Thiên Linh Cái - Chương 8: Quê mùa theo khói bụi trôi đi…
Yêu, với Tho, đơn giản lắm. Chỉ là một chiều quảy giỏ về sau buổi bán buôn của mình, chấp chới lòng bởi cái nhìn của một người đàn ông mà Tho biết rõ ràng đó là ai, đã nhìn thấy họ từ ngày mình còn bé xíu. Không cần người đàn ông ấy phải tiến đến. Không cần họ phải nói với Tho rằng họ yêu Tho. Không cần hứa hẹn sẽ cho Tho được những gì dẫu đó chỉ là những thứ mà con nhà giàu không buồn nghĩ đến… Chỉ cần, họ cứ đứng đó, nhìn Tho, cười rồi đến một ngày Tho không ra chợ, họ ngồi suốt đêm thao thức lo âu, nắn nót vài dòng bằng vốn từ toàn sai chính tả, ghi: “Tho có sao không? Tui lo quá…” rồi giấm giúi biểu thằng nhỏ nào đó trong xóm ù chạy đưa Tho.
Yêu, với Khoa là cái định nghĩa xa vời về một mớ cảm giác hỗn độn không thể sắp xếp lại cho ngay ngắn. Cũng đã có lần, Khoa tin rằng mình đang yêu. Để rồi, sau lần ấy, Khoa nhận ra, đàn bà, họ dễ dàng quên đi những lời hứa hẹn yêu thương ngọt ngào giữa họ với người đàn ông mà họ luôn miệng bảo rằng yêu, chỉ vì một chữ tiền… Khoa không đau khổ! Khoa không hụt hẫng! Khoa cũng không cay nghiệt nhìn họ để làm gì… Chỉ là, sau đó, Khoa không kiểu gì để có thể biết mình yêu hay không yêu.
Khoa vuốt nhè nhẹ tấm lưng trần mềm mượt, trắng muốt của Tho, hỏi:
– Em có yêu anh không?
– Nếu em nói có thì sao? Nếu nói không thì sao? – Tho nói, nhẹ đến độ không làm lưng Tho phập phồng lấy tí chút để Khoa có thể cảm nhận được rằng Tho đang nói.
Khoa dừng tay, quay ngửa người, nằm nhìn trần nhà trắng toát thạch cao hình bông hoa xòe lớn:
– Không sao hết! Cái nào cũng không sao hết!
– Nếu vậy, em không trả lời! – Tho nói, cựa mình trở dậy – Em đi tắm…
– Trưa nay anh có công chuyện, không đi ăn với em được.
– Sao anh không dẫn em đi theo? – Tho thò tay vào tủ, lấy chiếc khăn tắm lớn.
– Chuyện làm ăn…
– Em không xía vô chuyện làm ăn của anh làm gì. Nhưng, em muốn đi theo anh…
Nói rồi, Tho đi thẳng vô phòng tắm, không đợi Khoa trả lời có đưa Tho đi cùng hay không. Khoa nhìn theo Tho, bất giác mỉm cười, gục gặc đầu trên chiếc gối trắng tiệp màu cùng ga và mền, ờ, có lẽ nên dẫn Tho đi, để mọi người biết, tình nhân của Khoa đẹp đến mức nào…
° ° °
Tuần chẳng khó khăn gì để tìm Tho, không phải vì Tuần biết Tho đang ở đâu, Tho đang cùng ai hay Tho đang như thế nào… Chỉ là, giữa Tuần và Tho luôn tồn tại một lực hấp dẫn đặc biệt, khi người này cần, ắt sẽ tìm thấy được người kia. Như cái đêm Tho một mình đau đớn trên chiếc ghe của Hai Tưng – còn là cái lúc chưa ai biết Hai Tưng là thầy lang, cũng chưa ai gọi Hai Tưng một tiếng thầy – Tuần đến, đứng trên bờ, thản nhiên hỏi Hai Tưng, có phải vợ của Tuần ở dưới đó… Và, lần này cũng vậy, khi Tuần cần, ắt, Tuần sẽ tìm thấy Tho!
Tho không hề bối rối, Tho không hề bất ngờ – có lẽ, hơn ai hết, Tho hiểu rõ sợi dây ràng buột giữa mình và Tuần theo cái cách không thể lý giải ấy – Tho nghiễm nhiên bảo Khoa:
– Đợi em, chồng em tìm!
Khoa khựng lại mất một giây, quay nhìn Tho chằm chặp, cố dò xét xem Tho sẽ ở lại cùng mình hay Tho sẽ băng sang đường, về cùng người đàn ông nghèo nàn, bẩn thỉu kia? Tho mỉm cười, nhẹ như gió mùa thu quê Tho, bảo:
– Em sẽ vô liền mà, anh vô trước đi kẻo khách khứa đợi!
Khoa gật, bước vào trong. Lòng Khoa không thấy ghen! Có lẽ, Khoa không có quyền ghen với người danh chính ngôn thuận là chồng Tho, nhưng, hình như, Khoa thấy sợ!
Tuần nhìn thấy rõ ràng cái khoát tay vừa rời ra giữa bàn tay Tho và cánh tay Khoa, ở bên kia đường, trước cửa nhà hàng sang trọng ấy. Nhưng, Tuần cũng không ghen! Có lẽ, Tuần không dám ghen với người có thể cho Tho những thứ mà Tho xứng đáng nhận được từ rất lâu trước đó!
Tho đứng đối diện Tuần, nhìn thẳng vào cặp mắt đang cụp xuống chân của mình, nói rõ ràng từng từ một:
– Về đi! Em muốn kiếm tiền! Em muốn kiếm thiệt nhiều tiền! Em muốn coi thử khi em có nhiều tiền và đẹp đẽ như người ta, em sẽ nhận được gì!
Tuần không khôn, nhưng cũng không dốt. Tuần hiểu rõ ràng Tho đang nói gì. Tuần cũng hiểu rõ ràng rằng, chỉ một khoảng thời gian rất ngắn, Tho đã học được cách ăn nói của con gái nhà giàu với những từ ngữ tuy đơn giản nhưng quá nhiều hàm ý và rất rạch ròi – cái rạch ròi kiêu hãnh chứ không thẳng tuột như dân quê.
– Anh không có nhiều tiền… – Tuần muốn bắt đầu câu chuyện với Tho ngay ở đây, vì Tuần biết, nếu không phải ngay lúc này, e rằng không thể có lúc khác.
– Em biết là anh không có nhiều tiền!
– Nhưng…
– Nhưng em không hề biết rằng, anh là kiểu đàn ông vì tiền mà có thể làm những chuyện trái đạo đức! Hình như, xưa nay, cái đó luôn là kiểu chửi bới dành cho đàn bà tụi em.
– Tho à, không phải đâu, em! Không phải vì tiền mà!
– Nếu không phải vì tiền, thì không còn lý do nào để người khác có thể chấp nhận hành động của anh…
– Anh không về! Anh sẽ không về nếu em không về chung với anh!
– Nếu vậy, anh cứ ở lại!
– Tho!…
Tho bước đi vài bước, quay đầu nhìn lại. Tuần ngỡ ngàng trước Tho, trước cái đẹp mà chưa từng bao giờ Tuần nhìn thấy. Trước đây, Tho đẹp nhất nhì làng thật, nhưng không phải là cái đẹp này. Chỉ chừng đó thời gian, sao Tho có thể khác đi nhiều quá? Sao Tho có thể lột xác để trở thành đứa con gái thành thị đẹp cái đẹp khiến người ta không chỉ ngơ ngẩn mà nhất thiết phải say mê từ cái nhìn đầu tiên. Tho liếm khẽ đôi môi đỏ son đắt tiền, từ tốn:
– Nhưng, anh phải biết, anh có ở lại, cũng không có nghĩa em sẽ ở cùng anh…
° ° °
Khoa hớn hở ra mặt khi thấy Tho bình thản trở vào. Khoa đứng nhanh dậy, chìa tay về phía Tho. Tho khẽ mỉm cười, không phải với Khoa mà là với những vị khách đang ngồi trước mặt Khoa, tròn mấy cặp mắt ngây ngất dán thẳng vào Tho, vào cặp giò dài thượt, trắng muốt, thẳng tưng khoe kiêu hãnh dưới chiếc váy ngắn của Tho.
° ° °
Tuần không về thật! Tuần ở lại thật! Và, Tuần cứ lặng lẽ nhìn Tho ngang qua mình, đi ra xa khỏi đời mình, khỏi cuộc hôn nhân rạn nứt bởi một lần lầm lỗi của Tuần. Không còn cái khoát tay của Tho trên cánh tay Khoa nữa. Tuần thấy yên tâm phần nào! Tuần thấy hy vọng phần nào!…
Khoa để ý thấy Tuần, không hiểu sao người đàn ông đó có thể xuất hiện bất kỳ nơi nào Khoa và Tho đến. Không thấy Tho tỏ ra bất kỳ thái độ nào trước sự xuất hiện của Tuần, Khoa thấy yên tâm phần nào! Khoa thấy hy vọng phần nào!…
° ° °
Tho ngồi cạnh chiếc giỏ xách của mình, ngẩng mặt nhìn ra cửa, kiểu đang ngóng Khoa. Khoa hớn hở bước vào, trên tay là chiếc vòng cổ đắt tiền – thứ Khoa nghĩ, Tho sẽ làm đẹp nó chứ không phải nó làm đẹp thêm cho Tho.
– Em đi! – Tho lạnh lùng.
Khoa khựng lại, chưng hửng, bàn tay vẫn còn mân mê chiếc hộp bọc vải nhung đỏ.
– Em đi đâu?
Tho không trả lời, đứng dậy, xách giỏ xách đi thẳng ra cửa. Khoa chặn lại, giọng ngất ngứ, kiểu như nói trong không gian thiếu không khí để thở:
– Em đi à? Bỏ anh để về lại với thằng chồng nghèo nàn, rách rưới của em à?
Tho nhìn Khoa, không cười, không cảm xúc. Khoa nắm chặt cánh tay Tho, lay:
– Trả lời anh đi!
Tho lại nhìn Khoa, nhìn thẳng. Khoa bất lực trước cái nhìn như thôi miên ấy của Tho, bàn tay nới lỏng ra khỏi cánh tay Tho. Tho đi mất…
Khoa lao nhanh ra cửa sổ, quật nhanh tấm màng mỏng đang phất phơ bay, hét lớn:
– Tho! Đừng đi! Anh yêu em!…
Tiếng Khoa lạc giữa dòng xe cộ ồn ào lại qua. Tiếng Khoa lạc hẳn giữa rừng người xa lạ nối nhau đổ về những hướng chung – riêng vô định. Tiếng Khoa lạc sang tận bên kia đường, nơi Tuần đang di di chân đứng đợi… Và, tiếng Khoa lạc hẳn sau cái sập cánh cửa chiếc xe con đắt tiền bóng loáng đợi sẵn trước cổng khách sạn. Tho đi, theo bóng xe ấy, theo người đàn ông chỉ duy nhất một lần gặp Tho do chính Khoa giới thiệu… Bên kia đường, Tuần cũng như Khoa, nhìn theo bóng ngồi chỉ lộ mái tóc dài bóng mượt vẫn giữ màu đen muôn thuở của Tho trên chiếc xe ấy. Tuần bật cười mà nước mắt chảy vòng quanh…