Quỷ Mộ - Phù Nam Ký - Hành Trình đi tìm con - Chương 18
Phần 19
Lúc này mùi ẩm móc sộc vào mũi, làm tôi muốn ong ong cả đầu. Tôi lấy cái khăn rằn lúc nào cũng để bên người che lên mũi. Định thần lại mới thấy đây là một cái hang động tự nhiên, cái mặt người mà tôi thấy thì đúng là mặt của một xác chết.
Cái xác này chẳng hiểu vì sao lại vàng vọt, cái màu vàng như thể người bị bệnh vậy. Cái xác này là một người đàn ông, ngồi xếp bằng như tượng phật. Một con mắt nhắm nghiền, mắt kia thì chỉ còn là một cái lỗ đen ngòm, gương mặt hóc hác. Da dẻ vẫn còn đầy đủ như thể người sống.
Tôi lại nhìn xuống chân, thấy sàn đá vẽ vô số hình thù kì dị. Giữa hang có một hình như thể hai cái bào thai người nằm đối ngược. Lại nhìn xung quay, thấy vô số xương người nằm chất một góc hang. Ánh sáng vàng vàng của ánh đuốc lại càng tăng thêm cái phần ma mị.
Tôi đưa đuốc lại nhìn cho kỹ cái xác, thì bất chợt miệng cái xác động đậy, nhếch hai mép lên như thể cười một cái, rất nhanh thì trở lại bình thường. Tôi giật lùi lại một bước, chẳng rõ chuyện gì. Thì bổng từ trong hang có nghe tiếng oe oe của trẻ con.
Lúc này tôi thấy lạnh cả xương sống, ngước lên nhìn cái lỗ trên đầu thì thấy Tư Huyền đã quẳng dây xuống. Tôi vừa chụp lấy dây, leo lên liền lên. Đang leo giữa chừng thì tôi lại bất giác lại nghe tiếng oe oe, tôi tò mò nhìn xuống cái hang, thấy có cái bóng hai đứa con nít trần truồng nằm lăn lăn trong một góc hang, chổ hai đứa nhóc đối diện với đống xác người.
Tôi hơi hoảng leo tọt lên luôn, cây đuốc thì quẳng lại ở dưới.
Leo lên đến miệng cái hố thì cái tiếng khóc oe oe càng lúc càng rõ. Leo lên đến nơi thì tôi mới thấy yên tâm một lúc. Cả đám Tư huyền đều nghe tiếng oe oe ở dưới hang phát lên. Bất giác tất cả đều nhìn tôi.
Tôi hít một hơi rồi nói lại những gì mình thấy ở dưới hang.
Cô Mai lúc này lên tiếng:
“Sao lại có hai đứa bé ở dưới, sau anh không mang tụi nó lên luôn”
Tư Huyền gằn giọng:
“Câm mẹ nó đi, ngu vừa thôi. Cô không thấy là cái hang bị bịt kín ít nhất phải là hơn chục năm rồi. Không thấy là phải đào lên cả ba tấc đất mới đụng cục đá chặn miệng hang à?”
Cô Mai lúc này nổi đóa lên, cãi lại:
“Lão già điên khùng, ông nói ai ngu vậy?”
Tôi thấy hai người từ vụ nổ súng đã như thể kết oán kết thù với nhau, liền nói ngay:
“Hai người làm ơn cái đi, chuyện này chưa hiểu là vấn đề gì, mấy người đừng có làm rối nữa”
Hai người, cô Mai và Tư huyền cứ gườm nhau như thù địch, chuyến đi chưa đến đâu, chưa có manh mối gì mà nội bộ đã lục đục. Tôi chán ngán, thở dài một cái.
Lúc sau thì Trung tài lên tiếng:
“Chú Nghĩa, chú bảo là… giữa hang có vẽ hai cái bào thai nằm đối ngược với nhau như âm dương đúng không?”
Tôi gật đầu. Trung tài nói tiếp:
“Còn cái xác thì vàng vọt ?”
Tôi nói:
“Ừ, đúng rồi, sao anh Trung ?”
Trung tài nghiên nghiên đầu, ổng cau mày đăm chiêu như thể muốn nói cái gì đó. Cả đám thấy ổng như vậy cũng chẳng ai dám chen vô cắt ngang luồn suy nghĩ. Một lúc sau Trung tài nghiêm mặt nói:
“Tụi mình khỏi phải đi xa tìm đồng đen nữa rồi, đồng đen chắc chắn ở dưới hang”
Cả đám nghe Trung tài khẳng định, đều trừng mắt nhìn ổng. Bản thân tôi chẳng biết vì sao, nhưng cảm giác nếu xuống dưới tìm đồng đen thì quả thật… chẳng khác nào đi vào âm phủ để tìm gặp Diêm Vương.
Tư Huyền nhăn trán rồi nói:
“Thằng Trung nói đúng, không ngờ nhờ cái chết của A Lý mình mới bước được tới đây… Trong cái hang đó, chắc chắn sẽ có đồng đen, hoặc ít nhất cũng là manh mối dẫn tới đó”
Cô Mai và tôi đồng thanh hỏi:
“Là sao?”
Trung tài lúc này mới trầm ngâm giải thích:
“Dưới đó là một huyệt mộ của một thầy bùa luyện Thiên Linh Cái, hai cái hình vẽ bào thai nằm đối nhau như hình âm dương chính là thứ bùa Thiên linh, Thiên Nhãn cực tà cực dị mà chỉ có mấy ông thầy bùa cao tay pháp ấn mới luyện nổi.
Để luyện được thành đến mức chết rồi mà thân bất hoại, da vàng như vậy thì nhất định phải có sự trợ giúp của đồng đen. Nếu không có đồng đen phụ trợ thì ông thầy luyện tới mức cuối là bị bùa của mình quật lại chết liền. Thành ra rất hiếm ai luyện được đến tầng cuối, thằng cha ở dưới kia, chắc chắn khi sống không có vừa đâu. Bây giờ chết rồi, nhưng chưa hẳn là không có nguy hiểm”
Nghe xong tôi vừa mừng vừa lo, liền hỏi:
“Vậy bây giờ chỉ cần xuống dưới tìm đồng đen, rồi trở lên thôi, đúng ko ?”
Trung tài cùng Tư huyền liền thở dài một cái, Trung tài nói:
“Chẳng dễ đâu, vào đó không khác gì để đầu vào hàm sấu. Nội thấy hai đứa con nít khóc oe oe dưới kia là đủ hiểu”
Tư Huyền hừ một tiếng:
“Mặc xác quỷ hay ma, mình xuống dưới, moi đồng đen lên là được”
Trung tài lại thở dài một hơi:
“Ờ, giờ trời còn sớm, đừng đợi đến trưa mà động tay. Giờ trưa là giờ hung, nguy hiểm lắm”
Tôi thấy hai thằng cha này nói gì là làm cái rụp, cũng thấy hơi sợ. Nhưng chuyện đã vậy rồi, có muốn khác cũng chẳng được. Cả đám chuẩn bị đồ nghề, tôi lấy cái móng hổ ra quấn một vòng bên tay trái.
Cô Mai lúc này nói:
“Mọi người xuống trước, tôi sẽ xuống sau cùng”
Cả đám quay lại nhìn cô Mai, thấy cô nàng đã đầy đủ, nào là đèn pin, rựa, mũ bảo hộ, găng tay, khăn bịt mặt. Tôi nhìn mà thấy buồn cười, đồ đạc lĩnh kĩnh, Tư Huyền và Trung tài bất chợt cười lớn:
“Cô đi đâu vậy ?”
Cô Mai nhăn mặt bảo:
“Tôi xuống với mấy người”
Tư Huyền thở dài, chậm rãi nói:
“Nhỏ, tôi nói thẳng nhé, tuổi cô thì tôi gọi bằng con cũng được. Tôi khuyên cô thật lòng, cô ở đây coi chừng cái xác a Lý, đợi tụi này xuống dưới tìm thấy đồng đen rồi sẽ lên. Cô xuống dưới, chỉ sợ tụi này không đảm bảo được an toàn”
Tư Huyền nói như vậy rồi, cô Mai vẫn cương quyết bảo:
“Tôi phải đi theo mấy người, đó là lệnh của ông Xường, tôi chỉ làm theo lệnh thôi”
Tư Huyền nhăn mặt chửi:
“Lệnh con mẹ nó chứ lệnh, bây giờ tôi là thằng ra lệnh ở đây, tôi kêu cô ở đây thì cô ở đây”
Tư Huyền nói tiếng lớn thấy sợ, thế mà lúc này cô Mai gương mặt tỉnh bơ:
“Mấy người không cho tôi xuống, thì mấy người cũng chẳng thể liên lạc được với ông Xường mà nhận tiền đâu?”
Tư Huyền hầm hầm nói:
“Cô dọa thằng này đó à? Không bán được cho ông Xường, tao bán cho thằng khác”
Cô Mai bình thản bảo:
“Ông suy nghĩ lại đi, chuyện ông có đồng đen trong tay mà lan ra, dân Rừng từ khắp nơi đến săn ông, lúc đó ông nhắm ông sống nổi không?”
Tôi thấy giọng điệu cô nàng đanh đá kinh khủng, nhưng nghĩ lại nói cũng có lý…
Tư Huyền đúng là có máu mặt ở Trà Vinh thật, nhưng xét ra cũng chỉ là hạng trung, đâu sức mà chống lại cả đám.
Tư Huyền chắc cũng nghĩ như tôi, ổng hừ một tiếng rồi chỉ bảo:
“Vậy phiền chú Bảy ở lại coi chừng nhé, dẫu sao chú cũng đang không khỏe”
Bảy bại im lìm nãy giờ, lúc này gãi gãi đầu, cười khù khờ bảo:
“Dạ dạ, cũng được, em cũng không biết cái gì”
Tôi thấy thằng Bảy như thế mà thương, nó đúng như cái tên nó, Bảy bại, thằng sống có tình có nghĩa nhưng khờ quá, toàn bị người ta áp đặt, tuy là chuyện này là tốt cho nó. Nhưng nhỡ sau này, nhiều chuyện ai mà biết được.
Thế rồi cả đám quyết định, tôi đi xuống trước, Tư Huyền theo sau, Trung tài và cô Mai lần lượt đi chót.
Cái tiếng khóc oe oe vốn nãy giờ đã không còn, nhưng tôi vừa leo xuống hang thì tiếng khóc ấy lại vang lên. Cái đuốc vẫn cháy phừng phực dưới đất, ánh sáng hắt lên cái xác vàng làm cho cái xác như thể còn sống vậy. Tiếng oe oe cũng âm ỉ vang vang như thể cảnh báo chúng tôi vậy.
(Còn tiếp)
Tags: kinh di, phieu luu ky, quy mo, tim con, Truyen Ma