Tình Yêu Phù Thuỷ - Chương 16
– Vâng, bây giờ chúng ta đã biết rõ – Ginger nói.
– Chúng ta đã đi được đến đây.
– Phải… Nhưng đó là một sự xác nhận.
Tôi đã gặp lão Bradley, gặp một Tuckerton. Tính hiền từ, cẩn thận của một người đàn ông, tính dễ bị kích thích của một người đàn bà, tất cả nói lên không có một sự rủi ro nào cần tránh cả. Lão cũng có thể nói như vậy với mụ Tuckerton. Tôi đã thấy mụ ta đi ra, không hề có ý nghĩ rằng mình phạm tội. Có thể mụ đã đến thăm con chồng hoặc cô này đến nghỉ cuối tuần ở nhà mụ. Có thể có vấn đề kết hôn. Và lúc nào cũng vậy, ý nghĩ về tiền đều là chủ đạo… không phải là một số tiền nghèo nàn mà là một gia tài lớn. Và cái phép lạ đó đã đến với cô gái hư hỏng, mất hết mọi đức tính, nhảy nhót trên các sàn nhảy ở Chelsea, trong bộ quần áo khó mô tả, cùng với một bọn mất dạy như cô… Thật là bất công.
Rồi cuộc đến thăm ở Birminghan, việc thảo luận những điều kiện. Bradley dã có sợi dây liên lạc với các mụ già! Cuối cùng là bản hợp đồng được ký kết và cái gì đã xảy ra sau đó?
Đến đây trí tưởng tượng của tôi đã không giúp tôi được gì nữa. Tôi lộ vẻ đăm chiêu khi đến với Ginger. Cô ta bảo tôi.
– Thế là anh đã theo dõi bà ta ở Birmingham, và tất cả đã rõ ràng.
– Phải, thật thế, nhưng cái gì xảy ra sau đó?
– Sớm hay muộn cũng cần phải biết cái gì xảy ra ở CON NGỰA NHỢT NHẠT.
– Thế nào?
– Tôi không biết… cái đó không dễ dàng gì. Không một ai trong số người đã đến đó, đã sử dụng nó, sẽ nói một điều gì. Tôi tự hỏi…
– Chúng ta có thể đến tìm cảnh sát chăng?
– Phải. Nhưng chúng ta phải có một vài việc rõ ràng, ngay bây giờ. Đủ để hoạt động.
Tôi ngẩng dầu:
– Một chứng cớ tốt. Chúng ta còn chưa biết gì về một dữ kiện chính xác.
– Chúng ta cần tìm ra nó. Nhưng làm thế nào?
– Cần phải trông thấy hoặc nghe thấy bằng mắt và tai của mình. Nhưng không có một chỗ nào để ẩn nấp, như trong một cái kho chẳng hạn, tôi giả định như thế… để thấy công việc đó được tiến hành như thế nào…
Ginger đứng lên, đầu lắc lắc như một con chó săn nhỏ:
– Chỉ có một cách: Trở thành người khách hàng thực sự!
Tôi hoảng hốt nhìn cô:
– Một khách hàng thực sự?
– Phải. Anh hoặc tôi, cái đó không quan trọng, chúng ta muốn trừ bỏ một người nào đó. Một trong chúng ta phải đến gặp Bradley để thỏa thuận với hắn.
– Cái đó không làm cho tôi hài lòng chút nào – Tôi nói một cách khó khăn.
– Tại sao?
– Vì rằng… cái đó là một sự nguy hiểm nghiêm trọng.
– Cho chúng ta ư?
– Có thể. Nhưng tôi nghĩ đến… nạn nhân. Chúng ta phải có một… có một cái tên để đưa cho lão ta. Người ta không thể sáng tạo ra cái đó được. Chắc chắn là chúng sẽ tìm hiểu.
Ginger suy nghĩ, sau đó quyết định:
– Phải, nạn nhân phải thực sự tồn tại và có một địa chỉ.
– Đó là cái mà tôi không thích.
– Và cần phải có một lý do để thủ tiêu người đó.
– Cần phải có sự ưng thuận của người được lựa chọn – Tôi nói chậm chạp – Cái đó đòi hỏi rất nhiều.
– Không nên quên cái gì cả. Như tôi đã nói với anh hôm nọ, chúng ta ở trong một ngõ cụt. Công việc đó phải hết sức bí mật… Nhưng người khách hàng phải biết rõ điều đó.
– Cái làm tôi ngạc nhiên, là hình như cảnh sát không quan tâm lắm đến việc này.
– Và đúng là cái đó làm tôi suy nghĩ rằng đây là một công việc có tích cách tài tử, theo đúng nghĩa của thuật ngữ này. Người ta không dùng một người chuyên nghiệp điều tra tội ác. Đây là hoàn toàn “tư nhân”. Bây giờ giả định, rằng tôi hoặc anh, muốn loại trừ một người nào đó. Chúng ta có thể chọn ai? Đúng là tôi có một ông bác già Merwyn… tôi sẽ có một gia tài kha khá khi ông qua đời. Không có ai là người thừa kế ngoài tôi và một người cháu nữa ở tận châu Úc, ông cụ đã ngoài bảy mươi tuổi và hơi lẫn cẫn. Ông hình như đợi cái chết một cách thông minh hơn là tôi… ít nhất là tôi rất cần tiền… và cái đó thì rất khó khăn mới có được. Hơn nữa tôi rất mến ông, lẫn cẫn hay không thì cuộc đời vẫn làm ông hài lòng và không có gì khác hơn trên đời. Tôi không muốn ông lâm vào nguy cơ phải chết một chút nào! Còn về phần anh? Anh có một người bà con nào sẽ để lại gia tài cho anh không?
Tôi lắc đầu:
– Không có lấy một người.
– Bực mình! Người ta có thể tống tiền anh không? Nhưng cái đó không dễ dàng đứng vững được. Sau này khi anh làm bộ trưởng thì cái đó chắc chắn là có. Vậy thì cái gì nào? Hai vợ? Thật là hay vì anh chưa kết hôn bao giờ. Chúng ta có thể dựng một kịch bản.
Nét mặt tôi đã phản tôi. Sự phản ứng của Ginger là rất nhanh chóng.
– Chán cho tôi quá – Cô nói – Tôi đã chạm đến vết thương của anh à?
– Không – Tôi trả lời – Cái đó không làm tôi đau đớn. Đã quá lâu rồi. Tôi cho rằng ngày nay chẳng còn ai nhớ đến cái đó nữa.
– Anh đã kết hôn à?
– Vâng, thời kỳ tôi còn là sinh viên. Chúng tôi đã giữ bí mật cái đó. Cô ta không… cuối cùng, gia đình tôi không công nhận. Tôi còn chưa đến tuổi thành niên. Chúng tôi đã nói dối về tuổi của chúng tôi.
Tôi yên lặng một vài giây, nhớ lại quá khứ.
– Cái đó không ổn – Tôi chậm chạp nói – Bây giờ tôi biết rõ. Cô ta đẹp và biết cách quyến rũ… nhưng…
– Cái gì đã xảy ra?
– Chúng tôi đi nghỉ ở Ý. Có một tai nạn xe hơi. Cô ta chết.
– Còn anh?
– Tôi không có mặt ở trong xe. Cô ta ở đó với… một bạn trai.
Ginger nhìn tôi rất nhanh. Cô ta hiểu, tôi thấy cái đó, cú sốc gây ra khi thấy người con gái trẻ mà tôi đã cưới không phải là một người vợ trung thành.
Ginger trở lại câu hỏi thực tế.
– Hai người kết hôn ở nước Anh?
– Phải. Tại phòng đăng ký kết hôn ở Peterborough.
– Nhưng cô ta thì chết ở Ý? Cái chết của cô ta không báo về nước Anh?
– Không.
– Anh còn muốn gì hơn nữa. Đó là câu trả lời cho những lời cầu khẩn của chúng ta. Không có gì đơn giản hơn. Yêu tha thiết, anh muốn kết hôn, nhưng anh không biết là vợ anh còn sống. Hai người đã xa nhau nhiều năm và anh không có chút tin tức nào về vợ anh. Anh sẽ giải quyết như thế nào? Anh sắp sửa lấy người khác thì bất chợt vợ anh hiện ra. Vợ anh từ chối ly hôn và doạ rằng sẽ đi gặp người yêu dấu và thân thiết của anh.
– Ai là người yêu dấu và thân thiết của tôi? Cô à?
Ginger hỏi vẻ tự ái:
– Chắc chắn là không. Tôi không phải là loại người… Chắc là tôi có thể sống trong tội lỗi với anh. Không chắc là anh đã hiểu điều tôi muốn nói. Hơn nữa, đây đúng là chuyện về công việc. Cái nhà cô tóc nâu, trắng trẻo mà người ta thấy đi với anh ở mọi nơi.
– Hermia Redcliffe.
– Đó là vợ anh?
– Ai đã nói với cô về cô ta?
– Poppy, đúng vậy. Hermia cũng giàu chứ, phải không?
– Đủ theo sở thích. Nhưng thật ra…
– Rất tốt! Rất tốt! Tôi không cho rằng anh lấy cô ấy vì tiền. Cái đó không đúng với anh. Nhưng đối với một người có tư tưởng xấu như gã Bradley thì cái đó là rất tốt… Chúng ta hãy xem xét hoàn cảnh. Anh đặt ra vấn đề trọng đại với Hermia khi người vợ không vừa ý của anh xuất hiện, từ chối li hôn và muốn trả thù. Anh được nghe nói về CON NGỰA NHỢT NHẠT. Tôi đoán chắc với anh rằng vì cái mà anh muốn nên anh tới đó, nhưng Thyrza và Bella coi đây là một sự thăm dò. Do đó tại sao Thyrza lại tỏ ra khá hùng biện với anh. Mụ ta khoe khoang ầm ĩ với anh.
– Cái đó là có thể – Tôi công nhận.
– Và việc đến thăm Bradley của anh đã lập tức được xác nhận tất cả Anh đã bị đóng móng sắt rồi, anh bạn!
– Nhưng bọn chúng sẽ làm một cuộc điều tra tỉ mỉ?
– Chắc chắn là như vậy.
– Thật rất tốt nếu tạo ra được một người vợ từ quá khứ hiện về vì họ còn cần những chi tiết, địa chỉ… Nhưng nếu tôi giữ gìn cẩn thận…
– Cái đó sẽ vô ích. Anh cần phải có một người vợ… Anh sẽ có. Anh cần biết rõ: tôi là vợ anh.
* * *
Tôi nhìn cô, ngạc nhiên, mắt tròn xoe. Tôi tự hỏi là tại sao cô không cười vào mũi tôi.
Tôi tỉnh trí lại khi cô tiếp tục nói:
– Quá ngạc nhiên như vậy là vô ích. Đây chỉ là một giả thiết.
Tôi lại biết công dụng cái lưỡi của tôi:
– Nhưng cô không hiểu được cái mà cô nói.
– Ngược lại, rất rõ ràng. Cái mà tôi đề nghị hoàn toàn có thể thực hiện được… Cái đó có lợi ở chỗ tôi không còn ngây thơ gì nữa trong việc đi đến một sự nguy hiểm.
– Cô tự đặt mình trong vòng nguy hiểm ấy.
– Đó là công việc của tôi.
– Không nên chút nào. Hơn nữa cái đó không chống nổi cú đòn của họ trong một phút.
– Ồ! Phải. Tôi đã nghĩ kỹ. Tôi sẽ đến ở trong một căn phòng đầy đủ tiện nghi với một hoặc hai chiếc vali nhãn hiệu nước ngoài. Tôi thuê phòng dưới cái tên là bà Easterbrook… và ai có thể biết tôi không phải là bà ấy?
– Tất cả những người quen biết cô.
– Những người này không bao giờ thấy tôi. Tôi xin nghỉ ốm. Tôi sẽ nhuộm lại tóc… Vợ anh tóc hoe hay tóc nâu?
– Nâu – Tôi trả lời một cách máy móc.
– Tốt, cái đó làm tôi phải nhuộm lại tóc… Trang điểm cẩn thận và các bạn thân của tôi cũng không thể nhận ra được. Vì người ta không biết vợ anh ít nhất là mười lăm năm trở lại đây, không một ai có thể nghĩ rằng người đó lại là tôi. Nếu anh sẵn sàng ký vào những tờ giấy với số tiền kha khá, ai có thể nghi ngờ tôi không phải là đối tượng được quan tâm? Anh không có quan hệ gì với cảnh sát, anh là một khách hàng thực sự. Người ta có thể kiểm tra những giấy tờ về việc kết hôn của anh, tình bạn của anh với Hermia… thế thì tại sao người ta lại nghi ngờ?
– Cô không nên đối mặt với những khó khăn… những rủi ro.
– Rủi ro! Tôi sẽ rất phấn khởi giúp anh lôi từ họng con cá nhà táng Bradley một vài trăm livre.
Tôi nhìn cô. Cô làm tôi hài lòng biết bao… mớ tóc đỏ, những vết nâu, những ý nghĩ mạo hiểm. Nhưng tôi không thể để cô đi đến những rủi ro mà cô sẽ phải đảm đương.
– Tôi không thể chấp nhận được, Ginger. Và nếu có chuyện gì xảy ra?
– Với tôi?
– Phải.
– Cái đó tôi không quan tâm.
– Không, đó là do tôi đã đẩy cô vào chỗ đó.
– Có thể. Nhưng cái đó không quan trọng gì. Bây giờ cả hai chúng ta đã cam kết với nhau và chúng ta phải hành động. Tôi rất nghiêm khắc, Mark. Nếu chúng ta không chấp nhận thì mọi việc chúng ta đã biết đều sẽ rất bỉ ổi. Người ta phải chấm dứt nó! Đó không phải là một việc giết người độc ác do sự thù hằn hay ghen tuông, cũng không phải là do tham tiền mà chấp nhận những rủi ro. Đây là một việc buôn bán có điều kiện không kể gì đến nhân cách của nạn nhân, chắc chắn là như vậy, tất cả những cái này đều chính xác.
– Đúng như vậy – Tôi nói – Chính vì thế mà tôi lo cho cô.
Khuỷu tay đặt trên bàn, Ginger bắt đầu tranh luận. Những chiếc kim đồng hồ treo tường di chuyển một cách chậm chạp.
– Như vậy – Cuối cùng cô ấy kết luận – Tôi đã thấy trước vấn đề và được chuẩn bị – Tôi thấy cái mà người ta tìm cách hại tôi. Và xin anh hãy tin tôi, nếu “mỗi người mang trong bản thân cái ao ước được chết” thì cái đó ở tôi không có! Tôi hoàn toàn khỏe mạnh. Và tôi không thể tưởng tượng nổi, bằng cái ý chí đơn giản của mụ Thyrza hoặc bằng sự nhập đồng của mụ Sybil mà tôi lại bị viêm màng não hay bị sỏi thận được.
– Nhưng chúng ta không biết cái gì có thể xảy đến.
– Vì vậy chúng ta phải khám phá.
– Nhưng cô hãy nghe tôi – Tôi van nài – Chúng ta hãy thay đổi vai trò. Tôi ở lại Luân Đôn, cô là khách hàng. Chúng ta có thể bịa ra một cái gì đó.
Ginger lắc đầu một cách cương quyết.
– Không, Mark – Cô nói – Cái đó không được đâu. Bởi rất nhiều lý do. Điều thứ nhất và rất quan trọng là người ta ở chỗ CON NGỰA NHỢT NHẠT đã biết tôi chưa có chồng. Người ta có thể hỏi Rhoda về cuộc sống của tôi và người ta sẽ không thấy có chuyện gì cả. Anh là người khách hàng lý tưởng, hăng hái, tò mò, không thể tự mình hành động được. Không, không thay đổi gì cả.
– Cái làm tôi không hài lòng là cô sống một mình, ở một nơi không ai biết, dưới một cái tên giả… không có ai canh chừng cho cô. Trước khi lao vào công việc mạo hiểm này, trước khi bắt đầu làm bất cứ cái gì, chúng ta phải tìm đến cảnh sát.
– Tôi đồng ý! Đó là một ý kiến hay. Anh có quen người nào không?
– Có, đó là thanh tra Lejeune.
– Chúng ta đã đi được đến đây.
– Phải… Nhưng đó là một sự xác nhận.
Tôi đã gặp lão Bradley, gặp một Tuckerton. Tính hiền từ, cẩn thận của một người đàn ông, tính dễ bị kích thích của một người đàn bà, tất cả nói lên không có một sự rủi ro nào cần tránh cả. Lão cũng có thể nói như vậy với mụ Tuckerton. Tôi đã thấy mụ ta đi ra, không hề có ý nghĩ rằng mình phạm tội. Có thể mụ đã đến thăm con chồng hoặc cô này đến nghỉ cuối tuần ở nhà mụ. Có thể có vấn đề kết hôn. Và lúc nào cũng vậy, ý nghĩ về tiền đều là chủ đạo… không phải là một số tiền nghèo nàn mà là một gia tài lớn. Và cái phép lạ đó đã đến với cô gái hư hỏng, mất hết mọi đức tính, nhảy nhót trên các sàn nhảy ở Chelsea, trong bộ quần áo khó mô tả, cùng với một bọn mất dạy như cô… Thật là bất công.
Rồi cuộc đến thăm ở Birminghan, việc thảo luận những điều kiện. Bradley dã có sợi dây liên lạc với các mụ già! Cuối cùng là bản hợp đồng được ký kết và cái gì đã xảy ra sau đó?
Đến đây trí tưởng tượng của tôi đã không giúp tôi được gì nữa. Tôi lộ vẻ đăm chiêu khi đến với Ginger. Cô ta bảo tôi.
– Thế là anh đã theo dõi bà ta ở Birmingham, và tất cả đã rõ ràng.
– Phải, thật thế, nhưng cái gì xảy ra sau đó?
– Sớm hay muộn cũng cần phải biết cái gì xảy ra ở CON NGỰA NHỢT NHẠT.
– Thế nào?
– Tôi không biết… cái đó không dễ dàng gì. Không một ai trong số người đã đến đó, đã sử dụng nó, sẽ nói một điều gì. Tôi tự hỏi…
– Chúng ta có thể đến tìm cảnh sát chăng?
– Phải. Nhưng chúng ta phải có một vài việc rõ ràng, ngay bây giờ. Đủ để hoạt động.
Tôi ngẩng dầu:
– Một chứng cớ tốt. Chúng ta còn chưa biết gì về một dữ kiện chính xác.
– Chúng ta cần tìm ra nó. Nhưng làm thế nào?
– Cần phải trông thấy hoặc nghe thấy bằng mắt và tai của mình. Nhưng không có một chỗ nào để ẩn nấp, như trong một cái kho chẳng hạn, tôi giả định như thế… để thấy công việc đó được tiến hành như thế nào…
Ginger đứng lên, đầu lắc lắc như một con chó săn nhỏ:
– Chỉ có một cách: Trở thành người khách hàng thực sự!
Tôi hoảng hốt nhìn cô:
– Một khách hàng thực sự?
– Phải. Anh hoặc tôi, cái đó không quan trọng, chúng ta muốn trừ bỏ một người nào đó. Một trong chúng ta phải đến gặp Bradley để thỏa thuận với hắn.
– Cái đó không làm cho tôi hài lòng chút nào – Tôi nói một cách khó khăn.
– Tại sao?
– Vì rằng… cái đó là một sự nguy hiểm nghiêm trọng.
– Cho chúng ta ư?
– Có thể. Nhưng tôi nghĩ đến… nạn nhân. Chúng ta phải có một… có một cái tên để đưa cho lão ta. Người ta không thể sáng tạo ra cái đó được. Chắc chắn là chúng sẽ tìm hiểu.
Ginger suy nghĩ, sau đó quyết định:
– Phải, nạn nhân phải thực sự tồn tại và có một địa chỉ.
– Đó là cái mà tôi không thích.
– Và cần phải có một lý do để thủ tiêu người đó.
– Cần phải có sự ưng thuận của người được lựa chọn – Tôi nói chậm chạp – Cái đó đòi hỏi rất nhiều.
– Không nên quên cái gì cả. Như tôi đã nói với anh hôm nọ, chúng ta ở trong một ngõ cụt. Công việc đó phải hết sức bí mật… Nhưng người khách hàng phải biết rõ điều đó.
– Cái làm tôi ngạc nhiên, là hình như cảnh sát không quan tâm lắm đến việc này.
– Và đúng là cái đó làm tôi suy nghĩ rằng đây là một công việc có tích cách tài tử, theo đúng nghĩa của thuật ngữ này. Người ta không dùng một người chuyên nghiệp điều tra tội ác. Đây là hoàn toàn “tư nhân”. Bây giờ giả định, rằng tôi hoặc anh, muốn loại trừ một người nào đó. Chúng ta có thể chọn ai? Đúng là tôi có một ông bác già Merwyn… tôi sẽ có một gia tài kha khá khi ông qua đời. Không có ai là người thừa kế ngoài tôi và một người cháu nữa ở tận châu Úc, ông cụ đã ngoài bảy mươi tuổi và hơi lẫn cẫn. Ông hình như đợi cái chết một cách thông minh hơn là tôi… ít nhất là tôi rất cần tiền… và cái đó thì rất khó khăn mới có được. Hơn nữa tôi rất mến ông, lẫn cẫn hay không thì cuộc đời vẫn làm ông hài lòng và không có gì khác hơn trên đời. Tôi không muốn ông lâm vào nguy cơ phải chết một chút nào! Còn về phần anh? Anh có một người bà con nào sẽ để lại gia tài cho anh không?
Tôi lắc đầu:
– Không có lấy một người.
– Bực mình! Người ta có thể tống tiền anh không? Nhưng cái đó không dễ dàng đứng vững được. Sau này khi anh làm bộ trưởng thì cái đó chắc chắn là có. Vậy thì cái gì nào? Hai vợ? Thật là hay vì anh chưa kết hôn bao giờ. Chúng ta có thể dựng một kịch bản.
Nét mặt tôi đã phản tôi. Sự phản ứng của Ginger là rất nhanh chóng.
– Chán cho tôi quá – Cô nói – Tôi đã chạm đến vết thương của anh à?
– Không – Tôi trả lời – Cái đó không làm tôi đau đớn. Đã quá lâu rồi. Tôi cho rằng ngày nay chẳng còn ai nhớ đến cái đó nữa.
– Anh đã kết hôn à?
– Vâng, thời kỳ tôi còn là sinh viên. Chúng tôi đã giữ bí mật cái đó. Cô ta không… cuối cùng, gia đình tôi không công nhận. Tôi còn chưa đến tuổi thành niên. Chúng tôi đã nói dối về tuổi của chúng tôi.
Tôi yên lặng một vài giây, nhớ lại quá khứ.
– Cái đó không ổn – Tôi chậm chạp nói – Bây giờ tôi biết rõ. Cô ta đẹp và biết cách quyến rũ… nhưng…
– Cái gì đã xảy ra?
– Chúng tôi đi nghỉ ở Ý. Có một tai nạn xe hơi. Cô ta chết.
– Còn anh?
– Tôi không có mặt ở trong xe. Cô ta ở đó với… một bạn trai.
Ginger nhìn tôi rất nhanh. Cô ta hiểu, tôi thấy cái đó, cú sốc gây ra khi thấy người con gái trẻ mà tôi đã cưới không phải là một người vợ trung thành.
Ginger trở lại câu hỏi thực tế.
– Hai người kết hôn ở nước Anh?
– Phải. Tại phòng đăng ký kết hôn ở Peterborough.
– Nhưng cô ta thì chết ở Ý? Cái chết của cô ta không báo về nước Anh?
– Không.
– Anh còn muốn gì hơn nữa. Đó là câu trả lời cho những lời cầu khẩn của chúng ta. Không có gì đơn giản hơn. Yêu tha thiết, anh muốn kết hôn, nhưng anh không biết là vợ anh còn sống. Hai người đã xa nhau nhiều năm và anh không có chút tin tức nào về vợ anh. Anh sẽ giải quyết như thế nào? Anh sắp sửa lấy người khác thì bất chợt vợ anh hiện ra. Vợ anh từ chối ly hôn và doạ rằng sẽ đi gặp người yêu dấu và thân thiết của anh.
– Ai là người yêu dấu và thân thiết của tôi? Cô à?
Ginger hỏi vẻ tự ái:
– Chắc chắn là không. Tôi không phải là loại người… Chắc là tôi có thể sống trong tội lỗi với anh. Không chắc là anh đã hiểu điều tôi muốn nói. Hơn nữa, đây đúng là chuyện về công việc. Cái nhà cô tóc nâu, trắng trẻo mà người ta thấy đi với anh ở mọi nơi.
– Hermia Redcliffe.
– Đó là vợ anh?
– Ai đã nói với cô về cô ta?
– Poppy, đúng vậy. Hermia cũng giàu chứ, phải không?
– Đủ theo sở thích. Nhưng thật ra…
– Rất tốt! Rất tốt! Tôi không cho rằng anh lấy cô ấy vì tiền. Cái đó không đúng với anh. Nhưng đối với một người có tư tưởng xấu như gã Bradley thì cái đó là rất tốt… Chúng ta hãy xem xét hoàn cảnh. Anh đặt ra vấn đề trọng đại với Hermia khi người vợ không vừa ý của anh xuất hiện, từ chối li hôn và muốn trả thù. Anh được nghe nói về CON NGỰA NHỢT NHẠT. Tôi đoán chắc với anh rằng vì cái mà anh muốn nên anh tới đó, nhưng Thyrza và Bella coi đây là một sự thăm dò. Do đó tại sao Thyrza lại tỏ ra khá hùng biện với anh. Mụ ta khoe khoang ầm ĩ với anh.
– Cái đó là có thể – Tôi công nhận.
– Và việc đến thăm Bradley của anh đã lập tức được xác nhận tất cả Anh đã bị đóng móng sắt rồi, anh bạn!
– Nhưng bọn chúng sẽ làm một cuộc điều tra tỉ mỉ?
– Chắc chắn là như vậy.
– Thật rất tốt nếu tạo ra được một người vợ từ quá khứ hiện về vì họ còn cần những chi tiết, địa chỉ… Nhưng nếu tôi giữ gìn cẩn thận…
– Cái đó sẽ vô ích. Anh cần phải có một người vợ… Anh sẽ có. Anh cần biết rõ: tôi là vợ anh.
* * *
Tôi nhìn cô, ngạc nhiên, mắt tròn xoe. Tôi tự hỏi là tại sao cô không cười vào mũi tôi.
Tôi tỉnh trí lại khi cô tiếp tục nói:
– Quá ngạc nhiên như vậy là vô ích. Đây chỉ là một giả thiết.
Tôi lại biết công dụng cái lưỡi của tôi:
– Nhưng cô không hiểu được cái mà cô nói.
– Ngược lại, rất rõ ràng. Cái mà tôi đề nghị hoàn toàn có thể thực hiện được… Cái đó có lợi ở chỗ tôi không còn ngây thơ gì nữa trong việc đi đến một sự nguy hiểm.
– Cô tự đặt mình trong vòng nguy hiểm ấy.
– Đó là công việc của tôi.
– Không nên chút nào. Hơn nữa cái đó không chống nổi cú đòn của họ trong một phút.
– Ồ! Phải. Tôi đã nghĩ kỹ. Tôi sẽ đến ở trong một căn phòng đầy đủ tiện nghi với một hoặc hai chiếc vali nhãn hiệu nước ngoài. Tôi thuê phòng dưới cái tên là bà Easterbrook… và ai có thể biết tôi không phải là bà ấy?
– Tất cả những người quen biết cô.
– Những người này không bao giờ thấy tôi. Tôi xin nghỉ ốm. Tôi sẽ nhuộm lại tóc… Vợ anh tóc hoe hay tóc nâu?
– Nâu – Tôi trả lời một cách máy móc.
– Tốt, cái đó làm tôi phải nhuộm lại tóc… Trang điểm cẩn thận và các bạn thân của tôi cũng không thể nhận ra được. Vì người ta không biết vợ anh ít nhất là mười lăm năm trở lại đây, không một ai có thể nghĩ rằng người đó lại là tôi. Nếu anh sẵn sàng ký vào những tờ giấy với số tiền kha khá, ai có thể nghi ngờ tôi không phải là đối tượng được quan tâm? Anh không có quan hệ gì với cảnh sát, anh là một khách hàng thực sự. Người ta có thể kiểm tra những giấy tờ về việc kết hôn của anh, tình bạn của anh với Hermia… thế thì tại sao người ta lại nghi ngờ?
– Cô không nên đối mặt với những khó khăn… những rủi ro.
– Rủi ro! Tôi sẽ rất phấn khởi giúp anh lôi từ họng con cá nhà táng Bradley một vài trăm livre.
Tôi nhìn cô. Cô làm tôi hài lòng biết bao… mớ tóc đỏ, những vết nâu, những ý nghĩ mạo hiểm. Nhưng tôi không thể để cô đi đến những rủi ro mà cô sẽ phải đảm đương.
– Tôi không thể chấp nhận được, Ginger. Và nếu có chuyện gì xảy ra?
– Với tôi?
– Phải.
– Cái đó tôi không quan tâm.
– Không, đó là do tôi đã đẩy cô vào chỗ đó.
– Có thể. Nhưng cái đó không quan trọng gì. Bây giờ cả hai chúng ta đã cam kết với nhau và chúng ta phải hành động. Tôi rất nghiêm khắc, Mark. Nếu chúng ta không chấp nhận thì mọi việc chúng ta đã biết đều sẽ rất bỉ ổi. Người ta phải chấm dứt nó! Đó không phải là một việc giết người độc ác do sự thù hằn hay ghen tuông, cũng không phải là do tham tiền mà chấp nhận những rủi ro. Đây là một việc buôn bán có điều kiện không kể gì đến nhân cách của nạn nhân, chắc chắn là như vậy, tất cả những cái này đều chính xác.
– Đúng như vậy – Tôi nói – Chính vì thế mà tôi lo cho cô.
Khuỷu tay đặt trên bàn, Ginger bắt đầu tranh luận. Những chiếc kim đồng hồ treo tường di chuyển một cách chậm chạp.
– Như vậy – Cuối cùng cô ấy kết luận – Tôi đã thấy trước vấn đề và được chuẩn bị – Tôi thấy cái mà người ta tìm cách hại tôi. Và xin anh hãy tin tôi, nếu “mỗi người mang trong bản thân cái ao ước được chết” thì cái đó ở tôi không có! Tôi hoàn toàn khỏe mạnh. Và tôi không thể tưởng tượng nổi, bằng cái ý chí đơn giản của mụ Thyrza hoặc bằng sự nhập đồng của mụ Sybil mà tôi lại bị viêm màng não hay bị sỏi thận được.
– Nhưng chúng ta không biết cái gì có thể xảy đến.
– Vì vậy chúng ta phải khám phá.
– Nhưng cô hãy nghe tôi – Tôi van nài – Chúng ta hãy thay đổi vai trò. Tôi ở lại Luân Đôn, cô là khách hàng. Chúng ta có thể bịa ra một cái gì đó.
Ginger lắc đầu một cách cương quyết.
– Không, Mark – Cô nói – Cái đó không được đâu. Bởi rất nhiều lý do. Điều thứ nhất và rất quan trọng là người ta ở chỗ CON NGỰA NHỢT NHẠT đã biết tôi chưa có chồng. Người ta có thể hỏi Rhoda về cuộc sống của tôi và người ta sẽ không thấy có chuyện gì cả. Anh là người khách hàng lý tưởng, hăng hái, tò mò, không thể tự mình hành động được. Không, không thay đổi gì cả.
– Cái làm tôi không hài lòng là cô sống một mình, ở một nơi không ai biết, dưới một cái tên giả… không có ai canh chừng cho cô. Trước khi lao vào công việc mạo hiểm này, trước khi bắt đầu làm bất cứ cái gì, chúng ta phải tìm đến cảnh sát.
– Tôi đồng ý! Đó là một ý kiến hay. Anh có quen người nào không?
– Có, đó là thanh tra Lejeune.
Comments for chapter "Chương 16"
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận