Trấn Hồn - Chương 94
“Không tìm được?” Sở Thứ Chi biết rõ còn cố hỏi.
Quách Trường Thành yên lặng gật đầu.
Sở Thứ Chi trầm mặc một lát, thử thăm dò: “Cơ mà cũng có khả năng là tôi nghĩ nhầm, bọn họ có khi cũng ngồi tàu hỏa hoặc vẫn ở lại trong thành phố mấy hôm, hay là chúng ta về trước đã?”
Quách Trường Thành im lặng một lát, thức đêm khiến cho đầu óc vốn không thông minh lắm của cậu có chút đờ đẫn, sau đó cậu ra lực lau mặt, nhỏ giọng nói: “Thực xin lỗi Sở ca, bằng không…… bằng không anh cứ lái xe về đi, bao giờ tìm thấy người em tự gọi xe về cũng được.”
“Gọi xe? Cậu ngồi đây cả đêm là muốn chết rét ở ngoài sao?” Sở Thứ Chi nghĩ nghĩ, còn nói, “Cậu yên tâm, cứ cho là đáp ứng quỷ thoại cũng không sao, chỉ là một phược linh không có đạo hạnh gì thôi mà, tôi còn dẹp yên được.”
Quách Trường Thành vẫn kiên định lắc đầu, cậu định đẩy cửa xe đi xuống, nhưng ngay lúc cậu quay lưng về phía Sở Thứ Chi thì cánh tay hắn vẫn đút trong túi đột nhiên vươn ra, bộp một tiếng dán một lá bùa lên cổ áo sau gáy cậu.
“Ngươi là ai? Vì sao lại bám lên thân người?” Sở Thứ Chi lạnh giọng hỏi.
Lúc ấy Quách Trường Thành cảm thấy tứ chi của mình lập tức nặng như đeo chì, cậu muốn quay đầu hỏi Sở Thứ Chi sao lại thế này, nhưng mà cái cổ cứng còng, xoay không nổi.
Ý thức của cậu giống như bay ra ngoài thân thể, dùng một góc độ người thứ ba quỷ dị nhìn tạo hình đáng cười của mình cùng với Sở Thứ Chi biểu tình ngưng trọng ở phía sau.
Sở Thứ Chi cau mày, ngẩng đầu nhìn linh hồn Quách Trường Thành trôi nổi giữa không trung____Kia đúng là sinh hồn của người thường, hơn nữa còn hoàn toàn phù hợp với thân thể, không có một chút không đúng.
Nói cách khác, hồn phách bị một lá bùa của hắn đánh ra chính là Quách Trường Thành.
“Cho nên ngươi thực sự là Quách Trường Thành?”
Quách Trường Thành bay trong không trung, muốn nói: “Sở ca ngươi làm gì.” Nhưng mà cái miệng cậu khép mở như thể bị ấn phím câm….Không, tựa như cậu đã rơi vào chân không nơi âm thanh không thể truyền đi được, cậu nói, nhưng lại chỉ có thể nghe thấy tiếng mình từ chính cơ thể mình, phát ra miệng lại không thể truyền đi.
Lúc này, Sở Thứ Chi giơ tay xé lá bùa trên cổ Quách Trường Thành xuống, sau đó cậu cảm giác được một áp lực cực lớn, một cánh tay khô gầy trực tiếp đặt trên hồn phách của cậu, loại xúc cảm này vô cùng kì quái khiến Quách Trường Thành nhịn không được phải rùng mình, tiếp đó chỉ trong khoảnh khắc sự lơ lửng mơ hồ đã không còn, thân thể nặng nề đến mức cậu thấy thật không quen.
Quách Trường Thành nơm nớp lo sợ quay người về, liền đối diện với ánh mắt nhìn chăm chú của Sở Thứ Chi.
Quách Trường Thành mất một lúc lâu mới chậm rãi phản ứng, bây giờ mới biết chính mình ban nãy là linh hồn xuất khiếu, theo cách hiểu của cậu, “linh hồn xuất khiếu” chẳng khác “chết” chút nào____Nói cách khác, Sở Thứ Chi thiếu chút nữa một lá bùa dán chết cậu.
Quách Trường Thành co quắp, có chút sợ hãi dính chặt lưng vào cửa xe bên kia, tim vọt lên tận cổ họng, run rẩy hỏi: “Sở, Sở ca……Anh có ý gì…..”
“Cậu có phải là người không?” Sở Thứ Chi hỏi.
Quách Trường Thành trợn mắt há mồm mà nhìn hắn, không hiểu nổi đây là vấn đề gì, trực giác tưởng là mình đã làm ra chuyện xấu gì thương thiên hại lý không thể dung tha nên mới bị người ta mắng là “không phải người”, nhưng cậu suy nghĩ cẩn thận một hồi, phát hiện hoàn toàn không có chuyện này, không thể là ngủ mơ rồi mộng du hành hung đâu đúng không?
“Tôi hỏi này, cậu có ấn tượng gì với bố mẹ cậu không?”
Quách Trường Thành gật gật đầu.
“Xin lỗi, tôi biết chuyện nhà cậu, cậu nén bi thương,” Sở Thứ Chi nhận lỗi không chút thành ý, “Nhưng mà việc này tôi nhất định phải hỏi rõ ràng, cậu là con ruột của bố mẹ cậu sao? Làm sao chứng minh được cậu là do họ sinh ra hả?”
Sở Thứ Chi người này tùy hứng thiếu tự nhiên, biểu hiện cụ thể ở chỗ kì thực hắn biết thừa phải nói tiếng người thế nào, cơ mà có đôi khi tự cho là rất phiền, không thèm nói.
Vấn đề này nếu đổi là Triệu Vân Lan thì dám chắc đã nổi nóng với hắn rồi, thậm chí đập cho hắn một nhát cũng chẳng có gì kì lạ, nhưng mà Quách Trường Thành chính là rất rất nhu nhược rất hiền lành, cậu nghe xong lời này thì chỉ thấy trong lòng không được tự nhiên thôi, một chút nóng giận cũng không có, cậu còn thực sự tỉ mỉ suy nghĩ rồi thành thật trả lời: “Em đặc biệt giống với ông ngoại và cậu cả hồi còn trẻ, ông nội em bị cao huyết áp, truyền cho ba em, bây giờ em cũng có dấu hiệu cao huyết áp….Em cảm giác chắc là con ruột rồi.”
“Thế tổ tiên cậu có ai tu đạo không?” Sở Thứ Chi hỏi.
“Tổ tiên?” Quách Trường Thành ngẩn người, “Em không biết tổ tiên em làm gì, chỉ biết ba đời nay trở lại thôi, nhiều nhất có thể tìm hiểu được từ thời chiến tranh kháng Nhật, chứ trước nữa chỉ sợ là không ai biết.”
Sở Thứ Chi không dây dưa vấn đề này ―― cứ cho là tổ tiên của Quách Trường Thành thực sự có huyết thống đặc thù đi nữa thì ba đời gần nhất đều là người thường chứng tỏ nó đã mỏng manh chẳng ra hình dạng gì rồi, không thể là nhân tố quyết định được…Vậy chỉ còn lại một khả năng cuối cùng, chính là cậu ta do ai đó chuyển thế mà thành.
Nhưng đó chỉ là hồn phách bình thường của một phàm nhân, lấy nhãn lực của Thi Vương cũng không thể nhìn ra điểm nào khác biệt.
Đúng lúc này có ánh đèn xe khách từ xa quét lại, Quách Trường Thành nắm chặt tay Sở Thứ Chi: “Sở ca, xe! Xe kìa!”
Sở Thứ Chi dừng một chút, tạm thời đặt nghi vấn sang một bên: “Được rồi, cậu đi đi.”
Quách Trường Thành chạy vèo xuống như được đại xá, cũng không hiểu vì sao lại khéo như vậy, vừa rồi đã có một chiếc xe khách chạy tới từ tỉnh thành của cô bé kia, chiếc này cũng vậy. Quách Trường Thành vẫy tay ngăn lại, trước khi lên xe thì trình giấy chứng minh, sau đó dùng giọng điệu như phát thanh viên đọc lên lời thoại yêu cầu kiểm tra hành khách đã được chuẩn bị tốt.
Đôi khi ngày tết cũng có thông lệ kiểm tra thí điểm ngẫu nhiên, bác tài vô cùng bình tĩnh cất giọng chuông đồng gọi tỉnh một xe đầy hành khách: “Dậy dậy! Mọi người dậy nào! Mọi người vui lòng phối hợp một chút, kiểm tra chứng minh thư nào!”
Sở Thứ Chi ngồi trong xe ở xa xa, lúc này không rõ vì sao lại giật mình, rất nhiều người tu đạo đều sẽ có loại cảm giác này, hắn xuống xe đi qua, vừa lúc thấy một cô bé gầy teo khoảng mười lăm mười sáu tuổi đi theo phía sau Quách Trường Thành, mặc một bộ đồng phục giặt nhiều bạc phếch, đầu cúi sắp chạm cả vào ngực.
Sở Thứ Chi: “Con bé đây hả?”
Quách Trường Thành gật gật đầu, còn bổ sung một câu: “Người đưa cô bé đi vẫn còn ngồi trên xe…..”
Cậu vừa mới nói xong thì chợt nghe oành một tiếng, có người nhảy xe ra ngoài, kì thật nói gã lừa bán con gái nhà người ta thì cũng không có chứng cứ gì, dù sao cô bé vẫn còn ngồi trên xe kia, còn là tự nguyện đi theo gã nữa chứ, nhưng mà có lẽ là do gã đã làm nhiều chuyện đuối lý lắm rồi, nghe thấy hai chữ ‘cảnh sát’ thì liền trốn loạn cả lên.
Ai ngờ gã chạy chưa được mấy bước thì dưới chân như bị cái gì túm lấy mà ngã sấp mặt chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, gã đứng lên chạy tiếp thì hai bước sau đã lại ngã thêm cái nữa, ngã đến lần thứ ba, mới thấy vị cảnh sát nhân dân không kính nghiệp Sở Thứ Chi khoan thai đi tới, xách cổ mình lên, tóm được, trên tay bị khóa một thứ lạnh ngắt.
….Đương nhiên là, vì tính chất công việc đặc thù nên Thi Vương luôn luôn không dùng qua còng tay, thế là tại không quen tay mà suýt nữa thì không còng trúng.
Sở Thứ Chi quay đầu lại thì thấy Quách Trường Thành vừa nhỏ nhẹ nói chuyện với cô bé kia, bảo cô nhóc không nên một mình rời nhà trốn đi, vừa nhất thời quên béng mất là mẹ cô đã thành ma rồi mà gọi về một cuộc điện thoại: “Alo chị à, đừng lo lắng, tìm thấy con chị rồi, mai em nhờ người đưa giúp cô bé về cho.”
Cậu nói xong còn rất hồn nhiên đưa điện thoại cho cô bé: “Mẹ em vì em mà sốt ruột sắp điên rồi, nửa đêm còn gọi cho anh nhờ đi tìm em kia kìa, nói với mẹ mấy câu đi em.”
Cô bé đang trong thời kì nổi loạn, tuy là nhận ra Quách Trường Thành, nhưng đối với cô mà nói, Quách Trường Thành dù sao cũng chỉ là bạn chơi lớn thầy giáo nhỏ đến dạy học một tháng dịp hè cao trung thôi. Thái độ của cô nhóc vốn không được tốt lắm, vô cùng có bộ dáng nước đổ lá khoai không thèm quan tâm, Quách Trường Thành nói liên miên một chuỗi dài phỏng chừng đều bị cô coi là gió thoảng bên tai hết, chỉ đến khi nghe thấy những lời này, cô bé mới ngây người.
Cô gái nhỏ vụt ngẩng đầu nhìn Quách Trường Thành, giống như muốn gào lên với cậu một câu “Anh lừa em”, nhưng mà lời đến bên miệng lại không phát ra thành tiếng, mà ma xui quỷ khiến đưa hai tay run rẩy nhận lấy điện thoại: “…… Alo?”
Người ở đầu dây bên kia im lặng một hồi, phương ngôn quen thuộc lại một lần nữa truyền qua sóng điện truyền đến tai thân nhân đã âm dương cách biệt, cô bé thực sự nghe thấy giọng nói thân thiết của người mẹ đã qua đời: “Thúy nhi.”
Cô bé nước mắt ròng ròng: “Mẹ!”
Mẹ cô bé nói qua điện thoại: “Đừng khóc, Thúy nhi, đừng khóc, ngoan ngoãn nghe lời thầy Quách nói, ngày mai về nhà đi con, con đi xa như vậy mẹ không theo kịp, không thấy con mẹ lo lắm……”
Thiếu nữ mặc đồng phục cũ, ở đầu đường quốc lộ vào Long Thành, trong bóng đêm mờ mịt mênh mang, cuối cùng bi thống gào khóc.
Sở Thứ Chi không hiểu cách ứng phó với trường hợp này, vốn định đưa người đi trước, thế mà trong lúc vô ý liếc mắt nhìn Quách Trường Thành thì lại nhìn thấy “ánh lửa” công đức rực rỡ kia lóe lên.
“Ánh lửa” tựa hồ càng thêm sáng chói làm cho Sở Thứ Chi tưởng rằng trên người Quách Trường Thành có gì đó đang bốc cháy, ra sức dụi dụi mắt nhìn lại thì đã biến mất không thấy nữa.
Ánh lửa……
Cho dù Đại Khánh đã nói qua, đó là đại công đức trời ban cho khi Nữ Oa tạo ra con người, nhưng Sở Thứ Chi lại không ức chế nổi mà liên tưởng một chút, hắn rốt cục nhịn không được lấy điện thoại ra gọi vào di động của Triệu Vân Lan ―― Khi Sở Thứ Chi ở trong xe chờ Quách Trường Thành đã gọi mấy lần, lần nào cũng là “ngoài vùng phủ sóng”, chỉ có lần này, biến thành “Đã tắt máy”.
Thế này nghĩa là Triệu Vân Lan đã trở lại rồi sao?
Sở Thứ Chi không kháng nổi mà châm một điếu thuốc, cảm thấy sợ hãi chính mình, vừa nghĩ đến tên kia thế mà lại thấy y là người đáng tin cậy.
Đêm nay họ túc trực ở đầu đường quốc lộ từ chập tối đến tận bốn rưỡi hơn, cơ hồ thức cả một đêm. Thẩm Nguy và Triệu Vân Lan cũng lang thang cả đêm trong ký ức của Thẩm Nguy.
Trên đỉnh Bồng Lai, Thẩm Nguy hỏi xong thì không đợi Triệu Vân Lan trả lời đã vội vàng nói: “Ta không cho phép ngươi nghĩ, bây giờ ngươi trả lời ta luôn đi.”
Triệu Vân Lan sững lại một chút, ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt Thẩm Nguy, hồi lâu sau, y đưa tay nắm lấy cổ tay hắn: “Đại phong còn có thể chống đỡ bao lâu, số ngày còn lại có đủ cho một phàm nhân nho nhỏ như ta sống nốt nửa đời để dưỡng già lo ma cho ba mẹ không?”
Trong một khoảnh khắc đó, Thẩm Nguy cơ hồ không nghe ra y có ý tứ gì. Khuôn mặt hắn trắng bệch, bờ môi cũng tái nhợt, một chút huyết sắc đều tụ lại trong đôi mắt đầy tơ máu, đầu óc trống rỗng không suy nghĩ được gì, chỉ có hai đáp án do chính hắn nói ra vang vọng trong trí não.
Thế cho nên khi Triệu Vân Lan chưa nói ra một trong hai đáp án đó thì quả thực đã vượt qua cả năng lực lý giải của Thẩm Nguy rồi, hắn nhất thời không kịp phản ứng với những gì y nói.
Không biết qua bao lâu, Thẩm Nguy mới như vừa tỉnh mộng bắt lấy bả vai Triệu Vân Lan mà ngồi sụp xuống: “Cái gì…… Ngươi, ngươi nói cho rõ ràng…… Ngươi có ý gì?”
Triệu Vân Lan chạm được tóc hắn, đưa tay nhẹ nhàng ve vuốt: “Tâm nặng như vậy, tâm kế cũng nặng như vậy…… Ai, thật là không dễ nuôi mà, đi thôi, chúng ta về nhà .”
Thẩm Nguy mở to hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm y một lát rồi đột nhiên nhào lên ôm chặt y vào lòng. Sau đó một trận thiên toàn địa chuyển, Triệu Vân Lan cảm giác được xúc cảm quen thuộc dưới chân, bên tai truyền đến âm thanh giòn vang, tựa hồ là động tác tiếp đất của ai đó không đúng đã bất cẩn đạp đổ chén trà trên bàn trà cạnh giường, để lại một nền đất đầy nước.
Lại không ai để ý tới nó.
Thẩm Nguy hung hăng đặt Triệu Vân Lan lên giường, gần như thô bạo xé mở quần áo của y.
“Này này, chờ đã!” Triệu Vân Lan giữ chặt tay Thẩm Nguy, “Ta không uống máu của ngươi đâu.”
“Với ta mà nói, cũng như bị muỗi cắn một cái thôi mà.”
“Nói gì thì nói, nhưng với ta mà nói thì không phải.” Triệu Vân Lan giơ tay đẩy hắn một cái rồi sờ sờ bật đèn đầu giường, nhưng mà hay tay rất nhanh đã bị người kia bắt lấy.
Thẩm Nguy duyện liếm hầu kết của y, Triệu Vân Lan có chút khó nhịn thở dốc một tiếng: “Được rồi, đừng nháo.”
“Cứ cho là móc cả quả tim ra thì ta cũng không chết ngay được, ít nhất cũng sống được lâu hơn đại phong,” Thẩm Nguy cúi đầu nói, từng hơi thở nóng rực phả lên xương quai xanh của Triệu Vân Lan, “Kỳ thật khi đó ta đã nghĩ nếu moi tim ra cho ngươi xem thì hiệu quả có tốt hơn một tí không, nhưng mà e là thực sự sẽ làm ngươi sợ nên mới chỉ cho ngươi thấy quá trình lấy máu thôi.”
Triệu Vân Lan im lặng một hồi rồi phun ra một câu cứng ngắc: “Thực cảm ơn ngài, còn nhớ rõ ta nhát gan.”
Thẩm Nguy áp sát, cẩn thận hôn lên khóe miệng của Triệu Vân Lan, đến tận khi chóp mũi cọ tới cọ lui trên mặt y, ngón tay cuốn lấy ngón tay y, để nửa thân trần của hai người gắt gao dính sát: “Đều không đáng là gì …… Vân Lan, chỉ còn lại mấy chục năm này, chúng ta cùng nhau trải qua một đời giống như người thường có được không?”
Trong đêm tối trước bình minh, ánh mắt hai người giao nhau khi ấy, sau đó Thẩm Nguy như thể bị ánh mắt của y mê hoặc, những nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống bên khóe môi dốc hết triền miên lưu luyến dịu dàng.
Triệu Vân Lan lại tuyệt không phối hợp, sau khi y phục hồi tinh thần thì chỉ trong chốc lát đã phản công trở lại, bàn tay mò vào trong lớp quần áo của Thẩm Nguy, hai tay ôm eo hắn: “Qua một đời quá tốt, nhưng mà ta phải trọng chấn phu cương.”
Y nói xong, bàn tay vẫn bám trên eo Thẩm Nguy lật sang bên cạnh, tính toán thuận thế nghiêng người áp lên…sau đó, không có kết quả.
Người nọ quả thực giống như biết thiên cân trụy, Triệu Vân Lan nhớ rõ y đã từng bế Thẩm Nguy lên, tuyệt đối chỉ là thể trọng của con người bình thường thôi, y dùng hai tay là nhấc bổng được mà!
Mợ nó không phải vừa mới nói là muốn giống như người phàm sao? Đừng có mà bắt nạt người phàm thế này chứ!!!
Đại khái câu chuyện này cho chúng ta một kết luận, cho dù con sói có khoác trên mình một tấm da dê ―― thậm chí còn là tấm da dê dễ đỏ mặt đi chăng nữa, cũng không thể thay đổi được bản chất hắn là một con sói nha ~