Tâm linh - dòng họ nhà em - Chap 12
Chap 5: Cái thây nằm dưới móng trường
Để hạn chế chuyện các bác chê em chém quá, ảo quá, từ giờ những chuyện có liên quan đến dòng họ em sẽ tạm thời bị dừng lại, để em có thời gian về hỏi kỹ lại hơn chi tiết rồi viết lại sau. Hiện giờ ở đây em sẽ bắt đầu kể những chuyện bản thân em được chứng kiến từ nhỏ đến lớn. Vì là người thật việc thật nên chắc sẽ không bị các bác chê là chém. Cụ thể là tất cả những chuyện trong này em là người chứng kiến từ đầu đến cuối nhé các bác.
Chuyện là vào năm em học lớp 3, vì thường ngày lễ hay nghỉ hè ba mẹ em khá là bận rộn nên em được đưa về nhà bà nội, là một xã vùng sâu ở huyện Long Hồ. Cô ruột em là hiệu trưởng một trường tiểu học của xã nên em thường theo cô xuống trường chui vào thư viện đọc sách,
Ngày bé khu trường làng là một điều gì đó rất bí hiểm với em, nhất là khu nhà vệ sinh ở phía sau trường. Khu nhà vệ sinh cách khu trường chính khoảng 200m về phía khu ruộng phía sau trường. Muốn đi từ trường ra nhà vệ sinh phải đi qua một bụi chuối và một bụi tre rậm rạp, con đường vòng phía sau trường lúc nào cũng âm âm u u nên em rất sợ mỗi lần muốn đi vệ sinh. Có lần gấp quá mà không kịp chạy về nhà nội ( nhà bà nội em cách khu trường khoảng 500m ), em đánh liều chạy ra khu vệ sinh phía sau trường, lúc đó là khoảng gần 5h chiều, cô em vẫn họp với các cô chú trong trường chưa xong.
Lúc đó em vội vàng ba chân bốn cẳng chạy ra nhà vệ sinh nên không biết có ai đi theo không nhưng lúc đi thì chẳng thấy ai, lúc về lại thấy có một bạn học sinh trạc tuổi mình mặc áo trắng váy xanh đứng quay mặt vào gốc chuối, em cũng không thấy gì kì lạ nghĩ là bạn đang tìm gì đó nên chạy tới lay lay bạn nhắc bạn vào nhà, ở chỗ này nhiều ma lắm. Vậy mà khi vừa đụng tay vào bạn đó, em rụt tay lại ngay vì người bạn toát đầy mồ hôi, lạnh ngắt.
Đến khi bạn quay mặt ra thì em mém xỉu tại chỗ, mặt bạn xanh mét, miệng ngậm đầy đất sét, mắt dại hẳn đi và cứ nhìn đâu đó vào bụi tre phía sau lưng em. Mất hồn mất vía em ba chân bốn cẳng chạy vào khóc om sòm lên kêu cô em chạy ra xem bạn như thế nào. Khi cô em chạy ra thì có một nhóm các bạn khác cũng líu ríu chạy theo và khóc như mưa. Đến khi cô em và các thầy mang bạn đó vào tới bên trong trường thì các bạn kia cũng bu lại lay gọi nhưng bạn ấy không trả lời mà chỉ nằm thiêm thiếp mặt xanh như tàu lá.
Khi các bạn kia kể lại cô em mới biết là buổi trưa các bạn trốn ngủ trưa ra ngoài vườn chuối phía sau chơi nhà chòi. Bỗng nhiên đang chơi thì bạn này nhìn ra phía sau bảo là có mấy bạn nữa muốn vô chơi chung mà không dám. Bạn này mới chạy ra bảo là để dắt bạn mới vào chơi, sau khi chạy ra khuất sau đám chuối thì không thấy đâu nữa. Các bạn khác đợi mãi mà không thấy quay lại mới nghĩ là bạn này đi về trước rồi nên kéo nhau trở lại trong trường rồi cũng quên luôn bạn kia vì học khác lớp. Trùng hợp là cô giáo của lớp đó buổi chiều đi họp công đoàn đột xuất nên lớp được tự quản, mà các bác cũng biết lứa tuổi cỡ lớp 2, lớp 3 mà tự quản là chạy ra chạy vào ầm ầm nên chẳng ai để ý coi có bạn nào vắng mặt trong lớp hay không.
Khi mang được bạn gái ngoài vườn chuối vào trong phòng học, cô em mới gọi các cô giáo khác mang dầu đến đánh gió cho bạn, đồng thời cũng bắt em ở nguyên tại chỗ không được tự ý đi về nhà nội mà phải đợi cô dẫn về. Đánh gió cũng tầm hơn 1 tiếng sau nhưng chẳng thấy bạn tỉnh lại, vẫn cứ thiêm thiếp như cũ.
Các cô giáo bèn nhờ một thầy trong trường chạy về cho gia đình bạn biết và nhờ bà năm ( em dâu của ông nội em), nhà ở sát trường cầm nhang đi với các cô ra khu bụi chuối phía sau cầu khấn vong tha cho bạn này vì bạn còn quá nhỏ. Lúc đó em không được đi mà phải ngồi lại trong phòng học với bạn gái đó, có một cô giáo ở lại với hai đứa tụi em nhưng cô đứng ngoài cửa lớp đợi ba mẹ của bạn gái đó.
Em vẫn nhớ như in cái hình ảnh đáng sợ lúc bạn gái đó bỗng nhiên đang nằm bật ngồi thẳng dậy đối diện với em và nhe hàm răng trắng ởn ra cười với em ( lúc mang vào tới phòng học thì các cô giáo đã cạy miệng bạn để moi đất ra ). Em giật mình ngã nhào ra khỏi cái ghế đẩu (( kiểu như ghế chỉ có 4 chân, không có lưng tựa nhé các bác). Đang lồm cồm ngồi dậy thì thấy cái bạn đó vật ngã ra nằm xuống, ngoài cửa sổ hướng ra khu bụi chuối có mấy đốm lửa lập lòe của cây đuốc và mấy đốm nhang cháy leo lét. Lúc đó tự nhiên ngay phía cửa sổ em đang nhìn ra, có một đứa con nít tầm bằng tuổi em, mặt trắng mét, mấy ngón tay đen thùi bám vào cửa sổ nhìn em chằm chằm.
Tới đó thì em nằm chèm bẹp tại chỗ luôn. Tới khi cô em ra thắp nhang xong vào đến nơi thì thấy em nằm dưới nền đất, bạn gái kia đang ngồi trên giường cười ngơ ngẩn. Sau đó người nhà bạn gái đó tới, cô em và các cô giáo khác đưa bạn xuống xuồng để gia đình chở về nhà. Còn phần em thì được cô cõng về nhà. Đến tận bây giờ em vẫn không quên được cảm giác lạnh lẽo đông cứng người khi nhìn thẳng vào cái bộ mặt trắng mét ngoài cửa sổ.
Sau khi chuyện đó xảy ra ít lâu, đến ngày nhà giáo việt nam, thường ngày đó ba mẹ em rất bận rộn khách khứa bạn bè, năm đó lại trùng ngày thứ 6 em được ba mẹ chở về quê nội. Ngày hôm đó trường của cô em cũng có tiệc mừng 20/11 cho các thầy cô, cô em dắt em xuống cho ăn ké rồi ở lại thư viện đọc sách. Chiều hôm đó các bạn học buổi chiều vẫn đi học bình thường. Trường ở quê nên tường tranh vách đất, nền đất bình thường thôi.
Ngày hôm đó, có một bạn học sinh trong lớp đang học thì mót tè, nhưng sợ hãi chuyện cái nhà vệ sinh nên không dám xin ra vườn mà chạy ngay vào góc lớp để tè ( trước khi vào học ). Cô giáo trong lớp không hay biết chuyện đó, cô vẫn lên lớp dạy bình thường. Đang dạy tự nhiên cô thấy sống lưng ớn lạnh, mồ hôi toát ra, khi nhìn xuống phía dưới lớp thì thấy có một người lạ mặt đang nhìn cô giận dữ. Cô lắc lắc đầu thì người đó biến mất. Cô nghĩ mình bị trúng gió nên ngồi xuống ghế và gục mặt xuống bàn. Lúc này cô lơ mơ thấy có một người mặc bộ quần áo bà ba đen, quấn khăn rằn, đầu bị bổ ra làm hai, chỉ còn một nửa đầu và mặt đang nhìn chằm chằm vào cô. Người đó gằn giọng
“Tại sao cô dám cho học trò đi vệ sinh lên chỗ tôi đang nằm?”
Cô giáo đâu hay biết chuyện học trò đi tè trong góc lớp nên cô trả lời
“Tôi đâu biết chuyện gì xảy ra”
Đột nhiên người đó tiến sát lại chỗ cô, bộ mặt gớm ghiếc áp sát vào cô, hàm răng chỉ còn một nữa ghé sát vào mũi cô, ông ta gầm lên
“Cô phải trả giá cho những gì cô làm”.
Đột nhiên cô giáo đang gục trong lớp ngẩng đầu dậy rồi bắt đầu giãy dụa vặn vẹo như một con rắn, học trò trong lớp thấy sợ tháo chạy hết ra ngoài khóc la ầm ĩ. Cô em và một số cô giáo khác chạy sang thì thấy cô giáo đang nằm gục trên bụt giảng nên vội khiêng cô về phòng hội đồng. Chắc các bác cũng biết phòng hội đồng của trường tiểu học thường là phòng nghỉ giáo viên, và xui hơn, thư viện cũng nằm trong phòng hội đồng luôn.
Em nấp phía sau cái tủ sách và nhìn thấy hết tất cả. Các cô giáo trong trường cũng bắt đầu cởi áo cô ra để đánh gió, đột nhiên cô giáo vùng dậy thì thào “Em mệt trong người quá các chị ơi, em lạnh quá, em đói quá…”. Rồi đột nhiên cô vùng dậy, chạy thẳng xuống bến sông và nhảy xuống rồi bắt đầu bơi qua bơi lại giữa hai bờ sông, rồi nằm thẳng người duỗi ra thẳng đuột nhưng không chìm.
Đến lúc này mọi người bắt đầu hãi rồi, một vài thầy giáo trong trường nhanh chóng lội xuống nước để kéo cô lên nhưng không thể nào kéo lên. Cả 4,5 người đàn ông trai tráng khỏe mạnh nhưng không làm lại một cô gái yếu ớt. Lúc này bà năm ( em dâu của ông nội ), nhà ở sát bên trường biết có chuyện chẳng lành nên nhanh chóng mang một bó hương ra bờ sông khấn vái cầu xin vong tha cho cô giáo. Đến lúc này thì vong mới chịu lên bờ. Lúc đó em rón rén chạy tới nấp sau cô em và theo dõi vụ việc.
Bình thường cô giáo đó là một người rất kín đáo, tự nhiên hôm đó cô ngồi vắt chéo chân lên, đòi hút thuốc lá. Có người ở đó đưa thuốc lá và hột quẹt cho cô, cô không chịu mà đòi đưa diêm, thế là bà năm cũng lục được trong tủ hộp diêm và đưa cho cô. Sau khi châm điếu thuốc xong cô phì phèo hút và nhả khói thành vòng tròn. Lúc đó đột nhiên vong nhìn thẳng vào em và hỏi
“Mày là cái đứa bữa đó thấy con nhỏ ngoài bụi chuối chứ gì. Phúc tổ nhà mày phù hộ nếu không bữa đó đứa đứng ngoài gốc chuối bị bắt mất hồn là mày rồi. Con nhỏ kia, nhà mày có âm đức rất dày nếu không căn như mày đã bị ma nhập lâu rồi”.
Lúc đó em sợ xanh mặt, ôm chặt chân cô em đứng chết dí một chỗ không dám mở mắt ra nhìn. Vong lại trừng mắt nhìn em
“Mày sợ gì?Lúc nào chẳng có người đi theo mày mà mày sợ. Tao thấy sau lưng mày có thằng con trai nào đi theo đó.” ( vụ này mai mốt em sẽ kể trong chap sau )
Đến lúc đó em sợ quá khóc thét lên, cô em ôm chặt em trong tay để dỗ. Rất đông người bu ở đó xem náo nhiệt. Bà năm em đứng ra hỏi vong
“ Dạ con xin hỏi cụ, cụ là ai? Sao lại nhập vào cô giáo này? Cổ có làm gì nên tội đâu?”
Vong trả lời “Do con này không biết dạy học trò, dám để học trò đái lên chỗ tôi nằm nên tôi nhập vào nó để trừng phạt cho nó biết”.
Bà năm lại tiếp tục nhỏ nhẹ
“Xin cụ cho biết làm sao để cụ tha cho cô giáo?”
Lúc đó vong chỉ gườm gườm mắt không trả lời. Mọi người nhanh chóng làm một mâm lễ cúng nhưng vong không đụng vào, không đòi thứ gì cả. Giữa lúc mọi người đang bấn loạn thì có một ông thầy tụng đi ngang ( không phải thầy chùa nhé các thím, dạng cũng cạo đầu quy y nhưng là đệ tử tục gia ). Lúc này thầy mới gọi cô em là hiệu trưởng của trường tới hỏi tại sao lại xảy ra chuyện, cô em thuật lại cho thầy biết.
Thầy bèn chắp tay đảnh lể rồi bắt đầu lôi tràng hạt ra tụng kinh. Lúc này thì vong không còn gườm gườm nữa mà chạy vào trong phòng học để trốn. Thầy tiếp tục đi theo tụng, tụng được chừng nửa tuần kinh thì vong chắp tay quỳ xuống xin tha. Thầy bèn hỏi vong vì sao lại nhập vào người tác quái, vong mới bảo rằng ngày xưa bị giết trong chiến tranh, xác vùi xuống đất lạnh. Đến mãi sau này người đời sau xây nên trường học mà không hốt sạch cốt, không biết vì sao còn sót lại cốt của bác này nằm sâu dưới nền phòng học. Bình thường bác cũng hay ngồi trong lớp nghe cô giáo giảng bài như các bạn học sinh, xem các bạn học sinh đọc bài ê a cho qua ngày. Nhưng hôm đó có một bạn học sinh tè ngay trên chỗ bác nằm, bác giận quá nên định lên ám cô này để cho cổ sợ, đồng thời cũng đánh động mọi người là bác đang nằm dưới này để dời lớp học đi chỗ khác, vì học trò hay chui vào góc lớp lén lút đi tiểu, bác rất khó chịu.
Thầy tụng lại hỏi vong có đồng ý theo về chùa để được nghe tụng kinh siêu độ mỗi ngày hay không? Vong trả lời là không muốn đi do quyến luyến chỗ nằm đã lâu. Thầy tiếp tục yên lặng và tụng kinh, vong giãy dụa một lát rồi dập đầu lạy xin tha, đồng ý theo thầy về chùa.
Sau khi vong xuất ra thì cô giáo đó bỗng nhiên té xỉu rồi nằm im một đống. Sau gần nửa buổi cô giáo mới tỉnh và kể lại mọi chuyện từ khi cô gục xuống ở lớp học. Còn phần em từ hôm đó tối nào ngủ mơ cũng thấy cái vong đứa con nít ở gốc bụi chuối hôm nào.
Bữa nay em đấu thầu xong đuối quá, kể bi nhiêu đây hầu các bác thôi, sớm mai em sẽ kể tiếp về cái vong đi theo em và những chuyện liên quan đến bản thân em từ nhỏ đến lớn.