Truyện ma Khóc Đêm - Chương 2
2: BÁC VÀ BÀ
Năm 92. Lúc đó em 4 t rồi., mẹ em sinh em bé. Bố mẹ em xây nhà mới. Cái năm đó mà xây được nhà mái bằng là oách lắm đấy ạ. Nhà ngói cũ của bác thì để lại cho chú Quy, em ruột của bố sống.
Mẹ em sinh em bé lên cũng chuyển sang nhà mới luôn.
Đó là tóm tắt sơ lược về căn nhà mà em sống ạ. Sau khi bác mất dường như là mở đầu của chuỗi ngày trùng tang.
Bác gái em tuổi Thân. Khi bác mất được 3 năm thì bà em ruột của bà nội em cũng bị bệnh. Bệnh gì ko có biết, chỉ biết là ko muốn ăn uống gì, người ủ rũ, nằm giường cứ muốn quay vào tường. Như kiểu tự kỉ ấy ạ.
Chồng của bà bảo, dạo trước bà còn khỏe, bà hay nói cứ nghe thấy tiếng gọi ” Dì ơi” ngoài cổng. Bà thưa rồi ra cổng chả thấy gì, vào nhà cảm lạnh rồi ốm miết. Trước hôm bà mất, chồng bà nằm ngoài hiên thấy tia sét bay từ giường bà vọt qua tàu lá dừa. Ông bảo là ông biết bà sắp mất rồi.
bà ấy mất được khoảng 3 năm gì đó lại đến bác rể em mất.
Bác gái em mất do bị hen suyễn thì ko ai nghi ngờ gì, bà họ em mất cũng chả ai nghi ngờ gì, vì toàn do ốm mà mất. Giờ bác rể em đang khỏe, lăn ra mất,hàng xóm xì xào bảo nhau họ nhà này bị trùng tang. Cơ mà mấy anh em chả ai tin. Ông nội cũng cấm con cái suy nghĩ linh tinh, chết có số, nên chuyện cứ bẵng đi như vậy.
Chả có gì cho đến khi em bắt đầu nhận thức được cái gì đó vô hình đang diễn ra.
Năm đó em học lớp 8,9 gì đó. Bà nội em mất. Lo tang lễ xong xuôi, tối tầm 9h em với mẹ đi từ nhà bà về. Đi đến cổng thì cảm giác có bàn tay lôi mình lại, rồi chân như nặng trịch ko nhấc lên nổi. Em thấy 1 bà cụ ngồi ngay cổng, phải nói là giống hệt bà nội em ấy ạ. Sợ quá, hét lên rồi lăn ra ngất, lúc tỉnh dậy thì đã nằm ở nhà rồi. Mọi người hỏi em bị làm sao, em kể mà chả ai tin, Bảo con bé này thần hồn nát thần tính.
Cũng im lặng cho rồi, nói ra kể cũng khó tin thật.
Từ ngày bà em mất, em rất hay mơ về ngôi nhà của ông bà nội.
Suốt bao năm chỉ nằm mơ nguyên 1 giấc mơ thôi ạ. Em mơ bà dắt tay em vào nhà, chỉ em ngồi xuống giường, rồi bà lau cái tủ thờ, lau bộ bàn ghế gỗ, bà vào trong buồng làm gì đó, rồi em thấy cái cột nhà bị sập. Nhà bà nội em là nhà 3 gian, hầu như toàn làm bằng gỗ, dù bao năm, có bị cũ mà cũng ko thấy mọt hay hỏng hóc gì. Chỉ biết là mơ đến đoạn nhà sập, rồi em chạy ra cầu ao thoát thân. Bao năm mơ đi mơ lại 1 giấc mơ đó mà kể với mẹ, mẹ em cứ cười, bảo chắc ban ngày mải chơi, đêm mơ linh tinh.
Dạo đó dì em làm quân đội ngoài Hải Phòng ( em gái ruột của mẹ) về nhà em chơi. Dì em là nhà ngoại cảm, được quân đội cho đi tìm mộ liệt sĩ. Dì về ngồi nói chuyện, bảo là đêm qua nằm mơ bà nội em về, bảo về chơi với cái T. T là tên của em ạ. Em có kể lại những giấc mơ đó cho dì nghe, dì bảo em dẫn vào nhà bà. Nói thật là căn nhà đó với em cứ ghê rợn thế nào ấy. Dù vườn tược chả có cây mấy nhưng cảm giác căn nhà đó u ám kiểu gì, có lẽ là nhà kiểu ngày xưa nên mình ko quen, thấy nó chật chội.
Hôm đó, dì em bảo mẹ đi sắm lễ, chỉ có hoa quả thôi ạ, dì em ko dùng tiền vàng giấy mã hay hình nhân đâu, Dì thắp hương, dì bảo là ngày xưa ông cha, các cụ thời xưa nhà em ăn ở ác lắm, làm quan còn ức hiếp dân, giết oan người ta, Người ta chết oan, về oán con cháu. Gần nhà bà em có cái đền chùa gì đó, bị bom đánh sập, cụ em tham, cho người nhà ra lấy gỗ về dựng nhà, làm giường tủ các thứ. Ngôi nhà ông bà em đang sống toàn làm bằng gỗ của chùa của đình thôi, phải đem đi trả, hoặc quy ra tiền mặt cúng cho chùa, làm lễ xin xóa tội gì đó. Ông nội em chả tin còn chửi đuổi dì em đi.
Không biết có phải em hợp với bà không, mà mỗi lần nhà em định làm việc gì, em đều mơ thấy bà về. Bà về cười nói vui vẻ thì việc ngon nghẻ lắm, còn bà mà buồn ủ rũ thì chả thành việc gì. Sau lần dì em làm lễ , xin tạ lỗi với chùa, thì em ko còn mơ về cái giấc mơ bà đưa em về nhà bà nội nữa.