Truyện Kinh Dị - Trinh Thám: Im Lặng - Chương 34
TIẾP CHƯƠNG 5
****
Trời vừa hừng sáng, Bình đã nhận được điện thoại của Dũng. Họ hẹn nhau đi ăn sáng và gặp trao đổi một vài vấn đề.
Sau cuộc, cả hai đều đồng ý rằng khoảng thời gian 3 ngày là một điều khó lí giải? Nhưng…tất nhiên là không còn lâu nữa. Thời gian đã cận kề nay mai. Tuy chưa thật rõ ràng nhưng họ linh cảm hình như hạn cuối… chính là hôm nay, cho dù không có cơ sở rõ ràng. Cả hai đều trở nên lo lắng tột độ khi nghĩ như vậy.
Lúc này, Dũng cũng nhận được điện thoại của Lâm. Liền sau đó, cả hai tức tốc đi tới trại giam của huyện.
Tại đây, Lâm đã chờ sẵn. Cô đã xem qua hồ sơ về vụ án mười năm trước. ..Có năm tên bị bắt về tội hiếp dâm, giết người trong vụ án Tư Ngọc Lan. Sau đó, người ta phát hiện bà ta bị bệnh si đa. Những tên tội nhân này sau khi nghe tin này thì có kẻ đã tự tử và những tên còn lại thì một thời gian như nhau đã cùng phát bệnh tâm thần. Điều đặc biệt là những kẻ này phát điên hầu như cùng một thời gian. Một điều mà không ai hiểu nổi. Có người còn đồn rằng, đó là quả báo. Sau một khoảng thời gian những tội nhân này sức khỏe trở nên càng ngày càng yếu và lần lượt chết vào những năm sau đó. Vụ án dần dần chìm vào quên lãng từ đó. Và như vậy cũng đã mười năm trôi qua.
Hôm nay, Lâm hẹn Dũng và Bình tới trại giam vì có một số điều hết sức khó hiểu và lạ lùng. Đó là, vào khoảng thời gian mà các tội nhân bắt đầu phát điên thì họ hay nói lảm nhảm và có một tù nhân viết vẽ lên tường những hình thù kì lạ và những dòng chữ khó hiểu lên tường bằng chính máu của mình, hắn ta chết sau cùng nhất và cùng lúc bức vẽ hoàn thành. Điều này như một ẩn số trong mười năm qua của trại giam và điều mà ngày càng không bao giờ lãng quên cùng năm tháng.
Có khoảng thời gian, sau khi những tội nhân này lần lượt chết đi đã có những tin đồn rằng trại giam bị ma ám. Điều kì bí chính là những bức tường có những bức vẽ của những tội nhân. Dù lãnh đạo trại giam đã cho quét sơn để che đi những hình vẽ nhưng chỉ qua một đêm là những hình vẽ đó lại nổi rõ lên trên nền tường mới. Vẫn một màu đỏ tươi của máu. Một điều gây hoang mang hơn nữa là từ khi có các bức vẽ đó, thì không một tù nhân nào ở nổi trong đó. Chỉ cần ai ở trong căn phòng đó qua một đêm là họ la hét và bắt đầu có những biểu hiện của tâm thần. Cho nên, kể từ đó căn phòng này được niêm phong, không cho bất kì ai lại gần nữa.
Trước mắt ba người, trên một mặt tường có một bức hình đỏ nhòe nhẹt, với những hình thù khó hình dung. Mặc dù xung quanh bức tường với những rong rêu, cũ kĩ nhưng những hình vẽ đỏ chói vẫn như mới vừa vẽ lên. Họ chăm chú nhìn vào bức vẽ.
Lúc này, Dũng toát mồ hôi vì hắn nhận ra bức vẽ đó…Chính là vẽ bóng ma, cái bóng ma mà Bình đã chụp được trong căn hầm. Trên góc bức tường, chi chit với chỉ một chữ : “ chết ” chạy thành hàng.
-Cậu nhận ra bức vẽ không? – Dũng quay sang Bình.
Bình nhìn Dũng với ánh mắt thăm thẳm và ậm ừ, trên trán rịn những giọt mồ hôi lấm tấm. Bình không khó để nhận ra chủ thể của hình vẽ này. Một cái bóng ma với đôi mắt hoét sâu và căm phẫn. Một sự ảm đảm tràn ngập khắp căn phòng. Một lúc sau, bình lục đục lấy chiếc máy ảnh trong túi xách ra bấm chụp một hồi, trên trán mồ hôi vẫn rịn ra không ngớt.
Cả Bình và Dũng không ai nói ra, nhưng họ biết bức vẽ như một thông điệp mà những tên tù nhân năm xưa đã để lại. Hay chính con quỷ tự họa và để lại một lời cảnh báo cho hậu thế?
Thật ra, lúc này thì cả hai người đã gần như hiểu hết những việc đã xảy ra. Họ đã bớt hoang mang bởi bức hình quái dị trên tường mà họ bắt đầu lo sợ với những chuyện sắp xảy ra với họ. Bình im lặng rời khỏi căn phòng, Dũng và Lâm cũng ra khỏi căn phòng sau đó.
-Hiện thời em bận chuyện, các anh cứ về nhà, có chuyện gì em sẽ liên hệ với các anh. – Nói rồi, Lâm cúi chào và thẳng bước.
-Khoan đã, em để ý đến thông tin về người con gái của Tư Ngọc Lan dùm anh nha, có gì nhớ thông báo sớm dùm anh nha. – Bình nói với theo. Lâm quay nhìn lại cúi chào lần nữa rồi quay đi thẳng vào trụ sở công an huyện gần đó.
Bình và Dũng đứng tần ngần một hồi, không ai nói ai họ rời trại giam và dông xe về nhà Bình.
Đã hơn 5h chiều.
Cả ngày hôm nay, từ khi đi trại giam về. trong lòng Bình và Dũng sốt ruột đến phát điên. Ánh mắt của cả hai hiện lên nỗi lo sợ tột cùng. Họ nghĩ đến cái chết chờ đợi họ đêm nay.
Không phải họ không làm gì để thoát khỏi nỗi sợ hãi này mà bởi vì họ không biết làm gì nữa. Từ sáng đến giờ, họ cố lập luận mọi chuyện theo một logic,họ cố tìm cho ra một lối thoát và tất cả chỉ tập trung vào một điểm đó là Trần Ngọc Minh Nguyệt – con gái của Tư Ngọc lan, và đó là một bế tắc chết chóc. Không có một thông tin , không có một manh mối. Họ đã cố lập luận theo một chiều hướng khác, đọc đến nhàu nát cuốn nhật kí nhưng …không thấy Minh Nguyệt đâu cả.
Điện thoại đổ chuông.
****
Trời vừa hừng sáng, Bình đã nhận được điện thoại của Dũng. Họ hẹn nhau đi ăn sáng và gặp trao đổi một vài vấn đề.
Sau cuộc, cả hai đều đồng ý rằng khoảng thời gian 3 ngày là một điều khó lí giải? Nhưng…tất nhiên là không còn lâu nữa. Thời gian đã cận kề nay mai. Tuy chưa thật rõ ràng nhưng họ linh cảm hình như hạn cuối… chính là hôm nay, cho dù không có cơ sở rõ ràng. Cả hai đều trở nên lo lắng tột độ khi nghĩ như vậy.
Lúc này, Dũng cũng nhận được điện thoại của Lâm. Liền sau đó, cả hai tức tốc đi tới trại giam của huyện.
Tại đây, Lâm đã chờ sẵn. Cô đã xem qua hồ sơ về vụ án mười năm trước. ..Có năm tên bị bắt về tội hiếp dâm, giết người trong vụ án Tư Ngọc Lan. Sau đó, người ta phát hiện bà ta bị bệnh si đa. Những tên tội nhân này sau khi nghe tin này thì có kẻ đã tự tử và những tên còn lại thì một thời gian như nhau đã cùng phát bệnh tâm thần. Điều đặc biệt là những kẻ này phát điên hầu như cùng một thời gian. Một điều mà không ai hiểu nổi. Có người còn đồn rằng, đó là quả báo. Sau một khoảng thời gian những tội nhân này sức khỏe trở nên càng ngày càng yếu và lần lượt chết vào những năm sau đó. Vụ án dần dần chìm vào quên lãng từ đó. Và như vậy cũng đã mười năm trôi qua.
Hôm nay, Lâm hẹn Dũng và Bình tới trại giam vì có một số điều hết sức khó hiểu và lạ lùng. Đó là, vào khoảng thời gian mà các tội nhân bắt đầu phát điên thì họ hay nói lảm nhảm và có một tù nhân viết vẽ lên tường những hình thù kì lạ và những dòng chữ khó hiểu lên tường bằng chính máu của mình, hắn ta chết sau cùng nhất và cùng lúc bức vẽ hoàn thành. Điều này như một ẩn số trong mười năm qua của trại giam và điều mà ngày càng không bao giờ lãng quên cùng năm tháng.
Có khoảng thời gian, sau khi những tội nhân này lần lượt chết đi đã có những tin đồn rằng trại giam bị ma ám. Điều kì bí chính là những bức tường có những bức vẽ của những tội nhân. Dù lãnh đạo trại giam đã cho quét sơn để che đi những hình vẽ nhưng chỉ qua một đêm là những hình vẽ đó lại nổi rõ lên trên nền tường mới. Vẫn một màu đỏ tươi của máu. Một điều gây hoang mang hơn nữa là từ khi có các bức vẽ đó, thì không một tù nhân nào ở nổi trong đó. Chỉ cần ai ở trong căn phòng đó qua một đêm là họ la hét và bắt đầu có những biểu hiện của tâm thần. Cho nên, kể từ đó căn phòng này được niêm phong, không cho bất kì ai lại gần nữa.
Trước mắt ba người, trên một mặt tường có một bức hình đỏ nhòe nhẹt, với những hình thù khó hình dung. Mặc dù xung quanh bức tường với những rong rêu, cũ kĩ nhưng những hình vẽ đỏ chói vẫn như mới vừa vẽ lên. Họ chăm chú nhìn vào bức vẽ.
Lúc này, Dũng toát mồ hôi vì hắn nhận ra bức vẽ đó…Chính là vẽ bóng ma, cái bóng ma mà Bình đã chụp được trong căn hầm. Trên góc bức tường, chi chit với chỉ một chữ : “ chết ” chạy thành hàng.
-Cậu nhận ra bức vẽ không? – Dũng quay sang Bình.
Bình nhìn Dũng với ánh mắt thăm thẳm và ậm ừ, trên trán rịn những giọt mồ hôi lấm tấm. Bình không khó để nhận ra chủ thể của hình vẽ này. Một cái bóng ma với đôi mắt hoét sâu và căm phẫn. Một sự ảm đảm tràn ngập khắp căn phòng. Một lúc sau, bình lục đục lấy chiếc máy ảnh trong túi xách ra bấm chụp một hồi, trên trán mồ hôi vẫn rịn ra không ngớt.
Cả Bình và Dũng không ai nói ra, nhưng họ biết bức vẽ như một thông điệp mà những tên tù nhân năm xưa đã để lại. Hay chính con quỷ tự họa và để lại một lời cảnh báo cho hậu thế?
Thật ra, lúc này thì cả hai người đã gần như hiểu hết những việc đã xảy ra. Họ đã bớt hoang mang bởi bức hình quái dị trên tường mà họ bắt đầu lo sợ với những chuyện sắp xảy ra với họ. Bình im lặng rời khỏi căn phòng, Dũng và Lâm cũng ra khỏi căn phòng sau đó.
-Hiện thời em bận chuyện, các anh cứ về nhà, có chuyện gì em sẽ liên hệ với các anh. – Nói rồi, Lâm cúi chào và thẳng bước.
-Khoan đã, em để ý đến thông tin về người con gái của Tư Ngọc Lan dùm anh nha, có gì nhớ thông báo sớm dùm anh nha. – Bình nói với theo. Lâm quay nhìn lại cúi chào lần nữa rồi quay đi thẳng vào trụ sở công an huyện gần đó.
Bình và Dũng đứng tần ngần một hồi, không ai nói ai họ rời trại giam và dông xe về nhà Bình.
Đã hơn 5h chiều.
Cả ngày hôm nay, từ khi đi trại giam về. trong lòng Bình và Dũng sốt ruột đến phát điên. Ánh mắt của cả hai hiện lên nỗi lo sợ tột cùng. Họ nghĩ đến cái chết chờ đợi họ đêm nay.
Không phải họ không làm gì để thoát khỏi nỗi sợ hãi này mà bởi vì họ không biết làm gì nữa. Từ sáng đến giờ, họ cố lập luận mọi chuyện theo một logic,họ cố tìm cho ra một lối thoát và tất cả chỉ tập trung vào một điểm đó là Trần Ngọc Minh Nguyệt – con gái của Tư Ngọc lan, và đó là một bế tắc chết chóc. Không có một thông tin , không có một manh mối. Họ đã cố lập luận theo một chiều hướng khác, đọc đến nhàu nát cuốn nhật kí nhưng …không thấy Minh Nguyệt đâu cả.
Điện thoại đổ chuông.
Comments for chapter "Chương 34"
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận