Tìm chồng đêm nghĩa địa - Chương 2
Khu nghĩa địa ngày nào cũng có người chết, nhiều ngôi mộ chưa kịp xanh cỏ, đã thấy các mộ khác mọc lên. Thậm chí có ngôi không để lại bia đá gì cả…
Nhiều ngôi mộ còn chôn lúc ban đêm, có lẽ chủ nhân của ngôi mộ đó là chết bất đắc kỳ tử, hoặc bị ma rừng bắt, hoặc nhiều lý do, mà chỉ có người chết mới biết được. Mà người chết thì không thể nói…
Một đêm, trời mưa tầm tã. Miền núi, mưa rất dai và lâu. Bà Tám chợt thức chồng dậy, ông Túc ngạc nhiên:
– Có việc gì thế em, sao em không ngủ?
Bà Tám run run:
– Anh à, em nghe có tiếng khóc rên rỉ ở đâu trong khu nghĩa địa.
Ông Túc cười:
– Ôi dào, tưởng chuyện gì, chuyện ma quỉ ở nghĩa địa là thường, nghĩa địa nào mà chả có ma? Mà anh có nghe thấy gì đâu?
Bà Tám im lặng, rồi bấu chặt tay chồng:
– Đó anh có nghe thấy không, tiếng khóc nức nở, y như người khóc, chứ không phải hồn ma.
Ông Túc lắng nghe, rồi gật đầu:
– Ừ đúng là có tiếng khóc, hình như ở phía mấy ngôi mộ vô danh dưới chân núi. Anh nghĩ đó là tiếng ma khóc hờn mà thôi.
Bà Tám thẩn thờ:
– Nhỡ khi có người nào đó cơ nhỡ, họ đến khu nghĩa địa thì sao? Như mười năm trước, anh đã gặp em. Nếu không có anh, có lẽ em đã chết rồi, đâu còn là vợ của anh nữa. Em linh cảm thấy có điều gì đó…
Ông Túc chép miệng:
– Để anh ra thử xem sao? Nhỡ không phải người thì sao nhỉ?
Bà Tám lắc đầu:
– Em tin là ai đó, đang tìm cái gì đó. Hay để em đi cùng anh?
Ông Túc gạt đi:
– Thôi, em cứ ở nhà, anh mặc áo mưa ra cũng được!
Nói rồi, ông mặc chiếc áo mưa vào, tay cầm cái đèn pin đi về tiếng khóc.
Càng đi, tiếng khóc càng rõ mồn một. Tiếng khóc của một người đàn bà. Ông thấy một bóng trắng ngồi trên mộ mới đắp. Mưa rơi ướt đẫm cả tấm thân. Ông Túc bùi ngùi:
– Cô ơi, sao đêm hôm lại ra khu nghĩa địa khóc vậy? Trời mưa ướt hết rồi! Mau vào nhà, kẻo cảm lạnh.
Người đàn bà áo trắng quay lại, đôi mắt loé sáng. Ông Túc rùng mình. Mặt bà ta – hay nói đúng hơn một cô gái – trắng toát, toàn thân toả ra mùi lạnh băng đá. Ông Túc vã cả mồ hôi. Cả đời ông ở khu nghĩa địa, mà chưa thấy cảnh ghê sợ đó bao giờ.
Cô gái này là ma hay người? Ông lắp bắp:
– Cô là ai? Tại sao lại khóc ở đây như vậy?
Cô gái nức nở:
– Tôi là Huyền Thu, ở bên kia núi Đắc! Tôi đi tìm chồng.
Ông Túc rú lên:
– Cô nói cái gì? Cô đi tìm chồng? Tìm chồng sao lại tới khu nghĩa địa này? Nghĩa địa là để cho người chết.
Cô gái lắc đầu:
– Không, chồng tôi không chết. Anh ấy vẫn còn sống. Anh Khải Rực ơi, có phải vậy không anh? Em tin anh vẫn ở cạnh em đây…
Ông Tú rùng mình:
– Cô ơi làm gì có người sống ở đây. Tại khu nghĩa địa này chỉ có tôi và vợ tôi mà thôi… Cô nên đi về đi, kẻo trời đang mưa rất to, cô sẽ cảm lạnh đó.
Cô gái khóc, rồi đập đập chân xuống ngôi mộ, và bất chợt rú lên, biến mất.
Ông Túc nhìn thấy ánh lân tinh lấp lánh ở gần đó, ông soi đèn pin, và thấy một con chó đen ngòm đang dáo dác nhìn. Ông rợn gáy, lẩm bẩm:
– Linh cẩu! Chó ăn linh hồn. Lạ thật, linh cẩu chỉ xuất hiện khi có cọp, nay nó xuất hiện một mình là sao? Tại sao Huyền Thu thấy linh cẩu lại sợ quá vậy? Hay cô ta cũng là một hồn ma?
Ông im lặng dõi theo, sau khi đã tắt đèn pin. Ông thấy con linh cẩu đến chỗ ngôi mộ mới chôn, dùng chân cào cào. Chân nó rất khoẻ, phút chốc đã lôi ra một bộ hài cốt hay nói đúng hơn là xác của một người mới chết… Ông Túc cầm cây gậy xông đến, đập một nhát vào lưng linh cẩu. Linh cẩu hoảng sợ, rú lên một tiếng ghê rợn, rồi biến mất vào đêm tối. Ông Túc đến bên xác chết, và thấy đó là thân thể của một người đàn ông bị dập nát, đầu óc bị vỡ toác, xác chết chôn vội vàng, không có quan tài gì cả. Ông thấy tội nghiệp, không kịp nghĩ gì cả, lấp đất chôn lại như cũ, và lẩm bẩm:
– Thật là bí ẩn, khi không có một xác chết không quan tài, ai đã chôn người đàn ông đó? Rồi lại có tiếng đàn bà than khóc rầu rĩ trong mưa. Và linh cẩu xuất hiện. Chuyện xưa nay chưa từng có ở khu nghĩa địa này. Ta thật không hiểu nổi.
Dù biết khu nghĩa địa là luôn bí ẩn, đầy ma quái, bản thân chôn cất cả trăm người ở đây, đã quen với mùi tử khí, ấy vậy mà đêm nay, trời mưa gió tầm tã, ông Túc vẫn rợn gáy khi thấy cảnh vừa rồi. Ông đứng đợi một lúc, không thấy gì nữa, mới loạng choạng bước về nhà.
Bà Tảm vẫn còn thức đợi. Bà tò mò:
– Anh Túc, tiếng khóc vừa rồi là của ai thế?
Ông Túc thẩn thờ:
– Một người đàn bà, em ạ. Cô ta khóc trên ngôi mộ mới chôn…
Bà Tám buồn rầu:
– Em biết ngay mà. Em đã nghe rõ tiếng khóc ấy. Thế sao bà ta lại khóc đau đớn thế nhỉ?
Ông Tức chậm rãi:
– Cô ta khóc tìm chồng. Nhìn cô ta thật kỳ dị, khác hẳn với người thường.
Bà Tám sửng sốt:
– Sao lạ vậy? Bà ta khác người thường ư? Mà sao bà ta lại tìm chồng trong khu nghĩa địa này?
Ông Túc xa xăm:
– Anh cũng không hiểu nổi nữa. Chỉ biết cô ta tên là Huyền Thu, theo lời cô ta nói, anh chưa kịp hỏi tiếp, thì thấy con linh cẩu xuất hiện, cô ta sợ quá biến mất.
Bà Tám rợn tóc gáy:
– Linh cẩu à? Đã mười năm nay, em sống khu nghĩa địa này đâu có thấy linh cẩu xuất hiện? Nó là loại thú gì vậy anh?
Ông Túc giải thích:
– Đó là loại chó ăn xác chết. Nó đào bới ngôi mộ mới chôn, lòi ra một cái xác người đàn ông… Anh dùng gậy đập trúng lưng nó. Nó sợ quá, biến mất.
Bà Tám hỏi:
– Thế còn người đàn bà thì sao?
Ông Túc nói:
– Cô ta biến mất khi thấy linh cẩu, anh đợi mãi không thấy gì lạ, nên quay về.
Bà Tám băn khoăn:
– Lạ nhỉ, tự nhiên có xác chết vô danh, tiếng đàn bà khóc, linh cẩu xuất hiện… Chuyện xưa nay chưa từng có ở khu nghĩa địa này, em thật không hiểu nổi?
Ông Túc gật đầu:
– Chính anh cũng đang tự hỏi điêu ấy đấy! Mà trời thật lạ, cứ mưa suốt đêm. Thôi, có gì sáng mai, ta ra khu mộ mới xem sao.
Đêm đó, hai vợ chồng thức suốt mà không nghe tiếng động gì lạ nữa…
Tags: doc truyen, nghĩa địa, tim chong, Truyen Ma