Trở Lại Hoang Thôn - Chương 5: Sáng sớm, 6 giờ
Hơi thở của anh ta (cô ta) nhẹ nhàng lướt qua làn da tôi, không ngừngthẩm thấu vào huyết quản và lỗ chân lông đang thu lại, men theo độngmạch tức tốc xộc lên, xâm chiếm vào cánh cổng bí ẩn nhất trong đáy lòngtôi.
Người sống trong cánh cổng đó là – Tiểu Chi.
Tiểu Chi ngẩng đầu lên nhìn kẻ đột ngột xông vào, dịu dàng nói: “Ô, cuối cùng anh cũng đến rồi”.
Bóng tối bỗng chốc biến mất, tôi mở to mắt.
Trong hơi thở hổn hển, tôi khó mà hồi tưởng lại những gì vừa thấy bannãy, chỉ cảm thấy trán đẫm mồ hôi, tim đập nhanh tới mức phát sợ.
Tôi vẫn nằm trong phòng khách của Tô Thiên Bình, cuốn chiếc chăn dàycộm trên người, điều hòa phà về phía tôi, dưới người là chiếc ghế sô pha dài.
Phòng khách sáng sớm vẫn tối om om, chỉ có tia sáng trong cửa phòng bếp, giống như ánh nến âm u trong đêm tối.
Lồm cồm bò dậy trên ghế sô pha, khịt mũi ngửi thật kĩ, căn phòng nàyhình như có thêm một thứ mùi đặc biệt. Tôi mở công tắc trên tường bậtđèn lên, rồi vào kiểm tra phòng ngủ và phòng vệ sinh một lượt, hình nhưkhông có tình hình gì bất thường, tôi vẫn là động vật cao cấp duy nhấttrong căn phòng này.
Nhưng tôi quả quyết không khí của căn phòng này có vấn đề, đặc biệt làcảm giác kỳ lạ trước khi mở mắt. Vậy là tôi không buồn đánh răng rửamặt, mở máy tính trong phòng ngủ ra trước, vào trong hệ thống cameragiám sát.
Chẳng mấy chốc, trên màn hình đã xuất hiện năm cửa sổ giám sát, tôi qua chúng đều hoạt động bình thường, chắc là đã lưu lại những hình ảnh theo dõi được.
Quả nhiên, tôi mở danh mục “xem lại giám sát trước”, chỉnh giờ trongmáy giám sát trở về 11 giờ tối qua, trên màn hình xuất hiện cảnh trướckhi tôi đi ngủ. Trong phòng khách vẫn tối om lạ thường, chỉ có một gócphòng bếp rọi ra ánh đèn sáng, tôi cuốn chăn nằm trên ghế sô pha, chẳngmấy chốc là chìm vào mộng mị.
Bốn máy giám sát còn lại không có bất cứ động tĩnh gì, chỉ có đèn trong bếp vẫn còn sáng, hình ảnh giống như bị dừng hình vậy, chỉ có thời gian là nhích lên từng giây từng phút.
Không thể cứ ngồi nhìn thế này đến sáng được nhỉ? Tôi tìm thấy phóm tắt trong danh mục, thời gian trong cửa sổ giám sát nhanh chóng trôi qua,chẳng mấy chốc đã từ đêm nhảy sang sáng sớm.
Chưa đến mấy phút là đã tới 4 giờ sáng rồi, đột nhiên trong ánh sáng âm u cửa phòng khách hiện lên một bóng đen, lập tức hút lấy mắt tôi, tôivội vàng đảo lại vài giây.
Đó là một bóng đen kỳ quái, nhìn không ra là “vật” gì – người, hoặc làmột loại động vật nào đó. Tóm lại là dưới sự giám sát của đầu dò, bóngđen đó từ từ tiến lại gần ghế sô pha.
Sau đó tôi nhìn thấy mặt mình trên ghế sô pha bị che lấp, đó là do bóng đen kia bịt mắt tầm nhìn của đầu dò, khoảng một phút qua đi, bóng đenlại từ từ rời xa người tôi, mất tích trong camera tại phòng khách.
Sắc mặt tôi bỗng chốc trắng bệch, hai tay nhẹ nhàng sờ lên cằm mình, dường như nó không còn thuộc về mình nữa.
Lẽ nào bóng đen trước khi tỉnh dậy đó không phải là ảo giác, thực sự có vật gì đó lại gần tôi, thậm chí còn xâm nhập vào cơ thể tôi? Tôi bấtgiác sờ lên ngực mình, chỉ cảm thấy tim đập càng lúc càng nhanh.
Không – tôi bật lại hình ảnh trên camera lần nữa, phóng hình ảnh trongcamera phòng khách lên ba lần, nhưng vẫn không nhìn rõ bóng đen đó.
Bóng đen đó từ đâu tới?
Tôi lại tỉ mẩn xem lại bốn camera còn lại, trong cùng một thời giangiống nhau nhưng không hề có bất cứ điều gì bất thường, trên thực tế chỉ có đèn nhà bếp là vẫn sáng, tất cả những camera khác đều chìm trongbóng tối. Đặc biệt là hình ảnh ở đầu dò vị trí thềm cửa, căn bản khôngnhìn rõ chuyện gì xảy ra.
Lẽ nào nó tự xuất hiện trong căn phòng này? Giống như bà chủ nhà nói – có ma.
Sao lại trở về chuyện u hồn? Tôi nhớ ra, căn phòng này đã từng vang lên tiếng hát lúc nửa đêm, tiếp theo đó là bóng đen trên camera, vừa ngẩngđầu lên là thấy ngay trên kính cửa sổ phòng ngủ.
Tất cả những điều này đều giống như một vòng xoáy khổng lồ, chúng đãnuốt chửng linh hồn của Tô Thiên Bình, tiếp theo sẽ là ai đây?
Tôi loạng choạng rời khỏi máy tính, vào phòng vệ sinh bật bình nướcnóng, ra sức rửa mặt. Tôi ngẩng đầu nhìn mình trong gương, cười ngốcnghếch.
Sáng sớm, tôi ra ngoài ăn sáng, đi loanh quanh rất lâu trên những conphố lạnh cóng, cuối cùng lại trở về căn phòng của Tô Thiên Bình, xem ravẫn không thể thoát được cái nạn này.
Di chuyển màn hình bảo vệ máy tính của Tô Thiên Bình, vẫn là hình ảnhdừng hình của camera, tôi lắc đầu thoát ra khỏi hệ thống giám sát. Bâygiờ tôi tiếp tục phải làm công việc buổi tối rồi, không biết trong máytính của Tô Thiên Bình có còn cất giấu bí mật gì nữa? Vậy là tôi vàofile “hồ sơ DV”, dùng mật mã “ring” hôm qua sử dụng để mở file phíadưới.
Tên của tập file này là “Địa”, đồng thời phải có mật mã mới mở ra được, tối hôm qua tôi đã dừng bước tại đây.
Tôi sững sờ nhìn chăm chú vào “Địa” hồi lâu, đây là một cái tên kỳ lạ,đằng sau đáng ra phải có thêm một chữ nữa, tôi tự nhiên liên tưởng tới – địa cung.
Hai từ này ghép lại với nhau khiến sống lưng tôi lạnh toát, giống nhưlại lần nữa rơi xuống lòng đất tối đen Hoang thôn. Nhưng Tô Thiên Bìnhthực sự đã từng tới địa cung, đó có lẽ vĩnh viễn là ác mộng của cậu ấy,thế nên cậu ta đã lấy nó làm tên cài mật mã cho tập file?
Giả dụ thực sự là “địa cung”, vậy thì tên file đã là “địa” rồi, trongmật mã sẽ không thể xuất hiện thêm “địa”, vậy thì mật mã chính là”cung”?
Tôi lập tức dùng phiên âm tiếng Hán “gong” của từ “cung” đánh vào mật mã.
Nhưng trên màn hình hiển thị sai mật mã, tôi lại cúi đầu ngẫm nghĩ hồilâu, thử dùng tiếng Anh xem sao, “địa cung” trong tiếng Anh viết thế nào nhỉ?
Palace
Tuy hiện giờ từ này đã mất đi khí chất cao quý của nó từ lâu rồi, nhưng tôi vẫn có thể thử xem sao.
Tôi cẩn thận đánh “palace” làm mật mã, nghĩ tới việc thông qua kiểm chứng này sẽ dễ dàng mở được file “địa” ra.
Tốt quá, lại một lần nữa đoán trúng tâm tư của Tô Thiên Bình.
Trong file “Địa” vẫn còn một file tần số hình DV, tôi lập tức mở trình duyệt ra.
Màn hình máy tính trở thành một màu tối đen, tiếp theo nhảy ra dòng chữ màu trắng:
U HỒN BƯU THIẾP
(Tập 2)Hình ảnh hiện lên cảnh ban đêm. Dưới ánh đèn đườngtrắng lóa, vẫn có thể nhìn thấy con phố xuất hiện trong tập 1, chỉ là nó đã trở nên yên tĩnh lạ thường, trên đường phố gần như không thấy bóngngười, chắc đã là thời khắc nửa đêm rồi.
Trước ống kính còn có một vài bóng đen của lá cây, hình như máy quayphom được giấu sau bụi cây. Tiêu điểm ống kính bắt đầu duy trì cùng mộtgóc độ, hướng về phía ki ốt bưu thiếp bên kia đường.
Tôi nín thở nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, ống kính DV quái dịnày khiến người ta chìm đắm trong những cảnh tượng đó, giống như bảnthân mình cũng đang ở trên con phố lúc nửa đêm vậy. Đèn đường âm u cóchút lóe lên, cảm giác hoàn toàn khác với ban ngày huyên náo, giống nhưđang từ nhân gian đi xuống địa ngục vậy.
Đột nhiên, trong loa vang lên giọng nói khe khẽ: “Bạn nhìn thấy chưa?Lúc này tôi đang núp sau lùm cây đối diện bên kia đường, ống kính nhắmvề phía ki ốt bưu thiếp đó. Tôi đã chờ đợi đúng một ngày, chờ đợi cô gái bí ẩn đó tới đây”.
Đây là giọng của Tô Thiên Bình, cậu ta thì thào vào trong máy quay, ngữ khí có chút dở hơi, tôi đành phải vặn to hết cỡ âm lượng máy tính lên.
Tiếp theo đó hình ảnh lại bị cắt gọt vài lần, nhưng cơ bản đều là cùngmột góc độ. Đường phố càng trở nên lạnh lẽo âm u, không xuất hiện lấymột bóng người.
Giọng Tô Thiên Bình bên ngoài lại vang lên: “Đã là bốn giờ sáng rồi, tôi không biết mình còn có thể gắng gượng được nữa không”.
Đúng lúc đó, đoạn góc phố xa xăm trên màn hình xuất hiện một bóng người, giống như một linh hồn từ từ “bay” lại.
Góc phố sáng sớm tĩnh lặng như tờ, trong loa chỉ vọng ra tiếng thờ nhẹcủa Tô Thiên Bình, tim tôi cũng treo ngược lên theo sự thay đổi của hình ảnh.
Ống kính DV tức tốc điều chỉnh tiêu cự, nhắm chuẩn cái bóng đang dichuyển đó, dưới ánh đèn dần dần hiện lên một bóng người trắng toát, cuối cùng dừng lại trước ki ốt bưu thiếp.
Trong cảnh ban đêm hơi lắc lư dao động, người đó từ đầu tới chân khoácmột bộ quần áo gió màu trắng, trên đầu còn đội chiếc mũ liền với áo, cổáo được dựng cao nên nhìn không rõ hình dáng. Sau đó anh ta (cô ta) bước vào trong ki ốt bưu thiếp, ở trong đó chừng khoảng hai phút. Cửa ki ốtbắt đầu đóng chặt lại, không biết anh ta (cô ta) làm những gì trong đó.
Bóng người trắng toát lại bước ra khỏi ki ốt, trong bóng đêm vẫn khôngnhìn rõ khuôn mặt người đó, người này vội vàng bước tới góc đường bêncạnh.
Ống kính tức khắc bắt đầu chuyển động, lá cây không ngừng đập vào ốngkính khiến tôi cũng bắt đầu cảm thấy chóng mặt. Hình ảnh tiếp theo cắtchuyển tới cổng ki ốt, tay Tô Thiên Bình đẩy cửa ki ốt, ánh sáng trênmáy chụp ảnh tự động rọi thẳng vào ống kính. Sau đó ống kính chiếu thẳng xuống đất, quả nhiên lại là một tấm bưu thiếp có in hình dung nhan củacô gái kia!
Âm thanh bên ngoài đột ngột vang lên: “Đây là tấm thứ 19!”
Ống kính bỗng nhiên lắc mạnh, một bàn tay nhặt bưu thiếp lên, cảnh tiếp theo cắt tới cảnh đường phố lúc sáng sớm.
Nơi đầu phố sáng đèn tĩnh mịch, một bóng người màu trắng mập mờ ẩn hiện.
Trong loa lúc này có thể nghe thấy tiếng bước chân hối hả của Tô ThiênBình, ống kính lên xuống giống như sóng đánh dập dìu khiến tôi ngồitrước màn hình máy tính mà đầu óc quay cuồng, bản thân mình cũng giốngnhư một con bọ bị trói chặt vào ống kính đang chạy điên đảo trên phốbuổi sớm cùng máy DV.
Tiếp theo, ống kính không ngừng chuyển tiếp, mỗi lần hình như đều cáchbóng người trắng càng gần hơn một chút. Hơn nữa góc độ cũng biến đổi rất lớn, vị trí ống kính trước đó đặt trên vai, nhưng hiện tại hình như hạxuống phía eo. Ống kính có chút hướng lên trên, hình như còn có cả bóngđen che lấp xung quanh ống kính, cảm giác giống như cảnh quay lén trongbản tin trên truyền hình.
Đúng, Tô Thiên Bình nhất định giấu DV trong túi sách, chỉ để lộ ra ống kính hướng ra ngoài, giống như camera đầu kim vậy.
Hình ảnh nhìn thấy từ góc độ này càng thêm kỳ dị, cảm giác giống nhưtầm nhìn của trẻ con. Không biết quay mấy vòng, lúc tôi nhìn tới mức cảm thấy buồn nôn thì Tô Thiên Bình rút cuộc đã đuổi được bóng người đó.
Đột nhiên, hình ảnh dừng lại tại đây. Người áo trắng từ từ quay đầulại, ánh đèn đường âm u soi rọi lên mặt cô ta, trên màn hình lộ ra mộtkhuôn mặt trắng bệch.
Chính là cô ta!
Hình ảnh dừng lại khoảng mười giây, do giấu DV trong túi sách quaytrộm, hình ảnh góc chéo hất lên hơi có chút biến dạng – cô ta một mìnhđứng giữa ống kính, mũ màu trắng, áo gió màu trắng và cả giày thể thaomàu trắng, dưới hình ảnh đường phố đêm đen làm nền tôn lên, giống hệtmột u hồn màu trắng.
Đúng, cô ta chính là cô gái trong bưu thiếp, là người mà Tô Thiên Bìnhkhổ sở chờ đợi. Là cô ta ngày nào cũng chụp ảnh trong ki ốt bưu thiếp,làm xong bưu thiếp sẽ lại quẳng xuống dưới đất.
Tôi lại phóng to hình ảnh lên, nhằm thẳng vào khuôn mặt cô ta trên hình ảnh đang tạm dừng, cảm giác giống như cô ta đang từ từ tiến lại gầntôi, khuôn mặt trắng bệch và xinh đẹp của cô ta càng lúc càng to, mãicho tới tận khi chiếm hết cả màn hình máy tính.
Tiếp tục phóng to thì có chút mờ ảo, nhưng tay tôi đã không còn nghenão điều khiển nữa rồi, tôi vô thức không ngừng nhấn chuột khiến khuônmặt của cô ta dần dần vượt quá cả màn hình, phóng to tới mức chỉ còn lại đôi mắt.
Cô ta đang nhìn tôi.
Đôi mắt đó xem ra to gấp mấy lần so với mấy người bình thường, tuytrong DV có chút mờ ảo, nhưng tôi vẫn có thể nhìn rõ mắt và đồng tử củacô ta.
Kỳ lạ, tôi hình như nhìn thấy mình trong mắt cô ta.
Tôi tiếp tục kích chuột phóng to mắt của cô ta, cho tới tân khi hìnhảnh DV phóng to hết cỡ – bóng tối phủ lên mắt cô ta, tôi chỉ còn nhìnthấy một nhãn cầu khổng lồ, hình như muốn nhảy cả ra khỏi màn hình máytính.
Nếu như tiếp tục nhìn thế này, chắc là cô ta sẽ bò từ trong máy tính ra mất? Trong đầu đột nhiên nảy ra một ý nghĩ kỳ quái khiến tôi tức khắchoảng sợ tới nỗi run lên cầm cập – lẽ nào cô ta cũng đã từng bò ra ngoài rồi, Tô Thiên Bình cũng vì thế mà bị dạo cho hôn mê?
May mà tôi nắm chặt lại con chuột, để hình ảnh DV phục hồi lại kích cỡ bình thường, tiếp tục bật tiếp.
Hình ảnh trên màn hình máy tính lúc này vẫn là cô gái được bọc trongmàu trắng đó, cô ta xem ra chỉ chừng khoảng trên dưới hai mươi tuổi, tựtin một mình giữa phố ngập tràn sắc tối không một bóng người. Do ốngkính giấu trong túi sách của Tô Thiên Bình nên khiến người ta cảm thấynhư đang ngẩng đầu lên nhìn cô ta, cảnh tượng hiện lên càng siêu phàmthoát tục.
Cô gái và ống kính mặt đối mặt hồi lâu, cô ấy hình như không sợ TôThiên Bình, dùng ánh mắt miệt thị nhìn chằm chằm vào đối phương. Dướiánh đèn đường màu trắng âm u, mắt cô ta càng lúc càng hiện lên sự khôngchân thực, dường như chỉ là một ảo ảnh trong không khí.
“Cô là ai?”
Chờ đợi mãi, Tô Thiên Bình rút cuộc cũng lên tiếng rồi, nhưng giọng nói vọng ra từ loa sao mà nhát gan đến vậy, tôi có thể nghe thấy rõ đầulưỡi cậu ta run rẩy.
Im lặng, hình ảnh trước mắt im lặng giống như chết vậy. Cô ta băng giáđứng trên mặt đất, giống hệt một pho tượng trắng toát khiến tôi nhớ tớitượng bằng băng của Bắc Quốc long lanh diễm lệ.
Một cơn gió bỗng nhiên từ đâu thổi tới lật tung mũ chụp đầu của cô taxuống, một mái tóc dài đen óng tung bay theo gió, vài lọn tóc dính lênmặt khiến cô ta hơi chớp chớp mắt.
Môi cô gái từ từ mấp máy, trong loa vọng ra giọng nói trong trẻo lanh lảnh: “Tôi là…”
Đúng lúc tim tôi lại treo ngược lên lần nữa, tiếng của cô ta đột ngộtngưng bặt, hình ảnh cũng đột nhiên bị cắt thành màn hình đen sì. Tim tôi lại tức tốc rơi xuống, hai mắt dán chặt vào màn hình, không kìm chếđược hét lên: “Tô Thiên Bình, cậu lại làm cái trò gì thế?”
Nhưng hình ảnh vẫn không chạy tiếp, trên máy tính chỉ xuất hiện một dòng chữ:
Hết tập 2Đoạn DV này chạy tới đây là hết, tôi không kìm chếđược gõ gõ lên màn hình, cảm giác giống như ngồi trên xe ô tô đi quađiểm cao nhất trên núi thì bị dừng lại giữa không trung.
Vậy là sao?
Cô gái trong DV rõ ràng đã nói ra rồi, hình ảnh lại đột nhiên bị cắtmất. Là do Tô Thiên Bình cố ý cắt đi như vậy hay là máy quay trong túisách đột nhiên trục trặc hoặc có sự cố gì?
Tôi bật lại cảnh cuối cùng trong DV, không sai, cô gái trên màn hình rõ ràng là đã nói ra rồi, đúng là đã nói ra hai từ “tôi là”, phía sau chắc chắn còn nói thêm vài từ, nhưng không thấy có trong DV.
Nhắm mắt trầm tư hồi lâu, trí óc tôi đã bị đôi mắt cô ta bịt kín. Dường như tôi đang ở trên con phố không người lúc sáng sớm, một cô gái mặc đồ trắng toát đứng trước mặt, ánh mắt ưu tư của cô ấy nhìn xoáy vào tôi,sau đó mấp máy môi, nhưng tôi không nghe thấy tiếng gì.
Cô ta rút cuộc là ai?
Tôi chán nản lắc đầu, khẽ kích chuột thoát khỏi trình duyệt DV, rồi kiên quyết tắt máy tính.
Bây giờ là 10 giờ sáng, tôi đang ở trong phòng của Tô Thiên Bình, địnhthử tìm ra nguyên nhân cậu ta hôn mê lần nữa. Tôi sao thế này? Tôi dừngmọi việc viết lách đang làm, trở về với bóng tối của Hoang thôn – trongcăn phòng đầy rẫy những đầu dò đáng ghét này, tôi tìm thấy mười mấy tấmbưu thiếp kỳ quái, bên trên có in hình khuôn mặt của một cô gái bí ẩn.Trong chiếc máy tính được bảo vệ bằng mật mã, tôi mở ra một bộ DV phimký sự “U hồn bưu thiếp”, Tô Thiên Bình dùng ống kính của cậu ấy ghi lạiquá trình một “u hồn” bị phát hiện.
Giống như Tô Thiên Bình bị u hồn bưu thiếp mê hoặc, tôi cũng đã bị côgái bí ẩn chưa từng biết mặt này lôi cuốn, chìm sâu trong đó mà khôngthể thoát ra được.
Tôi bất giác ngả người ra ghế, hai mí mắt càng lúc càng nặng trĩu, chỉcảm thấy đầu óc mơ mơ màng màng, từ từ bay vào mộng cảnh…
Khoảng mười mấy phút sau, ý thức lại bắt đầu dần dần tỉnh táo trở lại,hình như cơ thể tôi cũng hơi có chút biến đổi, đặc biệt là ngón trỏ trên tay trái, dường như có vật gì đó thắt chặt lấy nó, giống như một chiếcnhẫn băng giá.
Nhẫn ngọc?
Tôi vật vã mở mắt, nhấc tay trái run rẩy của mình lên, may mà năm đầungón tay chẳng có gì cả, chiếc nhẫn ngọc chỉ đến từ trong cơn ác mộng về Hoang thôn.
Mộng – từ này lại lần nữa thực sự kích thích tôi, khiến tôi nhớ tới cuốn sách để mãi trong cặp.
Vậy là, tôi nảy sinh sự manh động mãnh liệt muốn đọc sách, lập tức lấycuốn sách trong túi ra, tên cuốn sách này là “Hủy diệt mộng cảnh”.
Lần trước tôi đọc ở trên máy bay từ Bắc Kinh về Thượng Hải, sau khi vềlà bị việc của Tô Thiên Bình cuốn lấy, dường như đã quên mất cuốn sáchnày.
Nhưng, trong sách có câu nói đã khiến tôi ghi nhớ mãi trong lòng.
Trong thân xác tôi tồn tại một con ác quỷ
Có lẽ đây mới là câu nói thật nhất, mỗi người chúng ta đều nên nóithật. Tôi là một người hay nằm mơ, hiện giờ lại đối diện với bước đườngcùng không lối thoát này, có lẽ cuốn sách sẽ giúp tôi chút ít.
Vậy là, tôi mở chương một “Mỗi người đều có quyền nằm mơ” ra, nhớ làlần trước đọc tới trang đầu tiên “Đây là quá trình hủy diệt của mộngcảnh…”
Trong chương này, tác giả đã giải thích về khởi nguồn của giấc mơ, vàcả nhận thức của nhân loại nguyên thủy về giấc mơ, tiếp theo là sự liênquan của giấc mơ với Ai Cập cổ, văn minh Babylon. Trong sách liệt kê một số lượng lớn tư liệu nhân loại học và khảo cổ học, có cả những vu thuật tới nay vẫn còn tồn tại, có cả những chứng cứ khảo cổ vô cùng xác thực.
Khởi nguồn và phát triển của văn minh nhân loại có quan hệ mật thiết,với mộng cảnh của nhân loại, mộng cảnh là một trong những nhân tố to lớn thúc đẩy sự tiến bộ của văn minh nhân loại.
Quả là lần đầu tiên nghe thấy quan điểm này, nhưng nghĩ sâu xa cũngthấy có lý. Tuy mộng cảnh vốn dĩ là phi lý tính, nhưng mộng cảnh lại cótác dụng khơi gợi lý tính. Từ xưa tới nay, mọi tiến bộ vĩ đại của nhânloại, thực ra đều khởi nguồn từ giấc mơ – giấc mơ vượt qua đại dương của hàng vạn năm trước đã khiến cổ nhân tạo ra thuyền độc mộc vượt biển đểtới những vùng đất khác nhau trên thế giới; giống như giấc mơ bay lượnnhư chim đã khiến cho anh em nhà Wright phát minh ra máy bay bay lượntrên trời xanh; mấy chục năm trước, khi người ta đề cập tới mạnginternet thì quả thật vẫn chỉ là một giấc mơ, nhưng ngày nay, giấc mơnày đã trở thành hiện thực. Và những giấc mơ chúng ta mơ thấy ngày hômnay, sau bao nhiêu năm nữa cũng sẽ có khả năng trở thành hiện thực.
Trong phần kết của chương đầu tiên, tác gỉa đã nói thế này:
Mơ là trạng thái nhân loại thoát khỏi mộng mị, từ “bản thân” bướcqua “tự thân”, tiếp đó là phát hiện quá trình vĩ đại của “siêu nhân”.Nhân loại vĩnh viễn đều không thể thoát khỏi trận chiến giữa “bản thân”và “siêu nhân”, đây là ma thuật nuốt chửng chúng ta, và biện pháp duynhất để chinh phục ma thuật chính là chinh phục giấc mơ của chúng ta.Bởi vậy, mỗi người đều có quyền nằm mơ, mỗi người đều có quyền phát hiện bí mật của bản thân trong mơ. Bây giờ bạn hãy nghĩ xem, bí mật của bạnlà gì?
Quả là một cuốn sách kỳ dị vì đã đề cao giấc mơ đến nhường vậy. Tôi đãtừng đọc qua “Phân tích giấc mơ” của Sigmund Freud, khi tường thuậttrong truyện “Địa ngục tầng thứ 19”, tôi cũng đã nắm vững rất nhiều kiến thức tâm lý học, nhưng vẫn chưa từng nghe qua thuyết pháp này. Xem racuốn “Hủy diệt mộng cảnh” này thực sự khác biệt, khác xa so với những lí luận giải mộng của Sigmund Freud.
Hiện giờ đối với tôi mà nói, cuốn sách này vô cùng cuốn hút, thôi thúctôi tạm thời quên đi hoảng loạn, tôi không kìm chế được tiếp tục giở nóra.
Chương thứ hai của “Hủy diệt mộng cảnh” là “Ghi chép lại giấc mơ của bạn”, tôi chậm rãi đọc phần mở đầu của chương sách này:
Bạn có thể ghi lại giấc mơ của mình không? Tôi đã từng thử làm thế.Cho dù đàn ông rất dễ quên những chi tiết trong giấc mơ của mình, nhưngtôi cố gắng để mình sau mỗi lần nằm mơ tỉnh dậy dùng giấy bút hoặc hìnhthức nào đó, ghi chép ngay lại mọi điều vừa mơ thấy. Giống như rất nhiều người đều có một quyển nhật ký vậy, tôi có “nhật ký giấc mơ” của riêngmình. Gần như sau mỗi sáng sớm nằm mơ tỉnh dậy, tôi đều viết lại mộtđoạn văn trên cuốn sổ đó, miêu tả tỉ mỉ giấc mơ của mình. Đúng một nămsau, khi bạn đã viết kín “nhật ký giấc mơ”, đọc lại nó từ đầu tối cuốimột lượt, bạn sẽ giống như được thưởng thức album ảnh của gia đình vậy,thưởng thức từng giấc mơ của mình trong 365 ngày qua, rôi liên kết những giấc mơ này lại với nhau, biến thành hình ảnh động – phimv ề những giấc mơ. Xem này, đây là bộ phim mà tự bản thân bạn sáng tạo ra, bạn vừa làbiên kịch vừa là đạo diễn, hay là nam nữ nhân vật chính. Trong bộ phimvĩ đại mà kỳ diệu này, bạn sẽ lần đầu tiên phát hiện ra con người thậtcủa mình, còn cái gã đáng thương buổi sáng mang cái tên của bạn chẳngqua chỉ là một cái xác không hồn mà thôi.
Đây chính là ưu điểm của việc ghi chép mộng cảnh, và ghi chép mộng cảnh có thể có rất nhiều cách khác nhau, “nhật ký giấc mơ” chỉ là một trongnhững cách như vậy. Ngày nay, chúng ta có thể dùng văn chương, âm nhạc,mỹ thuật, điều khắc, thậm chí điện ảnh để ghi chép lại mộng cảnh, dùngbất cứ cảm giác đã biết nào đó để tiếp nhận tin tức của mộng cảnh.
Nhưng, ở thời cổ đại vô cùng xa xôi, trước khi nhân loại phát minh ravăn tự, ghi chép mộng cảnh là một việc vô cùng khó khăn. Rất nhiều vănminh thần bí nguyên cổ đều không để lại văn tự, hoặc là dù để lại văntự, nhưng không có cách nào để người hiện đại giải nghịa nên đã trởthành “văn tự chết”. Bởi vậy, chúng ta rất khó để lý giải chuẩn xác giấc mơ của tổ tiên, nhưng khảo cổ học đã thực sự cho thấy, nhân loại thượng cổ có ghi chép lại giấc mơ của mình. Họ vốn không dùng văn tự, mà làdùng một vài loại ký hiệu đặc biệt nào đó.
Trong chương đầu tiên của cuốn sách này, tôi đã phân tích nhận thức vềgiấc mơ của văn minh Ai Cập cổ và Babylon, lúc này tôi phải nhấn mạnhtới văn minh Lương Chử – một nền văn minh lâu đời của Trung Quốc bảnđịa, cổ quốc thần bí của vùng Giang Nam năm sáu nghìn năm trước, đã từng sáng tạo ra nền văn hóa vô cùng huy hoàng, d là văn minh đồ ngọc củaLương Chử vị đại, ảnh hưởng sâu sắc tới văn minh ba đời Hạ Thượng Chusau này. Vậy mà, văn minh Lương Chử từ năm nghìn năm trước đã đột nhiêntiêu vong một cách thần bí tại vùng Giang Nam, thậm chí vẫn chưa tìmthấy nguyên nhân chính xác.
Bây giờ tôi sẽ đưa ra câu hỏi là: cho dù tất cả sự phát triển và diệtvong của văn minh cổ đại đều có một mối liên quan thần bí nào đó tớimộng cảnh của tổ tiên chúng ta, vậy thì sự hưng vong của văn minh LươngChử có liên quan gì tới mộng cảnh hay không? Có để lại ghi chép về những giấc mơ hay không?
Đáp án là chắc chắn có. Trước khi chuyển hướng nghiên cứu tâm lý học,tôi đã từng một lần thamg gia vào hoạt động khảo cổ điền dã tại khu vựcThái Hồ, lần đó đã thu hoạch được một phát hiện khiến người ta kinhngạc, ngoài di chỉ văn minh Lương Chử hùng vĩ và nghịa địa ra, còn pháthiện thấy một số ký hiệu đặc biệt. Trong đó có một ký hiệu xuất hiện đixuất hiện lại, đó chính là
Đọc tới đây tôi bỗng ngớ người ra, giống như đang cưỡi xe máy lao đi vun vút, đột nhiên nhìn thấy một tai nạn ngay ngã rẽ.
– cái ký hiệu vừa đập vào mắt đã bị thót tim này đang hiện lù lù trên sách giống như xác chết của vụ tai nạn.
tôi nhấc trang giấy có in hình này trên cuốn sách lên, soi về phía cửa sổ, hình như có thể nhìn xuyên qua.
“Y như là sinh đôi vậy, giống hệt”.
Đúng, trên kính cửa sổ cũng vẽ kí hiệu này, màu vẽ vẫn đỏ tươi như máu. Tôi đúng bên cửa sổ cân nhắc hồi lâu, cẩn thận so sánh lại với ký hiệutrên sách, cứ như là từ một bản khắc ra.
Lúc này, tôi chợt nghĩ tới giấc mơ ban nãy, trên thế giới không có giấc mơ nào không nguồn không gốc, có lẽ, nó là dấu hiệu của cuốn sách này.
Tôi vội vàng vớ lấy cuốn “Hủy diệt mộng cảnh” đọc tiếp, tác giả đã viết tiếp sau :
Lúc nhân viên khảo cổ mới phát hiện ra ký hiệu này, mọi người đềucảm thấy khó hiểu. Có người cho rằng đó là sự sùng bái sinh mệnh, cũngcó người cho rằng đấy là văn tự nguyên thủy, càng nhiều người hơn chorằng đó tượng trưng cho Mặt Trời. Nhưng quan điểm của tôi khác hoàn toàn với mọi người, tôi cho rằng ký hiệu này tượng trưng cho một giấc mơ của chủ nhân ngôi mộ. Và giấc mơ này đối với chủ nhân ngôi mộ đặc biệt quan trọng, thế nên nó xuất hiện đi xuất hiện lại tại một số vị trí quantrọng. Còn rút cuộc giấc mơ này là gì, tôi nghĩ có lẽ có thể tìm ra đápán từ trong những đồ ngọc.
Trước khi phát hiện ra kí hiệu giống như vậy xuất hiện sau cùng, tôi cho rằng đây rất có thể là ghichép giải mộng của văn minh Lương Chử thần bí, hoặc có thể nói là mộtkiểu diễn dịch vu thuật nào đó liên quan tới giấc mơ.
Trời ơi, đọc tới đây tôi không sao kìm chế được nữa, “ập” một tiếng gấp sách lại, kích động đứng bật dậy, đi đi lại lại vài vòng. Kí hiệu xuấthiện trong sách ban nãy không phải là “địa chỉ” trên tấm thẻ biên nhậnbưu kiện bí ẩn của người mê sách sao?
May mà bức thư đó đang ở trong cặp tôi, tôi vội vàng lấy nó ra, vuốt ve tấm thẻ lạnh toát, dường như đang quay lại đêm trở về, trong quán ăn”Trà mã cổ đạo” ở Hậu Hải Bắc Kinh.
Trên tấm thẻ biên nhận bưu kiện không rõ lai lịch này, trong ô họ tên điền tượng trưng cho mộng cảnh của chủ nhân ngôi mộ cổ quốc Lương Chử, vậy thì người gửi tấm thẻ này cho tôi chính là “mộng” sao?
“Giấc mơ” đã chết hơn năm sáu nghìn năm trước đây?
Chính là địa chỉ của “mộng” đó – mộ phần của cổ quốc Lương Chử?
Trong căn phòng của Tô Thiên Bình, nghĩ tới vấn đề không thể lí giảinày, dường như có một luồng điện xuyên qua người tôi. Tôi ra sức lắcđầu, muốn bản thân mình phủ định ý nghĩ hoang đường đó, nhưng trong tiềm thức lại càng lúc càng tin tưởng.
Tác dụng của ám thị tâm lý rất lớn mạnh, mọi thứ chống đối nó đều vô dụng.
Tôi sờ lên chiếc phong bì không có tem bưu điện cũng không có ngàytháng để lại, giống như đang chạm vào một niên đại cổ xưa nào đó, lạidường như đang trở lại điểm khởi đầu của Hoang thôn, một đêm Giang Namnào đó của hơn năm nghìn năm trước…
“Hủy diệt mộng cảnh”?
Chậm rãi đọc cái tên sách này lên, tôi bất giác nhớ lại Hoang thôn nửanăm trước, và cả Hoắc Cường cùng Hàn Tiểu Phong chết vì ác mộng. Chínhhọ bị hủy diệt trong mộng cảnh?
Rút cuộc là “Hủy diệt mộng cảnh” hay là “Mộng cảnh hủy diệt” đây?
Có lẽ, chỉ có tác gải của cuốn sách nà mới có thể giải đáp cho tôi, ánh mắt tôi lại rơi lên cái tên Hứa Tử Tâm của tác giả. Tác giả này rútcuộc là người thế nào? Ông ta làm thế nào để thâm nhập vào trong thếgiới mộng cảnh của nhân loại? Và làm thế nào phát hiện ra mộng cảnh củatổ tiên chúng ta hàng nghìn năm trước?
Nhưng ít nhất có thể khẳng định là, bản thân tác giả đã từng tham giakhai quật khảo cổ di chỉ văn minh Lương Chử, hơn nữa còn được tận mắtnhìn thấy kí hiệu thần bí.
Quan trong hơn nữa, những ký hiệu này đều phát hiện trong mộ cổ LươngChử, hoàn toàn tương đồng với kí hiệu trên thẻ biên nhận bưu kiện củangười mê sách gửi cho tôi, và trên kính cửa sổ phòng ngủ của Tô ThiênBình cũng có vẽ kí hiệu giống thế.
Ba thứ này có thể liên hệ với nhau, từ một cổ Lương Chử của năm nghìnnăm trước đến “họ tên” và “địa chỉ” trên thẻ biên nhận bưu kiện củangười mê sách, rồi đến kính cửa sổ trong căn phòng này, nếu như vẽ đường thẳng nối liền ba điểm thần bí này lại với nhau, vậy thì sẽ thành mộthình tam giác khổng lồ:
Đột nhiên, tôi phát hiện hình tam giác này xem ragiống với kim tự tháp của Ai Cập cổ hơn, còn kim tự tháp cũng giống nhưmộ phần cổ xưa.
Lại là một ám thị tâm lý nặng nề. Lẽ nào tôi đã tìm thấy chìa khóa giải đố rồi sao? Việc cần làm tiếp theo chính là hóa giải mật mã.
Hiện giờ, việc trước tiên cần phải làm rõ là những kí hiệu thần bí nàyrút cuộc tượng trưng cho điều gì? Người có thể trả lời câu hỏi này trênthế giới, e rằng chỉ có một mình Hứa Tử Tâm mà thôi.
Vậy là, tôi lại mở “Hủy diệt mộng cảnh” ra, đọc lại giới thiệu tóm tắtvề tác giả lần nữa – Hứa Tử Tâm là giáo sư của trường đại học S, cònXuân Vũ và Tô Thiên Bình chính là sinh viên của trường S. Còn cả bạnthân Tôn Tử Sở của tôi cũng là giảng viên lịch sử của trường S, trongtruyện “Quán trọ Hoang thôn”, anh ấy đã từng giúp tôi rất nhiều.
Thế giới này thật nhỏ bé, lẽ nào họ có liên quan gì với nhau sao?
Tôi lập tức gọi vào điện thoại của Tôn Tử Sở, nghe thấy giọng nói bỡncợt quen thuộc của anh ấy: “È, ở Bắc Kinh chơi có vui không?”
Gã Tôn Tử Sở này, anh ta lại nhớ nhầm thời gian rồi.
Tôi chỉ cười đau khổ nói: “Vui chết đi được, mỹ nữ đầy bên cạnh đây này”.
“Ồ, vậy thì tôi bay ngay tới đây”.
“Thôi được rồi, bây giờ tôi đã về Thượng Hải rồi. Trưa có rỗi không? Đến gần trường anh ăn bữa cơm, tôi mời”.
“Đương nhiên là cậu thanh toán rồi, mấy giờ gặp đây?”
Một tiếng đồng hồ sau.
Trong một quán ăn gần cổng sau trường đại học S, tôi gặp lại Tôn Tử Sở. Bộ dạng anh ấy vẫn như trước đây, tuy hơn tôi 3 tuổi, nhưng dưới cằm để chòm râu ngắn đen sì, nên trông giống kiểu họa sỹ trẻ hơn.
Trừ việc thích kết thân với những sinh viên nữ ra, thói xấu nhất củaTôn Tử Sở chính là tư tưởng cố chấp, thường vùi đầu trong đống giấy tờ,suy nghĩ viễn vông, muốn khai phá một bí mật lịch sử nào đó – nói ra màthấy xấu hổ, thực ra bản thân tôi cũng thuộc kiểu đức hạnh như thế, thếnên chúng tôi mới có thể trở thành “cạ cứng” của nhau.
Cái gã này tháng trước còn tự chi tiền với Campuchia một chuyến để đếndi chỉ Angkor Wat kỳ quan của thế giới, anh ấy đương nhiên không phải là đi tìm kiếm hốc cây trò chuyện với Châu Mộ Vân trong “Biết bao nămtháng”, mà là đi nghiên cứu những hình trạm nổi trên lăng mộ củaJayavarman VII, nghe nói trong đó ẩn giấu bí mật của bản đồ thiên sứ ẤnĐộ cổ.
Vừa mới ngồi xuống bàn ăn, Tôn Tử Sở liền trêu chọc tôi một trận giốngtrước đây: “Tiểu tử cậu hại tôi đến thảm, trong truyện của cậu, tôi cũng được tính là nhân vật quan trọng. Nhưng bây giờ đen đủi ở chỗ, có biếtbao nhiêu là nữ sinh đều đến tìm tôi giám định ngọc. Cậu biết tôi làngười từ bi tốt bụng rồi đấy, nhìn thấy nữ sinh là tim lại mềm nhũn ra,cả ngày vùi đầu trong đóng châu báu rởm khiến đầu óc tôi cũng sắp nổtung rồi”.
“Có bao nhiêu là nữ sinh vây quanh như vậy, anh phải cảm ơn tôi mới đúng, tôi thấy bữa ăn này hay là để anh mời đi nhỉ”.
“Thôi đi, tôi đâu có muốn cậu viết tôi thành bộ dạng như thế, tôi làngười nhìn thấy gái là quên bạo sao hả?” Tôn Tử Sở cuối cùng cũng hếtlắm chuyện, nghiêm túc nói, “Được rồi, bây giờ cậu có thể nói rồi – tớitìm tôi gấp như vậy, chắc chắn là xảy ra chuyện gì rồi”.
Tôi lấy trong cặp cuốn sách “Hủy diệt mộng cảnh” ra, đặt trước mặt TônTử Sở nói: “Anh có quen tác giả của cuốn sách này không?”
“Hủy diệt mộng cảnh?”
Tôn Tử Sở lập tức chau mày, anh ấy vuốt nhẹ bìa sách, rồi lại cúi đầutrầm tư hồi lâu, cảm giác giống như nuốt phải một con mồi.
Lúc này thức ăn đã được bưng lên bàn, tôi không kìm chế được hỏi: “Sao thế? Anh có phải là người thế này đâu nhỉ?”
“Tôi biết ông ấy – Hứa Tử Tâm”.
Tôi bỗng nhiên hưng phấn kỳ lạ: “Hứa Tử Tâm là giáo sư của trường anh đúng không? Có thể đưa tôi tới gặp ông ấy không?”
Nhưng biểu hiện của Tôn Tử Sở trở nên đờ đẫn dị thường, anh ấy chầm chậm lắc đầu nói: “Cái này thì không thể”.
“Tại sao? Đến cái này anh cũng không muốn giúp tôi sao?”
Vậy là, Tôn Tử Sở từng chữ từng chữ đáp lại tôi: “Bởi vì ông ấy đã chết rồi”.
Lúc này đến lượt tôi trầm ngâm. Giống như vừa mới nhen nhóm lên chútlửa thì lại bị một chậu nước dập tắt, chỉ còn lại hơi khói xanh bay lên.
Sau cùng, tôi thở dài một tiếng: “Sao ông ấy lại chết?”
“Tự sát – khoảng ba năm trước, giáo sư Hứa để lại một bức di thư, nóirằng mình sẽ nhảy sông chết, nhưng không nói rõ nguyên nhân tự tử. Kể từ đó trở đi, ông ấy bặt vô âm tín”.
“Không phát hiện thấy thi thể của ông ấy sao?”
Tôn Tử Sở lắc đầu: “Không thấy, đều đã vớt hai bên bờ sông Hoàng Phố và Trường Giang, chưa hề phát hiện ra thi thể của giáo sư Hứa”.
“Nếu không thấy người sống, cũng không thấy xác, vậy thì nên coi là mất tích chứ?”
“Lúc đầu thực sự cũng báo án là mất tích, nhưng pháp luật cũng quyđịnh, nếu người nào đó mất tích vượt qua số năm được giới hạn mà vẫn bặt vô âm tín không có tin tức gì, thì có thể định nghĩa theo pháp luật làchết”.
“Đã ba năm rồi”. Tôi vội vàng lật trang bản quyền của cuốn “Hủy diệtmộng cảnh” ra thì mới để ý thấy cuốn sách này xuất bản hơn ba năm trước, là trước khi Hứa Tử Tâm xảy ra chuyện, “Anh đã gặp ông ấy chưa?”
Tôn Tử Sở lặng lẽ uống một ngụm bia, nói: “Năm đó tôi thỉnh giáo giáosư Hứa vài lần. Tuy là giáo sư tâm lý học, nhưng ông vốn xuất thân từkhảo cổ ra, chủ đề nghiên cứu có quan hệ mật thiết với văn minh cổ đại,bởi vậy từ trước tới nay tôi luôn luôn kính ngưỡng một ông”.
“Hơn nữa, cả trong tên anh và tên ông ấy đều có một chữ Tử”.
“Có phải là cái tên đặc biệt quá không?” Tôn Tử Sở cười đau khổ, gắpmột miếng thức ăn nói, “Cái này chắc cũng có chút liên quan, Hứa Tử Tâmnói rằng tôi và ông rất có duyên”.
Tuy trước mặt bày một bàn thức ăn, nhưng khẩu vị của tôi đã hoàn toànbiến mất, tôi nhìn xoáy vào mắt Tôn Tử Sở hỏi: “Hứa Tử Tâm trong mắt anh là người thế nào?”
“Ông là một thiên tài, vô cùng tài hoa, nghe nói là IQ của ông cao hơnrất nhiều so với người bình thường. Nhưng ấn tượng ông để lại cho tôilại là…” Tôn Tử Sở ngừng lại hồi lâu, nuốt miếng thịt trong miệng xongmới nói: “Tính dở hơi”.
Tôi chỉ chỉ vào mình nói: “Là ý này sao?”
“Không, giáo sư Hứa không có vấn đề đấy. Trên thực tế là tư duy của ông còn mạch lạc hơn tôi nhiều, lời nói cử chỉ đều rất trí tuệ, ông có thểphát hiện ra rất nhiều vấn đề bị người khác bỏ sót, đề xuất những giảthuyết mà người khác nghĩ cũng chẳng dám nghĩ tới, nhưng nếu tỉ mỉ phântích thì mới thấy ông thực sự có lý. Ông cũng đã từng sống một thời gian dài ở nước ngoài, có thể cách tư duy không giống với học giả trongnước”. Tôn Tử Sở lại rót cho mình một cốc bia, thản nhiên nói: “Có lẽmỗi thiên tài đều có tính dở hơi, giáo sư Hứa chính là người như vậy,ông quá nhạy cảm, trong mắt ông hình như ẩn giấu điều gì đó, lúc nàocũng có thể phát ra điện”.
Cái gã này cứ nói quá, tôi chỉ biết ho một tiếng nói: “Được rồi, bâygiờ nói tới cuốn “Hủy diệt mộng cảnh” đi, anh đã đọc cuốn sách nàychưa?”
“Thật đáng tiếc, vẫn chưa, nhưng tôi đã nghe về cuốn sách này lâu rồi.‘Hủy diệt mộng cảnh’ được xuất bản đầu tiên ở nước ngoài, đã thu hútđược rất nhiều sự chú ý và tiếng vang, sau đó mới xuất bản trong nước.Nhưng trong nước, có lẽ do cuốn này đề cập tới một vài tranh luận mangtính học thuật, bởi vậy lượng phát hành của nó rất ít, tôi tìm mãi màkhông thấy”.
Theo như những gì Tôn Tử Sở nói, việc tôi tìm thấy cuốn sách này trongsạp sách cũ, không biết nên coi là may mắn hay là đen đủi.
Trước mắt dường như lại hiện lên trí mạng đó – tôi đã tìm thấy chiếc chìa khóa này, sao lại dễ dàng vứt nó đi như vậy?
Tôi hỏi luôn không buông tha: “Ba năm trước, lần cuối cùng anh nhìn thấy Hứa Tử Tâm là lúc nào?”
Tôn Tử Sở chán nản trả lời: “Tôi nhớ là lúc đó tôi đangv iết một bàiluận văn về văn minh đồ ngọc thương cổ Trung Quốc, đã từng đích thân tới văn phòng để gặp ông, mới qua mấy hôm thì đã nghe nói ông để lại di thư rồi mất tích”.
“Văn phòng? Văn phòng của Hứa Tử Tâm có còn không?”
“Hình như là kể từ sau khi xảy ra chuyện, văn phòng của ông chưa có ai động đến”.
Tôi đã một lần nữa tìm lại niềm hưng phấn: “Tốt quá rồi! Có thể đưa tôi tới đó một chuyến không? Biết đâu có thể tìm thấy chút tư liệu và manhmối ở đó”.
“Thôi đi, e rằng văn phòng của Hứa Tử Tâm cũng đã khóa cửa ba năm rồi, chúng ta làm sao vào được?”
“Anh bắt buộc phải dẫn tôi đến, việc này đối với tôi vô cùng quan trọng, mấy tháng nữa anh sẽ hiểu”.
“Mấy tháng sao? Đợi truyện mới của cậu xuất bản? Tôi sẽ lại trở thành nhân vật trong tiểu thuyết của cậu?”
“Dẫn tôi đến đi!” Tôi rút cuộc cũng không kìm chế được nữa, lớn tiếnggào lên, nhưng lúc đó tôi cũng chợt nhận ra sự thất thố của mình, “Xinlỗi”.
Tôn Tử Sở cũng bị tôi làm cho choáng váng, anh trầm ngâm một lúc nói:”Cậu đúng là một gã cố chấp vô cùng! Được, tôi sẽ dẫn cậu đi”.
Gã này lại bị tôi chinh phục lần nữa rồi, tôi lộ ra nụ cười mỉm đã lâukhông xuất hiện, dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết thức ăn trên bàn. Tôn Tử Sở thì ngược lại, chầm chậm nhấm nháp món cá hấp Tứ Xuyên, khiến tôi chờ đợi sốt hết cả ruột, kết quả là khi anh ta vẫn chưa uống hết ngụmbia cuối cùng thì đã bị tôi kéo ra khỏi quán ăn.
Tuy Tôn Tử Sở lớn hơn tôi ba tuổi, nhưng tính cách vẫn giống như thanhniên hoi, không hề muốn đưa tôi tới trước đại học S chút nào. Đang làlúc giao mùa chuyển lạnh, trong sân trường lạnh lẽo, thanh vắng lạthường, vài nữ sinh mặc áo mùa đông dày cộm bước tới, vừa nhìn thấy TônTử Sở là đã mỉm cười.
Tôn Tử Sở ra dáng thầy giáo trước mặt tôi, điệu bộ nghiêm túc khẽ gậtđầu, vậy là mấy nữ sinh càng cười to hơn nữa. Tôi cũng không nín đượccười, bản thân tôi cũng không hiểu nổi, sao trong lúc này mà vẫn còncười được?
Dưới bầu trời Thượng Hải âm u lạnh lẽo, con đường trước mặt càng đicàng hẹp, gần như không thấy bóng dáng người nào. Cuối cùng, chúng tôidừng lại trước một tòa nhà xám xịt.
Tôn Tử Sở nói đây là tòa nhà của chuyên gia Liên Xô những năm 50 củathế kỷ 20, sau này cải tạo thành phòng thực nghiệm của mấy khoa. Vănphòng của giáo sư Hứa Tử Tâm thực chất là phòng thực nghiệm tâm lý họccủa trường S. Do giáo sư tâm lý học có tiếng của trường S chỉ có mộtmình Hứa Tử Tâm, bởi vậy tuy Hứa Tử Tâm mất tích ba năm nay rồi, nhưnggian phòng thực nghiệm này cho đến giờ vẫn chưa có ai động tới.
Nhưng trong giới học sinh còn có một lời đồn ly kỳ hơn, nói rằng linhhồn Hứa Tử Tâm sau khi tự sát không muốn rời đi, thường xuyên lởn vởngần tòa nhà này, nhất là ở văn phòng ông làm việc trước khi chết. Bởi vì tin đồn nhảm cứ từ người nọ sang người kia như thế, nên càng có nhiềungười không dám tới phòng thực nghiệm này.
Tôn Tử Sở nói vài câu với ông lão ở phòng trực ban rồi lấy chìa khóacủa phòng thực nghiệm tâm lý học. Tôi hơi ngạc nhiên về sự suôn sẻ củaanh ấy, Tôn Tử Sở còn đắc ý hơn nói: “Ông lão đó thường uống rượu cùngtôi, hỏi mượn ông ấy chùm chìa khóa thì có gì khó khăn đâu?”
Lúc theo Tôn Tử Sở lên cầu thang, tôi khẽ hỏi: “Gần đây anh có tới đây không?”
“Không, đã ba năm nay tôi không tới đây rồi”. Tôn Tử Sở hình như cóchút không vui, anh ấy dừng lại nơi góc quay của cầu thang, trầm ngâmmột lúc nói: “Bởi vì tôi không thích chỗ này”.
Tôi có thể nghe thấy chút ý ngầm trong đó nên cũng dừng lại hỏi: “Tại sao?”
Tôn Tử Sở từ từ ngẩng đầu nhìn lên trên gác, hành lang lúc ban chiềuthật trống vắng, dường như tất cả mọi người đều đã ngủ say rồi, anh ấykhẽ nói: “Bởi vì ở đây để lại ấn tượng không tốt với tôi”.
“Là lần cuối cùng mà anh gặp Hứa Tử Tâm ba năm trước đó?”
“Cái cậu này đúng là, lại để cậu đoán trúng rồi!”, anh ấy đột nhiêncười đau khổ, tựa người vào lan can cầu thang nói, “Ây, đó là một ngàymùa đông ba năm trước, lạnh giá và ẩm ướt giống như hôm nay vậy. Hôm đótôi hí hửng chạy tới tòa nhà này, có lẽ do dồi dào sức trẻ, tôi quên mất cả việc phải gõ cửa nên liền xông thẳng vào phòng thực nghiệm tâm lýhọc”.
“Anh nhìn thấy gì?”
Anh lắc lắc đầu, hạ giọng đáp: “Không, là tai nghe thấy – khi vừa mớibước vào tôi không hề nhìn thấy giáo sư Hứa, chỉ nghe thấy từ trongphòng thực nghiệm loáng thoáng vọng ra tiếng phụ nữ the thé, với mộtloại nhạc đệm kỳ dị nào đó, hát một vài giai diệu rất đặc biệt. Bây giờnghĩ lại vẫn khó mà giải thích được, lúc đó tôi như bị điện giật, giọnghát quái dị đó dường như chui thẳng vào da đầu tôi. Nhưng tôi thực sựkhông nghe rõ cô ta hát gì cả, hình như là đang hát ca từ nào đó, nhưngchắc chắn không phải là tiếng Hán phổ thông, cũng không giống như tiếngMa Cao hay phương ngữ nào đó, càng không phải là bất cứ ngoại ngữ nàotôi đã từng nghe qua”.
Hồi tưởng của Tôn Tử Sở khiến người ta chìm đắm vào trong đó, hình nhưtrên cầu thang cũng đang thực sự vang lên giọng hát đó. Đột nhiên, tôinhớ tới một bộ tiểu thuyết nhiều tập của mình, lẽ nào là nó – không, tôi vội vàng lắc đầu nói: “Có khi nào là Hán ngữ cổ?”
“Không biết, phải chăng lúc đó tôi chẳng hiểu một từ nào, chỉ đứng ngây ra ở cửa một lúc. Nhưng tiết tấu của giọng hát đó càng lúc càng nhanh,khiến tôi tò mò tới nỗi đẩy cửa phòng. Đúng lúc đó, giọng hát kỳ lạ độtngột im bặt, phòng thực nghiệm yên tĩnh trở lại giống như đã chết vậy.Sự yên ắng này khiến tôi càng hoảng sợ, chỉ dám im lặng khẽ khàng tiếnvào trong…”
Tim tôi bị Tôn Tử Sở treo ngược lên: “Người phụ nữ hát đó là ai?”
“Không có phụ nữ – đây là một căn phòng nhỏ bày kín sách, tôi chỉ nhìnthấy một mình giáo sư Hứa, ông ấy ngồi cúi đầu trên ghế giống như ngủsay vậy. Khi tôi thấp thỏm bất an đi tới bên ông, ông ấy đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn tôi hằn học, tôi bị bộ dạng của ông làm cho giật bắn mình, chỉ biết lắp ba lắp bắp nói mục đích đến đây của mình, xin lỗi vì bannãy không gõ cửa. Nhưng giáo sư Hứa vốn không có ý lượng thứ cho tôi,ông ấy bắt đầu hét lên với tôi, thô bạo đẩy tôi ra khỏi phòng”.
“Ông ấy là người nóng tính?”
“Từ trước tới nay không phải vậy! Giáo sư Hứa luôn là người hòa nhãlịch sự, cũng chưa từng nghe thấy ông thất thố bao giờ, điệu bộ của ônglúc đấy rõ ràng khác hoàn toàn so với bình thường. Tôi vô cùng kinhngạc, vẫn chưa kịp nhận biết thì đã bị đuổi khỏi phòng thực nghiệm”. Tôn Tử Sở thở dài, men theo cầu thang đi vài bước, “Lúc đó tôi bị bộ dạngcủa ông dọa cho sợ chết khiếp, do ấn tượng với giáo sư Hứa trước đấy rất tốt nên sự tin tưởng tuyệt đối với ông bỗng chốc tan thành mây khói,chỉ biết cúi đầu thiểu não rời khỏi đây”.
Tôi vội vàng theo sau; “Thế nên anh không thích nơi này?”
“Đúng. Sự việc đó xảy ra chưa tới ba ngày thì người ta đã phát hiện radi thư mà Hứa Tử Tâm để lại, sau đó không thấy tung tích của ông đâunữa. Khi tôi nghe thấy tin này, tim bỗng tức khắc lạnh toát, liên tưởngtới những gì mắt thấy tai nghe hôm đó, hóa ra biểu hiện bất thường củaHứa Tử Tâm chính là điềm báo ông tự sát, kể từ đó tôi luôn có tâm lý áynáy vô cùng”.
“Tại sao? Anh cho rằng việc ông ấy xảy ra chuyện liên quan đến mình?”
“Tôi không biết. Nhưng tôi luôn cảm thấy nếu hôm đó tôi gõ cửa trướcthì sẽ không có chuyện tự ý xông vào phòng giáo sư Hứa như vậy, và cũngsẽ không nghe thấy giọng hát phụ nữ kỳ dị đó. Đúng, lúc đó nhất định cómột chuyện đặc biệt nào đó, là do sự lỗ mãng làm gián đoạn tiến trìnhđặc biệt nào đó của giáo sư Hứa, thậm chí có thể gây ra hậu quả vô cùngnghiêm trọng, bởi thế ông mới nổi trận lôi đình với tôi như vậy”.
“Đừng nghĩ thế, đây chỉ là ám thị tâm lý mà anh tự tạo ra cho mình thôi”.
Tôn Tử Sở cười đau khổ nói: “Trong di thư mà giáo sư Hứa để lại khôngviết nguyên nhân tự sát, ba năm nay cũng chưa có ai làm sáng tỏ được,còn tôi thì không muốn trở lại tòa nhà này nữa”.
Vừa nói chúng tôi đã vừa bước tới tầng ba, cả dãy hành lang không cólấy một ngọn đèn, hình như lâu lắm rồi chẳng có ai tới đây cả. Tôn Tử Sở dẫn tôi tới cuối hành lang, đối diện với cánh cửa sắt dày cộp nói: “Đây là phòng thực nghiệm tâm lý học”.
Anh ấy dùng chìa khóa lấy dưới lầu mở cửa, cẩn thận bước vào phòng thực nghiệm, tôi bám sát hteo sau anh, chỉ ngửi thấy một mùi ẩm mốc, có lẽba năm nay chưa từng mở cửa sổ.
Không gian của phòng thực nghiệm rất lớn, bàn ghế bày rất ngăn nắp, chỉ có điều trên đó phủ một lớp bụi dày. Tôn Tử Sở cẩn thận ngắm nghía hồilâu, khẽ nói: “Này, hình như vẫn giống hết như ba năm trước”.
Tôi lấy tay bịt mũi nói: “Ở đây có thứ gì đặc biệt không? Ví dụ như bút kí hay sổ ghi chép công việc hàng ngày chẳng hạn”.
“Những thứ liên quan đến công việc khả năng bị nhà trường thu hết lại rồi? Còn lại đều là những thứ không quan trọng”.
Tuy không khí trong phòng thực nghiệm có vẻ vẫn giống hệt như ba nămtrước, nhưng tôi lại nảy sinh một cảm giác khác, hình như đằng sau lưnglại có thêm một đôi mắt. Tôi lập tức quay đầu lại theo phản xạ, nhưngsau lưng chẳng có gì cả, có lẽ trừ u hồn không nhìn thấy được ra.
“Biết không? Đã từng có một lời đồn, có một sinh viên nào đó nửa đêm đi qua tòa nhà này và nhìn thấy ánh lửa leo lét như đốm lửa ma chơi sánglên trong khung cửa sổ”.
Tôi vội vàng lắc đầu: “Đừng nói nữa, nói nữa có khi lại gọi u hồn về thật đấy”.
Lúc này, tôi chú ý tới cánh cửa trong phòng thực nghiệm, từ từ bước tới trước cánh cửa ấy, màng nhĩ lại nghe thấy giọng hát xa xôi của ngườiphụ nữ đó…
Đã từng nghe thấy ở đó sao? Không, lẽ nào là âm thanh tự nhiên tạo ra từ trong não?
Tôi bất giác bịt tai lại, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bên trong.
“Ê, đợi đã!”
Tôn Tử Sở gọi giật lại phía sau lưng tôi, nhưng tôi căn bản không bận tâm lời anh ấy gọi mà tiến thẳng vào bên trong.
Trong lúc tôi bước vào căn phòng này, mắt tôi bị bức tường trước mặt chích mạnh một nhát. Bởi vì tôi nhìn thấy…
Phút chốc, giống như có một ngọn lửa đốt cháy hai mắt, tôi run rẩy lùi lại một bước rộng.
“Ui da!” Hóa ra là chân Tôn Tử Sở bị tôi giẫm phải, anh ấy đẩy tôi một cái từ phía sau hỏi: “Sao thế?”
Tôi chỉ biết đứng như trời trồng trước cửa, nhìn chằm chằm lên bứctường trước mặt, giống hệt như kính cửa sổ trong phòng ngủ Tô ThiênBình, trên bức tường này cũng vẽ một to.
Tôn Tử Sở cà nhắc bước thấp bước cao đi tới bên cạnh tôi, anh ấy cũngđã để ý thấy ký hiệu trên tường nên liền lập tức im lặng trở lại.
Đây là căn phòng nhỏ mười mấy mét vuông, một mặt là cửa sổ, một mặt làbức tường trống trơn, hai mặt còn lại toàn là giá sách cao ngất ngưởng,các loại sách xếp từ dưới đất lên tận trần nhà.
Trong căn phòng hình như nồng nặc một mùi đặc biệt gì đó, tôi chầm chậm bước lại gần bức tường, tỉ mẩn ngắm nghía trên tường.
Không sai, chính là kí hiệu này, dùng chất liệu màu vẽ nào đó màu đỏ vẻ lên, giống như vòng trỏn được hợp thành bởi hai đường máu tươi.
Nó đang nhìn tôi…
Tại sao đi tới đâu tôi cũng đều nhìn thấy nó? Lẽ nào nó đã trở thànhmột ký hiệu và lời nguyền nào đó của tôi chăng? Đối diện với đỏ tươi trên tường, tim tôi đập càng lúc càng nhanh, nếu như bật chútnhạc trầm trầm kỳ dị lên có lẽ càng giống phim kinh dị hơn nữa.
Tôn Tử Sở cũng đã bước tới, kinh ngạc hỏi: “Kí hiệu này kỳ lạ thật, ba năm trước tôi không nhìn thấy nó”.
Tôi thu hết can đảm sờ lên ký hiệu trên tường nói: “Cái này không thểdo ba năm trước để lại”. Vì màu vẽ này sờ lên thấy vẫn còn ướt, rất cókhả năng là mấy ngày gần đây, thậm chí là mấy tiếng trước vẽ lên.
“Hình như trong di chỉ của văn minh Lương Chử từng phát hiện thấy kí hiệu này”.
Tôi lập tức hưng phấn trở lại: “Thế anh có biết ý nghĩa của nó không?”
Tôn Tử Sở lắc đầu vẻ mù tịt: “Không biết – Rút cuộc ai đã vẽ nó chứ?”
Cửa sắt của phòng thực nghiệm luôn khóa chặt, ba năm nay gần như khôngcó ai vào đây, trừ phi là không cần mở cửa mà vẫn có thể vào được – uhồn.
Ôi, tôi thật sự không muốn cố ý tạo ra vẻ huyền hoặc trong truyện đâu.
Cả tôi và Tôn Tử Sở đều lùi lại mấy bước, bốn mắt nhìn nhau không thốtnên lời. Tôi chỉ biết dồn ánh mắt hướng về phía hai giá sách, bên trongxếp đầy các loại sách và tài liệu học thuật, trong đó phần lớn đều làsách nước ngoài, nhưng tôi không hề nhìn thấy cuốn “Hủy diệt mộng cảnh”.
Có lẽ, mùi lạ tỏa ra từ đống sách cũ, những bạn thích đọc sách nhấtđịnh có kinh nghiệm này. Tôn Tử Sở kéo áo tôi, thì thào nói: “Tôi khôngmuốn ở lại đây thêm một giây nào nữa”.
“Được thôi”.
Tôi liếc màu đỏ trên tường một cái rồi theo anh ấy ra khỏi căn phòng.
Tôn Tử Sở lại cẩn thận kiểm tra cửa sắt của phòng thực nghiệm một lầnnữa, khóa nó lại thật chặt, hành lang trống hươ trống hoắc vọng lạitiếng sắt thép lanh lảnh.
Từ từ bước ra khỏi tòa nhà này, trước khi cáo từ Tôn Tử Sở, tôi quayđầu lại nhìn lên cửa sổ tầng hai, mí mắt bỗng giật nhẹ một cái.
Trời lại bắt đầu âm u.
ĐêmHình như gió lạnh lại di chuyển tới hướng nam, đườngphố về đêm lạnh lẽo âm u vô cùng tận. Tôi cùng vài người bạn ăn bữa tốibên ngoài rồi dựng cổ áo, trở về căn phòng của Tô Thiên Bình.
Vậy là, tôi lại nhớ tới buổi tối hôm ở Hậu Hải Bắc Kinh, có lẽ kể từkhi nhận được thẻ biên nhận bưu kiện của người mê sách là số trời đãđịnh rồi, tôi sẽ rơi vào cái bẫy này – không thể tự thoát khỏi . Xem ra, trước khi tìm ra bí mật của nó, tôi vẫn phải qua đêm trong căn phòng bố trì đầy đầu dò này.
Bước vào phòng khách âm u của Tô Thiên Bình, tôi liền bật ngay điều hòa nóng mức cao nhất, nhưng hơi ẩm vẫn không có lỗ hổng nào là không chuivào, giống hệt như u hồn và không ở đâu là không xuất hiện.
Chưa ngồi nóng chỗ thở được một cái thì tôi đã nghe thấy tiếng chuông gấp gáp, chắc không phải là “bà Tư béo” chủ nhà chứ?
Từ từ mở cửa phòng ra, chỉ nhìn thấy trong hành lang tối om, bóng dáng một cô gái đang đứng cô độc.
Nhìn không rõ mặt cô ấy, chỉ có mái tóc dài đen óng từ đỉnh đầu xõasang hai bên, đường viền này khiến người ta hiện lên những liên tưởngmiên man.
Cô ấy chậm rãi tiến lên phía trước một bước thì khuôn mặt trắng nõn mới từ trong bóng tối lộ ra.
“Xuân Vũ?”
Tôi kinh ngạc thốt lên, vội vàng mời cô ấy vào trong phòng. Ánh mắtXuân Vũ cẩn thận rón rén nhường vậy, ngó nghiêng thăm dò trong phòngtrước đã, sau đó mới cởi chiếc áo khoác trượt tuyết dày cộm ra.
Miệng cô ấy không ngừng tỏa ra hơi nóng, thế này mới khiến tôi khẳngđịnh đang đứng trước mặt mình là một người sống. Xuân Vũ vẫn cứ cẩn thận quan sát, cúi đầu nhìn ngôi sao năm cánh màu trắng trền sàn nhà phòngkhách, giống như sợ hãi trong căn phòng này giấu con quái vật nào đấy.Ánh mắt đã được tôi luyện không còn sợ hãi bất cứ điều gì, giờ lại phụchồi sự nhạy cảm và sắc bén.
“Sao cô lại biết tôi ở đây?”
Xuân Vũ nhìn vào mắt tôi nói: “Thì giống như anh có thể sống trong quán trọ Hoang thôn vậy, tôi biết anh là người cứng đầu cứng cổ, gặp phảichuyện gì cũng phải làm cho tới tận cùng”.
“Đúng, bởi vì tôi thuộc chòm sao Ma Kết mà. Những người sao Ma Kết hình như đều như vậy, nói hay ho một chút là kiên trì không biết mệt mỏi,nói khó nghe một chút là ngoan cố bảo thủ”.
Kể ra cũng lạ, mấy tháng gần đây, tôi bỗng nhiên tin tưởng học thuyếtmười hai chòm sao, ít nhất với tôi mà nói cũng chính xác vô cùng.
“Nhưng tôi nghĩ lí do quan trọng hơn nữa là bởi vì chúng ta giống TôThiên Bình, cũng đã từng tới Hoang thôn”. Xuân Vũ lặng lẽ đi vào phòngngủ của Tô Thiên Bình, xem xét cẩn thận nói: “Tôi vốn dĩ cho rằng Hoangthôn chỉ là cơn ác mộng, tôi ép bản thân mình lãng quên tất cả mọi thứliên quan tới Hoang thôn. Nhưng kể từ sau khi Tô Thiên Bình xảy rachuyện, mọi kí ức liên quan tới Hoang thôn đều hiện lên rõ nét lạthường. Hai ngày hôm nay tôi luôn thấp thỏm không yên, buổi tối trong ký túc cũng không sao ngủ được, dường như lại trở về trong “Địa ngục tầngthứ 19″, trở thành nhân vật nữ chính trong tiểu thuyết của anh”.
“Thế nên cô đã tới đây xem sao?”
“Không, tôi không yên tâm về anh”. Xuân Vũ hình như nghĩ tới chủ đề gìđó mờ ám nên liền vội vàng bổ sung thêm một câu: “Đừng hiểu lầm, là tôilo lắng cho anh…”
“Lo cho tôi xảy ra chuyện? Giống như Tô Thiên Bình sao?”
Tôi thẳng thắn chêm lời khiến Xuân Vũ có chút bối rối, cô ấy cúi đầutrầm tư hồi lâu: “Đúng vậy, nhưng thấy anh không việc gì thì tôi cũngyên tâm rồi”.
Nhìn đôi mắt cẩn trọng của Xuân Vũ, tôi bỗng cảm thấy vô cùng áy náy,có lẽ tất cả những điều này đều do truyện “Hoang thôn” của tôi gây ra.Khi tôi cứu giúp bản thân mình, đương nhiên còn có cả nghĩa vụ cứu giúpXuân Vũ đáng thương và vô tội, bởi vậy tôi bắt buộc phải kể hết mọi thứcho cô ấy nghe.
Vậy là, tôi lấy “bức thư thần bí” từ trong cặp ra, trên phong bì khôngcó dấu bưu điện cũng không ghi lại ngày tháng, chỉ có địa chỉ chuyển gửi của nhà xuất bản.
Xuân Vũ đón tấm thẻ tôi rút ra từ trong phong bì, mặt đầy vẻ nghi ngờhỏi: “Đây không phải là giấy biên nhận bưu kiện của người mê sách kẹptrong cuốn “Quán trọ Hoang thôn” sao?”
“Đúng, cô nhìn xem họ tên và địa chỉ trên thẻ biên nhận bưu kiện”.
“Kỳ lạ, sao họ tên lại là một vòng tròn? Còn cả địa chỉ nữa, viết cáigì thế này? Giống như những kí hiệu quái quỷ linh ta linh tinh”. Độtnhiên, Xuân Vũ chỉ lên kính cửa sổ nói: “Giống như cái này?”
Hóa ra cô ấy đã chú ý tới trên cửa sổ từ lâu rồi, chỉ là lúc đầu không nói ra mà thôi. Tôi gậtgật đầu nói: “Có lẽ là những kí hiệu quái quỷ, cô xem tiếp mặt sau tấmthẻ đi”.
Xuân Vũ lật tấm thẻ biên nhận bưu kiện lại, nhìn thấy tấm ảnh ở mặt sau.
Phút chốc, tim tôi cũng hơi khẽ run rẩy, lại lần nữa nhìn thấy ảnh củaTiểu Chi, sự manh động cũ kĩ đó vẫn mãnh liệt nhường vậy.
“Cô ta là ai? Một cô gái thật xinh, mắt cô ấy…” Xuân Vũ nhìn chằm chằmvào bức ảnh mười mấy giây, đột nhiên ngẩng đầu thì thào nói: “Lẽ nào làcô ta sao?”
“Đúng, chính là cô ấy – Tiểu Chi”
“Hóa ra, Âu Dương Tiểu Chi trong truyền thuyết chính là cô ấy, từ trước tới nay tôi chưa từng thấy ảnh của cô ấy! Đáng tiếc cô ấy đã không còntrên cõi đời này lâu rồi”.
Xuân Vũ không nói nữa, cô ấy dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve tấm thẻ, giống như đang vuốt lên khuôn mặt thật của Tiểu Chi vậy.
Tôi đột nhiên cảm nhận được cái đêm kỳ lạ này: nữ nhân vật chính của”Quán trọ Hoang thôn” đang ở trên tấm thẻ, còn nữ nhân vật chính của”Địa ngục tầng thứ 19″ đang nhìn cô gái kia. Sự gặp gỡ này là sự hoangtưởng kỳ dị trong truyền thuyết kinh dị hay là số trời đã định từ kiếptrước trong số phận thần kỳ của ba chúng tôi?
“Cô thấy cô ấy thế nào?”
“Còn siêu phàm thoát tục hơn tôi tưởng tượng, đôi mắt cũng u sầu hơn.Tôi cảm thấy đó là đôi mắt Hoang thôn – cô ấy đúng là cong ái của TiếnSỹ Đệ Hoang thôn”.
“Đúng, cứ cho là còn đẹp hơn cả những hình dung bằng chữ của tôi trongtiểu thuyết, nhưng cũng không bằng một phần vạn con người thật của côấy!”
Xuân Vũ bất giác gật gật đầu, không khí trong phòng càng lúc càng cứng nhắc.
“Xin lỗi, trước mặt một cô gái xinh đẹp, tôi lại không tiếc lời khen ngợi một cô gái khác, hình như có chút quá đáng nhỉ?”
Tôi chỉ biết dùng nụ cười ngốc nghếch để tự châm biếm bản thân, cũng là để cho không khí không tới nỗi quá ngột ngạt.
“Không sao, nếu như tới giờ mà Tiểu Chi vẫn còn sống, tôi nghĩ tôi sẽtrở thành bạn tốt của cô ấy”. Xuân Vũ gật gật đầu, có lẽ giữa hai ngườihọ có chút khí chất giống nhau, chẳng qua là Tiểu Chi là người nhận thức nhanh nhạy hơn người thường, còn Xuân Vũ lại là người luôn bị số phậnbỡn cợt, “Sao ảnh của Tiểu Chi lại ở mặt sau tấm thẻ này chứ?”
“Có lẽ chĩ có bản thân cô ấy mới biết được!” Tôi lại nhìn chằm chằm vào đỏ tươi trên kính cửa sổ nói: “Tôi nghĩ tấm thẻ này nhất định có liênquan tới việc Tô Thiên Bình xảy ra chuyện, còn cả những kí hiệu kỳ quáiđó nữa”.
Xuân Vũ trả lại tấm thẻ cho tôi nói: “Này, bây giờ có thể nói ra phát hiện của anh không? Hôm nay đã là ngày thứ ba rồi đấy”.
“Phát hiện? Đúng vậy, phát hiện vô cùng kỳ quái”.
Tôi mở ngăn kéo trong phòng ngủ ra, lấy từ trong đó ra một xấp bưuthiếp. Cô gái bí ẩn trong DV của Tô Thiên Bình in trên bưu thiếp đangnhìn tôi.
“Đây là cái gì?”
Trong giây phút Xuân Vũ đón lấy bưu thiếp, hình như cô ấy giống như bịđóng băng vậy, thẫn thờ cúi đầu không chút cử động, dường như toàn thânđều đã biến thành một đôi mắt chỉ để nhìn xoáy vào cô gái trên tấm bưuthiếp này.
Tôi có chút bất ngờ trước sự biến đổi kỳ dị của Xuân Vũ, thì thào bên tai cô ấy:
“Cô ấy là u hồn trên bưu thiếp”.
Đột nhiên, Xuân Vũ ngẩng đầu lên đờ đẫn trả lời:
“Tôi đã từng nhìn thấy cô ta!”
Cái gì?
Câu trả lời của Xuân Vũ còn khiến tôi bất ngờ hơn. Chỉ thấy mí mắt côấy hơi chớp chớp, dường như cô gái trên bưu thiếp là một chùm ánh sángchói mắt khiến người ta muốn nhìn nhưng không dám nhìn tiếp, cuối cùngđã thiêu cháy cả mắt họ.
“Không”
Cô ấy dúi lại tấm bưu thiếp vào tay tôi rồi đột nhiên lùi lại mấy bước.
Tôi tóm lấy xấp bưu thiếp lạnh toát nói: “Cô nói cô đã từng nhìn thấy cô ta, lúc nào? Ở đâu?”
“Hoang thôn!”
Lời Xuân Vũ như lưỡi dao cứa vào mạch máu khiến tôi thẫn thờ tựa vàotường như con gà gỗ. Căn phòng lại im ắng trở lại, tôi cúi đầu nhìn uhồn trên tấm bưu thiếp, đồng thời trong đầu lại hiện lên cảnh tượngHoang thôn: những dốc núi hoang vắng âm u, thôn xóm cũ kĩ cô độc, ngôinhà cổ bí ẩn tối om, sâu hun hút, nằm giữa biển và nghĩa trang…
“Tôi không muốn nhớ lại những ngày đó, nhưng bây giờ bắt buộc phải nóira”. Xuân Vũ hít một hơi thật sau, ánh mắt cũng có chút trấn tĩnh trởlại, “Hơn nửa năm trước, Hoắc Cường, Hàn Tiểu Phong, Tô Thiên Bình cộngthêm cả tôi, bốn sinh viên hợp thành nhóm tới Hoang thôn”.
“Ô, những điều này tôi đều đã viết trong truyện rồi, tôi nhớ là các bạn không nhìn thấy cô gái nào đặc biệt mà?”
“Là không thấy người như trong tưởng tượng thôi, nhưng trước đêm chúngtôi rời khỏi Hoang thôn, bốn người chúng tôi ngủ trong phòng trên căngác gỗ của ngôi nhà cổ Tiến Sỹ Đệ. Đêm đó tôi nằm mơ thấy ác mộng – tôimơ thấy một cô gái trẻ, ánh lửa lay động quanh người cô ấy, mái tóc dàiđen óng xõa ra, ôm lấy một khuôn mặt xinh đẹp. Giống như anh viết trongtiểu thuyết vậy, cô ấy giống như nữ hoàng Cleopatra của Ai Cập cổ dướingòi bút của Shakespeare, tuy đối diện với bước đường cùng, nhưng vẫn tỏ ra ung dung kiên định”.
Nghe lời tường thuật thì thào của Xuân Vũ, tôi dường như đã chìm vàomộng cảnh của cô ấy, bất giác vô thức nói: “Cô ấy giơ một con dao lên!”
“Đúng vậy, cô gái trong giấc mơ này giơ một con dao đá có lưỡi sắc nhọn lên, sau đó ung dung dùng dao đá cứa lên cô mình. Trời ơi, tôi đã nhìnthấy – làn da trắng như tuyết của cô ấy bị lưỡi dao cứa ra, rất nhiềumáu tươi chảy xuống…”
Nói tới đây Xuân Vũ đã không sao kìm chế được nữa, toàn thân run rẩysuýt nữa ngã nhào ra, may mà tôi đỡ kịp. Tôi chỉ biết an ủi cô ấy nói:”Không sao nữa rồi, Xuân Vũ, đấy chỉ là một giấc mơ mà thôi”.
Xuân Vũ thở dốc, dường như đã hồi phục trở lại từ trong giấc mơ, cô ấychỉ vào bưu thiếp trong tay tôi nói: “Nhưng, cô gái trong giấc mơ củatôi – chính là cô ta!”
Câu nói này khiến tim tôi cũng giật thót một cái, cúi đầu nhìn cô gáitrên bưu thiếp, rồi lại nhìn vào mắt Xuân Vũ hỏi: “Trời ơi, cô có thểkhẳng định sao? Không, điều này không thể, một giấc mơ hơn nửa năm trước mà cô vẫn có thể nhớ rõ vậy ư?”
“Hoang thôn chính là một nơi không thể tồn tại, nhưng nó thực khiếnngười ta phải khắc cốt ghi tâm, bao gồm cả ác mộng mơ thấy ở Hoang thôn. Đúng, bản thân tôi cũng không hiểu nổi, nhưng giấc mơ đó tôi lại nhớrất rõ ràng, mọi chi tiết đều giống như ống kính điện ảnh vậy, khắc sâuvào tim tôi, chắc là cả một đời cũng không sao quên được”.
“Chính là cô ta sao? Cô gái trên xấp bưu thiếp này chính là người mà cô mơ thấy ở Hoang thôn ư?”
Tuy tôi luôn tin tưởng những gì Xuân Vũ nói, nhưng tôi vẫn muốn xácnhận lại lần nữa, bởi vì Tô Thiên Bình cũng đã từng kể với tôi về giấcmơ này.
“Tuyệt đối không thể nhớ nhầm, khuôn mặt này cả đồi tôi khó quên được.Lúc đầu, tôi tưởng rằng, người mà mình mơ thấy là Tiểu Chi, nhưng bannãy anh đứa cho tôi xem ảnh của Tiểu Chi thì mới phát hiện ra cô takhông phải là Tiểu Chi, rút cuộc cô ta là ai?”
Tôi chán nản lắc đầu: “Ban nãy chẳng phải vừa nói rồi đó sao? Cô ta là u hồn trên bưu thiếp!”
Xuân Vũ hình như nhớ ra điều gì đó: “Đúng rồi, tối hôm đó sau khi mơthấy cơn ác mộng này, trong lòng tôi vô cùng hoảng loạn. Nhưng không ngờ rằng Tô Thiên Bình nói với tôi, buổi tối cậu ấy cũng mơ thấy một giấcmơ giống hệt như vậy, Hàn Tiểu Phong và Hoắc Cường cũng thế, đều mơ thấy cảnh tượng và người y hệt”.
“Vào đêm thứ tư khi các bạn tới Hoang thôn, bốn người đều ngủ trongcùng một căn phòng, mơ thấy một giấc mơ hoàn toàn giống nhau, mơ thấycùng một cô gái thần bí?”
“Không sai, cả bốn chúng tôi đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc, không dám ở lại Hoang thôn thêm nữa, hối hận vì ban đầu đã không nghe lời cảnh báocủa anh. Hôm đó chúng tôi đều đã rời khỏi đó, trở về Thượng Hải ngaytrong đêm, nhưng không ngờ rằng, vào cái đêm mà Hoắc Cường trở về trường lại chết vì ác mộng trong phòng ký túc xá!”
Lúc nảy tôi khó mà tin được, lắc đầu nhìn cô gái trên bưu thiếp nói:”Cô rút cuộc là ai đây? Cả bốn người họ ở Hoang thôn đều đã mơ thấy cô,cô là u hồn trên bưu thiếp hay là u hồn ở Hoang thôn vậy?”
Xuân Vũ lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ, đỏ tươi giống như con mắt tròn xoe nhìn cô ấy chằm chằm, rặng cây thùysan ngoài cửa sổ đang lắc lư trong gió rét, bóng là cây như mực nước váy lên mặt kính, cô ấy lắc đầu nói: “Muộn quá rồi, tôi phải về trườngđây”.
“Được thôi, về sớm đi. Tôi tiễn cô nhé”
“Đừng!” Cô ấy vẫn căng thẳng như vậy, khoác áo khoác bước tới cửa nói: “Tôi có thể về một mình, anh cũng cẩn thận nhé”.
Tôi chỉ biết cười đau khổ, giúp Xuân Vũ mở cửa phòng, nhìn theo bóng cô ấy mất hút trong cầu thang tối đen.
Sau đó, tôi quay đầu lại nhìn căn phòng tĩnh mịch này, dường như đang có vô số con mắt đang chằm chằm nhìn tôi.
Ngày thứ ba từ khi quay trở lại đã trôi qua như vậy.
Không biết đêm nay lại sắp xảy ra chuyện gì…