Trấn Hồn - Chương 57
Sở Thứ Chi khổ đại cừu thâm nhíu nhíu mày, Quách Trường Thành nhìn mặt đoán ý lập tức phát huy nhãn lực không tầm thường của người mới, lon ta lon ton chạy đến thu dọn sạch sẽ.
Đại Khánh lại không nói lời nào lướt ngang qua bên người bọn họ, lập tức đi vào mặt ‘tường’ trong văn phòng hình cảnh.
Bên trong mặt tường có một không gian khác, đó là hàng loạt những giá gỗ chất sách cao cao cơ hồ chạm nóc với một chiếc thang cũ kĩ. Mặt trên giá sách và trần nhà chỉ có một cái khe nhỏ đủ cho một con mèo chui vừa, trên vách tường khảm một viên Hải Long Châu cực lớn làm cho căn phòng sáng như bàn ngày, lại không thương tổn những linh hồn không thể gặp quang.
Từ những giá sách tỏa ra mùi sách cũ. Đó là mùi mực lắng đọng nhiều năm, là mùi ẩm mốc từ rất nhiều trang giấy lâu ngày không được phơi dưới ánh mặt trời, tất cả quyện thành một mùi vị thư hương ẩm ướt mà thanh nhuận.
Tang Tán đang làm công tác sắp xếp ở đây, nơi này có cả phồn thể lẫn giản thể mà hắn căn bản không nhận được mấy chữ, đành phải đối chiếu gáy sách với dấu hiệu ghi trên giá, từng bước từng bước cẩn thận so sánh như vậy, hắn làm rất chậm rãi nhưng không có sai lầm.
Sau khi Triệu Vân Lan thả hắn từ Sơn Hà trùy ra thì đã giao toàn bộ đặc quyền mở kho sách này cho hắn, phân công cho hắn một công việc như vậy. Tiền lương trả giống như Quách Trường Thành, xếp theo lương nhân viên mới, đãi ngộ rất tốt, chẳng qua Quách Trường Thành lĩnh tiền giấy đỏ tươi còn Tang Tán cầm tiền nhang khói mà thôi.
Đây là công việc có tôn nghiêm đầu tiên mà hắn có được từ lúc chào đời, không phải là nô lệ bị người ta coi như gia súc mà đánh chửi, cũng không phải là vị ngụy thủ lĩnh bề ngoài được người người kính ngưỡng mà trong lòng lại luôn nghĩ cách hủy diệt bọn họ đó____Cho dù nó đến quá chậm, Tang Tán đã chết hơn trăm năm, nhưng hắn vẫn quý trọng nó như cũ.
Được ở bên người mình yêu tự do bình yên mà sinh sống, đây dù sao cũng là điều mà hắn hao tổn trăm phương ngàn kế suốt một đời cũng không có được.
Thấy Đại Khánh tiến vào, Tang Tán nghiêm trang chào đón nó: “Nị hào, ngài mèo.”
Đại Khánh: “Nị hào, cà lăm.”
Tang Tán ngẩn người — Uông Chủy là một cô bé văn nhã nên không dạy mắng chửi người khác, hắn nghe không hiểu câu này, thành thật hỏi lại: “Khiết bái là, là gì?”
Đại Khánh tâm sự nặng nề đạp lên giá sách, không chút để ý thuận miệng nói: “Khiết bái là ý chỉ anh em tốt.”
Tang Tán gật gật đầu tỏ vẻ thụ giáo, sau đó nhiệt tình dào dạt nói: “Vậy a, nị hào, miêu khiết bái!”
Đại Khánh: “……”
Tang Tán: “Miêu khiết bái, muốn…muốn tìm cái gì?”
Đại Khánh không có tâm tình đùa giỡn, chỉ ghé vào cái giá trên đỉnh đầu hắn: “Hôm qua Triệu Vân Lan, sếp Triệu lấy quyển sách gì có để lại đây không? Cho ta xem là quyển nào.”
Tang Tán giống như người có vấn đề thính giác, thành kính nghiêng lỗ tai, cẩn thận nghe xong bản “ghi âm” này, còn xin Đại Khánh nhẫn nại nhắc lại đến ba lần, hắn mới hiểu được bày tám phần. Hắn rất có cảm giác thành tựu mà cười toe một cái, sau đó lấy ra một quyển sách còn chưa để lên giá trên xe đẩy nhỏ đưa ra: “Chín…chín nà nó.”
[Chú thích phần hội thoại của Đại Khánh và Tang Tán.
Tang Tán nói ngọng từ ‘Xin chào’ (nihao) thành nị hào
Đại Khánh gọi Tang Tán là ‘nói lắp’(kết ba – jiē·ba), hắn nghe thành ‘khiết bái’(jié.bā)]
Bìa sách đã sắp rách bươm, ở góc còn vương một vệt cà phê bất cẩn rớt ra — không cần phải nói cũng biết là tên lôi thôi nào làm bẩn. Trên bìa âm u ghi hai chữ [ Hồn Thư ], đã bị tước ra một chút, thoạt nhìn cũ rách vô cùng.
Đại Khánh thả người từ trên giá sách cao cao nhảy xuống, dừng trên xe nhỏ của Tang Tán. Nó lấy móng vuốt lật một hồi mở trang sách ra. Bên trong trắng sạch không có lấy nửa chữ.
Đại Khánh trong lòng trầm xuống, tu vi của nó không đủ.
Xuất phát từ một nguyên nhân nào đó, thực lực của nó kém thời kì toàn thịnh một phần, thậm chí khó có thể biến hóa, nhưng mà dù sao nó cũng là lão miêu yêu ngàn năm, chẳng lẽ so ra lại kém một phàm nhân mới chưa đến ba mươi tuổi như Triệu Vân Lan sao?
Đây thực sự là không có khả năng.
Trừ phi…… Hồn phách của người nọ đang từ từ tỉnh lại.
“Ta chưa thấy quyển sách này bao giờ,” Đại Khánh chụp móng lên quyển sách, vô thức xoay quanh tại chỗ cố đuổi theo cái đuôi của mình, “Nó ở đâu ra thế?”
Nó mà không biết thì Tang Tán làm sao mà biết được, một mèo một quỷ mắt to trừng mắt nhỏ một lát, cuối cùng mèo đen chậm rãi cúi đầu, tâm tình áp lực nhảy từ trên xe xuống đất, đi ra ngoài, ngay cả món nó yêu nhất là thức ăn cho mèo pha với sữa mà cũng không thấy có khẩu vị nữa.
Nó không biết Triệu Vân Lan “tỉnh lại” là chuyện tốt hay chuyện xấu, nhưng nó cảm thấy trong lòng bất an.
Triệu Vân Lan hiện tại rất tốt, một bên khôn khéo tháo vát một bên khờ khạo gà mờ, ăn no mặc ấm ngồi nhàn nhớ *** dục một hồi cũng chẳng sao, thong thả ung dung, xuôi chèo mát mái.
Mèo đen là một con vật, vừa đến mùa đông thì chỉ muốn tìm một cái ổ ấm áp mà cả ngày ngủ ngon, tỉnh ngủ thì ăn mấy thứ vừa miệng, bản tính quyết định nó không thể hiểu được cái gọi là “ngực mang chí lớn” của con người. Hiện tại chủ nhân của nó mỗi ngày ngây ngô cười, làm một thanh niên cà lơ phất phơ thất đức sung sướng, Đại Khánh cũng thấy vui mừng theo…cảm giác…không muốn suy nghĩ miên man kiểu cành mẹ đẻ cành con nữa.
Nhưng mà, những cái cành này đã sinh trưởng mất rồi.
Cái cành lớn nhất Thẩm Nguy vừa nhắm mắt lại, lập tức xuyên qua Hoàng Tuyền, làm cho đám cô hồn dã quỷ bị ngâm lâu trong Hoàng Tuyền trở nên vô bi vô hỉ giống như mấy khóm bèo trôi dạt sang hai hướng.
Không biết hắn đã chìm xuống bao lâu, phảng phất Hoàng Tuyền đã thấy đáy.
Sắc nước dần dần biến đen, dưới sâu lại càng đen kịt, hắc khí quấn quanh người dường như bị hấp dẫn, chợt cuộn kín toàn thân hắn. Xuống chút nữa thì không còn nước, quanh mình là một không gian tĩnh mịch tối om. Người đi vào trong đó sẽ nhanh chóng đánh mất cảm giác thời gian và không gian, sinh ra một loại tịch liêu tuyệt đối giống như cả thiên hạ chỉ còn lại một mình,lẻ loi đơn độc.
Không thấy điểm cùng, không thấy con đường phía trước, lạnh lẽo kinh người, cũng hoang vắng kinh người.
Nơi này là mảnh đất hư vô chân chính, nhìn không thấy, nghe không thấy, ngửi không thấy, nếm không thấy, cũng không thể cảm giác nổi.
Cho nên khi thanh âm rít gào vang lên phá tan sự im lặng thì đao của Thẩm Nguy cơ hồ đã cứa lên cổ đối phương.
Trong bóng đêm có tiếng bước chân đang tiếp cận hắn, bảy tám con U Súc và một Trảm Hồn Sứ, bọn họ đồng dạng sinh ra tại đây, trưởng thành ở đây, đều là trời sinh không thể gặp quang, đều giống nhau hòa mình cùng bóng tối. Một khi bọn họ xung đột không một ai được lợi nhiều hơn, mà phải xem xem Trảm Hồn đao nhanh hay là răng U Súc sắc nhọn.
Thẩm Nguy trong lòng nhớ mong Triệu Vân Lan không muốn dây dưa với bọn chúng, trong bóng đêm liên tục tránh lui ba lượt, đám u súc cẩn thận đuổi theo cuối cùng cũng chuyển sang tấn công, một tên hướng về hắn đánh tới. Lúc này Thẩm Nguy mới khẽ quát một tiếng, Trảm Hồn đao trong tay quét ngang mà chém, mấy đầu u súc bị hắn chặt rụng như bẻ cành khô, lông lốc lăn đầy đất.
Thẩm Nguy không chút do dự, cũng không thèm nhìn tới thi thể trên đất, một cước đá văng một đầu đi nhanh về phía trước.
Không biết qua bao lâu, Thẩm Nguy mới dừng bước. Bên cạnh mơ hồ truyền âm thanh giống như tim đập.
“Âm binh” mà Âm Binh Trảm gọi tới kì thật cũng không phải là âm binh theo nghĩa thông thường. Mấy hồn phách bé nhỏ chịu quản thúc của Địa Phủ đó sao dám đáp ứng câu triệu hồi cuồng vọng cực điểm như “Thiên địa nhân thần đều có thể sát” cơ chứ?
Bọn chúng kỳ thật đến một nơi sâu thẳm hơn cả Hoàng Tuyền, tối tăm hơn cả Địa Ngục____Vô Quang Chi Địa.
Thiết giáp và những thớt ngựa xương trắng kia đều là chiếu theo huyễn tưởng không đáng tin của người thi thuật mà thôi, bọn chúng vốn không có hình thể, thậm chí…… Nếu không phải Triệu Vân Lan lấy máu và lãnh thiết làm vật dẫn, thì cứ cho là bọn chúng có trèo lên mặt đất, trong mắt người khác cũng chỉ là một loại U Súc.
Dưới tình huống như vậy, Triệu Vân Lan tùy tiện triệu hồi âm binh về sau không ngờ lại còn khống chế được, một phần là vì thiên tư của y cao, thứ hai cũng là do y có vận khí tốt được Thẩm Nguy tọa trấn dưới lầu, mấy thứ kia mới không dám lỗ mãng.
“Vô Quang Chi Địa, có Đại Bất Kính chi ngục”, năm đó Bàn Cổ khai thiên lập địa đã phân rõ hai bên sạch sẽ và ô uế, ô trọc trở thành mặt đất, vạn vật có thứ tự trước sau, hỗn độn bước đầu bị phá vỡ. Sau đó những vẩn đục trên đại địa trải qua lắng đọng hàng trăm triệu năm liền tích tụ thành một nơi nằm ngoài trời đất chứa đựng những thứ nhơ nhớp bẩn thỉu như vậy.
Nữ Oa lấy bùn đất tạo nên con người, vì quá nóng vội nên không đợi cho uế vật trên đất chìm xuống đã vội vàng nặn đất thành hình. Cho nên con người sinh ra đã ôm mầm mống tội ác xuất phát từ nơi này____chính là mọi người trời sinh đã mang theo bạo ngược và dục vọng hủy diệt.
Thánh nhân rất hối hận, sau này gọi mảnh đất không ánh sáng kia là “Đại Bất Kính”, cưỡng chế cách ly phong tỏa. Mà nay, thượng cổ thần lực phong ấn ngục giam này đã sớm bị phá vỡ, từ gốc gác xé ra một vết rách khổng lồ. Tuy là sau này đã được một người nào đó dùng trận pháp mạnh mẽ phong lại một tầng nhưng giờ đây phong ấn ấy cũng lung lay sắp đổ, Quỷ diện thoát khốn mà ra hoành hành hậu thế, càng ngày càng nhiều u súc cũng trốn được ra ngoài.
Không thể để vết nứt lớn hơn được nữa.
Thẩm Nguy quỳ một gối, im lặng tụng chú văn phong ấn, nhanh chóng gia cố ấn phong bị buông lỏng, âm thanh chấn động từ từ bình ổn lại, lỗ hổng cơ hồ cũng bị lấp kín một tầng.
Bấy giờ hắn mới ngưng trọng sắc mặt xoay người rời đi, không biết bình yên này còn có thể duy trì được bao lâu nữa.
Khi Thẩm Nguy trở lại nhân gian thì trời đã sắp sáng. Hắn dừng lại trong căn nhà nhỏ của Triệu Vân Lan, vốn định nhẹ nhàng rút đi hắc bào không muốn đánh thức y. Đột nhiên hắn biến sắc, phất tay bật đèn lên _______trong nhà không một bóng người, chiếc giường hắn thu dọn sáng nay vẫn phẳng phiu như cũ, không hề có dấu vết có người động qua.
=====================
Triệu Vân Lan trắng đêm không về đang ở trước mộ địa khoác thêm áo ngoài rồi tắt máy xuống xe.
Khi Thẩm Nguy nhắc tới chuyện Quách Trường Thành thấy con rối của hắn trên cửa sổ thì Triệu Vân Lan nghe ra được ý ở ngoài lời mà hắn chưa nói ra — lúc ấy hắn đột nhiên dùng thân phận Thẩm Nguy gặp mình đại khái không phải do ý của bản thân hắn mà có thể là do bị người tính kế.
Triệu Vân Lan tin tưởng, nếu không phải chính mình từng bước bức tới thì Thẩm Nguy tất nhiên là sẽ trốn tránh y. Nếu biết mình đang ở đó thì đừng nói là Quách Trường Thành thấy con rối, cho dù là cậu ta thấy khuôn mặt thật của Trảm Hồn Sứ đi chăng nữa thì Thẩm Nguy cũng sẽ không hiện thân trước mặt mình ___ hắn muốn Quách Trường Thành quên đi chuyện cậu vừa thấy thực sự là rất đơn giản.
Triệu Vân Lan lại nghĩ tới sau sự kiện Luân Hồi Quỹ, lúc ấy y cùng Trảm Hồn Sứ đi tới nhà Lý Thiến đã nghe thấy một câu trên nóc nhà ____“Cố ý đưa y đến trước mặt ngươi.” Đưa ai? Hành động đó có ý nghĩa gì?
Nếu chủ nhân của u súc là Quỷ Diện, vậy thì Quỷ Diện kia trăm phương nghìn kế dẫn Trảm Hồn Sứ hướng về mình là vì cái gì?
Lại thêm lúc ở dưới chân Sơn Hà trùy, Triệu Vân Lan cảm thấy Quỷ diện tuy rằng vẫn lấy chuyện gì đó để uy hiếp Trảm Hồn Sứ nhưng không có tiết lộ cho mình biết, so ra thì Địa Phủ đưa cho y quyển sách bìa đen kia có chút cố ý.
Triệu Vân Lan thấy khi mình đứng trên mặt đất nhân gian, dưới chân lại đang có một cơn lốc xoáy khổng lồ, bên trong có vô số cánh tay rắc rồi phức tạp, có cái muốn đẩy y ra ngoài, có cái muốn kéo y vào trong, mỗi người đều đang có tính toán riêng, mỗi kẻ đều trát lên mặt một tầng sương mù.
Triệu Vân Lan ngẩng đầu lên, chỉ thấy lưng chừng núi có một đốm ma trơi phát ra ánh sáng lạnh lùng như một đôi mắt hiểm ác trong bóng đêm, không xa không gần theo dõi y. Y dừng lại, đốm ma trơi kia cũng dừng lại như đang dẫn đường. Triệu Vân Lan đi theo nó, chậm rãi vào sâu trong nghĩa địa hoang ngoài thôn Tây Mai.
Không biết sương xuống từ khi nào, sương mù ngày càng dày đặc, tầm nhìn không đến một thước. Trong khung cảnh trắng xóa tựa như chỉ còn lại đốm ma trơi mờ ảo dẫn đường phía trước.
Không khí cũng trở nên ẩm ướt, ngẫu nhiên có giọt nước đọng lại trên mặt y âm trầm lạnh buốt.
Bên tai thỉnh thoảng truyền đến tiếng thở dài hoặc nhẹ hoặc trầm, như là vô số u hồn đang du đãng trong rừng sâu. Triệu Vân Lan không chớp mắt đi về phía trước — bọn họ dù không làm ác nhưng cũng không lương thiện, quanh quẩn nhân gian, không nhập luân hồi, mỗi người đều đang kêu khóc, mỗi người đều thấy bản thân oan uổng.
Trên đời này có mấy người cam tâm tình nguyện mà chết đi đâu?
Triệu Vân Lan đi ở trong sương mù dày đặc, khi vạt áo khoác màu xám đậm rộng rãi quét qua nơi nào thì sương trắng và những cánh tay từ dưới mồ vươn lên đều nhịn không được tránh lui, không có một bóng cô hồn dã quỷ nào dám tiếp cận y.
Mộ địa hoang lạnh vùng ngoại ô lúc đêm khuya bắt đầu có tiếng khóc nổi lên bốn phía, Triệu Vân Lan rốt cục mất hết kiên nhẫn dừng lại bước chân. Y đơn giản thô bạo nắm hai tay, hoàng phù dấy lên hỏa diễm rừng rực, tiếng khóc nhất loạt biến thành tiếng gào thét chói tai, vô số bóng dáng mơ hồ tranh nhau tránh lui. Sương trắng kia phảng phất có thể bốc cháy, lập tức bị châm lên thành một con rồng lửa từ tay y phun tới, chỉ trong khoảnh khắc đã mang màn sương phủ đầy bãi tha ma gột rửa sạch sẽ.
“Muốn giải oan thì phải đi đánh trống minh oan dưới Thập Điện Diêm La chứ, khóc với ta thì được cái gì?” Sắc mặt y lạnh lùng, ngẩng đầu liếc về phía trước, ma trơi kia đã biến mất không thấy .
Đêm lạnh như nước, trời trong như tẩy.
Một vòng trăng hạ huyền treo giữa không trung, gió lạnh hiu hắt như dao cắt thổi qua bên người y. Triệu Vân Lan kéo khăn quàng lên cao, tựa hồ sắp che hết nửa khuôn mặt.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên bên tai y, khi xa khi gần lại mang theo khàn khàn xé rách, xướng lên: “Trăng hạ huyền, mộ địa hoang, ma trơi dẫn đường oan hồn sầu, gió xuyên rừng, cốt địch vang, cáo róc da người diễn quỷ kịch. Lão hán cùng ngươi bấm đốt ngón tay tính, thỉnh quân cùng ta nghiêng tai nghe, đầu người sống đổi lấy bạc ròng, da mĩ nhân đổi lấy hoàng kim, hai ba quỷ nhỏ trăm ngày đổi cho ngươi nửa đời vinh hoa phú quý, nhược bằng ôm ba hồn bảy vía, cho ngươi bụi về bụi đất về đất, một kiếp phù đồ cứ thế sạch trơn.”
Thanh âm kia như móng tay cào thủy tinh, ghê rợn khó mà tả được.