Trại Hoa Đỏ - Chương 9
Nhìn từ trên cao, con đường chạy ven núi mảnh như sợi chỉ. Duy nhất một chiếc Toyota Crown lấm bụi đường đơn độc như chú kiến lạc bầy. Trời đã về chiều, và những vách núi vàng sậm lại dưới ánh tà.
Bách nhấn phanh. Anh trải sơ đồ lên vô lăng. Bây giờ Bách có thể chắc chắn rằng mình đã bị lạc đường. Anh dò số trên điện thoại và bấm cầu may. Tiếng rít vô vọng nổi lên chói tai. Tất nhiên, điện thoại của Bách đã không còn mọt vạch sóng từ cách đây vài chục cây số.
Anh không thể nhớ nổi kể từ lúc rời khỏi thị trấn, lần cuối cùng anh còn nhìn thấy chiếc xe Jeep của tay Mạnh là ở quãng nào. Bách quan sát chiếc bản đồ. Trên con đường ven núi rất dài này, có một lối rẽ, và lối rẽ đó sẽ dẫn đến Trại Hoa Đỏ. Bách miết ngón tay lên lớp giấy, có một vật khá to tô màu đen ở cạnh khúc ngoặt. Nó có vẻ như một pho tượng và là vật đánh dấu dễ tìm kiếm. Tuy nhiên, suốt quãng đường vừa rồi, anh chưa hề nhìn thấy vật này.Chiều hôm qua, Sương đã đưa cho anh tấm bản đồ, một tờ giấy in khổ A3 kiểu phô tô hàng loạt theo một bản vẽ sơ sài. Lúc ấy Bách đang ngồi ăn trưa cùng các đồng nghiệp trong quán và Sương gọi cho anh.- Anh Bách, nhìn thấy thằng em mà không mời ăn trưa?- Mày đang ở đây đấy?Tức thị Bách nhìn thấy Sương bước vào phòng, tay vẫn áp điện thoại vào tai và cười khoe hàm răng đen xỉn. Hắn tự tiện kéo ghế ngồi và tự giới thiệu. Tay Mạnh chuyển cho Sương môt vại bia lớn và cụng li vẻ thân thiết, rồi cả hai cười ha hả như đã quen biết nhau từ lâu lắm.Thái độ đó làm Bách rất khó chịu. Anh giữ nguyên vẻ lạnh lùng.- Mày đến đây có việc gì?- Em đi ngang qua đây, tình cờ nhìn thấy xe của anh nên rẽ vào, đoán là anh đang ngồi ăn trong quán.- Mày theo dõi tao hay sao mà nhớ cả biển số xe của tao thế. – Bách đùa nhưng không mặt không cười.- Đâu có, ai dám theo dõi các sếp phòng hình sự. Em vừa chợt nhớ ra cài giấy mời đã gửi anh hôm nọ.- Tao vứt đi rồi. – Trong khoảnh khắc, Bách buột miệng hết sức thật thà.Sương có vẻ chạnh lòng. Lần đầu tiên Bách thấy cái mặt trơ tráo của hắn xị ra. Hắn nói dỗi.- Anh làm thằng em tự ái đấy. Tại sao anh lại vứt giấy mời của em đi.- Vì tao thấy nó chẳng liên quan gì đến tao cả. Mà có vẻ cái lễ khánh thành ấy ở rất xa, tao bao nhiêu việc đi làm sao được.- Thôi nào. – Sương nhếch miệng cười – Chỉ ngốn mất của ông anh hai ngày cuối tuần thôi mà. Sếp em rất quý mến và trân trọng anh, nên mới nhắn em phải thuyết phục anh có mặt cho bằng được.Nhắc đến Lưu, Bách tỏ vẻ quan tâm.- Anh ta nói thế thật à?- Tất nhiên. Việc đưa giấy mời cho anh là ý nguyện của sếp.- Mời đi đâu thế? – Mạnh đặt vại bia xuống bàn, không nén nổi tò mò.- À thế này. – Sương có vẻ mừng rỡ – Bên công ty bọn em vừa mới xây dựng một trang trại, thực ra nó là sở hữu của sếp nhưng em cũng có một cổ phần nho nhỏ trong đó, nên em rất hân hạnh nếu chiều thứ sáu này các quý anh bớt chút thời gian đến tham dự lễ khánh thành.- Cảm ơn lời mời của cậu. – Bình trả lời xã giao.- Không, đây là em mời thật lòng. – Sương móc túi áo vét ra một xấp giấy mời. Hẳn chuyển cho từng người trên bàn ăn bằng hai tay. – Các anh chỉ việc khởi hành từ chiều thứ sáu và sau khi dự lễ khánh thành xong sẽ về thành phố vào ngày hôm sau. Xe cộ để thằng em lo hết.Mạnh nghiên cứu kỹ bốn mặt của tờ giấy, miệng lẩm bẩm.- Mẹ, bọn nhà giàu lắm tiền giờ xây trang trại ở khắp nơi để làm đỏm. Thằng em rể tao cũng mới có một cái cách đây hai chục cây, toàn ao mương gà qué, bẩn thỉu đến phát tởm lên.- Ồ không, đây là một trang trại độc nhất vô nhị. Các quý anh có thể tìm thấy mọi thứ ở nơi biệt lập với thế giới bên ngoài này. – Sương toét miệng cười, khuôn mặt cố làm vẻ bí ẩn đầy hứa hẹn.- Cám ơn cậu, nhưng chúng tôi bận lắm, cuối tuần cũng ngập đầu lên. Để khi khác vậy. – Bình lịch sự đáp. Anh lùa tay lên đỉnh đầu để chùm tóc cứu tinh rủ xuống đúng chỗ của nó.- Xem naog, nhưng dám bỏ tiền xây trang trại ở khu vực hoang vu, khỉ ho cò gáy này thì cũng bản lĩnh đấy. Chơi trội như thế chắc cũng phải có nhiều trò hấp dẫn. – Mạnh nhìn gã Sương dò xét.- Đúng rồi. –Sương cuống quýt. – Anh Bách thử thuyết phục mọi người xem. Xả hơi cuối tuần mà, tội tình gì mà phải làm cả ngày thứ bảy.Từ nãy đến giờ Bách tập trung vào đĩa cơm. Anh muốn kết thúc nhanh bữa trưa để đứng lên. Cái màn kịch vụng về của thằng Sương càng lúc càng làm anh khó chịu. Và giờ thì anh có quyền nghi ngờ rằng Sương đã theo dõi anh để rình đúng lúc có mặt đông đủ các đồng nghiệp của Bách mới tung ra chiêu làm thân quen thuộc. Hắn luôn cố gắng thân thiết với bất cứ ai có lợi cho công việc và có vẻ một gã cảnh sát cứng nhắc như Bách không giúp được gì nhiều cho hắn.- Cậu thử thuyết phục mọi người xem. Tôi chịu. – Bách tỏ ra dửng dưng.- Các anh thấy thế nào. – Sương nói vẻ chờ đợi. – Em sẽ cho xe đón vào chiều thứ sáu và nếu gấp quá, các anh có thể quay về vào sáng ngày thứ bảy.- Vụ này được đấy. – Mạnh phấn khởi. – Giỏi thì phòng mình rủ thêm cả người đẹp “Băng Băng” đi nữa.- Các anh đồng ý hết rồi nhé? – Sương liếc nhìn Bách chờ đợi.- Đồng ý. – Mạnh giơ cao vại bia. – Đi chơi bời hú hí chứ đi cày đâu mà không đồng ý.Và Mạnh trịnh trọng tuyên bố.- Ý Mạnh là ý Chúa. Nhưng cậu không cần phải cho xe đóm chúng tôi. Anh em đều có xe cả.Thằng Sương quả là giỏi thuyết phục. Nhìn ráng chiều đã làm sẫm cả con đường ven núi và những nhành cỏ dại lơ thơ phun ra từ khe đá, Bách không ngớt lời nguyền rủa gã. Anh châm một điếu thuốc. Con đường từ thị trấn đến đây chỉ có hai khúc rẽ. Bách nhắm mắt cố nhớ lại. Qua đến khúc rẽ thứ hai, anh vẫn còn nhìn thấy chiếc xe Jeep sơn xanh lốm đốm của Mạnh vượt lên trước. Như vậy nghĩa là chỗ ngoặt có pho tượng màu đen tô đậm trong bản đồ đã xuất hiện ở trên quãng đường vừa rồi và chiếc xe của Mạnh đã rẽ vào đó. Còn Bách, có thể do lơ đãng nên đã bỏ qua mà không hay biết. Anh nổ máy và quay đầu trở lại. Lần này Bách đi thật chậm để không bỏ qua chỗ ngoặt một lần nữa.Lúc khởi hành từ thành phố, Bình và Giang ngồi trên xe của Bách, còn xe kia chỉ có Quyết và Mạnh. Quãng ba giờ chiều, họ dừng lại thị trấn để ăn trưa. Bình và Giang nói đùa rằng trên đường đi, suýt tý nữa Bách đã đưa họ về nhà bằng con đường nhanh nhất là trèo lên nóc tủ. Khi rời khỏi quán cơm, Bách giả đò dỗi và nổ máy xe chạy trước, để mặc hai người đồng nghiệp đi cùng trên chiếc Jeep xanh. Những người kia đã quen với tính khí thất thường của Bách trong suốt thời gian vừa rồi nên từ cửa xe đằng sau thỉnh thoảng họ còn thò tay ra vẫy. Kỳ thực, phải ngồi chung với bất kỳ ai trên suốt chặng đường dài dằng dặc đều khiến Bách cảm thấy ngột ngạt.Kể từ buổi chiều muộn hôm đóm anh luôn bị ám ảnh bởi câu hỏi: Kẻ đó là ai trong số những con người naỳ? Hắn đi lại, nói năng, ăn uống và hít thở bầu không khí chung với tất cả những người khác, nhưng ủ kín trong đầu những ý nghĩ bẩn thỉu. Hắn chưa xuất đầu lộ diện, nhưng anh sẽ tìm ra kẻ đó, mặc dù biết rằng đôi khi tìm một tên tội phạm trong số tám chục triệu dân còn dễ dàng hơn một trong số những kẻ ở ngay sát nách mình.Những hạt nước to đùng rơi lộp bộp lên mặt kính trước xe và đồng thời tiếng ầm ì xa xa báo hiệu một cơn mưa rào đang ập tới. Bách bật cần gạt. Màu sắc nhợt nhạt của bầu trời trước cơn bão rừng khiến anh thấy người gai lạnh. Bách vơ bừa một chiếc băng cassette trong cốp nhỏ và bật nút play. Tiếng saxophone réo rắt và kề sau quãng dạo là giọng Khánh Ly não nề” Bao nhiêu năm rồi còn mãi ra đi. Đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt. Trên hai vai ta đôi vầng nhật nguyệt. Rọi suốt trăm năm một cõi đi về”. Bách thấy ngực trái quặn lên. Anh vội vàng nhấn Stop.Hầu hết băng cassette để trên xe đều là của Huy. Bách ít khi nghe nhạc, và anh thường chỉ nghe những lúc Huy nghe. Khi anh và Huy mua chiếc xe này, một chiếc xe Toyota Crown màu trắng sản xuất từ thập niên 80 đã rụng hết cả gương hậu và tay quay kính cửa, Huy nhất định không để cho anh góp tiền. Cậu ta nói rằng xe là của chung nhưng cậu ta sẽ tạm ứng thanh toán trước. Sau đó, Bách đã thề rằng anh sẽ không đụng đến chiếc xe chừng nào Huy chịu cho anh chung “ cổ phần”. Tất nhiên Huy đã phải nhượng bộ và dùng hết toàn bộ” cổ phần” của Bách để trang điểm lại cho chiếc Vương miện, trong đó có bộ bọc da ghế sau và gối xe cực xịn để phục vụ tật ngủ ngày của Huy.Nhiều lúc tình cờ chạm mắt vào gương chiếu hậu trong xe, Bách giật mình phanh giúi dụi. Anh hốt hoảng quay đầu lại, nhưng chiếc ghế bọc da nâu vẫn chỉ có bộ gối đồng maù trên đó và xấp tài liệu của Bình để quên ban nãy. Bách lắc mạnh đầu cho xe chạy tiếp, nhưng chỉ được một đoạn, bất cứ khi nào quay sang chiếc gương, Bách lại nhìn thấy Huy ở đằng sau, lúc với đôi mắt nâu ngái ngủ, lúc là mái tóc quăn đang vùi vào gối, và có lần…đôi mắt Huy mở trừng trừng với vết thương toác rộng trên cổ.