Trại Hoa Đỏ - Chương 17
Người đàn ông gầy nhẳng đặt trước mặt Bách một tách trà. Anh ta có khuôn mặt không đến nỗi nào nhưng dáng người khô khan như một hình nhân bằng gỗ được tròng vào bộ quần áo cũ. Tóc mái anh ta bết dính vì gàu, vì chất nhờn tiết ra từ da đầu và cả mồ hôi cứ túa ra liên tục. Khi biết danh tính cảu Bách, anh ta hơi ngạc nhiên. Bách ngấp một ngụm trà, gần như không dám chạm môi vào chiếc chén cáu bẩn. Trà pha chát đắng đến xít cả cổ họng. Người đàn ông cũng uống trà, nhưng làm một hơi cạn sạch như thể đó là một ly cognac ngon lành.
– Vụ này đơn giản thôi mà, nhân chứng vật chứng hai năm rõ mười rồi. Thằng bé bị đánh bằng bất cứ thứ gì mà bà mẹ nuôi quý hoá của nó vớ được: nắp vung nồi đang đun trên bếp, đế guốc, thanh gỗ có cả đinh nhọn và lần gần đây nhất là một chiếc ghế đẩu vào đầu thằng bé. Nó phải nhập viện. Chính vì lần ấy mà mụ mẹ nuôi mới bị truy tố. Tôi vừa hoàn tất hồ sơ sáng nay và gửi sang bên Viện kiểm sát.- Thằng bé tố cáo à? – Bách hỏi.- Nó ngô ngọng, có biết nói tiếng Kinh đâu, cũng lại là hàng xóm phát hiện ra như tất cả các vụ ngược đãi trẻ em khác.- Anh là điều tra viên theo sát vụ này,anh phỏng đoán toà xử thế nào?- Có gì phải đoán. Cứ theo điều 151 mà làm, nặng nhất là ba năm, nhưng theo tôti thì con mẹ này chỉ một năm là cùng. Lão chồng còn nhẹ hơn, lão đi đánh hàng suốt nên thỉnh thoảng mới hứng lên thượng cẳng chân hạ cẳng tay với thằng bé, chỉ có thể xử phạt hành chính hoặc cải tạo không giam giữ thôi.- Sao lại theo điều 151? Căn cứ vào đâu cho rằng hai vợ chồng kia có quan hệ thân thích với thằng bé.- Sao lại không? – Tay điều tra viên có vẻ bực mình trước câu hỏi ngạo mạn của Bách. – Chúng tôi đã kiểm tra đầy đủ giấy tờ chứng nhận thằng bé là con nuôi do họ nhận về từ trại trẻ mồ côi. Cả tỉnh này biết nó là con nuôi của họ.- Những vụ giả mạo giấy tờ không phải là hiếm.- Giả mao để làm gì? – Điều tra viên ngạc nhiên. – Trẻ con vô thừa nhận đầy ra, nhung nhúc trong các trường từ thiện của Hội Bảo trợ xã hội,có người nhận về nuôi là may,cớ sao phải giả mạo.- Điều này thì tôi thực sự chưa biết. Nhưng tôi khẳng định với anh, thằng bé không phải là một đứa trẻ được nhận về nuôi như thông thường. Nó bị bắt cóc.Tay điều tra viên đang loay hoay chế thêm nước sôi vào chiếc ấm tích có quai sắt kiểu thời bao cấp, bỗng ngừng phắt lại như một chú rô bốt được nhấn nút tạm dừng. Anh ta kêu lên.- Anh có bằng chứng?Bách gật đầu, cố gắng nhấp thêm một ngụm trà đắng chát để xua đi cơn khát lúc nào cũng thường trực.- Nhưng hai vợ chồng nhà lão bắt cóc thằng bé thiểu số gầy quắt queo ấy để làm gì? Thiếu gì trẻ con để nuôi. Tôi cũng đã hỏi tại sao lại nhận một thằng bé thiểu số, và nó ở đâu ra mà lại rơi vào trại trẻ mồ côi, nhưng mụ vợ giải thích rằng bố mẹ nó chết sớm, người họ hàng duy nhất đành phải xin cho nó vào một trường học của Hội bảo trợ vì người ta không có khả năng để nuôi thằng bé. Lý do vợ chồng mụ ta chọn nó là vì thấy thằng bé ngơ ngác, tội nghiệp, chẳng ai muốn nhận nuôi nên thương tình. Thú thực là chúng tôi cũng thấy khó tin cách giải thích này lắm, nhưng vẫn cứ cho rằng mụ muốn nuôi một đứa thực ngớ ngẩn, tiếng Kinh không biết nói để dễ bề biến nó thành nô lệ khổ sai.- Đứa bé bây giờ ở đâu?- Có một người trong thị xã nhận về nuôi tạm thời. Người ta hảo tâm nhưng nhà cũng nghèo, lấy gì mà nuôi nổi nó, sớm muộn rồi nó cũng quay lại các trại trẻ thôi. – Rồi như cảm thấy áy náy vì câu nói thản nhiên ấy, anh ta đế thêm. – Anh biết đấy, cả tỉnh này đều nghèo. Đất đai khô cằn sỏi đá, kinh tế thì tỷ lệ thuận với tham nhũng.
Bách đi bộ loằn ngoằn theo sơ đồ vẽ trên tờ giấy nhàu nát. Cái nắng miền Trung như được cô lại giữa trưa hè. Quần áo giăng vắt vẻo hai bên ngõ bốc ra mùi bột giặt khê khét. Bách đứng trước ngôi nhà một tầng. Không phải hỏi gì nhiều, anh đã nhìn thấy ngay đứa bé nhỏ thó được in trên trang nhất của nhiều tờ báo đang đứng trước cửa nhà và chơi đùa với một con chó vàng. Nhìn thấy người lạ, nó sợ hãi chạy vụt vào sân, trong khi con chó nhảy chồm lên người Bách sủa ông ổng. Một người đàn bà gầy gò có khuôn mặt phúc hậu chạy ra.- Ai rứa? – Bà mở to mắt nhìn Bách ngạc nhiên.Bách tự giới thiệu và nói rằng muốn gặp thằng bé.- Nó có biết nói mô. – Bà ta thốt lên song vẫn dẫn Bách vào trong nhà.Đứa bé ngồi im trên một chiếc ghế đẩu. Nó không nhìn Bách khi anh bước vào.- Thằng nớ rứa mà ngoan. Bữa tê tui đi vắng, cũng biết tự mần đồ ăn. Biết ri trước tau nhận về sớm con hí. Chừ anh nói chuyện với nó ra răng.Bách lặng lẽ quan sát thằng bé. Nó không lớn hơn so với tấm ảnh anh nhìn thấy ở Trại Hoa Đỏ là bao nhiêu, nhưng khuôn mặt già hẳn đi. Nếu không có nốt ruồi nơi chóp mũi, chưa chắc anh đã dám khẳng định nó chính là đứa con mất tích của Di. Đôi mắt đôi lúc lộ vẻ sợ hãi và hoảng hốt. Thằng bé bị ám ảnh bởi những trận đòn roi và hắt hủi của những con người không cùng chung ngôn ngữ. Nó không hiểu gì, không hiểu tại sao bị rơi vào tình cảnh ấy và bị đối xử như vậy, cũng đâu khác nào một đứa trẻ bị ném vào rừng sống cùng muôn loài cầm thú. Nhưng trong những bộ phim hoạt hình, chú bé người rừng còn được đối xử tốt hơn nạn nhân bé nhỏ đang ngồi trước mặt Bách. Đã ba năm trời sống cùng vợ chồng bố mẹ nuôi giả mạo mà thằng bé hầu như không nói được một câu tiếng Kinh nào, đủ biết nó đã bị hắt hủi và cô lập đến mức tàn nhẫn. Hai lần nó lén nhìn Bách rồi lại nhìn sang người đàn bà tốt bụng, rồi như chợt nhớ ra điều gì, thằng bé chạy vào nhà trong và lấy ra hai cốc nước.- Pà, dak.- Dị òm, tui quên khuấy mất, thằng nớ thông minh quá. Mời anh xơi nước. Tui đã dạy nhiều rồi mà nó vẫn quên. Dak mô. Nước con ạ.- Nước. – Thằng bé nhắc lại hơi ngọng nghịu.- Mang tê cho chú.Nó rón rén lại gần rồi khi chỉ còn cách vài bước chân, nó duỗi dài cánh tay ra để đưa nước cho Bách và nhanh chóng lủi về chiếc ghế như thể đó là một pháo đài cố thủ. Lúc ngồi xuống, ống tay áo nó xếch lên để lộ một thoáng gì đó sượt qua mắt anh. Bách lại gần thằng bé rồi kéo ngược lưng áo nó lên. Anh kinh hoàng khi nhìn thấy tấm lưng bé tẹo trông như một miếng da đang thuộc, vằn vện những vết lằn đỏ tía ngang dọc kéo dài đến tận mông và gáy. Anh xây người nó ra đằng trước. Bụng và ngực thằng bé tuy có đỡ hơn đôi chút song cũng đầy những vết tích ghê rợn như một tù nhân thời trung cổ vừa qua một cuộc tra tấn man rợ.Người đàn bà thở dài.- Bữa ni còn đỡ chừ hôm mới về thằng nớ khóc hoài. Nó cứ chụi mắt suốt cả ngày lẫn đêm. Mà lạ chưa tề, nó bị đòn roi dữ rứa mà vẫn cứ khoẻ mạnh là răng. Như tui chắc bịnh chết mất tiêu rồi.Trong đầu Bách chợt loé lên một tia chớp, anh phát âm tên của Di bằng tiếng địa phương mà những cư dân ở Trại Hoa Đỏ vẫn thường gọi và quan sát gương mặt thằng bé. Trong vài giây đầu, nó không phản ứng gì, song bất chợt nớ khóc thét lên và nức nở không dứt. Một âm thanh phát ra chen lẫn những tiếng nấc.- Mế, mế.Vậy là đủ, Bách không muốn hỏi thêm gì nữa. Thằng bé đã khẳng định lại băn khoăn cuối cùng vẫn lởn vởn trong đầu anh. Bách quay sang phía người đàn bà.- Thằng bé mồ côi cả cha lẫn mẹ. Nếu chị yêu quý nó, hãy làm phúc mà giữ nó lại.Lãm, tên người điều tra viên đã tiếp Bách hôm đầu tiên, cầm trên tay tờ giấy ghi chi chít chữ. Chẳng cần ngó vào Bách cũng có thể đoán được rằng chữ anh ta rất xấu. Lãm có vẻ đang rất sốt ruột. Anh ta không buồn pha trà mời Bách như lần trước nữa mà vào đề ngay.- Chúng tôi đã cho điều tra giấy chứng xin con nuôi của vợ chồng mụ hàng vải. – Anh ta ngừng lại như đạo diễn một bộ phim bom tấn muốn kéo dài giây phút hồi hộp để mua vui cho khán giả. – Tất cả đều là giấy tờ giả mạo.Lần này anh ta im lặng thực lâu để quan sát phản ứng của Bách, song hơi thất vọng vì gã cảnh sát hình sự lúc nào cũng lạnh lùng như tảng băng mà chẳng tỏ thái độ gì.- Mụ ta nhờ thằng em họ xa làm ở một trung tâm tiếp nhận trẻ mồ côi dẫn đường chỉ lối để mua chuộc lão phó giám đốc trung tâm. – Anh ta tiếp tục. – Lão này đóng cho một cái dấu khống. Thế là xong.- …- Mới đầu mụ ta chối loanh quanh, nhưng sau khi tôi nói ra nơi ở của thằng bé thì mụ cuống lên khóc tu tu, đổ tội cho lão chồng.- Cuối cùng thì làm sao? – Lần này Bách đã hơi sốt ruột.- Tất nhiên là nhận tội rồi. – Lãm khoái trá khi đã gây được ấn tượng với Bách. – Mụ nói rằng có một người dân tộc đã bán lại thằng bé cho mụ. Mụ có một mối hàng bên Thái Lan muốn đặt mua thằng bé. Mụ đã đưa nó sang Thái qua đường Lào,song người ta… trả lại vì thằng bé tệ quá, không đạt tiêu chuẩn, nên mụ đành giữ nó lại, coi như là ô sin, mà thực chất là một nô lệ lao động.- Rồi sao,”người dân tộc”nào đã bán thằng bé cho mụ và kẻ nào bên Thái Lan muốn mua trẻ con, mua để làm gì?- Tôi…chưa điều tra được. Mụ nói là bên ấy họ muốn nhận một bé trai làm con nuôi, nhưng thằng bé này khiến họ không ưng ý vì nó còm nhom xấu xí. Còn cái thằng cha bán đứa bé thì mụ nói không biết, chỉ gặp ông ta có một lần rồi mất liên lạc.- Mụ ta nói dối. – Bách gằn tiếng.- Tất nhiên. Tôi biết rồi. – Lãm thanh minh. – Nhưng vụ điều tra mới tiến hành được có thế. Để từ từ rồi chúng tôi làm tiếp. Thế nào cũng ra.- Mụ ta buôn bán hàng tá trẻ con. Đây là con mụ mẹ mìn chuyên nghiệp có cả một đường dây hẳn hoi. Không chừng đầu mối cung cấp trẻ con cho mụ không chỉ có một, còn rất nhiều kẻ táng tận lương tâm ham mấy đồng tiền bẩn mà rứt trẻ con ra khỏi bố mẹ chúng. Và mụ này chỉ việc đi thu gom và phân phối lại thôi.Người điều tra viên phút chốc ngơ ngác như đang làm một bài tập chuyên ngành khó nhằn.- Anh nói sao? Đường dây chuyên nghiệp? Mụ ta chỉ nhận có một đứa này thôi.- Tôi biết đích xác kẻ đã cung cấp trẻ con cho mụ. – Bách nói giọng chắc nịch, tuy vẫn hơi run bụng. Nếu trực giác của anh sai…Lại là trực giác. Bách muốn xua đi cái từ này song nó cứ luẩn quẩn trong óc anh như hình ảnh người bạn duy nhất bị ngâm trong bồn máu. – Không chỉ là thằng bé này, cũng không chỉ là hai đứa, mà là hàng chục đứa, có khi hơn. Điều này thì tôi không chắc.- Nhưng tụi Thái Lan muốn mua lắm trẻ con như thế để làm gì. Bên ấy họ cũng thừa mứa trẻ con rồi. Con nuôi thời buổi này mà không có giấy tờ nguồn gốc cũng khó nhận lắm. Nếu đứa bé là con gái thì còn có lý, nó sẽ được nuôi lớn để vài ba năm nữa khi bán trinh lấy giá cao rồi tống vào các ổ mại dâm, còn con trai thì được tích sự gì?- Nhiều lợi ích lắm. Dùng để làm công cụ buôn ma tuý, tống vào các trại ở châu Phi làm nô lệ quân dịch hay lao động khổ sai, hoặc người ta sẽ dùng nó làm vật thí nghiệm cho các vũ khí sinh học thế hệ mới và tệ nhất là móc sạch nội tạng bán cho bố mẹ các bệnh nhân tý hon giàu có đang cần được cấy ghép sau đó vứt xác xuống sông ngòi như một động vật chết. Dù thế nào thì những đứa trẻ bị buôn bán như một thứ đồ vật sau cùng cũng không thể được tôn trọng như một con người được. Trước sau người ta sẽ chỉ coi chúng là một thứ công cụ mà thôi.Lãm đưa tay quệt trán. Anh ta dường như đã hiểu phần nào mức độ nghiêm trọng của vấn đề.- Thế…bây giờ làm thế nào?- Thằng bé đã gặp may mắn. Nó bị trả về, bịi đánh đập tàn nhẫn, song đó lại là điều may cho nó. Có thể số mệnh đã quyết định đứa bé này sẽ chấm dứt cái đường dây buôn lậu dã man kia. – Bách hạ giọng. – Hãy cứ để nó là người làm chứng. Nó sẽ nhận diện kẻ có tội.- Anh biết hắn?- Tôi cho rằng thế. – Bách hơi ngần ngừ, song chợt nhớ ra lời tuyên bố như đinh đóng cột khi nãy, anh khoanh tay quyết đoán. – Tôi biết chắc chắn. Vụ này nên kết hợp với công an địa phương. Tôi biết có một người còn giữ đầy đủ danh sách những đứa trẻ bị mất tích trong bản.Con dao nằm trong tay Vĩ nhẹ bẫng, song Vĩ thấy các múi cơ mỏi dừ. Cô đã nắm con dao quá chặt, và sự căng thẳng làm cho năm đầu ngón tay cô lả dần đi. Điện thoại của cô đổ chuông. Thật không đúng lúc chút nào. Nhìn thấy số điện thoại của Lưu, Vĩ vội vàng đáp lời, giọng thầm thì như gió thoảng.- Em đây.- Em và con ổn chứ?- Mẹ con em khoẻ.- Em nói to lên. Có chuyện gì vậy?- Không có chuyện gì cả.Hai tay Vĩ đều bận nên cô di chuyển xuống dốc chậm chạp. Khi len bàn chân vào một hốc đất, nước từ bụi cây ứa ra khiến nó ẩm ướt và trơn như một hũ bọt xà phòng, cô trượt dài một quãng. Chiếc điện thoại bị văng ra xa. Vĩ nhoài người nhặt lấy nó. Giọng Lưu lặp đi lặp lại hốt hoảng.- Em sao vậy? Có chuyện gì đó? Nói ngay đi. Chuyện gì?- Không. Em đang đi dạo và vừa bị trượt chân. Không sao cả.- Sao lại đi dạo giữa trưa nắng thế này?- Ở đây không nắng. – Vĩ thì thầm. – Trời mát mẻ và dễ chịu. Em chỉ đi dạo thôi.- Sao em lạ thế? Có chuyện gì vậy? Anh sốt ruột quá.Càng xuống dưới, sóng điện thoại càng yếu dần. Tiếng Lưu quãng được quãng không.- Em quyết định thật sai lầm. Anh không muốn em ở lại cái trang trại chết tiệt ấy nữa…Ngay…anh…mẹ con em về…- Em chưa về được.- Em điên rồi…Sóng đã mất hẳn. Đầu dây bên kia rít lên.- Em chưa về được. – Vĩ thì thầm. Cô nắm chặt con dao trong tay.Văng vẳng bên tai cô tiếng trẻ con hò hét và những bước chân nện thình thịch trên nền đất. Cô thấy mình là đứa trẻ cuối cùng đứng trong đoàn rồng rắn. Cô sợ hãi nhìn ánh mắt hăm dọa của kẻ đuổi bắt. Máu trong người cô đông cứng lại. Lúc này cô đã xuống tới khoảng đất trống. Tiếng côn trùng rền rĩ giữa trưa hè. Vĩ nói dối Lưu. Trời hôm nay không đẹp, không mát, mà nắng như hắt lửa xuống đất, nắng như muốn thiêu tàn cả vạn vật này. Cô đã lần mò ra tận đây để rình rập. Lúc nãy, khi Vĩ vừa chuẩn bị quay lên để dùng bữa trưa thì lại bắt gặp ánh mắt của lão. Lão chưa muốn buông tha cô, hoặc giả lão còn muốn điều gì đó ở Trại Hoa Đỏ này.Một bóng đen tuyền lao thẳng xuống từ trên dốc khiến Vĩ hết hồn. Tưc thì cô nhận ra con chó rừng hôm trước. Có lẽ nó chọn chỗ này làm nơi trú ngụ. Nó bị mất bạn nên cô độc. Nó cũng giống như cô vậy. Vĩ chợt thấy mình cô đơn giữa nơi thâm sơn cùng cốc này. Cô như được một ông thần đèn đặt giữa toà lâu đài đầy tiện nghi, rồi ông ta lại mang toà lâu đài ấy ném vào giữa chốn quỷ thần khôg thèm trú ngụ.