Truyện Kinh Dị
  • Trang Chủ
  • Truyện Tranh
  • Truyện Chữ
  • Phim Ma
Tìm Kiếm
Đăng nhập Đăng Ký
  • Trang Chủ
  • Truyện Tranh
  • Truyện Chữ
  • Phim Ma
Đăng nhập Đăng Ký
Lùi
Tới

Trại Hoa Đỏ - Chương 11 :5

  1. Home
  2. Trại Hoa Đỏ
  3. Chương 11 :5
Lùi
Tới
Nhưng Vĩ đã chui qua chân bức tượng và biến mất sau khối đá đen sì. Người phụ nữ này thật là kỳ lạ, kỳ lạ hệt cái trang trại này. Bách tiến ra sát mép vực, ngó đầu xuống dưới như thể sẽ tìm thấy ở dưới đó tất cả mọi đáp số cho hàng loạt câu hỏi lũ lượt mọc ra trong đầu anh từ lúc bắt đầu đi qua thị trấn. Nếu có một kẻ giết người ở cái trang trại xinh đẹp này, điều đó thật vô cùng kinh khủng.Hai vị cán bộ lần lượt bắt tay Bách. Người có hàm răng vàng khè và chiếc áo sơ mi cháo lòng hồ hởi vỗ vai anh một cách thân thiện, đôi lúc nhìn Bách đầy kính nể sau khi anh đưa thẻ ra giới thiệu.- Mình tên là Phả, hàm trung tá. Mình có đứa em cũng trạc tuổi cậu nhưng nó lại đang buôn sắt thép xi măng ở trên tỉnh.Sự so sánh chẳng ăn nhập vào đâu của người đồng nghiệp làm Bách thấy buồn cười. Còn người kia hơn Bách chừng năm tuổi, nhìn anh vẻ khinh khỉnh và hơi khó chịu khi Bách tự giới thiệu.- Đây là phận sự của chúng tôi, sao phải phiền quan anh xuống tận đây.- Cô Diên Vĩ, là chủ Trại Hoa Đỏ có nhắn tin cho tôi. Chúng tôi là bạn bè luôn có phận sự qua lại, thăm hỏi cô ấy mỗi khi có chuyện.- À ra thế. – Gã kia nheo mắt và mỉm cười vẻ như đã hiểu. Tuy nhiên, Bách thấy rõ là anh ta đã hiểu sang một ý khác.- Thực ra, cô ấy là vợ của cậu bạn tôi.Nhưng những cán bộ công an địa phương có vẻ không quan tâm, họ bắt đầu công tác khám nghiệm hiện trường. Họ cũng đi quanh khu vực nạn nhân treo cổ trong vòng bán kính ba mét để tìm kiếm tang vật rồi xem xét qua loa tử thi đang được đặt trên nền đất, sau đó ghi chép. Bách thấy một thanh niên đi cùng mặc áo pull quần ka ki đang ngồi đợi cách đấy khá xa, anh tò mò hỏi.- Người kia là ai vậy?- Phiên dịch. – Gã trẻ hơn vẫn cắm cúi ghi chép. – Bố ai mà nói chuyện được với cái bọn thiểu số này. Tiếng Mường chúng tôi còn bập bẹ được chứ…- Tưởng khu vực này là của tộc Mường hết.- Về cơ bản thì là thế nhưng cái bản heo hút này có từ lâu đời rồi, của một dòng họ lâu đời từ đâu di dân đến đây, có thể là tộc Tày. Mà sao lại có thằng hâm hấp đến tận đây xây trang trại. Bây giờ tôi mới biêt đấy. Đến tôi vào đây còn bị lạc đường.- Tôi thì chả thích vào đây tý nào. – Người đồng nghiệp thân thiện của anh lên tiếng. – Kinh lắm, toàn hồn ma bóng quế.- Ông bảo gì? – Bách giật mình.- Cái tộc người này lạ lắm, chẳng đi lại giao du bao giờ, nhưng cách đây hai mươi năm, hồi tôi mới vào nghề, xấp xỉ tuổi anh bây giờ, có thằng tù vượt ngục trốn lay lắt đến tận bản này để trú tạm. Dĩ nhiên là không ai tìm thấy nó. Nhưng rồi có lần người ta phát hiện ra nó đứng lơ ngơ giữa đường trên thị trấn, thế là bị tóm liền. Sau nó mới kể đủ chuyện ma quỷ kinh hồn ở đây. Đến một đêm trăng thượng tuần thì thằng bé hết chịu nổi, cắm đầu chạy một mạch suốt đêm. Nó bảo chui lại vào tù còn sướng hơn.- Ma quỷ thế nào?- Ôi giời, nó kể nhiều lắm, chúng tôi suốt ngày lấy làm chuyện ngồi lê những lần trực đêm. Chả biết có tin được không nhưng cứ kể vui thế, ghê nhất là nó kể cái đêm nó bỏ chạy ấy, có một bóng người đàn bà lướt qua cửa sổ, nhưng…người đầy máu, chảy ra tong tong từ hàng trăm lỗ thủng trên người.- Thôi đang làm việc, ông cứ kể kinh bỏ mẹ. Xác chết thì lù lù ra đây. Nó lại chả ngồi dậy bây giờ ấy.Người đàn ông kia im bặt. Không ai bảo ai nhưng ngay cả những người công tác trong ngành an ninh luôn sẵn sàng đối diện với cái chết và xác chết đều cảm thấy không khí của rừng núi quanh đây lẩn quẩn đầy những ám khí.- Xong rồi, bây giờ thế nào? – Anh cán bộ trẻ hơn gắt lên.- Bảo tụi dân bản khuân về mà chôn thôi. – Người vừa kể chuyện ma gại gại chân nọ vào chân kia.- Khoan đã. – Bách ngạc nhiên. – Các anh không tiến hành thẩm vấn à?- Thẩm vấn ai? – Cả hai đồng thanh kêu lên.- Thì… thẩm vấn theo nguyên tắc điều tra.- Có gì mà phải điều tra. Mụ này treo cổ tự tử. Chúng tôi làm biên bản rồi, cứ việc về mà chôn thôi. Mà ông cũng lắm chuyện, đã có ông ở đây là yên tâm rồi, thấy sự việc thế thì cứ thế mà tiến hành, chôn đi là xong,còn phải gọi chúng tôi đến đây. Rồi thì xăng xe, rồi thì công sức, chúng tôi có được cấp công tác phí cho những việc như thế này đâu. Giờ mò về nhà cũng phải nửa đêm chứ tưởng à. Mụ vợ nó lại đá cho tung người. – Anh ta tuôn ra một tràng rồi cười hi hí như tự xua đi bực bội trong lòng.- Không được, nhỡ đây là án mạng thì sao. Các anh phải thẩm vấn cho kỹ. Dù là tự tử cũng vẫn phải ghi lại biên bản lời khai của những người làm chứng, đó là nguyên tắc.Người kia thôi cười, anh ta tiến lại gần Bách, miệng phả ra mùi thuốc lào nồng nặc.- Sao? Ông tưởng ông là cái gì mà đến đây dạy bảo chúng tôi. Tôi nói cho mà biết nhá. Phép vua thua lệ làng nhá. Ông có nguyên tắc của ông, chúng tôi có nguyên tắc của chúng tôi. Chúng tôi đã đến đây lập biên bản, xem xét thi thể nạn nhân thấy không có điều gì khả nghi, thế thì chôn thôi. Cứ đúng nguyên tắc mà làm.- Nhưng các anh đã biết lý do gì mà chị ta tự tử chưa?- Ôi dào, cần gì phải lý do, bọn thiểu số có cả nghìn lý do, thất tình, bị chồng đánh cho một trận cũng uống thuốc trừ sâu tự tử. Lúc nào cậu tạm cất nguyên tắc của cậu rồi lên phòng tôi cho xem cả xấp hồ sơ. Có con bé bị cả năm thằng cưỡng hiếp thì mặt vẫn vui phơi phới, về nhà người yêu tát cho một cái lại đùng đùng nổi giận trèo lên ngọn cây rồi lao đầu xuống đất.- Dì gì thì anh vẫn cứ phải ghi biên bản lời khai để bổ sung vào hồ sơ. Đôi khi, hung thủ lọt tội chỉ vì nhưng tắc trách đơn giản như thế này.Tức thì mùi thuốc lào hôi rình càng bốc lên tận óc Bách.- Anh bảo chúng tôi tắc trách, anh là cái quái gì ở đây mà tinh tướng. Ở thành phố thì anh là kinh, ở đây có khi ra đường còn bị lạc. Chỉ có nghiệp vụ của anh kém chứ không phải chúng tôi tắc trách. Vụ tự tử sờ sờ ra đấy lại bảo là giết người, giết mụ này để trấn lột chắc, hay là…- Thôi, Hùng, người ta đã chết rồi, anh này nói cũng có ý đúng, nhưng tiếc là chúng tôi có ít thời gian quá, từ đây lên huyện phải mất hai tiếng, tối trời thế này có lẽ phải hơn ba tiếng mới về được tới nhà. Sáng mai lại có cuộc họp sớm trên tỉnh. Người này được chúng tôi xác định chắc chắn là tự tử rồi, có lấy thêm lời khai cũng chỉ là… nguyên tắc thôi, nên tốt nhất cứ tiến hành đem chôn cho đỡ tội người ta.Bách biết rằng có đôi co với những người này cũng chẳng có thêm được lợi ích gì. Rõ ràng họ tin đây là một vụ tự tử, nếu không có thứ trực giác bất ngờ kia xuất hiện mà chỉ căn cứ vào các dấu hiệu và hoàn cảnh khách quan ở một trang trại hẻo lánh, rất có thể Bách cũng coi đây là một vụ tự tử. Anh đành hạ giọng nhún nhường.- Thì tôi cũng biết các anh có lý, nhưng chả lẽ mời các anh đến đây rồi mà không làm cho hết nhẽ, và bà chủ của Trại Hoa Đỏ cũng có ý mời các anh ở lại dùng bữa rồi sáng mai về sớm. Đằng nào cũng vậy rồi, có thể tối nay các anh lấy lời khai cho xong việc.Hai đồng nghiệp xa lạ của Bách có vẻ băn khoăn, trung tá Phả hình như xuôi tai, có lẽ ông ta nhớ tới khuôn mặt khả ái của nữ chủ nhân.- Thôi thì cũng được, nể lời ông cán bộ thành phố, chúng tôi ở lại lấy lời khai cho hết nhẽ vậy. Bảo bà chủ chuẩn bị cơm nhạt, canh nhạt sớm để chúng rôi còn làm việc nhé.- Ăn uống ở đây kinh bỏ mẹ, vừa ăn vừa nghe kèn đám ma à. – Gã công an tên Hùng làu bàu trong miệng nhưng cũng không thấy cau có nữa.- Lúc nào các anh lấy lời khai cho phép tôi ngồi dự nhé. – Bách ướm lời.- Rất hân hạnh, ví thử để anh làm việc đó luôn hộ chúng tôi thì càng tốt. – Trung tá Phả lại cười toe phô hàm răng vàng xỉn.Khi cả ba về tới sân trước, bóng đêm đã phủ dạy lên Trại Hoa Đỏ. Bách thấy Vĩ ngồi bất động trên một bậc cầu thang. Nhìn thấy anh, Vĩ giật mình đứng dậy rồi luống cuống gọi to.- A Cách, bật đèn, bật đèn.Người thanh niên hôm trước mang ô ra đón anh vội đặt hai xô nước xuống đất và chạy vào một cái lán gỗ nhỏ xíu gần khu nhà kính, tức thì cả sân trang trại sáng rực. Cùng lúc đó, tiếng máy nổ vang lên ồ ồ. Khung cảnh giống hệt đêm đầu tiên anh đến dự lễ khánh thành. Thật kinh khủng, ngày hôm đó anh đã phải nhìn thấy một xác chết và hôm nay lại là một xác chết thứ hai, cách nhau chưa đầy nửa tháng.- Hai cán bộ đây chuẩn bị lấy lời khai của toàn bộ những người trong trang trại, vì đường sá xa xôi, công việc lại nhiều nên đến mai họ mới về được. Chị bảo người chuẩn bị bữa ăn tối cho chúng tôi. – Bách nói như thể anh đang điều hành cái trang trại này vậy.- Tôi sẽ bảo người chuẩn bị ngay. Tôi còn phải làm gì nữa?- Trước hết, chúng tôi muốn “tham quan” nơi ở của nạn nhân. – Trung tá Phả đề nghị. – Trong khi đó cô cũng bảo người của cô mang cái xác kia về khâm liệm được rồi.Vĩ ngay lập tức đi về phía cuối trang trại và chừng mươi phút sau mới quay trở lại.- Mời các anh đi theo tôi.- Chú Bách.Vừa dợm bước, Bách đã nhìn thấy một bóng bé nhỏ chạy về phía mình. Phải định thần vài giây anh mới nhớ được tên thằng bé.- Chào ông chủ nhỏ, cháu đang làm gì đấy?- Cháu đang cho gấu ăn ạ.- Nguy hiểm quá.- Nó ăn mật ong. Cháu bôi mật ong lên một cái que rồi nhét qua khe cho nó. Chú đến đây để điều tra à? – Mắt Bảo sáng lên háo hức.Bách giật mình. Sao thằng bé lại biết? Nhưng Vĩ áng chừng hiểu, cô xua tay.- Nó vẫn cú tưởng tượng ra anh là thám tử siêu nhân như trong phim hoạt hình. Anh xuất hiện ở đâu thì ở đó có kẻ gian. Đừng làm phiền chú nữa con, chú đến chơi thôi.- Chắc chú lại muốn điều tra về ông điên bị rơi xuống vực hôm nọ. – Bảo níu lấy tay Bách.- Thôi nào Bảo. – Vĩ quát lên. – Ai cho phép con nhắc đến những chuyện ấy. Lên nhà và ngồi yên đó chờ mẹ.- Con trai em đấy à? – Hùng nheo mắt. – Sao em trẻ mà đã có con lớn thế, mà trông nó chẳng giống em gì cả.- Nó giống bố. – Vĩ kéo tay Bảo lên nhà sàn.“ Nó cũng chẳng giống bố tẹo nào”, Bách nghĩ bụng. Có lẽ đã bắt được thằng bé ngồi im một chỗ, bà mẹ quầy quả quay trở lại. Cả ba người đi theo Vĩ, khi băng qua sân sau, Bách thấy A Cách và người phụ nữ lần trước lôi ma rừng ra doạ Bảo đang vội vã chạy đi. Chắc họ dã được Vĩ báo cho biết sự việc khủng khiếp kia.- Trang trại này hiện có mấy người? –Bách đột ngột hỏi.- Ngoài gia đình tôi và những người…đã chết thì Trại Hoa Đỏ có bốn người làm: Ráy, A Cách, và hai vợ chồng già. Ngoài ra, còn có ông trưởng, nhưng chúng tôi không coi ông ấy là người làm. Ông ấy không muốn xa nơi này nên vẫn ở đây. Với lại, còn một bà già nữa, bà cô của cô gái đã tự tử, nhưng bà ấy không phải người phục vụ trang trại mà do không chịu dời nhà đi nên chồng tôi cho cả gia đình họ ở lại. Giờ hai người cháu đã chết, bà ta ở một mình trong căn nhà cũ tít dưới kia.- Còn ai nữa không?- Còn…lão thầy mo, nhưng lão trốn đi ngay trong hôm xảy ra chuyện, nên tôi cũng không coi lão là người của Trại Hoa Đỏ nữa. – Vĩ bậm môi lại.Họ đã đứng trước ngôi nhà gỗ của Di, nó tối om và hoà lẫn vào bóng đen của khu rừng nhân tạo. Vĩ bước vào trước, bật đèn, rồi đứng nép sang một góc. Căn nhà xinh xắn, ngăn nắp. Bách và hai người đồng nghiệp địa phương chia nhau kiểm tra các hòm xiểng trong nhà. Chỉ mười phút là họ đã xong việc vì đồ đạc của người quá cố chẳng có gì nhiều, chỉ là một chiếc hòm gỗ đựng vài bộ quần áo kiểu dân tộc, vài thứ trang sức lặt vặt và những túi đựng lá cây khô treo lúc lỉu trên xà nhà. Trong chiếc hòm kê ở góc, Bách tìm thấy hai thứ làm cho anh chú ý: một hình nộm bằng cỏ khô bé như quả dưa chuột, màu khô mốc, trên lấm tấm những vết đen đặc quánh không biết là chất gì và một bức ảnh được gói trong chiếc khăn thêu.- Đây là con trai chị ấy, bị mất tích cách đây ba năm. – Vĩ giải thích.- Người mà chị bảo rằng bị ma rừng bắt mất?- Đấy là chị ta bảo thế. – Vĩ gắt lên.- Đúng rồi, bản này có nhiều trẻ con bị mất tích, từ lâu rồi. – Trung tá Phả lên tiếng. – Trên phòng chúng tôi còn lưu trữ nhiều hồ sơ. Từ lúc mới vào nghề tôi đã thấy có hồ sơ lưu về những vụ trẻ con mất tích ở bản này. Đấy là chưa kể phần lớn các vụ dân bản không chịu khai báo. Họ đổ riệt cho ma rừng hành và bắt đầu tổ chức các lễ cúng tế điên rồ. Người ở đây là thế, ốm đau cũng cúng, tai ương hạn hán cúng, mất trộm cúng, cứ có gì lạ là lại xì xụp cúng tế.Bách chăm chú nhìn tấm ảnh. Đứa bé trai trông ngơ ngác và có một nốt ruồi rất tức cười trên chóp mũi.- Không ai điều tra gì hay sao? – Bách hỏi.- Điều tra chứ. Không thu được kết quả gì. Mới đầu người ta phỏng đoán là trẻ con bị cọp xơi, nhưng vùng này làm gì có cọp, rồi lại cho rằng bọn chúng bị ngã xuống vực chết. Chịu, nói thì phản khoa học chứ đôi lúc tôi cũng tin có ma rừng thật ấy chứ. Cậu người thành phố không biết, ở những nơi thâm sơn cùng cốc này chuyện gì cũng có thể xảy ra.

6 giờ sáng, Bách bị đánh thức bới những âm thanh quái lạ. Anh mở cửa. Một quang cảnh âm u hiện ra trước mắt: Tất cả những thành viên còn lại của Trại Hoa Đỏ tụ tập ở sân sau, trừ bé Bảo. Họ đứng quanh một thân cây khoét rỗng. Thi thể người chết được liệm vải trắng và đặt vào giữa. Họ khóc ri rỉ không thành tiếng, rõ ràng không phải vì đau khổ khóc thương người đã khuất mà chỉ như một nghi thức quen thuộc. Cuộc sống giữa thiên nhiên hà khắc với những vụ trẻ con mất tích, người treo cổ tự tử đã khiến họ trở nên khô cằn như sỏi đá. Nếu Bách phải trải qua một cuộc sống như họ, chắc anh cũng giống như loài hải ngư dưới đáy biển sâu, bị mắc cạn vào đám rong biển và chết dần cho đến khi biến thành lớp vôi hoá thạch. Anh vội vàng rời khỏi trang trại ngay trong sáng hôm đó.Khi cho xe lùi lại để quành ra cổng, Bách nhìn thấy những chùm hoa đỏ rợp lên trong khu nhà kính, màu đỏ bao quanh hàng rào, vươn lên những bậc thang nhà sàn và bò quanh hồ nước. Chỉ sau một đêm, hoa nở ngập tràn, một màu đỏ quái lạ ngợp khắp trang trại.Bách vào số một, chiếc xe giật cục rồi lao đi trên con đường mòn cũng đã chói lọi một màu hoa.  

Lùi
Tới

Comments for chapter "Chương 11 :5"

Theo dõi
Đăng nhập
Thông báo của
guest
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

YOU MAY ALSO LIKE

xay-ra-xung-quanh-em
Những Chuyện Ma Xảy Ra Xung Quanh Em
25 Tháng tư, 2020
522_large
Cái bóng cười
7 Tháng năm, 2020
ke-trom-mo
Kẻ Trộm Mộ
17 Tháng tư, 2020
dao-si-tan-man-ki
Đạo sĩ tản mạn kì – Ám ảnh mỗi khi về quê
17 Tháng tư, 2020
  • Trang Chủ
  • Truyện Tranh
  • Truyện Chữ

© 2025 Madara Inc. All rights reserved

Đăng nhập

Quên mật khẩu ?

← Quay về Truyện Kinh Dị

Đăng Ký

Đăng ký tài khoản truyenkinhdi.net

Đăng nhập | Quên mật khẩu ?

← Quay về Truyện Kinh Dị

Quên mật khẩu ?

Vui lòng nhập tên người dùng hoặc địa chỉ email của bạn. Bạn sẽ nhận được một liên kết để tạo mật khẩu mới qua email.

← Quay về Truyện Kinh Dị

wpDiscuz