Quỷ Mộ - Phù Nam Ký - Hành Trình đi tìm con - Chương 6
P6
Tôi đi trước, móc cây súng quân dụng ra, chẳng thể biết cái thứ quái quỷ đang chờ hai thằng tôi đằng trước nữa.
Đi tới một đoạn, lại tới một ngã rẻ, lúc này thì cái tiếng ư ử rất gần, như thể từ phía sau vách tường kia dội lại vậy. Hai thằng tôi lại đi tiếp, đi một đoạn thì hành lang bên phải xuất hiện một căn phòng, cửa đã bị bật tung, bên trong đèn đóm không có.
Tôi lại móc cây đèn pin ra, soi vào bên trong, vừa lia vào góc phòng trước mặt thì rọi trúng ngay vào một thứ gì đó hình dạng như con người, nhưng toàn thân có bộ lông lá xù xụ màu đỏ tươi. Tôi chợt nghĩ, cái bóng đỏ khi nãy chẳng lẽ là … cái thứ này.
Thấy ánh đèn lia vào, cái khối lông lá kia quay ngoắc đầu lại, hai con mắt phản chiếu ánh đèn sáng trưng, nhìn nom như đầu một con chó lớn. Con quái vật mình người đầu chó này vừa thấy chúng tôi là trở mình nhảy thót lên cái bàn gần đó rồi phóng đi vào một góc khuất khác ở trong căn phòng.
Tôi lặp tức lia đèn vào góc phòng chổ con quái vật vừa nhảy vào. Chỉ thấy trống trơn, không có gì cả, như thể tôi vừa bị hoa mắt vậy.
Lúc này, thẳng Bảy giọng run run nói:
“Chó lửa, chó lửa đó anh…”
Tôi nghe xong, hỏi lại:
“Chó lửa là con gì ?”
Thằng Bảy nói tiếp:
“Chuyện của người già hồi đó ở chổ em kể, có con chó lửa, đầu chó mình người, ban đầu nó là mấy con chó hoang bình thường, nhưng vì ăn xác chết, ăn thây người thối rữa, dần dần biến tướng, bắt đầu đứng trên hai chân, rồi lông lá cũng chuyển thành một màu đỏ, cái giống chó này cực tà, nghe nói ai mà thấy nó thì đúng bảy ngày sau, toàn thân thối rữa mà chết.”
Tôi nghĩ thầm, đúng là ở thời chiến xác người chết trên chiến trường không phải ít, mấy động vật ăn xác như chó hoang, sói đồng, quạ đen cũng không hiếm, còn chuyện chó lửa này, tôi cũng có nghe mấy đồng chí trong tiểu đội đôi lần có bàn tới, cứ nghĩ là chuyện dân gian, nào ngờ là có thật…
Tôi lại lia đèn khắp phòng, im lặng lắng nghe, cũng không thấy bất cứ động tĩnh cũng như bóng dáng con quái đó nữa. Lúc này tôi với thằng Bảy bước vào cái phòng, thấy bàn ghế khá lộn xộn, tôi bước đến chổ con chó lửa khi nãy thu mình khi nãy. Soi đèn vào thì thấy một cái đầu lâu, còn da còn tóc, nhưng phần má phải đã bị rứt thịt hết, chỉ còn lòi ra hàm răng và bộ xương trắng hếu. Con mắt bên phải cũng không còn. Nhìn cái đầu người này thật không thể nhận ra bộ dạng nữa.
Lúc này tôi thầm hiểu ngầm, thì ra lúc nãy không phải là con chó lửa này giúp tôi tìm ra cái phòng phát điện, mà đơn thuần chỉ là nó lên phòng tập trung để ăn xác người, bị tôi phát hiện nó mới bỏ chạy về ổ. Thật đúng là “Quỷ dẫn đường, Ma Đưa lối”…
Tôi lại lia đèn đi qua chổ con chó lửa nhảy vào, thì thấy một cái tủ sách bị dịch lệch đi, để lộ phía sau là một căn phòng bí mật. Lúc này tôi mới để ý, chỉ có duy nhất ở vị trí này mới có thể nhìn thấy cái lối vào phòng bí mật này, còn từ ngoài cửa nhìn vào thì đều bị cách bố trí căn phòng che mất.
Tôi quay qua hỏi thằng Bảy:
“Chú với anh xuống nhé ?”
Thằng Bảy trợn mắt, nói:
“Em không xuống đó thì đi đâu nữa bây giờ?”
Tôi cười cười, cái thằng nhìn vậy mà cũng ghê gớm thật. Thế là hai thằng cầm đèn pin soi vào cái phòng bí mật.
Cái hầm này có cầu thang đi sâu xuống dưới, cả đoạn cầu thang dài đằng đẳng, hai thằng đi mất một lúc mới hết đường, ở cuối cầu thang thì thấy có ánh sáng trắng.
Hai thằng bất giác cảm thấy sợ, thứ ánh sáng trắng như thể trong bệnh viện, phòng mổ, làm người ta cảm thấy lạnh hết cả người. Tôi đưa súng thủ sẳn, thấy con chó lửa mà tấn công bất ngờ là bắn luôn.
Nào ngờ bên dưới là căn phòng rộng, có ba bốn cái bàn mổ, hình như đây là khu vực thí nghiệm gì đó của căn cứ này, vì tính chất bí mật của nó nên nó được đặt ở đây.
Tôi bước từ từ đến,căn phòng này rộng nhưng lại có nhiều điểm mù, đại khái là những tủ thuốc và những bàn thí nghiệm hóa chất.
Căn phòng yên tĩnh đến sợ, chỉ còn nghe nhịp tim hai thằng đập như cái trống chầu. Tôi với thằng Bảy đi dò từng góc chết, dò vài ba chổ không thấy điều gì lạ cả. Nhưng vừa quay sang ra sau lưng, thì thấy đối diện, bị kẹp giữa hai cái tủ lớn, la liệt những xương người và máu dính đầy dưới sàn.
Chổ này cũng tương đối dễ phát hiện, nhưng vì hai thằng quá tập trung vào một điểm mà không để ý. Nếu ở đó là con chó lửa, nó tấn công từ phía sau thì chắc hai thằng chẳng còn mạng để sợ nữa rồi.
Chợt lúc này lại nghe tiếng ử ử của con chó lửa. Âm thanh vang sát bên tai, cái tủ kính bên cạnh chúng tôi bổng đổ nhào xuống, tiếng kính vỡ vang khắp căn phòng, on gong mãi một lúc.
Thù lù phía sau cái tủ là con chó lửa, nó đứng trên hai chân, chưa kịp định thần thì con chó quái quỷ đó đã lao vào đưa hai cái tay của nó vật tôi nằm lăn ra đất. Ngón tay do phản xạ mà bóp cò súng, liên tiếp nổ liền mấy phát. Con chó lửa dường như không sợ, nó nhe răng chực cắn vào cổ tôi.
Thẳng Bảy đứng phía sau, nhảy lùi về một cái, rút con con dao dù định lao tới yểm trợ, thì con chó lửa giựt đầu lại, đưa tay bạt luôn con dao trên tay thằng Bảy. Được thế, tôi mau chóng đưa súng nhắm ngay đầu con chó lửa, bóp cò. Nào ngờ con chó lửa này phản xạ lẹ quá, vừa thấy tôi giơ cây súng là nó đã đưa đầu ngoạm vào tay tôi.
Cả cánh tay phải bị con quái vật ngoạm chặc, như thể muốn đứt lìa. Lúc này kinh nghiệm trên chiến trường đã cứu tôi một mạng, tay trái tôi móc con dao lính dù cất ở thắt lưng nãy giờ, đâm luôn vào mặt con chó lửa, nhát đâm trí mạng, con chó nhả tay tôi ra. Nó rên ử ử, đi giật lùi về phía sau, một tay đưa lên như thể muốn rút con dao dù đang ghim trên mặt.
Đâu có thể cho nó dễ dàng như vậy, tôi trờ người tới, lụm lại cây súng, nhắm đầu nó mà nổ luôn một phát.
Trong tích tắc một giây đồng hồ, viên đạn đã xé toạt cái đầu con chó lửa, óc ác bay tứ tung, máu tươi bắn tung tóe vào tường. Bây giờ cảnh tượng như thể một cái xác đầy lông lá với một cái đầu tàu hũ vậy.
Thằng Bảy cười khen tôi:
“Anh Nghĩa ghê thật, phản xạ nhanh kinh hồn, gặp em chắc …”
Tôi ngắt lời nó:
“Thôi thôi, để khen sau đi, bây giờ anh với chú coi coi cái phòng này có cái gì, chắc phải có bí mật gì ghê lắm nên nó mới được đặt ở đây”
Hai thằng chúng tôi chia nhau ra đi dò xét căn phòng.
Tôi đi đến một góc phòng, có một cái bàn làm việc, trên bàn có vài tập hồ sơ được chặn bằng một hòn đá đen bóng, xù xì.
Tôi nhấc hòn đá lên để lấy tập hồ sơ, trên tập hồ sơ có ghi “Dự Án SS”
Những thứ này có lẽ bây giờ không còn quan trọng với tôi nữa, tôi cũng chẳng buồn đọc, rồi lại đặt nó xuống nguyên vị.
Lúc này thằng Bảy đến chổ tôi, nói:
“Không có gì lạ hết”
Tôi chỉ buông một chữ ờ nặng nề, thằng Bảy hỏi tiếp:
“Anh Nghĩa, em hỏi chuyện này… tại sao anh lại chui xuống cái chổ này làm gì, thà là lúc ban đầu anh bê con Út lên rồi mình đi về Trà Vinh phải hơn không?”
Tôi thở dài nói:
“Ban đầu, anh cũng không hứng thú gì, nhưng hồi còn đi lính có nghe mấy ông già trong quân đội kể về cái căn cứ Ngọc Đông Dương bí mật ở Tây Nam Bộ, rơi xuống cái chốn này thì anh mới biết, đây chính là cái căn cứ đó, cũng vì tò mò mà anh mới tiến sâu vào, đâu ngờ rằng… đến khi nhìn thấy cái phòng la liệt xác người kia thì chợt nổi máu, lại càng muốn tìm hiểu rõ hơn, thành ra mới đến hoàn cảnh bây giờ, anh đâu cũng đâu muốn gì…”
Thằng Nghĩa gật đầu, cũng không nói gì. Hai anh em cùng đi ra khỏi cái phòng bí mật, ra tới cái hành lang lớn ở ngoài căn phòng tối, lại đi thẳng tiếp…
Chợt tôi thấy rùng mình, như thể có ai đi phía sau, quay đầu lại nhìn thì một người mặc quân phục, tay cầm súng đang đi phía sau, cách tôi với thằng Bảy chừng mười mét. Tôi rùng mình, người này da dẻ trắng nhởn như xác chết, ánh mắt vô hồn nhìn chọc chọc vào tôi. Tôi giựt thằng Bảy bỏ chạy… Thằng Bảy bất ngờ hỏi:
“Sao vậy anh ?”
Tôi nói:
“Mày nhìn phía sau đi”
Thằng Nghĩa vừa chạy vừa quay đầu nhìn, nó nói:
“Có cái gì đâu anh?”
Tôi hoảng hồn, cũng quay đầu lại nhìn, Người lính như xác chết kia vẫn đứng đó, vẫn cách tôi cỡ mười mét…
Tôi chửi thầm, chẳng nhẽ chỉ có mình mình thấy con ma lính này ?
Tags: kinh di, phieu luu ky, quy mo, tim con, Truyen Ma