Tâm linh - dòng họ nhà em - Chap 10
Chap 5: Đứa trẻ sinh non
Trong thời gian 2 tuần ở chùa, cậu liên tục đi theo sư thầy hỏi về ngải, về chuyện của gia đình Phun Sam. Sư thầy chỉ lắc đầu thở dài bảo rằng
“Chuyện này nói ra dài lắm, khi nào có thời gian ta sẽ kể con nghe”
Cậu Bình cũng đành thôi, cứ mỗi chiều cậu lại ra ngồi ở cổng chùa chờ Pu Ria tới, thường cách hai ba ngày cô bé lại đến nói chuyện với sư cụ. Cô bé cho biết bố con Phun Sam vẫn còn ở nhà chú chưa về, cô bé hiện giờ ở nhà với mẹ sáu. Thỉnh thoảng sư cụ cũng đưa cho cô bé một số bùa chú và những túi đồ màu đen bảo cô bé mang về nhà. Cậu Bình tìm cách nghe ngóng nhưng Pu Ria chỉ lắc đầu không nói.
Còn khoảng năm ngày nữa thì cậu Bình khởi hành về Phnom Pênh, hôm đó trời mưa âm u, đường trơn trợt. Đúng hẹn vào buổi chiều, bé Pu Ria dẫn theo người mẹ thứ sáu đang sắp sinh về phía chùa, vừa nhìn thấy cậu Bình, người phụ nữ đó quỳ sụp xuống lạy cậu liên tục, van xin cậu hãy cứu lấy đứa con trong bụng cô ta. Cậu Bình nhíu mày suy nghĩ thì lúc đó, bé Pu Ria đứng bên cạnh lên tiếng:
– Anh đi theo em vào phòng sư cụ đi.
Cậu Bình gật đầu, đỡ mẹ thứ sáu của bé Pu Ria đứng dậy rồi cả ba người cùng tiến vào phòng sư cụ. Sư cụ đã ngồi sẵn trên cái sập kê ở cạnh cửa sổ, trên sập là rất nhiều vỏ cau khô, những sợi dây bùa nhiều màu và cái hũ để xác của em Pu Ria.
Sư cụ bảo mọi người ngồi xuống rồi bắt đầu lẩm nhẩm tụng kinh. Xong một hồi kinh, sư phụ mới bảo mẹ sáu của Pu Ria kể lại chuyện cho cậu Bình nghe. Cô cất tiếng kể, một thứ giọng Campuchia lơ lớ.
Năm đó khi cô vừa tám tuổi, hai chị em cô vốn là con của một địa chủ ở khu An Giang, Tri Tôn nhưng do làm ăn thất bại, bố mẹ cô thua buồn rồi sinh bệnh mà chết. Chỉ còn lại hai chị em nương tựa nhau mà sống. Nhưng một thời gian sau, hai chị em bị người chú họ bắt bán sang Campuchia làm người ở. Lưu lạc cũng vài năm thì gặp được bố Phun Sam mua chị cô về làm vợ, lúc đấy lão vừa chết người vợ thứ ba. Tuy về làm vợ bố Phun Sam, hai chị em không sợ đói ăn hay không có chỗ ở nữa, nhưng cảnh nhà lúc nào cũng âm u, đêm đêm trong phòng bố Phun Sam vọng ra những tiếng rì rầm trò chuyện, tiếng con nít khóc lóc phá phách làm hai chị em cô rất sợ.
Tuy mang tiếng là vợ, nhưng chưa bao giờ chị cô ở chung phòng với bố Phun Sam, hai người cứ lặng lẽ làm việc trong nhà. Đột nhiên một thời gian sau bố Phun Sam gọi chị cô vào phòng mỗi tối. Được một thời gian thì chị cô mang thai nhưng đến gần thời gian sinh nở thì chị cô bỗng nhiên thay đổi, hay lén lút khóc. Cô gặng hỏi nhưng chị gái không trả lời, chỉ bảo rằng phải cố tránh xa bố Phun Sam ra, nếu được thì hãy làm người hầu thôi, đừng làm vợ ông ta. Chín tháng sau, sắp tới ngày sinh thì bố Phun Sam phải đi thu thuế ở xa và dặn hai người phải ở nhà không được đi đâu. Bố Phun Sam vừa đi buổi sáng thì buổi chiều ở nhà chị cô trở dạ sinh ra bé Pu Ria, nhưng vì mất máu quá nhiều nên chị cô cũng qua đời.
Từ đó đến nay đã chín năm cô luôn ở cạnh thay chị mình chăm sóc Pu Ria, vừa đầu năm ngoái, sau khi người vợ thứ năm chết trong lúc sinh, đứa bé cũng chết luôn, bố Pu Ria đòi cưới cô về làm vợ sáu. Cô nhớ lời chi gái dặn lúa xưa một mực từ chối nhưng ông ta không cho phép, ông ta bảo nếu cô dám từ chối thì sẽ giết luôn Pu Ria và cô, lo sợ nên cô đành nhắm mắt đưa chân.
Cũng như đã từng xảy ra với chị gái, cưới cô về làm vợ nhưng chưa bao giờ bố Phun Sam chạm vào người cô. Khoảng hai tháng sau khi cưới, bố Phun Sam bảo cô vào phòng ngủ cùng. Vốn rất sợ hãi nhưng sợ sẽ bị giết nên cô đành nghe theo nhưng trước khi vào phòng, cô lén giấu theo một cây kéo. Đêm đó, cô đang nằm một mình trong phòng tối, không có đèn đuốc thì đột nhiên có một người bò lên giường và bắt đầu sờ soạng cô. Cô chống cự quyết liệt, rút kéo ra đâm người đó một nhát vào cánh tay. Sau đó cô bị tát mấy cái thật mạnh và ngất xỉu. Đến khi tỉnh dậy thì phát hiện ra hai tay hai chân đang bị trói vào thanh giường, người không một mảnh vải che thân. Mỗi ngày sẽ có một người hầu bưng thức ăn vào cho cô, đỡ cô dậy ăn rồi trói cô lại. Đêm xuống người đàn ông đó sẽ trở lại và hành hạ cô đến gần sáng mới bỏ đi.
Có một hôm cô kín đáo dò hỏi, thì người làm bảo rằng ông chủ không hề bị vết thương nào trên người cả, từ ngày cô bị nhốt vào trong này thì nhà chỉ có em của ông chủ là chú của Phun Sam đến chơi thôi, không có sự gì lạ.
Cứ ban đêm, cô phải thức chịu đựng sự hành hạ còn ban ngày, cô mê man ngủ thiếp đi. Những lúc tỉnh táo, cô xâu chuỗi lại mọi việc và nghĩ rằng, người hôm đó mình đâm phải, chắc chắn không phải là bố Pu Ria mà là một ai khác.
Cô bị giam như vậy suốt ba tháng, có một ngày người hầu mang đồ ăn vào nhưng cô vừa ngửi thấy mùi đồ ăn thì ói ra hết, bố Phun Sam lặng lẽ vào ngồi bắt mạch và sau đó ông ta cho người thả cô ra ngoài. Từ sau hôm đó, cô rất ngoan ngoãn nghe lời, không dám đi đâu ra khỏi nhà. Mỗi ngày phải làm năm mâm cơm, canh, bánh kẹo để lên năm trang thờ giữa nhà cho ông ta không được quên.
Nghe tới đây thì sư cụ ngắt lời:
– Ta nghĩ nghe vậy thì cậu BÌnh cũng hiểu sơ lược rồi phải không? năm đứa trẻ, kể cả Pu Ria nữa đều không phải là con của bố Phun Sam, ông ta là một thầy luyện ngải, luyện linh nhi, tuyệt đối không được gần nữ sắc nếu không con ngải sẽ vật chết. Nhưng thôi, bỏ qua chuyện này, thời gian đã sắp hết, chúng ta phải nhanh chóng lên thôi.
Sư cụ đưa một gói kim cho bé Pu Ria, căn dặn bé phải mang về, lén lút may thêm một cây kim nhỏ vào trong vạt áo của bố Phun Sam. Sư cụ cũng lấy chỉ đỏ bện thêm một cái vòng nữa, nhúng vào thứ nước trong bình đựng xác của em Pu Ria và đưa cho vợ sáu của bố Phun Sam đeo. Sư cụ căn dặn:
– Không ai được gỡ bỏ vòng đeo tay này ra, của Bình và Pu Ria đã có rồi thì không được tháo ra hay làm đứt. Dây đeo đã được nhúng trong dung dịch mỡ của linh nhi bị hong khô chảy ra. Mang thứ này bên người thì linh nhi trong nhà sẽ bị đánh lừa.
Việc thứ hai cần kíp phải làm lúc này là cậu Bình phải phụ giúp sư cụ lên rừng chặt nhiều cây thuốc về, phơi khô và giã nhỏ bỏ vào trong túi vải. Bé Pu Ria mang mẹ sáu về nhà còn cậu Bình và sư cụ nhanh chóng lên đường.
Sang ngày hôm sau, giữa trưa bé Pu Ria chạy tới bảo rằng bố Phun Sam đã về tới nhà. Sư cụ gật đầu dặn dò con bé phải cẩn thận rồi nhanh chóng trở về nhà. Sư cụ hối thúc cậu Bình làm càng nhiều túi vải càng tốt vì đã đến lúc phải dùng.
Đêm hôm đó, cậu BÌnh và sư cụ đeo vòng nhúng mỡ linh nhi trên tay, nhanh chóng đi về hướng nhà của Phun Sam, cậu Bình và sư cụ nấp sau một tảng đá to cạnh dòng suối, gần vị trí năm ngôi mộ.
Đến nửa đêm, một bóng người từ nhà sàn bước ra, tay cầm một cái bình gốm và mang theo một con gà sống. Ông ta lại tiếp tục nghi thức ngậm nước phun vào những cái cây kì dị trong vườn nhưng rất kì lạ là ông ta phun nước tới đâu, những cái cây không vươn lên đón chào mà cứ rũ xuống và khô héo hết. Vừa giận vừa vội, ông ta cầm cả con gà vặn cổ cho máu tóe ra rồi hút máu phun lên cây ngải trong vườn nhưng vẫn vô hiệu, đột nhiên lúc này, ngải vươn lên, siết chặt lấy cổ ông ta. Rất nhanh chóng, hai tay ông ta bắt quyết, miệng lảm nhảm ê a một hồi thì có hai đứa bé không biết ở đâu xuất hiện, một đứa nắm lấy đầu cây ngải đang quăng quật tứ tung như đầu con rắn, đứa kia thì cắn chặt vào gốc ngải để cố định nó cho bố Phun Sam thoát ra ngoài. Ông ta phun ra một búm máu, vội vã nhanh chóng bước ngược trở vào nhà.
Sư cụ và cậu Bình lấy những túi thuốc đã làm sẵn ra, rắc vào đám ngải phía sau nhà, những cây ngải rũ đâu khô héo đột nhiên cháy vàng như cỏ phơi nắng lâu ngày. Từ vườn cây ngải bỗng phát ra tiếng khóc lanh lảnh. Cậu Bình và sư cụ nhanh chóng chạy ngược lại chỗ nấp, trong nhà tiếng con nít bắt đầu vang lên lanh chang. Cậu Bình và sư cụ bò ngược ra phía dòng suối, bơi qua suối rồi cắt rừng về chùa ngay trong đêm.
Sáng hôm sau, sư cụ hối thúc cậu Bình nhanh chóng về Phnom Pênh, chuyện ở đây để sư cụ giải quyết. Cậu bảo để cậu ở lại chờ Pu Ria đến báo bình an nhưng sư cụ quyết không đồng ý vì thế cậu đành vâng lời về Phnom Pênh.
Sau khi rời khỏi chùa để trở về Phnom Pênh, cậu Bình cứ cảm thấy bức rức không yên vì người bạn thân Phun Sam của cậu và cô bé Pu Ria, sợ hãi thì ít mà lo cho cả hai người thì nhiều. Về đến Phnom Pênh, chị gái cậu vội vã ra đón cậu. Anh rể đã được điều động trở lại Pháp vì tình hình bên đó đang căng, khoảng ba bốn tháng nữa anh rể cậu mới trở lại Campuchia. Lúc này chị gái cậu đã mang thai được khoảng sáu tháng.
Về Phnom Pênh khoảng bốn ngày, chiều hôm ngày thứ tư đột nhiên cậu Bình nhận được thư của sư Rat Keo, vị sư già chỉ viết vỏn vẹn có ba chữ “Chết cả rồi”. Cậu Bình lại càng lo lắng hơn, vùng Pray Khen lại là vùng xa, hiếm có đường dây điện thoại hay điện tín. Đúng lúc cậu Bình vừa nhận thư xong, chị gái cậu đến tìm bảo cậu đi cùng đến bệnh viên để kiểm tra sức khỏe. Sau khi chị gái vào phòng bác sĩ, cậu Bình một mình ngồi ở hành lang bệnh viên. Đây là bệnh viện của quân đội, chỉ dành cho gia đình các sĩ quan Pháp, người bình thường không được vào nên bệnh viện khá vắng, thỉnh thoảng có vài bóng áo trắng của y bác sĩ lướt qua. Đột nhiên cậu Bình nhìn thấy một dáng người rất quen thuộc đứng cuối hành lang nhìn chằm chằm thẳng vào cậu, người này khoác áo blouse trắng như bác sĩ, hai tay đút vào túi. Cậu Bình định thần nhìn kỹ lại thì không thấy ngươi đó đâu, cậu nhanh chóng đuổi theo đến cuối hàng lang. Hành lang dài gấp khúc khiến cậu Bình khó lòng mà đuổi kịp, chỉ kịp nhìn theo dấu áo trắng phớt ngang những ngã rẽ.
Đuổi đến tận cùng hành lang là một cánh cửa sắt bị khóa kỹ, bên cạnh đó là một căn phòng, cậu Bình đẩy cửa bước vào thì thấy bên trong căn phòng là hàng loạt những cái giường bằng kim loại sáng bóng, trên đó có rất nhiều thi thể đang nằm, đắp tấm chăn trắng toát. Thì ra cậu Bình khi đuổi theo bóng đen đã vô tình đuổi đến tận nhà xác. Cậu Bình vừa định quay bước trở ra thì đột nhiên thấy chân mình như bị thứ gì đó níu lại. Cậu vừa đưa mắt nhìn xuống thì thấy hai đứa bé trần truồng đang ôm hai bên chân mình, chưa kịp hét lên thì lúc này, một bàn tay lạnh toát chộp lấy tay trái của cậu. Cậu vừa quay lại thì nhìn thấy một gương mặt trắng bệch như xác chết, hai mắt vằn đỏ đang nắm chặt tay cậu. Xác chết nhe răng cười một nụ cười ghê rợn rồi thì thầm
“Mày sẽ phải trả lại những gì mày nợ tao”.
Gương mặt của xác chết dí thẳng vào mặt cậu Bình, mùi hôi thối tự nhiên xộc vào mũi. Gương mặt đó sưng phù lên, máu đen đang chảy ra từ mũi và miệng. Cậu Bình chợt nhớ ra, đây chính là gương mặt của chú Phun Sam, cậu chỉ gặp một lần duy nhất khi người nhà đưa ông ta đến nhà Phun Sam. Cậu Bình vô thức đưa tay phải lên gạt cánh tay của người đó ra nhưng bàn tay vẫn níu chặt tay trái của cậu, những móng tay bấm vào da thịt đau điếng. Từ trong góc phòng, những dòng tóc màu đen nhìn như những con rắn đang uốn éo không biết từ đâu chui ra đang bò thẳng về phía cậu Bình. Rất nhiều tóc bắt đầu bò lên chân cậu, quấn thật chặt vào chân rồi từ từ bò lên, chui vào mắt vào mũi vào tai. Cậu Bình há miệng la thật to nhưng không một tiếng kêu nào thoát ra được vì tóc bịt kín hết cả miệng.
Đột nhiên có ai đó vỗ rất mạnh vào đầu cậu Bình, cậu mở mắt ra thì phát hiện mình vẫn đang ngồi trên băng ghế ngoài phòng chờ, xung quanh không có ai, cậu đoán do mình ngủ gục nên đập vào băng ghế.Cánh tay trái đột nhiên ngứa rần rần lên. Cậu nhìn xuống tay thì thấy sợi dây bé Pu Ria đeo cho cậu ngày nào đột nhiên đã không còn là một sợi dây bình thường nữa, nó như được bện lại bằng tóc và những sợi thịt màu đỏ của người vậy. Từ sợi dây tỏa ra một mùi hôi thối tởm lợm. Cậu Bình cau mày, giật phắt sợi dây ra nhưng có vẻ như nó đã dính chặt vào tay cậu lúc nào không hay. Cậu đứng lên định bước ra chỗ y tá ngoài kia mượn một cây kéo để cắt sợi dây ra. Ai ngờ khi cậu đứng lên, vừa quay lưng ra phía cuối hành lang thì giật mình bật dậy. Bóng trắng cậu thấy trong giấc mơ lúc nãy đang đứng cuối hành lang nhìn chằm chằm vào cậu. Chỉ khác là hiện giờ nó vẫn trông giống người bình thường, không giống như cái xác chết lúc nãy cậu thấy trong giấc mơ, ….
Cậu Bình đứng phắt dậy nhìn chằm chằm vào cái người mặc áo blouse trắng phía cuối hành lang. Người đó đột nhiên nở nụ cười quái đản với cậu Bình rồi giơ tay lên chỉ về phía phòng khám nơi chị cậu Bình đang ở trong đó. Bàn tay lở loét lộ cả xương trắng chỉ thẳng về phía cửa phòng khám, môi mấp máy gì đó cậu Bình không nghe được, chỉ đoán là
– Ngươi sẽ phải trả giá…
Cậu Bình vừa định quay lưng đuổi theo thì đột nhiên cửa phòng khám bật mở, chị cậu vừa trong phòng khám đẩy cửa bước ra, theo sau là vị bác sĩ đang cúi đầu đọc bệnh án. Chị cậu lên tiếng gọi
– Bình, chuyện gì đó em?
Cậu Bình vừa định cất tiếng thì vị bác sĩ cũng ngẩn đầu lên và mỉm cười với cậu. Cậu sững người lại lùi về phía sau vài bước. Thì ra đó là khuôn mặt tươi cười của Phun Sam, nụ cười ấy không bình thường mà toát lên vẻ hung ác từ trong ánh mắt. Cậu Bình vội vàng kéo tay chị gái lùi về phía sau, cậu gầm lên:
– Tại sao mày lại tới đây, tao cấm mày làm hại chị tao.
Lúc này chị cậu Bình ngạc nhiên lay vai em
– Chuyện gì vậy em?
Cậu Bình vừa quay lại giải thích rằng vị bác sĩ này là Phun Sam giả dạng, sẽ hại chết chị. Cậu vừa quay lại thì thấy một khuôn mặt xa lạ trong bộ áo bác sĩ đang đứng nhìn cậu khó hiểu. Cậu lúc lắc đầu mấy cái thì vị bác sĩ nọ vẫn là người đó, không phải Phun Sam. Chị Mai lo lắng nhìn cậu em trai, chị sờ trán cậu
– Em bị sao vậy? Có cần khám bệnh không ?
Cậu Bình lắc đầu, dắt tay chị đi về. Khi hai chị em vừa ra đến cổng thì có một sư thầy người Campuchia đi khất thực ngang qua. Người Campuchia vốn rất tôn trọng sư sãi, cậu Bình và chị nhập gia thì tùy tục. Chị cậu lấy ra ít tiền bỏ vào cái bát nhà sư đang cầm trên tay. Sau khi cúi đầu cảm ơn, nhà sư tiếp tục đi nhưng được một đoạn thì quay lại. Nhà sư quay lại, cầm trên tay một cái vòng cà tha đưa cho cậu Bình và chị Mai, nhà sư thì thầm, giọng nghèn nghẹn như người sổ mũi lâu ngày
– Rất cảm ơn sự bố thí của hai vị, ở đây có một dây cà tha chín nấc, hãy giữ như bùa cầu an.Đã lún quá sâu và đi quá xa thì khó mà trở lại yên bình.
Nói xong nhà sư không ngẩng đầu lên mà nhanh chóng đi vào đám đông phía cuối chợ rồi mất dạng. Cả cậu Bình và chị đều cảm thấy mơ hồ khó hiểu vì lời nói của sư thầy, nhưng đã đến giờ chiều phải nhanh chóng về nhà nên cậu Bình và chị lên xe ra về. Dọc đường đi cậu Bình cứ đăm chiêu nhìn vòng cà tha trên tay mà không phát hiện ra có một đôi mắt vẫn sát sao dõi theo chị và cậu từ lúc lên xe cho đến đi xe đi xa khỏi khu chợ. Về đến nhà, chị cậu Bình cho người làm cơm, sau bữa cơm tối cậu Bình cũng lên phòng chuẩn bị đi ngủ. Cậu vừa vào phòng thì đèn vụt tắt, trong phòng là một màn tối om om. Cậu Bình gọi người làm lên châm đèn lại nhưng gọi mãi vẫn không thấy có tiếng thưa gửi gì. Cậu vừa định đi xuống nhà để gọi người làm lên châm đèn thì thấy cửa phòng chị cậu bật mở ra, trong ánh sáng mờ mờ từ cửa sổ hắt vào, cậu thấy có một bóng người đang ngồi trên giường. Cậu tiến sang phòng chị thì thấy chị đang ngồi trên giường, tóc xõa dài ra và quay mặt về phía cửa sổ. Cậu gọi nhưng chị không trả lời mà chỉ ngồi quay ra cửa. Nghĩ rằng chị đang ngồi nghĩ vu vơ vì nhớ anh rể, cậu Bình cũng không định hỏi tiếp mà định đóng cửa quay về phòng. Đột nhiên lúc này chị cậu Bình cất tiếng cười, rất nhẹ nhưng làm sống lưng cậu Bình nổi hết da gà lên. Cậu quay lại thì nhìn thấy chị cậu đang nhìn cậu và cười, tay chị không ngừng vuốt ve phần bụng bầu đã nhô rất cao. Thấy thái độ kì lạ của chị gái, cậu Bình quyết định vào phòng kiểm tra xem coi có chuyện gì. Đi vài bước thì cậu đạp phải một thứ gì đó dưới sàn. Cậu Bình cúi xuống nhìn thì ra là sợi dây cà tha lúc chiều sư thầy cho thì bị vứt ngay dưới sàn.
Cậu Bình tiện tay cầm sợi dây cà tha lên đút vào túi áo và tiến vào phòng. Chị gái cậu vẫn quay mặt ra cửa sổ và vuốt ve phần bụng. Cậu Bình vừa định chạm vào người chị gái thì chị cậu quay phắt lại, gạt tay cậu ra, trong tay chị là một con dao sắc sáng loáng. Cậu Bình giật mình khi thấy con dao bèn lùi lại một bước. Cậu chưa kịp mở miệng ra hỏi thì thấy chị cậu bắt đầu giơ dao lên và bắt đầu tìm cách rạch vào bụng mình, vừa rạch bà vừa lẩm bẩm những chú lên lên xuống xuống rất có nhịp điệu. :
– Kumanthong, chai chạt ru tư rề ….
. Cậu Bình lao lên giằng con dao khỏi tay chị trước khi nó rạch vào phần bụng đang mang thai. Nhưng chị cậu rất nhanh đẩy ngã cậu, giật lại con dao rồi phóng lên bàn viết sát cửa sổ định mở cửa sổ ra nhảy xuống. Một người phụ nữ đang mang thai mà mạnh đến mức cậu Bình không ghì lại nổi, chị cậu vừa cố giãy ra khỏi vòng tay của cậu vừa cố gắng cào cắn cấu xé khắp người cậu Bình.. Cậu vừa cố gắng kềm chị mình lại vừa gào gọi người làm ở dưới nhà lên. nhưng mãi vẫn không có ai trả lời. Đột nhiên lúc này cái vòng bên tay trái do bé Pu Ria đeo lại bắt đầu siết chặt tay trái cậu Bình, cổ tay cậu bị thít chặt và bỏng rát như chạm phải axit. Tay cậu tê rần rần nhưng vẫn kiên quyết không buông chị gái ra.
Đúng lúc này thì do vật lộn mà cái vòng cà tha trong túi áo cậu bị tung ra ngoài, vừa thấy cái vòng cà tha thì chị gái cậu co rúm lại và chạy trốn vào góc phòng. Tay cậu Bình vì bị cái vòng siết nên hằn lên một vòng đỏ ửng, khắp người toàn là vết trầy xước do bị chị cậu cào. Cậu Bình cố gắng nén đau nhanh chóng nhặt cái vòng cà tha lên và tiến về phía góc phòng. Chị cậu bắt đầu co rúm người lại và cất tiếng khóc thất thanh nhưng không ra tiếng người mà giống tiếng mèo kêu hay tiếng trẻ nhỏ khóc. Cậu Bình nhanh chóng quàng cái vòng cà tha vào tay chị cậu rồi cậu ngồi dùng tay phải giữ chặt bàn tay cậu. Chị cậu khóc nấc lên một tiếng rồi mềm rũ người ra ngất xỉu.
Lúc này người làm dưới nhà nghe ồn ào trên lầu bèn mang đèn chạy lên. Cậu Bình sai người làm trong nhà đỡ chị cậu lên giường và đốt sáng tất cả đèn trong phòng. Chị cậu vẫn nằm trên giường thiêm thiếp và tù từ ngủ. Cậu Bình ngồi trên giường canh chừng tới khoảng 2,3 giờ sáng thì thấy chị gái đã ngủ say nên cậu cũng về phòng nằm nghỉ, để lại 2 người hầu coi chừng chị và căn dặn họ nếu có sự lạ gì thì phải nhanh chóng sang báo cho cậu biết.
Cậu vừa về phòng nằm chưa được bao lâu thì đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa dồn dập. Nghĩ là chị gái có chuyện, cậu Bình nhanh chóng trở dậy ra mở cửa nhưng không thấy ai ngoài hành lang cả. Cậu Bình cho là mình nghe nhầm nên lên giường nằm ngủ lại. Cậu vừa lên giường chưa kịp chìm vào giấc ngủ thì đột nhiên cái tủ quần áo ở gần cửa ra vào bắt đầu di chuyển và tiến về phía cậu Bình.
Phía trên cánh cửa tủ là ảnh chụp của cả gia đình cậu Bình, lúc này đột nhiên tấm ảnh bắt đầu rung lắc dữ dội như có động đất. Nhưng cậu Bình nằm trên giường vẫn không cảm giác được rung động của động đất. Đột nhiên lúc này cậu Bình cảm thấy hình như cả cái giường của cậu đang bị dựng đứng lên. Cậu tưởng mình nằm mơ nhưng khi mở mắt ra thì thấy cái giường vốn đặt trên mặt đất giờ đã dựng đứng lên, đối diện với cái gương gắn trên cửa tủ. Hình ảnh trong gương phản chiếu ra một cậu Bình đang nằm trên giường và nhìn chằm chằm vào chính mình.
Lúc này hai bức tranh vốn vẽ phong cảnh treo phía hai bên đầu giường bắt đầu biến đổi. Cậu Bình không thể ngồi dậy cũng không thể ngóc đầu lên chỉ có thể thông qua hình ảnh phản chiếu trong tấm gương để thấy màu sắc trong hai bức tranh bắt đầu mất đi, chỉ còn rất nhiều đường nét lộn xộn xoay vòng.
Sau khoảng một phút như vậy thì trên mặt bức tranh nọ có khuôn mặt của hai ông tướng dữ tợn, mặt đen, răng nanh, đầu đội mũ tháp đặc trưng như vua chúa của Campuchia nhưng mặt mũi dữ dằn như những bức tranh vẽ ác quỷ trong truyền thuyết ở các đền chùa Campuchia. “Cậu Bình” trong gương nhìn chăm chăm vào cậu Bình trên giường, hai mắt long sòng sọc như hai ông tướng phía trên kia.
Cậu Bình cố gắng ngồi dậy nhưng không thể nào ngồi, người cậu như bị đè chặt xuống giường. Cậu toát mồ hôi nhìn sang tay trái thì thấy mớ tóc và dây thịt trong cái vòng tay của bé Pu Ria bắt đầu như những con rắn quấn thật chặt toàn bộ cánh tay trái của cậu và quấn cả vào thanh giường kiến cậu không thể cử động tay trái. Lúc này, đột nhiên cậu Bình nghe tiếng sột soạt trong phòng như hàng trăm hàng ngàn con rắn đang bò tới, cậu vừa liếc mắt nhìn thấy những dòng tóc đang tràn từ mọi ngóc ngách của căn phòng, uốn éo dồn về phía cậu Bình. Cậu cố gắng giãy dụa nhưng trước mắt cậu tối sầm lại….
Khi cậu Bình mở mắt ra, cậu thấy mình đang ngồi trên lưng ngựa giữa một chiến trường ngổn ngang xác người, xác ngựa. Phần lớn quân lính đều mặc một thứ trang phục kì lạ, na ná lai giữa quần ống thụng và váy của người bản xứ, người để trần, mắt trắng dã và không cầm vũ khí. Chỉ có những bàn tay nhợt nhạt quơ quào cào cấu cố gắng lôi những người trên ngựa xuống.
Cậu ngồi giữa trên lưng ngựa, trước và sau mặt cậu là một trong hai ông tướng có vẻ mặt dữ tợn mà cậu đã thấy trước khi ngất đi. Xung quanh cậu là hàng hàng lớp lớp quân lính đang xông tới, kẻ nào cũng hung dữ. Hai ông tướng cầm dao rựa cứ phạt liên tục vào đầu cũng tốp lính. Cứ hết tốp này lại tốp khác xông lên, không biết mệt mỏi. Hai ông tướng và cậu Bình cùng ngồi trên một con ngựa, chạy giữa một rừng những cánh tay trắng nhợt cứ cào cấu khắp người cậu Bình. Hai ông tướng cứ chạy mãi chạy mãi đến đường cùng, sau lưng là vực thẳm và trước mặt là hàng đàn quân lính. Cậu Bình và hai ông tướng phóng thẳng xuống vực sâu…
Cảm giác rơi tự do làm cậu Bình giật thót người và bật dậy, cảm giác đau rát ở tay vẫn không giảm bớt. Cái vòng của Pu Ria càng lúc càng thít chặt vào da thịt cậu. Ngoài vườn nhà có tiếng chó sủa vu vơ.. Đột nhiên ngoài cửa sổ có tiếng lào xạo lạo xạo của cành cây quệt vào cửa kính. Do trăng sáng ở ngoài, cậu Bình nhìn thấy những cành cây in lên cửa sổ có vẻ ma quái và kì dị. Cậu Bình nhíu mày tập trung quan sát ngoài cửa sổ nhưng một lúc sau tất cả im ắng như chưa có gì xảy ra.
Lắc đầu vì không giải thích được những chuyện dạo gần đây. Cậu Bình mở cửa phòng và nhanh chóng tiến sang phía phòng chị cậu để trông chừng chị. Khi cậu mở cửa sổ, cậu thấy lơ lửng ngoài cửa sổ là một bộ mặt xanh lét lờ mờ sáng lên trong đêm, tóc phủ hết một bên mặt chỉ còn thấy một bên mặt còn lại. Phần phía dưới là rất nhiều tóc phủ dài xuống nên cậu Bình không xác định được là nó còn thân người dưới hay không. Chị gái cậu Bình mặt trắng bệch nằm trên giường và rên rỉ thảm thiết trong giấc mơ, một bàn tay quấn đầy tóc của cái bóng ngoài cửa sổ đang vươn dài vào và chuẩn bị chụp vào bụng chị gái cậu. Những người ở cậu cắt cử canh chừng thì đang nằm mê mệt dưới sàn nhà, không một ai còn tỉnh táo.
Cậu Bình chộp ngay cái đèn dầu trên bàn dí sát vào cái bàn tay quấn đầy tóc, tay còn lại cậu nhanh chóng tháo cái vòng cà tha chín khấc ra và dí vào lửa cho cháy bùng lên. Cậu cầm sợi dây cà tha cháy bừng bừng đó quật thật mạnh vào bàn tay quấn đầy tóc. Bất ngờ là nó không hề bị phỏng lửa mà chỉ chảy ra một chất lỏng màu đỏ thẫm. Cái bóng nhanh chóng rụt tay về, để lại một bãi nước màu đỏ bầm và tanh tưởi dưới sàn. Cái bóng rít lên the thé rồi ngẩn đầu nhìn cậu Bình. Lúc này cậu Bình mới giật mình phát hiện ra, cái bóng đó chính là Phun Sam, người bạn thân của cậu. Nó cứ lơ lửng ngoài cửa sổ nhìn cậu và rít lên khe khẽ. Một lát sau thì cái bóng mờ dần rồi mất hẳn. Cậu Bình nhìn lại sợi dây cà tha trong tay mình đã cháy mất hai khấc, chỉ còn lại bảy khấc.
Cậu Bình nhanh chóng lay người ở dậy nhưng không một ai trả lời, tất cả như đang chìm vào một giấc ngủ mê mệt, cả chị gái của cậu cũng vậy. Những người đó không hề động đậy mà nằm im như người chết, chỉ có những tiếng rên rỉ và thút thít khóc phát ra từ miệng họ. Cậu Bình đang bối rối không biết phải xử lý thế nào thì dưới nhà có tiếng đập cửa rầm rầm rất lớn. Cậu Bình nhanh chóng chạy xuống định mở cửa thì có tiếng ai đó nói sau lưng cậu
“Đừng mở”.
Cậu giật mình quay lại thì cả căn nhà vắng tanh, chỉ còn mình cậu có thể đi lại được, tất cả những người còn lại như đang bị hôn mê. Tiếng nói không giống của bất cứ ai trong nhà cậu hết, giống như đang văng vẳng từ đâu tới, nghe rất lạnh như vọng từ dưới nền đất.
Tiếng gõ cửa lại vang lên gấp gáp hơn, cậu Bình chạy tới rút được một then cài trên cửa lớn ra thì tiếng nói sau lưng lại tiếp tục vang lên.
“Mở là chết”
Cậu Bình lạnh toát cả người quay lại đằng sau vẫn không có ai.
Cả căn nhà giờ lạnh tanh đầy ma quái. Cậu Bình đang bối rối không biết phải làm thế nào. Đột nhiên ngoài cửa vang lên ba tiếng súng lạnh tanh rồi im bặt. Cậu Bình giật mình làm rớt cả cây đèn xuống đất, cả nhà lại chìm vào bóng tối. Tiếng đập cửa dồn dập đã ngừng hẳn.
Cậu Bình cứ đứng im lặng trong bóng tối, sống lưng lạnh toát và mồ hôi tuôn ra đầy người. Cậu rất sợ không dám quay đầu lại nhìn một lần nữa vì sợ phải thấy những thứ không nên thấy.
Đang trong tình trạng đông cứng thì cậu Bình nghe thấy tiếng xe quân sự và tiếng gọi của anh rể cậu, tiếng gọi rất giục giã và gấp rút. Lúc này cậu Bình quyết tâm mở cửa dù có chuyện gì xảy ra cũng phải đối mặt. Cậu Bình rút thêm một then cửa nữa thì cửa bật mở, ngoài vườn gió thổi rất mạnh, bụi mù mịt. Cậu đứng trong vòng sáng đèn pha từ hai chiếc xe Jeep quân sự.
Anh rể cậu phóng từ trên xe Jeep xuống, lao nhanh vào trong nhà, mặt cắt không còn một giọt máu. Cậu Bình chưa kịp thắc mắc vì sao anh đang ở Pháp mà trở về quá nhanh thì anh rể cậu thét gọi lính nhanh chóng bủa vây khắp khu nhà. Bản thân ông thì chạy thẳng lên phòng ngủ của hai vợ chồng. Cậu BÌnh cũng theo chân ông nhanh chóng chạy lên đến nơi thì thấy vợ ông đang ngồi trên giường khóc thút thít, những người ở cũng đã tỉnh từ bao giờ, đang túm tụm ngóng ra phía ngoài cửa sổ. Ông nhanh chóng cho đốt hết đèn đuốc trong nhà lên và gọi mọi người xuống dưới lầu.
Lúc mọi người đã tập trung đủ, ông bắt đầu hỏi cặn kẽ thời gian ông sang Pháp ở nhà đã có chuyện gì xảy ra. Cậu Bình nhanh chóng thuật lại tất cả mọi chuyện cậu đã gặp phải. Ông anh rể ngồi giữa phòng đốt thuốc liên tục.Chị gái cậu sau khi được mời bác sĩ riêng tới chăm sóc thì đã tỉnh táo hơn và bắt đầu ngồi xuống kể lại mọi chuyện
Chị Muội kể lại, sau khi đi bệnh viện về thì chị và cậu Bình ăn tối rồi lên phòng. Khi chị đang chuẩn bị đi ngủ thì nghe thấy sàn nhà có tiếng sột soạt, chị ngồi dậy nhưng không thấy gì, trong phòng có vẻ hơi ngột ngạt. Chị ngỡ là do mang thai mệt mỏi và nóng bức nên mới đi tới cửa sổ và mở ra cho mát. Khi chị vừa nằm lại giường thì thấy phía ngoài cửa phòng có một người đàn bà đang đứng.
Tuy ánh sáng rất lờ mờ nhưng chị vẫn thấy bà ta là một người phụ nữ đang sắp sinh, tuy nhiên phần ổ bụng đáng lý phải chứa hài nhi thì đã bị rạch ra, tử cung và ruột lòi hết cả ra ngoài. Bà ta cứ đứng ở cửa phòng nhìn chị chăm chăm. Chị muốn la lên nhưng người cứ như đang bị bóng đè không thể mở miệng. Nhưng rất lạ là bà ta chỉ đứng đó nhìn chị thôi không nói gì hết, cũng không thể vượt qua bậc cửa mà vào phòng. Chị cố gắng vùng vẫy nhưng không thành, rồi lát sau chị lịm dần đi và không biết gì nữa.
Cho tới khi chị tỉnh lại thì thấy cậu Bình đang ngồi canh bên giường, nhưng chị mệt quá không mở mắt ra được lại thiếp đi. Được một lúc chị lại mơ thấy ngoài cửa sổ có một người tóc dài phủ mặt đang đứng. Chị khiếp hãi gào lên
– Mày là ai, mày tới đây làm gì?
Người đó cười lạnh rồi trả lời
– Tao phải trả thù, tao phải bắt con mày.
Chị gằn giọng
– Mày không được quyền bắt con tao, mày biến đi.
Nhưng nó chỉ cười nhăn nhở và rít lên khe khẽ
Chị kể trong giấc mơ chị cố gắng kêu gào để mọi người giúp mình nhưng không ai giúp chị. Bàn tay gầy guộc xương xẩu với những móng tay đen thui nhọn hoắt cứ vương dài từ cửa sổ vào. Cứ từ từ vươn ra cho đến khi sắp chạm vào bụng chị thì cậu Bình xông vào phòng lần thứ hai.
Ông anh rể cậu Bình thở dài, ông vốn là lính viễn chinh, không tin vào các chuyện ma quỷ phương đông nhưng hôm nay, ông vừa trở lại Campuchia, vừa định ngược lên vùng biên giới Việt Nam Campuchia để tập kết thì đang lúc ông ngủ trưa có một vị thầy lục ( thầy chùa ) đến trại lính xin được gặp ông. Người này nói là bạn quen của cậu Bình và khuyên ông hãy nhanh chóng về nhà, cả gia đình đang gặp nguy hiểm. Vị thầy chùa này nhìn rất giống cậu Bình, nhưng rất già, hàng lông mày và chòm râu bạc trắng.
Ông cho là nói nhảm, chưa kịp mở miệng ra thì vị thầy chùa đó đi rất nhanh, loáng cái là biến mất. Ông cũng bán tín bán nghi nhưng nghĩ mình không về thì lỡ có chuyện gì xảy ra lại hối hận. Ông tranh thủ xin phép cấp trên cho về nhà, nhưng phải tới tối muộn mới xử lý xong mọi việc ở trại lính. Khi ông vừa về tới nhà thì thấy có một cái bóng vụt chạy ra từ vườn nhà. Ông bắn ba phát súng về phía cái bóng nhưng nó mất hút ở cuối con hẻm.
Sau một lúc trầm ngâm, cậu Bình lên tiếng xin anh rể hãy đưa chị cậu về Việt Nam ở tại ngôi chùa nơi đệ tử của Sư Quang đang trụ trì để đảm bảo an toàn cho chị đến ngày sinh nở, bản thân cậu quyết định sẽ trở lại Prat Kheo, nơi tất cả oan nghiệt bắt đầu để kết thúc triệt để một lần.
Sáng sớm hôm sau, cậu Bình bắt đầu lên đường ngày đêm trở lại Pray Khen, chuyến này cậu đi rất nhanh, chỉ mất hai ngày là đến nơi. Cái vòng bé Pu Ria đưa cho cậu bây giờ lại càng chuyển màu đỏ sậm và bắt đầu bong tróc vảy như da rắn. Trên tay cậu Bình ngoại trừ cái vòng bé Pu Ria đeo cho còn có sợi dây cà tha của sư cụ tặng đã bị cháy hai nấc. Cậu cứ ngồi vuốt từng nấc từng nấc một của sợi dây cà tha và cái vòng chuỗi hạt của sư Quang để lại. cậu lầm rầm cầu khấn hai người hãy giúp cho cậu , phù hộ gia đình cậu vượt qua nạn này.
Cậu Bình xuống xe ngựa ở một vùng rừng núi hoang sơ, nhờ dân địa phương dẫn đường cho cậu lên ngôi chùa ở phía sau núi. Cậu nhân cơ hội đó thăm dò về tình hình gia đình bé Pu Ria nhưng người dân ở đó có vẻ sợ hãi một cái gì đó không dám nhắc tới gia đình Pu Ria….
Em chép từ đầu chap 5 tới giờ cho các bác tiện theo dõi. Tính viết dài hơn mới post mà quán cafe gần nhà hết khách sắp đóng cửa, mà đóng cửa thì nó hay tắt mie wifi. TRanh thủ post để không thôi tí nữa ko có net mà post.