Trại Hoa Đỏ - Chương 2 :1
– Tại sao thế, chị Ráy ? – Cơn tò mò của Vĩ đã lên đến cực điểm.- Người ta cho rằng, đó là những người sinh ra trong một dòng họ bị nguyền rủa.Họ đã về đến khoảnh đất ban nãy, và trước khi leo lên con dốc hẹp dựng đứng, Vĩ biết chắc cô sẽ không còn cơ hội để trò chuyện cùng Ráy nữa, nên quyết định hỏi câu cuối cùng.- Tại sao người trong làng lại cho rằng họ bị nguyền rủa?Ráy dừng bước để thắt lại dây của đôi dép cao su đã được nện thêm một lớp để nhám giúp dễ dàng đi lại trên địa hình khắc nghiệt. Chị ta không nói gì, và Vĩ tưởng rằng chị ta đã chấm dứt cuộc trò chuyện không đầu không cuối này, nhưng khi đứng thẳng lên, đôi mắt Ráy long lanh khác thường, vẻ của người biết giá trị của những điều mình sắp nói ra.- Vì suốt từ mười đời nay, đời nào trong nhà ấy cũng có một người thắt cổ tự tử. Tất cả bọn họ đều là phụ nữ chưa chồng. Duy nhất, có một người tự tử không phải bằng cách thắt cổ. Là vì trước khi chết, bà ta đã sinh ra một đứa bé gái, và bà ta không đủ sức để trèo lên bất kỳ ngọn cây nào mà cột một sợi dây. Khi dân bản tìm thấy hai mẹ con thì đứa bé đã lả đi ở bên cạnh, bọn trong một mảnh vải màu trắng, còn người mẹ thì…- Ráy nhắm nghiền đôi mắt như những hình ảnh khủng khiếp vẫn hiển hiện trước mặt. Chị ta thì thào – Bà ta nằm trong một vũng máu đang tuôn như suối. Máu tuôn ra từ mọi chỗ trên người bà ấy, vì bà ta đã dùng con dao mà trước đó tự cắt rốn cho đứa bé đâm hàng chục nhát lên khắp cơ thể mình. Tôi không biết bà ấy làm thế để làm gì. Vĩ người ta có thể tự tử bằng nhiều cách, nhưng không phải bằng cách đau đớn như thế. Chính mẹ tôi đã đón lấy đứa bé. Và khi người ta thay tã cho nó, mới phát hiện ra tấm vải trắng lấm lem với dòng chữ đã được bà ta viết lên bằng chính máu của mình” Xin hãy giúp tôi bảo vệ đứa bé khỏi những con ác quỷ”. Tất cả người làng ngu dốt chúng rôi không hiểu bà ta muốn gì. Nhưng dù sao, chúng tôi đều cho rằng những người liên quan đến dòng họ ấy đều chẳng gặp được điều gì tốt lành, và dĩ nhiên người trong làng không một ai dám lấy họ. Để duy trì nòi giống, những người con trai đều phải đi tìm một cô gái ở bản nào quanh đây, là những người không biết gì về truyền thuyết ghê rợn kia. Khi bà ta chết, tôi vẫn còn nhỏ, nhưng không thể nào quên được khuôn mặt bà ta… đôi mắt trước kia rất đẹp lúc ấy không khép lại được nữa…nó mở trừng trừng như muốn canh giữ cho đứa bé, và… dưới ánh trăng hạ tuần mờ mịt, khuôn mặt trắng bệch bị những tia máu bắn lên vằn vện một cách khủng khiếp. – Ngừng một chút, Ráy hạ giọng xuống – Đứa bé gái…Chính là chủ nhân thứ hai của ngôi nhà đó.- …- Từ bao đời nay, người ta vẫn thấy hồn ma của những cô gái thắt cổ lẩn khuất trong rừng và trên hang núi. Đêm đêm, tiếng rên la kêu khóc cuả họ văng vẳng từ thâm sâu. Họ muốn quay trở về nhà, nhưng thầy mo của chúng tôi đã làm lễ nhốt họ ở lại trong rừng vĩnh viễn, để không quấy quả người sống được nữa. Nhưng…chỉ còn một oan hồn duy nhất vẫn quay về bản vào những đêm trăng hạ tuần. Đấy là bóng ma người đàn bà kia. Thầy mo bảo rằng trước khi chết, bà ta đã làm một thứ bùa yểm gì đó để có thể quay trở lại thăm con gái, và con gái bà ta vẫn có thể trò chuyện với người mẹ vẫn chết hàng đêm. Tôi cũng từng chạm mặt với hồn ma của bà ta một lần… – đôi mắt của Ráy đột ngột trở nên hãi hùng. – Đó là ba năm về trước, tôi xuống xuôi để đổi hàng.Lúc quay lại bị lỡ xe nên về muộn quá. Khi về đến bản thì cũng đã một giờ sáng. Tôi thấy bà ta lướt qua những bụi cây để vào ngôi nhà đó. Bộ quần áo trắng lấm đầy máu, và mái tóc dài bết toàn bùn đất. Khi tôi hét lên, bà ta quay phắt lại, trên người vẫn còn nguyên những lỗ thủng như lúc bà ta chết.Ráy quay vội đi và rảo lên dốc. Từ lúc đó, chị ta không nói một lời nào nữa. Chiếc váy đen của Ráy dường như còn mới, vẫn nguyên lớp hồ cứng, kêu loạt xoạt. Vĩ để cho Bảo đi nối theo Ráy, còn mình đi cuối cùng. Câu chuyện của Ráy cùng những hành vi bí ẩn của chị ta khiến Vĩ bàng hoàng.” Những người miền núi ấu trĩ thường nghĩ ra những câu chuyện hoang đường”, Vĩ tự trấn an và mỉm cười, nhưng cô cũng cảm thấy nụ cười của mình gượng gạo chẳng kém nhứng khi cô phải tiếp đón các vị khách không mời mà đến. Khi họ quay trở lại chỗ đậu xa, bóng đêm đã tràn ngập lên những nóc nhà. Lưu đang ngồi trên một mô đất nhỏ, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác vẻ sốt ruột. Trông thấy họ, anh kêu lên khiếp hãi.- Làm sao hai mẹ con lại lấm lem thế kia?- Ly kỳ lắm ba ạ. – Bảo tươi cười hớn hở mặc dù đã mệt phờ. Cậu có vẻ phấn khởi vì đã vận dụng được một từ trong sách.- Lưu, em cần nói với anh chuyện này!- Thôi hai mẹ con đi rửa mặt mũi chân tay, có gì lát nói sau. Anh đặt họ chuẩn bị củi lửa cho mình, cả một con gà rừng cực ngon nữa. Lần đầu tiên con trai của ba được ăn tiệc kiểu này nhé. Anh chàng này đã đói chưa nào? – Lưu bế bé Bảo lên quay một vòng làm thằng bé cười sằng sặc.- Không được anh, mình về muộn mất.- Về đâu? – Lưu ngơ ngác – Đêm nay mình ngủ đây mà.- Ngủ đây? Ngủ ở đâu?- Trong các nhà dân, thiếu gì nhà cho ngủ nhờ. Ở đây nhờ vả không khó khăn như dưới thành phố đâu. – Lưu cười vui vẻ.Vĩ ngần ngại nhìn những ngôi nhà đá ong đã chìm vào một màu đen kịt mặc dù chỉ mới chập tối. Thời gian ở đây như trôi nhanh hơn vào ban ngày và chững lại vào ban đêm, tựa hồ bóng đêm sẽ kéo dài bất tận. Từ những ô cửa thấp tịt, ánh sáng le lói hắt ra, bập bùng và mờ mịt.- Ở đây không có điện ? – Vĩ tự hỏi sao bây giờ cô mới nhận ra điều này.- Tất nhiên, đã làm gì có đường điện, sau này sẽ phải chạy máy nổ.- Em sẽ không ngủ ở đây đâu. Mình ăn song sớm rồi về – Vĩ kiên quyết.- Em đừng thế, tiểu thư Diên Vĩ. – Lưu cười chế giễu – Em lại sợ bẩn chứ gì. Yên tâm, anh đã bảo chị Ráy chuẩn bị cho nhà mình một bộ chăn gối mới. Ở đây, bà Ráy giàu nhất bản.- Không phải thế, em không quen ngủ ở những nơi như vậy. Mình ăn xong rồi về. – Vĩ nhắc lại.- Vĩ, anh chưa lái xe ban đêm bao giờ. Với lại lúc trưa mưa bão có một số khúc quanh ngang sườn núi có thể bị lở mà mình không biết. Nguy hiểm lắm. Đêm nay mình ngủ ở đây. Sáng mai sẽ về sớm. – Lưu nói dứt khoát rồi đi về phía ngôi nhà của Ráy.Hai người trao đổi gì đó mà Vĩ không nghe thấy. Cô đã quen với tính cách của chồng. Lưu đã nói gì là làm nấy, từ việc nhỏ đến việc lớn. Không ai lay chuyển nổi.- Ngủ ở đây cũng được mà mẹ. Mình có cắm trại không mẹ?Vĩ không trả lời Bảo. Cô cảm thấy một nỗi lo lắng mơ hồ cứ dâng dần lên, chân tay cô hơi dại đi.” Chắc mình đói”, Vĩ lẩm bẩm.- Con cũng đói rồi nhỉ?- Đi theo tôi. – Ráy đã đứng bên cạnh họ từ lúc nào.Chị ta lại dẫn hai mẹ con Vĩ vòng ra đằng sau nhà. Ở đó có cái chậu nhôm nhỏ hứng sẵn dưới một ống giang. Bản này không có giếng, và người ta đã tự tạo một đường ống nước bằng những ống giang ghép vào nhau. Đầu kia có thể là một con suối nào đó. Ráy kéo chiếc cần gạt, nước từ trong ống ùa ra, chảy đầy chiếc chậu nhôm. Vĩ chưa kịp nói gì thì bé Bảo đã té nước lên hai cẳng tay gầy gò và đôi bàn chân cáu bẩn đầy bùn đất. Vĩ nhúng tay xuống chậu nước. Làn nước lạnh toát làm cô rùng mình. Bóng đêm ùa xuống ngày một dày đặc khiến chậu nước đen sẫm lại.Cô vã nước lên mặt nhắm chặt mắt để tránh nước. Vĩ thấy mọi thứ tối sầm và hẫng vào một hố đen sâu thẳm. Người đàn bà với hàng chục vết dao đâm trên ngực đang nhìn cô bằng đôi mắt đỏ ngầu đầy máu. Vĩ cuống cuồng mở choàng mắt. Nước lạnh tràn vào mắt cô cay xè. Cô vội vàng thấm nước bằng chiếc khăn bông có mùi ngai ngái mà Ráy vừa đưa cho rồi kéo bé Bảo đi. Cô gặp Lưu ở sân. Anh đang ngồi trước một đống lửa to, trên có con gà xiên đã bắt lửa sém vàng. Lưu có vẻ chăm chú và thú vị với công việc đang làm, còn Bảo thì nhảy nhót xung quanh đống lửa, cũng phấn chấn không kém.Vĩ đứng đằng sau lưng chồng, không biết nên bắt đầu câu chuyện như thế nào. Những đốm lửa thi thoảng sém vào lá khô nỏ kêu lách tách tươi vui và toả mày vàng cam rực rỡ lên khuôn mặt Lưu và bé Bảo.- Anh Lưu…em…- Ừ, em ngồi xuống đây. Gà chuẩn bị được rồi.- Em định nói chuyện này.- Có chuyện gì thế? Em thấy không, từ hồi mình lấy nhau đến giờ, chưa bao giờ được hưởng một không khí tuyệt vời như thế này.- Em nghĩ mình không nên mua cái trang trại này. – Vĩ hít một hơi thật sâu.- Sao? – Lưu tròn mắt nhìn vợ, và bé Bảo nhân cơ hội đó xoay tròn xiên gà bắc trên hai que cời sắt. – Em bảo gì?- Em nghĩ… cái trang trại này… xa xôi và thiếu tiện nghi.Vĩ băn khoăn không biết nên giải thích với Lưu thế nào. Câu chuyện của Ráy, những lời nói mơ hồ của chị ta và một cảm giác bất an không rõ ràng sẽ chỉ khiến Lưu phì cười. đúng là Lưu có vẻ như không hề để ý đến những lời vừa rồi của vợ thật. Anh mải đảo lại con gà vừa vị bé Bảo suýt làm sém đen.- Cái nhà kia anh đàm phán đến đâu rồi? – Vĩ đột ngột đổi chủ đề.- Vẫn thế, họ không đồng ý. Họ đã ăn sâu bén rễ nơi này và đang cho rằng nếu họ không chịu chuyển đi thì mình sẽ từ bỏ ý định.- Vậy anh định thế nào? -Mắt Vĩ ánh lên vẻ hy vọng.- Chẳng thế nào. Nếu họ không chuyển đi, thì cứ để họ ở lại. Đằng nào anh cũng mời một vài người ở lại. Mình cần người làm và trông nom trang trại. Không dễ gì tìm được người chịu lên cái nơi khỉ ho cò gáy này để làm việc đâu. Với lại, cái nhà đó ở khuất sau rẻo đất nên cũng không ảnh hưởng gì lắm đến cảnh quan. Cứ để cho nó tồn tại.Vĩ im lặng. Cô không còn lý do gì để thuyết phục chồng nữa. Anh đã có nhã ý tặng cô một món quà mà bất kỳ người vợ nào cũng đều mơ ước, còn những lý lẽ của cô lại quá mơ hồ. Vĩ giúp chồng lật con gà. Bất chợt một cơn gió ùa qua khiến tạt sang phải, sang trái rồi bốc lên cao. Nó bắt đầu sém vào con gà. Vĩ cuống lên định nhấc chiếc que cời ra, và trong lúc vội vã, xiên gà đã hất ngược vào tay cô. Những giọt mỡ đang ứa ra để lại một vệt rát bỏng trên mu bàn tay. Cô kêu lên khe khẽ. Vết bỏng nhanh chóng thành hình một quầng đỏ rất to. Vĩ nhớ rằng mình có một tuýp thuốc mỡ trong túi thuốc trên xe. Cô ra mở cửa xe và nhanh chóng tìm thấy nó trong cốp nhỏ.Lớp thuốc mỡ làm bàn tay cô dịu hẳn đi. Khi Vĩ quay trở lại đống lửa và định nói cho Lưu biết rằng vết bỏng của cô đã ổn, cô bỗng thấy ớn lạnh sống lưng. Có một thứ gì đó vẫn đang theo dõi họ từ trong những lùm cây mờ ám, là kẻ đeo đẳng cô suốt từ lúc cô xuất hiện ở đây. Vĩ bíu lấy khuỷu tay chồng.- Anh… nhìn kìa.
Comments for chapter "Chương 2 :1"
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận