Thằng Bạn Tôi - Chương 4
Phần 4: Tôi đã sai?
Cảm giác lạnh ngắt của 2 bàn chân làm tôi bừng tỉnh giữa nửa đêm. Trời vẫn tối đen như mực, giờ này tất cả mọi người đang chìm trong giấc ngủ say. Đâu đó quanh đây có tiếng gầm gừ của mấy con mèo hoang hay đi lại trên mái nhà hàng xóm, thỉnh thoảng chúng lại kêu “Méooo” ré lên rợn người. Tôi thấy mình tỉnh không ngủ được tiếp, đang định mò xuống bếp uống ngụm nước thì vừa nhổm dậy tôi giật bắn mình, tim đập thình thịch: ở ngay phía chân giường có một bóng người đứng lù lù, mắt nhìn tôi chằm chằm, ghê nhất là cái đầu như nghẹo sang một bên, máu trên đầu lăn từng dòng dài trên má, chảy xuống nền đất tong tỏng. Sau một thoáng giật mình, nhìn kỹ lại thì đó chính là thằng Long, tôi ấp úng hỏi:
– Long à, có … có phải mày đấy không?
Nó nhìn tôi trân trân, đôi mắt trắng rã không chớp, cái đầu vẫn nghẹo sang 1 bên, máu vẫn chảy. Tiếng gió lùa vào cửa sổ rít lên từng hồi, con chó nhà hàng xóm bỗng tru lên một tiếng dài ai oán, ghê sợ vô cùng. Cố lấy lại bình tĩnh, tôi hỏi tiếp:
– Long … mày có biết là … lão Hải … kẻ giết mày đã chết rồi không?
Nói đến đây tôi thấy nó lắc đầu chầm chậm, ánh mắt nhìn tôi rất buồn, miệng cố lắp bắp nói gì đó nhưng không thành tiếng, tôi không nghe thấy và chẳng hiểu gì hết.
– Mày nói gì cơ? Tao … không hiểu?
Nó vẫn lắc đầu, ấn tượng nhất là đôi mắt đượm buồn của nó. Tôi đang không hiểu ý của Long muốn nói với tôi thì nó chầm chậm quay người đi ra phía cửa sổ rồi tan biến bay đi như một làn khói. Tôi vùng dậy lao ra phía cửa sổ thét lớn:
– LONG ƠI, LONG, LONG….
Tôi thấy người mình như bị ai lắc lắc, mở mắt ra thì thấy 2 bố mẹ đang lay dậy, người tôi lúc này mồ hôi vã ra như tắm. Thì ra chỉ là một giấc mơ, tôi đã hét lớn làm bố mẹ tỉnh giấc. Tôi vội giải thích chỉ là cơn ác mộng và bảo bố mẹ về phòng ngủ tiếp. Tuy là một giấc mơ nhưng sao những hình ảnh đó hiện ra rất thật, và có vẻ Long đang muốn nói với tôi một điều gì đó. Một điều gì đó mà tôi vẫn không thể hiểu.
Hôm sau lớp tôi có buổi học thêm đến chiều muộn. Vì cơn ác mộng đêm hôm trước mà đầu tôi nặng trịch, cảm giác buồn ngủ và mệt mỏi, cộng thêm cứ chìm đắm suy nghĩ vẩn vơ về việc Long hiện về gặp mình khiến tôi không thể tập trung vào bài giảng, để rồi khi bị cô giáo chủ nhiệm gọi lên trả lời câu hỏi, tôi thậm chí không biết cô vừa hỏi gì và ngay lập tức bị cô phạt cuối giờ ở lại lớp quét dọn vệ sinh.
6h30 chiều, khi cả lớp đã về hết, tôi vừa xuống phòng lao công vác xô chậu, chổi và giẻ lau nhà lên, bắt đầu thực hiện hình phạt lau quét lớp. Vừa làm tôi vừa suy nghĩ, việc gặp Long đêm qua vẫn luôn ám ảnh trong tâm trí tôi. Nếu lão Hải là thủ phạm giết Long thì lão đã bị chết, mạng đền mạng, chả phải đã hợp lý lắm rồi ư, cớ sao Long vẫn hiện về và muốn nói với tôi một điều gì đó, tại sao ánh mắt của nó lại buồn và không ngừng lắc đầu như vậy. Nếu vậy… nếu vậy … chỉ còn một cách giải thích duy nhất đó là … TÔI ĐÃ SAI, ÔNG HẢI KHÔNG PHẢI LÀ THỦ PHẠM!!!!! ….
“Luệt quệt, luệt quệt” – âm thanh của tiếng chân ai đó đi dép vọng lại từ phía hành lang cắt đứt dòng suy luận của tôi. Bước chân chầm chậm, mỗi lúc một gần hơn. Bỗng một cơn gió thổi mạnh làm 8 cánh cửa sổ lớp học va đập vào tường rầm rầm. Tôi thấy hơi gai gai người, giờ này đã là muộn lắm rồi, tất cả các lớp học kể cả lớp học thêm đã về hết, không thể còn ai đi lại ngoài hành lang lúc này được nữa. Tiếng dép mỗi lúc một gần… tôi nghĩ kỹ lại rồi tự làm vững lòng mình bằng cách giải thích có thể bác bảo vệ đi tuần. Tôi đi ra hành lang, ngó sang 2 bên thì lạ quá, không một bóng người, cả khu nhà vắng tanh, đâu đó quanh đây chỉ còn tiếng lá cây xào xạc cộng thêm tiếng ve kêu râm ran sân trường. Nhìn một lúc tôi lại vào lau nhà, cố làm khẩn trương để còn về vì bụng tôi lúc này đã réo sùng sục. “Luệt quệt, luệt quệt” , tiếng dép lại kêu lên, lần này thì gần lắm, thực sự thì tôi đã bắt đầu thấy ớn lạnh. Quay người lao ngay ra cửa, ngó sang hai bên thì lại y hệt lúc nãy, không một bóng người. Quyết định không lau dọn gì nữa, tôi tắt đèn và đi xuống phòng lao công cất dụng cụ, mà nói đúng hơn là tôi chạy chứ không phải đi. Cất xong, đi ra sân trường, tôi ngó lên tầng 2 của lớp tôi thì … thật kinh hãi khi phát hiện ra đèn lớp vẫn bật sáng choang, mà rõ ràng vừa rồi tôi chắc chắn đã tắt trước khi rời khỏi phòng, … nhưng điều ghê sợ hơn cả là tôi thấy có một bóng người đang đứng ở cửa sổ nhìn tôi chằm chằm, vẫn cái bóng đấy, cái bóng của thằng Long. Tôi mặt cắt không còn hột máu chạy thẳng vào phòng bác bảo vệ. Thấy tôi hớt hải, mặt tái mét, bác hỏi:
– Có việc gì thế cháu? Sao chạy như bị ma đuổi thế?
Thì đúng là ma đuổi còn gì, tôi vừa thở gấp vừa hỏi bác:
– Vừa … vừa rồi … có phải bác đi tuần ở hành lang tầng 2 khu nhà C không???
– Không, bác ngồi đây nghe radio từ nãy đến giờ, đang có dân ca quan họ đài FM, đúng tiết mục bác thích.
– Bác … bác đi theo cháu … cháu chỉ cho bác xem cái này.
Nói rồi tôi kéo bác chạy ra giữa sân trước khu nhà C … Ô lạ chưa, tôi với bác nhìn lên thì thấy đèn lớp tôi đã tắt và cái bóng đã không còn ở ô cửa sổ nữa. Hơi tẽn tò với bác bảo vệ, nhưng đúng là thật khó giải thích, chả nhẽ nói cháu vừa nhìn thấy ma, chắc chắn bác sẽ cười và bảo tôi đừng có xem phim ma nhiều nữa. Vừa quay ra nhìn bác thì … tóc gáy tôi dựng lên, bác bảo vệ lúc này đây đứng im như tượng, mắt nhìn chăm chăm về phía lớp tôi, một đôi mắt vô hồn. Tôi đánh bạo gọi bác:
– Bác Nam ơi, bác …
Tôi đang nói chưa hết câu thì bác chầm chậm quay đầu lại, đôi mắt trắng rã trợn lên nhìn tôi, cái đầu lại lắc lắc giống như thằng Long trong cơn ác mộng đêm qua. Chân tay bủn rủn, chỉ muốn ngã quị xuống nhưng tôi thu hết can đảm ba chân bốn cẳng chạy ra cổng lấy xe đạp rồi phóng thẳng về nhà, lúc ra khỏi cổng không quên ngó lại xem có bị bác đuổi theo không, nhưng bác vẫn đứng đó, cái đầu lắc lắc nhìn tôi.
Tags: thang ban toi