Oan Hồn Trong Xóm Trọ - Chương 8
Chẳng phải nói nhiều hẳn bạn đọc cũng biết sau đấy một thời gian Tú và Thu trở thành 1 cặp. Họ hợp nhau như cá với nước, ai cũng tiếc là đã được gặp nhau quá muộn.
Những khi ở bên nhau, Thu thường hát và đọc thơ cho Tú nghe. Những bài thơ mà Tú nhớ mãi:
“Ràng buộc”
“Nếu em là cánh diều
Anh sẽ là sợi chỉ
Vì nếu ko có chỉ
Diều sẽ chẳng dám bay đâu
Nếu em là chiếc ô tô
Anh sẽ là bình xăng, em nhé
Vì nếu chẳng có bình xăng
Em sẽ cả đời nằm nguyên một chỗ
Nếu em là chiếc bóng đèn
Thì anh sẽ là dòng điện
Vì nếu ko có dòng điện
Em sẽ suốt đời tối tăm
Nếu em là cánh én
Anh sẽ là mùa xuân.
Vì nếu ko có mùa xuân
Thì chim én chẳng biết nơi nào”
Hay “Một cơn mưa buồn”.
“Trời mưa hả
Mưa thì có làm sao?
Tôi đã từng dầm mưa
Trên những con đường hà nội
Trời mưa nặng hạt
Nước ngập đầy đường
Phố xá vắng tanh
Lưa thưa vài bóng người vội vã
Bầu trời u ám
Mặt đất tối đen
Cả những ngọn đèn
Cũng ko thèm sáng
Ông trời làm sấm
Ánh chớp nhì nhoằng.
Từng con sóng
Cuốn trôi đi tất cả những gì bé nhỏ
Tôi thầm nghĩ đến căn phòng đơn sơ
Là nơi tôi ở
Chắc nước đã ngập vào
Nhưng có làm sao
Thây kệ
Nắng mưa là việc của trời
Tôi vẫn yêu đời
Lội trên những con đường ngập nước
Bên tai tôi, gió vẫn gào thét
Nước ngập ngang ngừơi
Tôi cười:
“ Mưa là sự sống…”
Nhưng ngày hôm nay
Trên mảnh đất quê hương này
Một cơn mưa
Đã xé tâm hồn tôi làm trăm mảnh
Cho tôi biết buồn
Biết cồn cào mong đợi
Và chờ…
Một người con gái!
Tôi đã gặp em
Một ngàn lẻ một lần
Nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy nhớ
Có phải vì cơn mưa
Cơn mưa làm cho em ko đến
Cơn mưa làm cho tôi thấy nhớ
Hay là
Vì…
Em ở bên tôi như một câu chuyện cổ
Một bóng hồng trong tập truyện Liêu Trai
Và tôi sẽ xa em một sớm ngày
Biết đâu sẽ ko một lời từ biệt
Và mai sau
Sẽ có lúc trên phố phường Hà Nội
Tôi lê những bước chân buồn nặng nhọc
Và nhìn về một phương
Phương trời
Nơi có quê hương tôi ở đó
Nơi có một người con gái
Và có cơn mưa thật buồn.
Thời gian sẽ mãi trôi đi
Tôi sẽ là con ngừơi như tôi mong muốn
Tôi sẽ sống ngẩng cao đầu
Vui vẻ và yêu đời
Nhưng những cơn mưa
Vẫn sẽ mãi buồn
Cũng như một người con gái
Đã cho tôi những kỷ niệm rất buồn”
Nàng thì thầm ngâm thơ theo cách riêng của mình. Giọng nàng cực kỳ biểu cảm khiến cho đôi lúc Tú có cảm giác mình hoàn toàn tan ra trong những vần thơ nàng đọc. Khi Tú hỏi ai là tác giả của những bài thơ, nàng chỉ trả lời bâng quơ: “Một người bạn”.
Ngày vui ngắn chẳng tày gang. Một ngày mưa dầm, bỗng nhiên Thu ko về xóm trọ. Tú liên tục gọi điện nhưng ko rõ vì lý do gì mà máy nàng luôn ở trong tình trạng busy(bận). Tối hôm ấy, Tú như đang ngồi trên đống lửa. Cậu đọc đi đọc lại bài thơ “Một cơn mưa buồn” và thầm cầu khấn cho ko có việc gì xảy ra với Thu. Đến lúc này cậu mới hiểu hết được tâm trạng của chàng trai trong bài thơ ấy. Nhiều ngày sau đó, Thu vẫn bặt tăm. Tú như điên cuồng trong nỗi nhớ và sự hoang mang lo sợ. Đại khái, bạn đọc chỉ cần đặt mình vào địa vị của Tú sẽ hiểu, bất tất phải dài dòng ở đây.
Một đêm, khi nỗi nhớ Thu đã lên đến cực điểm khiến Tú ko thể nào ngủ được. Cậu nằm mở mắt nhìn thao láo lên trần nhà, nước mắt lưng tròng. Bỗng một tiếng động nhỏ khiến Tú giật mình chú ý. Tiếp theo, là những tiếng động thì thào nối tiếp nhau tuôn thành dòng.
Tiếng ngâm thơ của Thu.
Tú sung sướng phát cuồng, cậu bật dậy mở tung cánh cửa.
Thu đang đứng trước cửa phòng căn phòng trống trong cùng, nàng mặc một bộ đồ trắng muốt mà Tú chưa thấy bao giờ. Nhìn nàng như một thiên thần đứng giữa màn đêm, trong sáng và thánh thiện. Nàng nhoẻn miệng cười với Tú.
Tú định lao đến ôm chầm lấy nàng, nhưng Thu giơ tay ra hiệu dừng lại, nàng nói với Tú.
“Từ từ đã anh, nếu anh tiến lại gần em bây giờ, thì anh sẽ phải xa em mãi mãi đấy. Hãy kiên nhẫn, im lặng và nghe em nói đây, anh yêu.”
Tú rất ngạc nhiên, nhưng cậu ko nói gì.
“Anh yêu, anh yêu em có nhiều ko?”
“Anh yêu em vô cùng, anh ko thể sống thiếu em được, xin em, xin em đừng bao giờ rời xa anh một lần nữa, em có biết anh đã đau khổ thế nào trong thời gian qua ko?”.
“Tốt lắm, anh yêu, vậy anh có dám hy sinh mạng sống của mình vì em ko?”
“Em đừng nói vậy, anh yêu em và anh sẵn sàng làm tất cả vì em, dù là nhảy vào dầu sôi lửa bỏng anh cũng chịu.”
“Chỉ 1 câu thôi anh yêu. Anh có dám chết vì em ko?”
“Có, anh dám.”
“Anh yêu, anh làm em vui lắm. Vậy bây giờ, nếu em chẳng may em chết, anh có dám chết theo em ko?”
“Em nói gì lạ vậy Thu? Em đừng như vậy nữa, em làm anh sợ đấy.”
“Trả lời đi, anh yêu!”
“Có, tất nhiên là có, anh sẽ chết theo em, vì sống ko có em, cuộc đời anh chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”
“Anh đúng là người mà em chờ đợi, anh yêu, anh hãy nhìn đây.”
Thu đẩy nhẹ vào cửa căn phòng trống. Cánh cửa mở toang.
Tú cứng người. Đôi mắt cậu dại đi, lạc thần. Trong căn phòng trống là cảnh 1 cô gái treo cổ trên 1 sợi dây thòng lọng, bên cạnh cô có 1 sợi dây nữa trống không. Bên dưới là 1 vòng hoa hồng trắng và những cây nến đang cháy sáng xung quanh. Cô gái treo trên sợi dây mặc bộ quần áo trắng muốt và ko phải ai xa lạ, chính là Thu. Một Thu đang đứng bên cánh cửa và một Thu treo trên sợi dây, cả 2 đều mặc đồ trắng. Miệng Thu treo trên sợi dây lắp bắp và thì thào phát ra những vần thơ mà cô hay đọc cho Tú nghe.
Tú muốn bỏ chạy, muốn hét lên thật to nhưng chân cậu ko cử động được, mồm cậu ko thốt lên được. Cậu ước gì mình ngất đi, nhưng trái lại cậu lại rất tỉnh táo.
“Anh yêu, sợi dây còn lại là dành cho anh đấy. Hãy đến bên em đi, hãy ôm lấy em đi, chúng ta sẽ ko bao giờ rời xa nhau nữa, ko bao giờ. Em sẽ mãi mãi hát cho anh nghe, đọc thơ cho anh nghe…”
Tú muốn nhắm mắt lại, muốn bịt tai lại, nhưng cậu ko thể nào cử động được.
“Cái chết ko đáng sợ như anh nghĩ đâu, anh yêu. Chỉ 1 giây thôi. Anh yêu, con người rồi ai cũng phải chết mà, đừng sợ. Anh sợ chết, nhưng một ngày rồi anh cũng phải chết, và lúc đấy người đời cũng nhìn anh kinh khủng mà thôi. Anh còn sống là thì hiện tại và thì quá khứ, nhưng tương lai anh vẫn phải chết. Anh của quá khứ hay anh của tương lai thì vẫn là anh, vậy thì sống hay chết có gì khác nhau nào? Nếu anh sợ chết, tức là anh đang sợ chính mình ở tương lai đấy. Em cũng vậy, anh yêu, dù sống hay chết thì em vẫn là em, vẫn là Thu của anh. Đến bên em đi, anh yêu, hãy ôm lấy em và hứa che chở cho em đi.”
Tú bỗng nhiên thấy những lời nói của nàng có lý. Đời người, ai chẳng phải 1 lần chết. Nếu được chết ở bên người mình yêu, được mãi mãi ở bên người mình yêu, thì chết có gì là đau khổ, có gì là đáng sợ nào?
“Anh yêu, em thú thật với anh, trước đây em đã yêu một người, chúng em ko thể sống ở bên nhau được nên đã quyết định cùng chết để được bên nhau mãi mãi. Nhưng đến phút cuối, hẵn đã hèn nhát bỏ mặc em chết 1 mình. Anh yêu, anh ko giống hắn phải ko? Nào, đến với em đi, anh yêu, đừng làm em mất niềm tin vào tình yêu, nào, anh!”
Tú như người bị thôi miên, trong tích tắc, cậu bất chợt bước theo Thu. Thu đi nhẹ nhàng về phía sợi dây thòng lọng như muốn dẫn đường cậu. Tú bước chầm chậm, 2 tay cậu huơ lên quờ quạng như 1người già mắt kém. Cậu từ từ bước về phía sợi dây còn trống. Tú cầm một chiếc ghế nhỏ gần đấy, đặt ngay xuống dưới sợi dây, trèo lên và đút đầu vào thòng lọng. Thu dưới đất bỗng biến mất, chỉ còn Thu trên sợi dây thòng lọng quay sang, nhìn cậu bằng ánh mắt trìu mến chan chứa yêu thương.
Trong ranh giới giữa sự sống và cái chết, một tiếng nói thiêng liêng lao từ đáy lòng Tú, lên đến cổ, lên yết hầu, rồi đến lưỡi và cuối cùng đẩy 2 hàm răng và đôi môi của cậu, thoát ra ngoài:
“Mẹ!”