Tấm Vải Đỏ - Chương 11: Gọi hồn
Tần Cẩm dựa vào một góc nhà, nhìn người ta đi qua đi lại. Kha Lươngđứng bên cạnh cô không nói năng gì. Điều đó cũng đủ để kết luận anh talà kẻ lừa đảo. Tuy vậy cô vẫn ôm hy vọng hão huyền hỏi anh ta:
– Bây giờ mình phải làm gì đây?
Kha Lương nhắm mắt, trầm tư hồi lâu rồi trả lời:
– Bây giờ chỉ còn chiêu cuối cùng.
– Người thì đã chết rồi, còn cách nào nữa đây?
– Em thử gọi hồn đi, bởi nếu đã có ma thì bà lão kia chết đi thì cũng biến thành ma; tại sao mình không gọi hồn bà ta lên hỏi thì sẽ xongthôi.
Trong giây lát, Tần Cẩm bừng tỉnh. Nếu như quan hệ giữa họ từ trướcđến giờ vẫn tốt đẹp thì có lẽ cô đã vui vẻ ôm chầm lấy anh ta mà thơm.Rốt cuộc vẫn còn một chút hy vọng, người tuy đã chết nhưng manh mốikhông phải đã hết. Điều cấp thiết bây giờ là phải gọi được hồn của bàlão ấy lên, nhưng gọi hồn thế nào đây?
– Làm thế nào ấy à? Thì cứ làm này làm nọ một tý là xong thôi mà.
Nhìn nét mặt của Kha Lương, cô biết ngay anh ta cũng chẳng biết gọihồn. Cô không tranh cãi với anh, chỉ suy nghĩ tìm cách giải quyết.
Ngày nay, con người hiện đại nếu gặp phải vấn đề gì chưa hiểu hoặccần tìm cách giải quyết thì sẽ tìm đến một công cụ rất hữu hiệu là mạnginternet.
Cô lấy máy tính xách tay của anh ra, lên mạng không dây tìm vào địachỉ các diễn đàn về chủ đề tâm linh. Tin tức trên mạng chỉ nói chungchung, cũng không thể tin hoàn toàn được. Họ nhanh chóng tổng hợp lạimọi thông tin.
Đầu tiên phải gọi hồn vào thời điểm mười hai giờ đêm (dường như ma rất thích mười hai giờ?).
Bước tiếp theo: Phải chuẩn bị một chiếc gương(đến ma mà còn thích làm dáng đến vậy!).
Bước sau nữa: Phải thành tâm.
Phương pháp gọi hồn thì chỉ có ba bước này, nhưng còn cần một bàntrang điểm nữa. Việc cuối cùng phải làm là chờ đến mười hai giờ thôi.
– Kha Lương à, anh về trước đi!
– Sao thế? – Kha Lương thắc mắc hỏi lại.
– Việc này rất nguy hiểm, hơn nữa anh là người ngoài chưa nhìn thấytấm vải ấy, do vậy anh sẽ không gặp nguy hiểm gì. Từ lâu em đã nhận raanh không biết bắt ma, đừng nên chỉ vì kiếm được một chút tiền mà bỏmạng như vậy không đáng đâu, em nói thật đấy.
Cô đã quyết định làm việc này một mình, nếu vì lý do nào đó mà haingười vẫn hợp tác với nhau thì số người chết vì con con ma nữ này sẽtăng lên mất. Tuy rằng Kha Lương đáng ghét nhưng cũng chưa đến mức phảichết.
Nét mặt Kha Lương buồn buồn vì Tần Cẩm đã không tin tưởng anh. Côcười buồn rồi bảo anh ta nhìn vào con mắt màu hồng phấn của Hắc Bảo.
Nhìn vào đó, anh ta không chỉ thấy bóng của ông Hồ cắt may mà cònthấy bóng của một bà lão đứng bên trái ông ta. Cô đã sớm phát hiện ratrên nét mặt bà lão không có vẻ gì đe dọa nên Hắc Bảo mới không tháochạy.
Kha Lương sợ xanh mặt, mắt trợn ngược, lưỡi cứng lại, mồ hôi chảyròng ròng, toàn thân tê liệt. Nếu lúc đó là buổi tối và không có ngườiqua lại, có lẽ anh ta đã bất tỉnh nhân sự rồi.
Đưa tiền cho anh chàng Kha Lương đáng thương bị ma dọa đến đờ đẫnkia, cô ôm Hắc Bảo rồi đi vào phòng thờ. Cô phải đợi ở đây tới mười haigiờ.
Trong phòng thờ tối om. Bên ngoài vọng vào tiếng kinh siêu độ chongười quá cố. Nhưng những tiếng lầm rầm đó cũng không thể xua tan bầukhông khí ngột ngạt của căn phòng.
Tìm tòi hồi lâu, cô đã thấy bàn trang điểm trong gian nhà nhỏ trongcùng. Tiếng gió thổi vào cửa sổ làm rách giấy bảo dán ở đó tạo nên tiếng sột soạt rất đáng sợ. Cô hít một hơi dài để lấy lại bình tĩnh nhưng cứtê đi từng hồi, đầu óc vẫn rất căng thẳng. Một sự sợ hãi bao trùm, dường như nó muốn khuyên cô hãy bỏ ý đồ gọi hồn hoang đường này đi. Nhưng nếu lần này không làm rõ chân tướng sự việc thì tai học không chỉ giáng vào đầu cô trong nay mai, mà còn Anh Kỳ điên dại và Thi Thi đang mất tíchkia nữa.
Lòng đã quyết, có sợ thì cũng sợ rồi, cô lấy hết dũng khí xông vàocăn phòng nhỏ đó. Sinh thời bà lão bị mù, do vậy trong phòng không bàybiện nhiều đồ đạc. Chính vì nguyên nhân này nên rất dễ dàng tìm ra cáibàn trang điểm đó.
Bụi bặm đã phủ lên chiếc gương trước bàn trang điểm một lớp dày. Côngồi xuống chiếc ghế con mà trước đây khi còn sống bà lão thường ngồi.Cô nhìn Hắc Bảo đang nằm trong lòng; cô không dám nhìn vào gương, bởi sợ rằng bà lão đang ở trong đó nhìn cô.
Cô nhìn vào chiếc lược mà Anh Kỳ đã từng cầm, trên đó còn vương mấysợi tóc bạc. Chiếc lược đó không có gì khác biệt song nó lại rất tinhxảo. Cô cầm chiếc lược lên ngắm, Hắc Bảo lim dim ngủ trong lòng cô. Đêmđã về khuya, hồi ức thuở nhỏ lại hiện về.
Lúc nhỏ, cô ở với bà ngoại do bố bị tai nạn ô tô, mẹ lại bỏ rơi cô để đi Anh. Bà ngoại yêu quý giờ đã rời xa. Tự nhiên cô nghĩ, nếu bây giờmình chết đi, chắc sẽ chẳng có ai thương xót.
Cô nhớ đến vẻ mặt tươi cười của Lục Tử Minh, nụ cười tự tin của anh làm lòng cô ấm áp hẳn lên.
Cô lại nhớ tới Kha Lương, không biết giờ này anh ta đã trả tiền chobọn áo đen chưa? Nếu chưa trả, anh ta sẽ liên tục bị bọn chúng truy đuổi thì nguy. Hy vọng anh ta không trở thành một người xấu; thực ra bảnchất anh ta cũng tốt đấy chứ.
Thời gian cứ chầm chậm trôi qua, Tần Cẩm ngồi bất động tại chỗ, tay nắm chặt chiếc lược.
Kim giờ của chiếc đồng hồ dạ quang sắp chỉ đến con số 12. Cô lấy nếnthơm đã chuẩn bị từ trước ra rồi đốt trước cửa phòng; trên mạng nói đólà mùi hương gọi hồn – làm như vậy cô mới có thể gọi được hồn bà lão từchỗ anh con trai bị điên của bà. Tiếp theo, cô đốt hai cây nến con trước bàn trang điểm. Mới làm đến đây, tim cô đập thình thịch; vừa quay người nhìn vào gương, cô vừa tưởng tượng cảnh bà lão đòi lược.
Vào lúc đếm ngược thời gian, cô cắn chặt môi, xõa tóc soi gương, chải đầu. Ánh nến phập phù làm bóng cô lúc mờ lúc tỏ. Hắc Bảo nằm trong lòng cô bắt đầu nhấp nhổm không yên.
Tóc cô rất mượt. Cô nhìn thấy khuôn mặt thất sắc của mình trong gương. Động tác lóng ngóng, cô chờ đợi bà lão xuất hiện.
Căn phòng nhỏ cách biệt với thế giới bên ngoài, sự tối tăm của nó càng đáng sợ.
Có tiếng chân chập chạp lê bước ở đầu hành lang, giống như tiếng bước chân đi sền sệt của người ốm đang đến gần.
Tim đập thình thịch, tay run bắn, cô quên cả việc gọi hồn. Một thứmùi như tiền giấy đã đốt thoảng qua mũi cô. Hắc Bảo bỗng nhảy phắt lênbàn trang điểm, mắt nhìn chằm chặp vào cánh cửa. Trong con mắt màu hồngphấn của nó, cô nhìn thấy một bóng người đang chầm chậm đi vào.
Đúng là bà lão trong di ảnh đặt ở linh đường, Tần Cẩm đã gọi được bàđến, cô sợ hết hồn. Bà cụ ở trong gương, đầu đội khăn trắng giống nhưkhi còn sống vẫn cúi thấp, không nhìn thấy mắt đâu. Khuôn mặt già nuađang nhai một cái gì đó, quai hàm cứ giật giật.
Bà lão giơ bàn tay khô như củi ra, nói vọng lại từ phía sau:
– Trả lại cho ta!
Tuy sợ hết hồn, song cô vẫn nắm chặt chiếc lược, dùng nốt chút lý trí còn sót lại, cô hỏi bà lão:
– Tấm vải đỏ là thế nào? Tôi cần phải làm gì bây giờ?
Bà lão trong gương đứng sau cô, không để ý đến những gì cô nói, bà tiến thêm một bước, nhắc lại:
– Trả lại cho ta!
Khoảng cách giữa bà và cô rất gần, đủ để cô nhìn thấy bà rõ hơn quamặt gương mờ ảo. Bà đang cầm trong tay loại nến Nguyên Bảo màu đỏ; thứbà đang nhai cũng chính là loại nến đó.
Cô càng sợ hơn. Bà già giơ tay ra từ phía sau vai cô để giật lại chiếc lược.
Chính trong lúc này, cô thấy gương mặt bà già hốt hoảng giống nhưđang nhìn thấy cái gì đó rất đáng sợ vậy. Bà thét lên một tiếng “CaBăng” rồi biến mất.
Tần Cẩm đứng dậy, cô muốn tìm lại linh hồn của bà lão. Nhưng phía sau cô không có ai nữa. Cô thắc mắc không biết cái gì đã khiến linh hồn bàlão sợ đến thế? Chẳng lẽ là Hắc Bảo ư?
Cô lại ngồi xuống, tiếp tục chải đầu để gọi hồn bà lão. Đúng lúc này, cô lại phát hiện một chuyện còn đáng sợ hơn cả việc nhìn thấy hồn bàlão.
Ở trong gương lúc này không phải là bóng của cô.
Mọi vật trong gương vẫn y nguyên, chỉ có khuôn mặt của cô là thay đổi.
Trong gương là một cô gái, nhưng không phải là cô. Tần Cẩm sờ vàokhuôn mặt mình, cô gái trong gương cũng làm như vậy. Cô gái đó khoảngchừng mười sáu, mười bảy tuổi, khuôn mặt thanh tú, lông mày lá liễu, đôi mắt bồ câu, nói tóm lại cô ta rất xinh đẹp.
Tần Cẩm đứng bật dậy, cô tưởng mình hoa mắt. Cô bước lại gần chiếcgương thì phát hiện cô gái tươi tắn kia không phải là mình. Đột nhiên,cô gái trong gương không cười nữa, cô ta lấy chiếc lược khoét mắt mìnhra. Tần Cẩm hét to rồi lùi lại phía sau. Lúc này cô gái đó đã khoétxong, máu tươi trào ra.
Tần Cẩm nhìn thấy mặt gương đang phẳng bỗng chốc rung lên rồi rạn nứt, từ chỗ kẽ nứt chảy ra một thứ chất lỏng đỏ tươi như máu.
Mùi máu tươi quen thuộc lại ngập tràn căn phòng.
Vết nứt trong gương càng ngày càng to. Hắc Bảo đang nằm trên bàntrang điểm nhảy vào lòng cô, nó cố gào to lên như nhắc cô mau chạy đi.
Vừa định chạy thì cô cảm thấy chân mình như bị cái gì đó trói chặtlại, cô đổ nhào xuống đất. Nhận thấy không đủ thời gian đứng dậy, côgắng gượng lùi ra ngoài cửa. Cô vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc gương. Bỗng vết nứt trong gương rơi ra hai con mắt, ngay cạnh tay cô, trong ánh nến hai con ngươi cứ nhìn cô chòng chọc.
Hắc Bảo điên cuồng nhảy tới nơi con mắt rơi xuống, nó cố gắng khôngcho Tần Cẩm tiếp tục nhìn vào con mắt đó. Một cánh tay thò ra từ tronggương. Hình như có người đang giấu mình trong đó. Hiện giờ người đó đang muốn phá gương để ra ngoài.
Lại một cánh tay nữa xuất hiện, hình như con ma đó đang cố hết sức để bò ra ngoài, cái đầu của nó đã chui ra ngoài rồi.
Không biết tại sao lúc đó Tần Cẩm lại có được một sức mạnh bí ẩn, côđứng dậy ôm lấy Hắc Bảo rồi chạy bán sống bán chết về phía cuối hànhlang.
Phía trước cô lại có một bóng người, càng lúc càng gần, gần đến mức cô đã nhận ra bóng người ấy là ai.
Lam Kỳ, đúng Lam Kỳ, nhưng là hồn ma của Lam Kỳ. Cô ta đứng ở đó, đang mỉm cười với Tần Cẩm.
Tần Cẩm hét to lên một tiếng rồi quay đầu lại chạy thục mạng. Hànhlang bỗng chốc sâu hun hút, dường như cô đã quên đi con ma nữ đang cốgắng phá gương để ra ngoài lúc nãy. Cô chỉ biết Lam Kỳ đang đứng đónlỏng cô ở phía sau.
Cô chạy hụt hơi, tiếng kêu của Hắc Bảo càng lúc càng thê lương. Trong đầu cô chỉ tồn tại duy nhất một ý nghĩ: “Trốn thoát”; cô không thểchết, hơn nữa lại không thể chết ở đây được.
Mở bừa một cánh cửa, cô nhìn thấy máu chảy ra từ chiếc bàn trang điểm, chiếc đầu đó đã chui ra được quá nửa.
Cô chạy đi xem các căn phòng khác, mọi thứ diễn ra hệt như vậy. Côđành phải chạy về phía trước; không kịp rồi, phía trước lại có một bóngngười.
Lần này cô đã nản thật sự. Nơi này giống như một mê cung, còn côgiống như một con muỗi rơi vào mạng nhện, cho dù có cố gắng vẫy vùng thế nào cũng vô ích.
Cái bóng trước mặt lao về phía cô nhanh khủng khiếp. Cô đứng trântrân tại chỗ, tay vẫn ôm chặt Hắc Bảo, chẳng mấy chốc, cái bóng đã ômgọn cô vào lòng.
Cô nghe thấy tim của người đó đập mạnh, cảm thấy một cơ thể nóng ấm. Đầu óc cô trở nên trống rỗng rồi ngất lịm đi.