Oan Hồn Trong Xóm Trọ - Chương 7
Anh chàng hiệp sĩ.
“Cháu chào bác. Bác ra khi nào vậy, bác Vinh?”- Góc Nhìn cười nói với người đàn bà trung niên đang ngồi trước cửa phòng bệnh của Tú.
“T. đấy à, ôi giời ơi, khổ lắm cháu ơi”. Bà Vinh nghẹn ngào. Bà đưa tay quệt nước mắt, cố kiềm chế cơn xúc động rồi nói tiếp: “Bác mới ra hôm qua, khổ lắm cháu ơi, thằng Tú, nó…”- Bà lại nghẹn ngào, nhưng sau cùng, bà bặm môi nói với thái độ dứt khoát: “Thôi, bác xin lỗi đã làm phiền, cháu vào thăm nó đi. Đây là bạn gái cháu hả?”
“Dạ ko, đây là em Nhung, hàng xóm của Tú đấy bác ạ.”
“Xinh quá, ước gì bác có được cô con dâu như vậy nhỉ!”- Bà Vinh cười nhìn Nhung với ánh mắt trìu mến vẫn còn đẫm nước.
Nhung xấu hổ đỏ mặt, cô lúng túng cười ngượng nghịu đáp lễ bà Vinh. Cô thấy ngạc nhiên với chính mình bởi đã từ lâu lắm rồi, Nhung nghĩ cái cảm xúc xấu hổ, bẽn lẽn đã ko còn trong cô. Lăn lộn trong chốn vũ trường thác loạn, qua tay ko biết bao nhiêu đại gia và thiếu gia, Nhung tưởng rằng tâm hồn mình đã chai sạn trước những cảm xúc của cuộc đời. Cô sống dửng dưng và bất cần. Nhưng luôn luôn, trong lòng Nhung là một cảm giác trống trải ko thể nào bù đắp nổi. Cô cắn thuốc lắc, hút tài mà và nhảy nhót như một người điên trên sân khấu để cố quyên đi cái cảm giác đó. Nhưng mỗi khi thân thể rũ ra mệt mỏi vì hoạt động quá sức, cảm giác trống trải đó lại bùng lên, mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Nhung cặp bồ và làm tình với vô số người đàn ông, nhưng ko ai trong số họ khiến cô có 1 chút rung động nào ngoài những cảm giác cực khoái bản năng mà một con vật cũng có. Dù cho đấy là những anh chàng trẻ đẹp yêu cô mê mệt. Cô kinh tởm khi phải hôn họ, khi cái lưỡi nhám nhúa của họ thò vào mồm cô liếm mút một cách thèm khát. Khi bàn tay họ dày vò một cách tàn nhẫn trên bộ ngực cô, bộ ngực mà Nhung luôn tự hào, cô cũng ko phản ứng dù những lúc ấy cô bật cười vì thấy mình không khác một con bò đang bị người ta vắt sữa.
Hầu hết những người đàn ông đã từng ngủ với Nhung đều ko thể quên được cô, và trong số đó rất nhiều người sẵn sàng bỏ qua quá khứ, chấp nhận gắn bó cuộc đời với cô, nhưng chưa khi nào Nhung nhận lời họ. Cô ko thể tìm thấy ở họ thứ tình cảm mà cô đã từng dành cho những người bạn khác giới cô có cảm tình khi cô mới chỉ là một thiếu nữ trong sáng đang ở tuổi dậy thì. Đôi khi Nhung nghĩ, nếu khám phá ra được toàn bộ câu chuyện của chị cô, thì ko biết cuộc đời cô có còn ý nghĩa gì nữa ko?
Góc Nhìn lựa lời an ủi bà Vinh, rồi thay vì bước vào phòng thăm Tú ngay, anh hỏi bà đầu đuôi câu chuyện, bởi anh sợ nếu hỏi Tú, có thể cậu ta sẽ ko muốn nhắc lại chuyện này.
Bà Vinh trả lời: “Hôm kia Tú đang đi trên đường, bác ko rõ là ở đâu, hình như là dốc Bưởi hay Hoàng Hoa Thám chi đấy. Có 2 đứa say rượu đèo nhau đang phóng xe như điên. Tú định phanh xe lại tránh, nhưng nó thấy ngay trước mặt, cách bọn say rượu kia một đoạn có 1 đứa bé đang chập chững tập đi. Nếu 2 tên kia phóng thẳng tới thì sẽ húc vào đứa bé, vậy là, khổ lắm cháu ơi, ko biết ma xui quỷ khiến mần răng mà, Tú nó tăng ga đâm thẳng vào 2 thằng kia. Ba thằng bắn ra ba phía, 2 cái xe nát như tương nhưng đứa bé thì ko việc chi. Tú gãy chân gãy tay, còn 2 thằng trời đánh kia, ko đội mũ bảo hiểm nên hình như là đến giờ vẫn còn bất tỉnh…”
Góc Nhìn chào bà Vinh rồi ra hiệu gọi Nhung vào phòng thăm Tú. Anh đẩy cửa bước vào. Căn phòng khá sạch sẽ với 2 chiếc giường. Tuy nhiên, chỉ có 1 giường có Tú nằm còn giường kia trống không. Tú đang nằm nghiêng cố gắng lật một cách khó khăn những trang sách bằng cánh tay lành lặn. Tay kia cậu được bó cứng bằng một cục bột to xù.
“Xin chào, hiệp sĩ! Tôi đến để đưa huân chương cho cậu đây”.- Góc Nhìn nói vui vẻ.
Tú nhìn lên: “A, anh đấy à? Hiệp sĩ gì anh, 3 thằng say rượu đâm nhau ấy mà. Anh ngồi đây! Lâu lắm mới được gặp anh. Xin lỗi vì em ko thể ngồi dậy được. Ô! Ai thế kia, tôi có nhìn nhầm ko nhỉ?”
Đôi mắt Tú nhìn Nhung rạng rỡ, cậu pha trò: “Có phải em Nhung ko nhỉ? Có phải tôi đang mơ ko đây? Anh ơi, anh véo em một phát xem em đang mơ hay tỉnh?”
Nhung bật cười trước những lời lẽ rất hồn nhiên ấy của Tú, một nụ cười tươi tắn mà đã lâu cô mới có lại được. Tú nhìn say mê, Góc Nhìn nhìn say mê.
Nhận thấy 2 người đang nhìn mình, Nhung lúng túng đỏ mặt. Hai má cô ửng hồng, đôi môi mím lại và 2 mi mắt cụp xuống, hấp háy, khiến cho khuôn mặt cô càng đáng yêu hơn bao giờ hết.
Góc Nhìn nhường chiếc ghế duy nhất trong phòng cho Nhung. Sau 1 hồi hỏi han tình hình để biết chắc rằng ngoài việc gẫy chân tay, Tú ko còn bị gì nghiêm trọng hơn nữa, anh hỏi cậu ta: “Thế nào, tôi nghe người ta nói dạo này cậu rượu chè be bét lắm hả? Sao lại thế nhỉ? Trước đây tôi nhớ cậu rất ít uống rượu cơ mà? Lại còn thuốc lá nữa?”
Tú nhắm mắt suy nghĩ, sau một hồi cậu mở mắt ra nói một cách từ tốn: “Vâng, em giờ đã khác trước nhiều anh ạ. Sau khi anh chuyển đi, có nhiều chuyện khó hiểu xảy đến với em khiến em suy sụp nhiều.”
Bất ngờ Tú dừng lại nhìn chòng chọc vào Nhung nói với 1 thái độ kỳ quái: “Hôm nay anh bỗng thấy Nhung rất giống 1 người bạn cũ của anh, sao lâu nay anh ko để ý nhỉ? Có lẽ giờ mới được nhìn kỹ.”
Góc Nhìn giật mình, anh phân tích và ghép nối các dữ kiện với nhau rất nhanh rồi buột miệng: “Giống Thu à?”
Tú bật ngồi dậy như một chiếc lò xo, ko ai biết cậu lấy đâu ra sức mạnh phi thường để ôm cả 1 cục bột nặng như búa tạ và bật dậy được như vậy trong lúc một nửa cơ thể cậu gần như ko thể cử động. Tú mở to mắt nhìn Góc Nhìn: “Anh nói sao?”
Giờ thì Góc Nhìn gần như đã chắc chắn Tú có liên quan, ko những thế, liên quan rất sâu đậm đến căn phòng trống cùng những chuyện loằng ngoằng xung quanh nó. Anh cố gắng nói một cách thong thả nhất, tránh gây ra sự kích động cho Tú: “Tôi nói cậu đừng giật mình nhé, mấy hôm nay tôi quay lại xóm cũ cũng chỉ vì chuyện này. Tôi nghĩ đã đến lúc chúng ta nên đưa tất cả ra ánh sáng. Đây, tôi giới thiệu với cậu, người đang ngồi cạnh cậu, tức là em Nhung, là em ruột của Thu, người mà rất có thể cậu đã gặp.”
Tú há hốc mồm, cậu ngạc nhiên đến mức ko thốt lên nổi lời nào.
Góc Nhìn tiếp tục: “Tuy nhiên, tôi chưa biết chuyện của cậu thế nào? Liệu nó có thể lắp vào những manh mối mà chúng tôi đã khám phá ra ko? Nếu có thể, cậu nên chia sẻ với chúng tôi câu chuyện của mình”.
Tú hết sức ngỡ ngàng, đôi mắt cậu rưng rưng. Cậu dùng bàn tay còn lại bóp trán và nói trong nước mắt: “Lâu nay em ko dám nói chuyện này với ai vì em sợ mọi người sẽ bảo em điên. Chính em cũng nghĩ mình là 1 thằng điên khi tin vào những điều chính mắt em thấy, chính tai em nghe…”
Câu chuyện của Tú:
Tú sinh ra trên một miền quê nghèo của tỉnh Thanh Hóa, cũng là quê hương của vị anh hùng dân tộc Lê Lợi và cuộc khởi nghĩa Lam Sơn: Thọ Xuân. Bố mất sớm, một mình mẹ Tú tần tảo nuôi 3 chị em ăn học. Khi Tú học đến lớp 12, sợ mẹ vất vả, Tú quyết định thi vào trường đại học cảnh sát nhân dân.
Suốt năm năm học, Tú tỏ ra là một SV hết sức năng động và hoạt bát. Cậu luôn tham gia một cách nhiệt tình và thể hiện sự xuất sắc trong các phong trào thập thể, đoàn đội của nhà trường. Ra trường, Tú được ưu ái cất nhắc và giữ lại làm việc ở Hà Nội.
Gạt qua tất cả những thành kiến ko tốt của mọi người về nghề công an, gạt qua cả những thế giới ngầm trong ngành công an, Tú luôn tự tin vào bản thân mình và cố gắng một cách tối đa nhất để trở thành người có ích cho xã hội. Xuất thân nghèo khó, vậy nên Tú rất trân trọng những gì mình đang có. Cậu sống vui vẻ, yêu đời và được tất cả mọi người quý mến.
Ko giống như SV các trường khác, khi còn là SV, Tú được nhà trường bố trí nơi ăn chốn ở chu đáo. Tuy nhiên, khi ra đi làm, cậu lại phải lăn lộn với các nhà trọ ở nhiều nơi của HN. Cách đây khoảng 1 năm rưỡi, Tú chuyển đến xóm X và thuê căn phòng trong cùng của dãy bên trái.
Chuyển đến cùng ngày với Tú, là một anh chàng bí hiểm với đủ thứ nghề trong tay: T.(Hay Góc Nhìn). Theo như Tú biết, anh chàng này là một nhà báo, một nhà kiến trúc và cũng đang là quản lý(admin) của trang web. Góc Nhìn ở căn phòng bên phải phòng Tú, cạnh phòng Góc Nhìn là phòng Lai, anh chàng làm ở Văn phòng chính phủ, Lai đã ở đây đến 3 năm rồi. Sát phòng Lai và cũng là căn phòng ngoài cùng, là phòng Nhung, cô gái vũ trường. Đối diện với phòng Tú và Góc Nhìn là 2 căn phòng trống nhưng bà chủ nhà ko cho ai thuê bao giờ. Lý do bà ta giải thích là 2 căn phòng đó chưa hoàn thiện, ko thể ở được. Cạnh 2 căn phòng trống được thuê bởi những người lao động tự do. Đây là những người ít có mặt ở nhà nhất, đến nỗi mà dù đã ở đây rất lâu nhưng Tú vẫn thậm chí ko biết mặt người nào. Họ chỉ về nhà để ngủ, còn khi thức, gần như chắc chắn là họ đang làm việc ở đâu đó.
Tú, Góc Nhìn và Lai sống với nhau rất hòa thuận, vui vẻ. Nhưng Nhung, cô gái vũ trường thì ko tiếp xúc cũng chẳng chào hỏi ai bao giờ. Cô ta ko bao giờ đưa bạn về phòng, nhưng thỉnh thoảng 3 bạn trẻ có thể bắt gặp cô ta đang ngồi ôm cứng một anh chàng nào đấy sau những chiếc xe máy đắt tiền, hoặc đang trang điểm trên ô tô cùng một vị mà chỉ cần nhìn thoáng qua ai cũng biết đấy là “đại gia”. Duy chỉ có điều làm Tú để ý đến Nhung, là trong 4 tháng đầu, thỉnh thoảng cô nàng lại chủ động hỏi cậu xem có thấy gì ở 2 căn phòng trống ko? Tú ko thấy gì nên cậu lắc đầu. Câu trả lời ấy có vẻ làm Nhung ko vui. Đến tháng thứ 5, Nhung ko hỏi Tú nữa, và cũng từ đấy về sau, rất ít khi Tú có dịp tiếp xúc với cô nàng “yết kiêu” này.
Ở được 6 tháng thì Góc Nhìn chuyển đi nơi khác. Sau đấy khoảng vài ngày, căn phòng trống số 2, tức là căn phòng thứ 3 từ ngoài vào của dãy đối diện, có người đến thuê. Tú đã rất vui khi một buổi tối làm về muộn, cậu thấy một cô gái rất xinh đang dọn đồ trong căn phòng ấy. Tú bắt chuyện và làm quen với nàng. Nàng giới thiệu nàng tên Thu, quê ở Hưng Yên, đang học đại học Ngoại Thương năm thứ 3.
Sự có mặt của Thu ở xóm trọ làm cho Tú cảm thấy yêu đời hơn. Ko giống cô gái vũ trường kia, Thu hết sức thân thiện và tình cảm, nàng cũng rất thông minh, vui vẻ và hay hát. Tiếng hát của nàng trong trẻo dễ thương khiến cho Tú ngất ngây mơ màng. Những buổi tối Tú đi về muộn, nàng luôn dịu dàng hỏi han và đôi khi là pha cho cậu những cốc nước chanh mát lạnh khiến tâm hồn Tú như dãn ra, bay bổng lên chín tầng mây.