Truyện ma: CÔ HƯỜNG - Chương 7
CHẬP 7:
Làng em chỗ hung táng thì cách làng rất xa, sang cát rồi thì người ta đưa hài cốt cát táng về mấy nghĩa trang xung quanh làng, cái nghĩa trang cửa Đình là bãi riêng của dòng họ Đinh Văn nhà Chương gù. Gù lưng chổng tí guồng xe thì một lúc sau đám người cũng đến được nghĩa trang họ Đinh Văn, họ ném xe ngay ven đường, nhảy qua mương nước hối hả chạy về mấy ngôi mộ tròn xanh cỏ. Đến nơi cả bọn sững người, Chương gù chân quỳ chân ngồi, tay cầm hòn gạch đang ra sức đóng chiếc cọc xuống 1 ngôi mộ ngay trước mặt, vừa nện hắn vừa cười the thé và lẩm bẩm: đóng … đóng … đóng chết mẹ mày đi cái nòi Đinh Văn. Hai tay hắn bê bết máu, cả tay cầm gạch lẫn tay đợ cọc, từ lúc ở nhà Quân răng vàng về cho đến lúc này, Chương gù đã kịp đóng hết 9 cái cọc trên tổng số 14 ngôi mộ từ cao tằng tổ khảo cho chí mộ cha mẹ hắn trong khu nghĩa trang gia đình.
Vợ Chương gù thấy chồng như thế vội vàng lao đến hô thất thanh: anh làm gì thế này? Chị chàng giang hai tay định ôm lấy chồng, còn chưa kịp vòng qua người thì“Bốp”, ăn nguyên viên gạch chỉ vào giữa mặt nằm quay đơ xuống nền cỏ. Răng vàng với hai ông bạn nhậu hoảng hồn xông vào người giữ tay, người giữ chân tính đè nghiến Chương gù xuống, hắn lắp bắp quát lên: đì…đì…đ.ịt mẹ … mà ..ày làm gì thế … hở Chương? Chửi chưa dứt mồm “Bốp” thêm phát nữa, Quân răng vàng thu tay về ôm cái mồm nát bét quỳ gập người ngay cạnh vợ Chương kêu be be, cái răng vàng dính máu bắn ra nằm trên cỏ xanh phản chiếu ánh mặt trời banmai lấp lóa. Còn hai ông đang ghì Chương gù bị hắn “ù…uồm” một nhát hất văng ra, đang lồm cồm trỗi dậy thì “Vụt” “Vụt” hai tiếng nữa, mỗi cụ ăn một nhát cọc tre vào mang tai nằm thẳng đuỗn chi chi.
Chương gù mắt đỏ lừ lăm lăm chiếc cọc tre đực trong tay, hắn thở phì phò, nghiến răng ken két, mép sùi bọt trắng xóa, chân bước lập bập lập bập hai hàng tiến ra cái đống gạch cũ năm trước nhà hắn xây mả tổ còn sót lại. Hằn giờ trông giống như một con quỷ hoặc ôn thần chứ chả có gì mang nét con người. Cúi người vớ lấy 1 viên gạch tím phồng, hắn tung tẩy vài cái xem có đầm tay không rồi lập bập quay lại. Quân răng vàng còn đang rên la thảm thiết thì thấy thằng bạn vàng kề ngay cái cọc tre nhọn vào bụng con vợ nó đang ngất xỉu, nó giơ viên gạch lên kịch tầm tay và nện xuống hết sức bình sinh. “Tao đóng … chết … cha … con vợ mày này ….há há há…” Chương gù gầm lên đinh tai. “Phụp” chiếc cọc tre nhọn hoặt đục thủng nền đất cỏ! Quân răng vàng vào lúc chín chết một sống đã nhoài người ôm cổ vợ Chương gù vớt về phía hắn rồi lăn đi mấy vòng, thoát chết trong gang tấc.
Lúc này hắn kinh hồn táng đởm lắm rồi, nhưng dù sao cũng là buổi sáng, ban ngày ban mặt, kinh quá hóa căm, Răng Vàng cũng chả cần biết trời đất là gì nữa.Nhân cái lúc Chương gù còn đang loay hoay dùng hai tay khom lưng cố rút chiếc cọc vừa đóng hụt, hắn phi đến vồ lấy viên gạch táng đánh “Bốp” 1 nhát vào gáythằng bạn thân. Dính đòn đau Chương gù quay lại vằn mắt chiếu tướng Răng vàng, “Bốp, bốp, bốp” ba nhát táng liền vào thái dương nữa, thằng gù lúc này mới hai tay rời cọc ngã nghiêng ra ngất xỉu. Hai ông bạn kia chả biết đã tỉnh lại từ lúc nào, lúc Chương gù bị hạ thủ thì mới rõ mỗi ông đang ôm 1 ngôi mộ tròn run lẩy bẩy. “Ánh ơi… Ánh ơi … dậy… tỉnh dậy đi”, ba gã đồng thanh người hô người tát vào mặt vợ Chương gù. Lát sau thì Ánh ú ớ tỉnh dậy, thấy chồng đầu tóc bê bết máu mới khóc nấc lên “Ối làng nước ơi…anh Chương làm sao thế này?” Đoạn chị chàng nhảy sang chỗ chồng nằm ngồi phệt xuống rồi nhấc đầu hắn đặt lên đùi mình khóc tồ tồ.
Chương gù khò khè nằm trên lưng 1 gã trong nhóm, vợ hắn đợ sau lưng, Răng vàng và gã còn lại hai người dắt 3 chiếc xe đạp thất thểu đi về làng. Người đi làmđồng bâu lại thấy ông nào ông nấy người máu me loang lổ tưởng lũ này gây sự đánh nhau, hỏi han vợ Chương gù thì thị chỉ khóc, họ rủa váng: tổ sư bố mấy thằng động rồ, đi làm đi ăn chả chịu lại đi đánh nhau từ sáng sớm. Cả bọn đưaChương gù về nhà hắn, đặt nằm ngay ngắn trên giường, rửa ráy băng bó xong xuôi cho hắn thì giục vợ hắn đi nấu cháo để lát tỉnh còn có cái đổ vào mồm cho ấm bụng, vật vã cả đêm qua chắc rã hết cả xương rồi chứ đùa. Xong cả bọn mắt lấm lét nhìn nhau và giải tán trong im lặng, lơ mơ trong đầu là biết cái quỷ sự này nó từ đâu mà đến rồi.
Quân răng vàng lóc cóc đạp xe về, hắn lái bằng một tay, tay kia cầm khăn mặt bịt cái mồm sưng vếu. Vừa đi hắn vừa rởn gai ốc nghĩ về mấy chuyện vừa rồi mà timcứ đổ thùng thùng. Về đến đầu ngõ đã thấy đàn bà trẻ con túm năm tụm ba xì xào, hắn nghe loáng thoáng nào đầu người, nào đỉa trâu, rồi cả ma trèo cây cau … Vừa thấy bóng hắn người ta đã í ới Quân ơi, Quân ời … hắn mặc kệ lượn xe vào nhà ngang rồi mở cửa bước vào nhà và đổ uỵch xuống giường. Cả một đêm kinh hồn táng đởm, sáng sớm lại quần nhau với Chương gù khiến hắn chết mệt, chưa đầy nửa giây hắn đã chìm sâu vào cơn ngủ.
Mẹ già với chị dâu hắn cứ lúc lúc lại chạy qua xem hắn ra sao, thấy hắn mồm miệng sưng vêu cũng muốn hỏi xem sự tình gì nhưng vì hắn ngủ tít nên mọi người cứ mặc kệ cho ngủ đẫy mắt. Lúc tỉnh dậy trời đã nhá nhem tối, có dễ cũng phải hơn 6h chiều, hắn dụi dụi mắt vươn vai bước xuống giường, chắc mẹ hay chị dâu hắn đã đốt đèn lên rồi, ánh sáng vàng le lói mấy gian nhà. Chợt nhớ tới
Chương gù sáng nay ăn mấy hòn gạch vào đầu không biết thế nào, hắn lại vớ lấy cái đèn pin rồi xách xe đạp ra ngõ. Bà chị dâu thấy hắn đi ra ngoài thì hỏi với: chúở nhà ăn cơm đã rồi đi đâu thì đi. Hắn nhấc cái mông lên yên xe rồi ngỏng cổ lại bảo bà chị: em sang nhà Chương tí em về.
Chẳng biết cái “tí” của người bình thường là bao lâu, nhưng “tí” của Quân răng vàng thì là ngót 3 ngày, cho tới khi một bà đi vớt bèo buổi sáng quờ phải mái tóchắn lẫn với rễ bèo nổi lập lờ trong cái ao cá bên xóm Đình, chỉ cách nghĩa trang nhà Chương gù một quãng. Bà đó gần như chết lịm tại chỗ, may còn nhớ ra là phải chạy lên bờ rồi tru tréo lên trong hoảng loạn. Dân làng đổ ra xem đông nghịt, mấy ông cứng vía lội xuống nước dìu cái xác trương phình lên, đặt hắn nằm ngửalên chiếu cói. Vợ Quân răng vàng mấy hôm nay về nhà ngoại xã bên nghỉ dưỡng thai, mấy ngày bặt tin chồng đã vội vàng quay về. Khi mẹ, chị dâu rồi vợ hắn ra tới nơi và khóc ồ lên thì cái xác tái nhợt, trương phềnh, chân tay co quắp ấy bỗng hộc máu mồm phun ra cả nắm đỉa trâu bò lổm ngổm trên manh chiếu cói. Lúcđưa hắn về khâm liệm, người nhà thấy bàn tay phải của Quân còn nắm chặt chiếc răng vàng.
Nghe phong phanh là tối chập tối hôm ấy có người thấy Quân răng vàng dắt xe đi bộ cùng một bà người Thổ người Mán gì đó, quần áo xanh đỏ tua rua, chít khăn đen quẩy hai chiếc sọt mây hình vuông trên vai đi về phía xóm Đình. Làng em hồi ấy thi thoảng lại thấy mấy bà mế vùng cao gánh thuốc nam về làng bán, người ấy cứ nghĩ Quân răng vàng đưa bà mế đến chữa thương cho Chương gù, bạn hắn. Sau hỏi vợ Chương mới biết là tối ấy chả có thầy thuốc hay ông bạn nào ghé qua.
Chương gù một đêm xuất quân đóng cọc tròn mười cái mả, mộ cô Hường là công trình đầu tiên, chín tác phẩm sau cao tằng tổ khảo cho chí phụ mẫu thân sinh nhà hắn thụ hưởng trọn. Sáng sớm hôm sau lại độc chiến quần hùng, một mình một ngựa tung dăm sáu phát đà đao, đến vợ cũng chẳng tha, lĩnh ngay một phát vào giữa mặt. Cuối cùng vẫn là mãnh hổ nan địch quần hổ, bị vây công bởi địch nhân rồi ngã xuống vì đối phương đánh lén bằng 4 viên gạch chỉ. Hắn nằm mê man suốt mấy ngày, tỉnh dậy thì thấy đầu băng trắng lốp, vợ cũng dán cao kín mặt, ú ớ hỏi: mẹ mày làm sao đấy? Sao sao cái gì, dậy nhanh mà đi viếng anh Quân kìa, vợ hắn đốp thẳng. Chương gù chống hai tay ra sau lưng nhổm dậy mà vẫn u u mê chả biết chuyện gì. Hai vợ chồng đến viếng Quân răng vàng với bộ dạng thảm thương, tiều tụy. Ngồi trong đám giữa tiếng kèn trống thê lương hòa cùng tiếng khóc nỉ non, ai oán của gia đình thằng bạn nhưng hắn vẫn láng máng nghe người ta nói cái gì “cô Hường”, “cô Hường” … Đầu còn chưa tiêu hóa hết 4 viên gạch chỉ nên hắn nhớ nhớ quên quên chả nghĩ ra, ngồi 1 lúc rồi vợ hắn ra dìu về. Đi đúng đến cái chuồng trâu nhà Quân răng vàng ở đầu ngõ, chợt hắn thấy từ sâu trong người có thứ gì nó cứ ù oàm vang vọng, hắn tự dưng rùng mình đứng sững lại, tiếng ù oàm càng lúc càng to dần, đùng cái hắn thấy mình bị cái tiếng ù oàm kia nuốt chửng.
Vợ Chương còi vốn đang dìu chồng rời đám, bỗng dưng thấy chồng lắc người vùng khỏi tay thị lao tới sát cửa chuồng trâu nhà Quân răng vàng, thò cổ vào hầmhè. Con trâu đực trong chuồng hực lên 1 tiếng rồi lồng lên muốn phá toang chui ra nghiền nát hắn. May có vợ kéo lại chứ không quả ấy chắc hắn nát gáo với con trâu, ấy thế mà hắn chẳng hề tỏ ra sợ hãi, cứ đứng trân trân vằn hai tròng mắt đỏ quạch gườm gườm nhìn con trâu đực trong chuồng. Vợ hắn hét toáng lên: bố mày dở à, muốn chết à, tự dưng đi đánh nhau với trâu. Mấy người trong đám cũng chạy ra kìm giữ hắn, họ chửi hắn xa xả, bảo là thằng rồ thằng dại, ma chay đau buồn là thế mà lại còn làm trò, rồi họ lôi hắn ra cổng và bảo vợ hắn áp tải chồng về. Sau này Ánh, vợ Chương gù kể lại là ra đến cổng tự dưng chồng thị rùng mình 1 cái rồi ngã dựa luôn vào sườn vợ, doc đường về nhà vợ hắn phải dìutừng bước khật khừ.