gió, (lí do tôi biết là tôi thường nói chuyên với bà Sáu lắm, sau này được nghe bà kể lại, vì 2 nhà thân nên tôi coi bà Sáu như nội mình, và bà cũng hay kể chuyện ma cho tôi nghe lắm) Ông bảo bà Sáu “chị Sáu ngồi chơi, tui ra thăm nước ruộng tí tôi vô”, Bà sáu ngồi đó đợi thấy lạ, liền nghĩ “Quái lạ, sao anh Ba đi lâu rồi mà chưa thấy vô, thường thường ổng đi có 5p là vô, nảy giờ đi gần nửa tiếng mà chưa thấy vô, mà kì, sao nảy giờ không thấy ông, ruộng thì tới đầu gối ổng chứ mấy, kì vậy”, Linh cảm có chuyện không lành, Bà sáu liền chạy đi tìm, thì điều lo lắng, đã xảy ra… khoảng 4h, lúc đang ngồi bên nhà Bà Sáu chơi với mẹ, thì tôi thấy chị con của Bác hai con của Nội Mười, là em gái của Nội tôi, chạy xe máy lên mới vẻ mặt mếu máo: “Nội Ba té ở dưới ruộng” Cả nhà tôi, ai cũng chạy xuống đó nhanh nhất có thể.. Tới nơi thì Nội đã mất từ lâu… tư thế chết nội lúc đó tôi được nghe cô bác kể lại, vì trẻ con không cho lại gần… ông Nội tôi mất với tư thế ngồi, mặt ụp xuống ruộng, có thể lúc đi, xe hư nên mệt, tới ruộng thì lên cơn đau tim nên mất, hoặc cũng có thể vì 1 lí do tâm linh nào khác, nơi ruộng nhà tôi, được gọi là Âm Ba, vì là nơi giao nhau giữa 3 con đường cùng bụi tre, ruộng đồng xung quanh, nơi đây nổi tiếng là âm u, người đi khuya hay gặp ma, cũng như hay xảy ra tai nạn ( Bác Ba tôi cũng có gặp ma ở chổ này một lần lúc đi thăm ruông khuya, có dịp tôi sẽ kể). lúc kiêng nội tôi lên đường, vì ruộng cách đường cái khoảng 100m. Lúc còn sống Nội tôi khoảng 70kg, nhưng khi 5,6 người, là chú bác, và ba tôi, ai cũng to cao cả, vì thừa hưởng gen của ông mà. Nhưng khi lúc kiêng ông, thì dù cố hết sức cũng không nhất ông được, biết là có điềm rội, nên Bác Ba tôi mới khấn vái: “Ba con ngã ở đây, mong cô bác khuất mặt cho tụi con kiêng Ba tụi con về, để ổng nằm đây tội ổng” thì lúc đó Nội bổng nhẹ tưng, lập tứt mọi người kiêng Nội lên đường. Vì xót, các Bác tôi vẫn chở nội xuống bệnh viện, hi vọng vẫn cứu được nội, nhưng bác sĩ bảo là nội đã mất từ lâu. Lúc đó Ba tôi về trước, moi người ở nhà đợi tin, hỏi Ba tôi thì Ba tôi òa khóc nức nở: “ông ba, Chết rồi..”,đó là lần đầu tiên tôi thấy Ba khóc… tôi nghe mà điếng cả người, suy nghĩ con trẻ lúc đó chả biết gì, chỉ biết là tôi vừa mất mác một người quan trọng của cuộc đời mình… Đám tang của Nội tôi diễn ra trong niềm tiếc thương của gia đình, và chòm xóm, vì ai cũng thương nội, ai cũng bất ngờ khi nghe tin Nội tôi mất… Tối đó, nội tôi được chưa liệm, vẫn còn che mặt bằng khăn trắng, cho người quen vào xem mặt lần cuối. Tôi thì ngồi cạnh nội, mỗi lần có người dở khăn ra là tôi lại khóc nức nở, cô bác bảo rằng đừng để nước mắt nó rơi vào Nội, kẻo mắt bị mờ vì rơi vào người đã mất. Khuya ngày hôm sau, lúc đã liệm Nội rồi, Chú 6 tôi ngồi canh quan tài của nội, vì tục là phải có người canh quan tài, để người chết được ấm, với thắp nhang, tránh cho nhang trên bát hương tàn hết. Thì Chú 6 ngủ quên vì 2 ngày thức trắng, thì trong mơ, vẫn thấy khung cảnh nhà đang có đám tang, thì thấy ông nội, bận quần tây đen, áo trắng, đội cái mũ tây màu đen mà còn sống ông nội hay đội khi đi công việc, đi tới cầm nén hương đương cho chú tôi thắp: “nhang sắp tàn rồi kìa con”, thì chú tôi trực giấc, nhìn sang quan tài nội sau đó nhìn thấy lư hương thì thấy nhang còn chưa đươc 1 đốt ngón tay nửa thì tàn. Biết ông nội về nhắc mình, Chú 6 rưng rưng. Vì khi còn sống, chú là người ông Nội thương nhất trong cô Bác tôi, đến khi mất rồi, ông vẫn lo lắng cho gia đình…
Đêm thứ 3, theo quan niệm của dân gian, đêm thứ 3 từ khi mất là đêm đó Diêm vương sẽ mở cửa âm cho người chết về thăm nhà, cùng lúc đó âm binh sẽ giải người chết về nếu có trùng tang thì điểm danh người nhà để sau này bắt theo. Đêm đó vô số điều kì lạ đã diễn ra, nhà tôi cùng cô bác lối sớm vẫn còn thức, ngồi nói chuyện với nhau, chủ yếu là tưởng nhớ về ông nội tôi là chính. Lúc khuya từ 12h thì ai cũng nhìn nhau, biết đến giờ nên nhà ai nấy về, vì kiêng kị, chỉ còn nhà tôi trải chiếu ra ngủ. Có Chú 6 tôi cứng vía với không hạp tuổi nên nằm ngủ sát bên quan tài.. Đêm đó trời ở ngoài không gió, không mưa, nhưng trong nhà tôi thì lạnh cực kì, lạnh bất thường, vì có người… về thăm nhà… Chú 6 tôi thì nằm đó chưa ngủ, nhưng lạnh quá cũng không dám nằm sát bên, phải kê giường xếp nằm gần kề. Tôi đó, Anh Long, con của Cô hai, vì hạp tuổi nên lúc liệm, với đêm thứ 3 không cho lại gần, đêm đó đang nằm lim dim chưa ngủ đâu, thì thấy Nôi đứng dưới đầu giường nhìn ổng, ổng lúc đó sợ quíu càng, nhưng vẫn ý thức là mình còn thức, ổng cố kêu Ông Nội, vì sợ thì sợ những lúc còn sống ông hiền lắm nên ông cũng thương, nhưng anh Long cứng đơ người như tư chi bị trói cứng vậy, không cử động được, miệng thì gắn kêu nhưng chỉ phát ra tiếng “ứ.. ứ..” trong cổ họng. Chừng 2p sau thì, lúc đó anh Long đã tỉnh hẳn, thì Nội mỉm cười, không phải cười loại nhe hết hàm răng trắng, với răng nanh như các bạn thường nghe khi ma hù người đâu, mà cười như Nội lúc sống, nụ cười với hàn răng rụng mấy cái, hiền hòa nhìn Anh Long rồi từ từ mờ dần rồi biến mất. Anh long cũng từ từ cử động được, đêm đó, anh không ngủ được, thức tới sáng. Sáng hôm sau Anh long kể lại với mọi người, ai cũng tin vì nhỏ giờ ổng không nói láo, đặc biệt rất kỉ tính và không tin vào ma quỷ. Ai cũng buồn thì lúc đó Cô Ngọc là người con thứ 5 của ông kể rằng: “tối hôm qua, như thường lệ, em ngủ sớm để mai dậy giao thịt cho khách, do bữa giờ nghỉ sợ nghỉ nửa mất mối (thời gian đó con mình còn bán thịt ngoài chợ, sau này vì bị vong nhập nê nghỉ, mình sẽ kể vào những chap sau), Thì trong giấc mơ cô thấy ông nội mình đi xung quanh nhà, chỉ nhìn chứ không vào được”. Cả nhà biết là ông Nội về thăm Cô ngoc, nhưng do nhà có thần giữ cửa nên không vào được. lúc còn sống ông nội thương cô Ngọc lắm, nên trong giấc mơ, cô bảo nhìn mắt của Nội buồn lắm… Làm cả nhà ai cũng rưng rưng…
Mình xin tạm dừng chap này ở đây, cũng vì khuya rồi, mai mình còn có tiết học, mình xin kể những câu chuyện về Nội mình ở chap sau, 49 ngày với nhiều điều tâm linh đã xảy ra.. Còn tiếp..