Quỷ Mộ - Phù Nam Ký - Hành Trình đi tìm con - Chương 15
Phần 15 : Đi vào Núi Cấm
Tới An Giang, nhìn cảnh vật là tôi quên luôn mấy cái suy nghĩ ghê rợn về vùng đất này. An Giang bên ngoài mang sự trù phú an bình, cây cối ruộng vường xanh bát ngát. Xe chạy thêm một lúc cũng tới núi Sập, nơi cả đám sẽ dừng lại nghĩ qua đêm. Rồi sáng mai sẽ khởi hành đi lên vùng Thất Sơn.
Đi cả ngày mệt mõi cả đám dừng lại ở một chốn đồng hoang, không tiện vào trong thị trấn để tìm chổ nghĩ.
Ăn uống xong là đánh giấc ngủ luôn tới sáng.
Rạng Sáng hôm sau lại lên đường đi tiếp.
Đi đến gần trưa, thì tới vùng Thất Sơn, nhìn xa xa thấy núi non chập trùng.
Đi một đoạn giữa đường vắng thì đằng trước có ông già vận đồ bà ba đi lửng thửng, tay cái một cái cái thứ gì như một cái cây được gói trong tờ giấy trắng. Xe chạy ngang ông già cũng chẳng quan tâm, cứ lầm lũi mà đi. Tôi nhìn qua gương chiếu hậu thấy rõ gương mặt lão, nhưng cũng không để ý làm gì nữa.
Xe dừng lại tại chân núi Cấm, vì đây chính là nơi đầu tiên mà chúng tôi cần tìm kiếm. Núi Cấm từ ngàn xưa đến nay đã chứa nhiều điều thần bí trong nó.
Tôi bất giác lại chạm vào cái nanh hổ, chính chổ này mà ông nội tôi bẻ nanh con Hổ Vương đây.
Cả đoàn lấy hành trang xuống. Trung tài và Tư Huyền là hành trang gọn nhẹ nhất, hai người chỉ mang theo dây thừng, móc sắt, rựa đi rừng, và một cái gi-đông nước.
A Lý thì mang theo mấy thứ bột trắng, thuốc men.
Chỉ có cô Mai là hành lý cồng kềnh nhất, đeo theo cả một balo, đựng không biết thứ gì ở trong đó.
Riêng tôi và thằng Bảy thì mỗi thằng chỉ mang độc nhất một con dao rựa.
Đồ ăn cũng chẳng cần thiết, vì có đem cũng chẳng thể đủ dùng cho cả tuần, có khi cả tháng ở trên núi. Đồ đạc chuẩn bị xong, nhìn lại cái xe chứa đồ vẫn còn chất ê hề toàn những thứ như lương thực, quần áo, vũ khí lạnh.
Sáu người bắt đầu leo lên núi, đi vòng vo tìm kiếm cả ngày trời cũng không thấy gì.
Đến chập chiều tối thì đã mệt lữ, cả đám lúc này đã đi gần đến suối Thanh Long, ráng đi thêm đoạn nữa tới suối rồi hạ trại.
Lúc này đang ăn uống, chợt tôi thấy thằng Bảy ngồi gục mặt không nói năng gì. Thấy nó đưa tay ôm ngực thì tôi biết có chuyện chẳng lành, chạy đến đỡ nó, thì thấy toàn thân nó lạnh toát. Tôi gọi Tư huyền:
“Tư Tư, đỡ thằng Bảy, hình như nó lên cơn sốt rừng nữa hay sao rồi”
Tư Huyền và cả đám giật mình, quay nhìn thằng Bảy thì nó phụt ra cả ngụm đờm đen. Tôi lúc này mới run người. Tư Huyền nói:
“Thôi rồi, tao quên mất thằng Bảy cũng như mày…”
Tôi nói:
“Vậy sao đến bây giờ nó mới phát tác?”
A Lý lên tiếng:
“Là do cơ địa của mỗi người đó nga, a Bảy biết đâu do cơ địa khỏe mà không có phát tác ngay đó nga”
Thằng Bảy lúc này thều thào nói:
“Em không có sao đâu”
Tôi bực mình gằng giọng:
“Không con mẹ nó chứ không, bây giờ tao đưa mày xuống núi, rồi chở mày về nhà nằm nghĩ ngơi”
Tư Huyền cản lại liền:
“Nghĩa, mày nghĩ chưa mà nói, bây giờ về thì ai lo cho nó. Nếu tính ra như vậy, thằng Bảy chỉ còn có ba ngày nữa, mày đưa nó về nhà, về đến nhà nó nằm được thêm một ngày là nó chết rồi. Bây giờ quan trọng là đi tìm đồng đen, cứu mạng mày và nó”
Thấy Tư Huyền nói đúng, tôi chẳng biết nói gì hơn, đành bảo:
“Vậy mày cố nha Bảy”
Thằng Bảy lúc này thấy bình thường trở lại, nói:
“Dạ, em không sao đâu”
Để ý tay nó run run, trán đổ mồ hôi đầm đìa. Tôi hiểu là nó đang gắng gượng, cái sốt rừng vẫn đang hành thằng nhỏ. Nhìn mà thấy tội.
Cả đám ngồi một lúc thì thấy trời muốn giông tới. Lúc này phải tranh thủ đi tìm hang hốc nào mà vào, chứ trúng một cơn mưa thôi thì mệt lắm, với cả thằng Bảy đang có bệnh trong người.
Thu dọn đồ, Sáu người tụi tôi đi tìm đi tìm một cái hang ở gần đó. Đi vòng vo một lúc thì thấy một cái hang nhỏ, chui luôn vào.
Tôi ra ngoài đi gom ít cũi vào đốt thì thấy dưới đất có mấy dấu chân hổ. Nuốt nước bọt, nhưng tôi nghĩ lại đám tôi người đông thế mạnh, lại có vũ khí, cọp beo chắc cũng không dám tới gần đâu.
Tôi gom cũi đi vào, đốt lên một đống lữa to, rồi nói lại chuyện thấy có dấu chân Hổ ở gần đây. Cả chẳng nói gì, cứ âm trầm một bầu không khí tĩnh lặng.
Chẳng bao lâu sau thì mưa xuống, ngoài trời tối mịt, mưa gió giăng đầy. Nghe bên ngoài sào sạt gió lớn, cứ như thể ma khóc quỷ gào.
Ngồi được một lúc thì thằng Bảy lại ho ra một ngùm đờm đen, ai cũng nhìn nó lo lắng. A Lý lắc lắc đầu:
“khổ thiệt nga, phải chi mà biết lị cũng bị thì ngộ đã làm phép luôn cho lị giòi”
Tôi tự chửi thầm trong bụng, cái này là lỗi của tôi cả, chỉ biết lo cho mình mà quên đi thằng Bảy. Tôi thở dài một cái.
Thằng Bảy vừa phun ra ngụm đờm đen, một lúc sau lại lên cơn co giật, nó bật ngữa ra sau, toàn thân run rảy. Cơn sốt rừng lại hành nó nữa rồi, lúc này bên cạnh không có thuốc men, cũng không có thứ gì giúp được nó. Tư Huyền nhanh tay nhét một cành khô vào miệng, không cho nó cắn lưỡi. Tiếng mưa ngoài kia, lại tiếng kêu rên ư ử trong cổ họng của thằng Bảy làm không gian nó đặc lại đến nghẹt thở.
Sáu người bất lực nhìn thằng bảy, chẳng biết làm gì hơn, bây giờ chỉ biết có mấu miếng cháo gừng cho nó ăn. Mấy thứ đó thì trong hành trang của cô Mai có đủ.
Thằng Bảy co giật một lúc thì nó bất tỉnh. Không gian chỉ còn lại có tiếng mưa rơi và tiếng sấm nổ ngoài kia.
Đùng một cái, một tiếng sấm lớn nổ sáng trời.
Chợt Trung tài rút con dao ra, đứng phắc dậy, thấy Trung tài thủ thế, tôi cùng Tư Huyền cũng móc rựa đứng nhìn ra cửa hang. a Lý thì phất tay một cái, từ trong ống tay áo lòi ra hai con dao gâm cũng hướng nhìn ra cửa. Tôi hỏi:
“Vụ gì vậy anh Trung ?”
Trung tài nói khẽ:
“Nãy mấy người có nghe, xen lẫn tiếng sấm là tiếng cọp gầm không?”
Vừa nói dứt câu thì ngoài cửa hang đã có một cái đầu lớn ló vào….
Tags: kinh di, phieu luu ky, quy mo, tim con, Truyen Ma