Oan Hồn Trong Xóm Trọ - Chương 13
“Anh là một người có tinh thần mạnh mẽ. Anh tin có hồn ma và sự tồn tại của linh hồn sau khi chết nhưng anh ko bận tâm đến điều đó. Chính những cái đó khiến tôi ko thể tác động lên thần kinh của anh để gây ảo giác về sự hiện hữu của tôi như với Tú và sau này là Thanh được. Sự mạnh mẽ về tinh thần của anh cũng cản trở khiến tôi ko thể tác động lên não bộ Tú, nhất là khi anh thường xuyên có mặt ở nhà và thường xuyên làm việc khuya. Nhưng chính sự mạnh mẽ ấy đã thu hút dòng tư tưởng của tôi. Tôi bị lôi cuốn bởi tâm thức của anh. Nói một cách khoa học, trong tư tưởng của anh có những dao động phù hợp với “cơ thể” tôi lúc ấy, vốn cũng chỉ là một dạng sóng điện từ. Tôi cảm thấy rất dễ chịu khi được cộng hưởng với những dao động đó. Vậy là tôi đồn trú trong tâm thức anh và ko ngừng đọc những dòng suy nghĩ của anh. Tôi biết cách anh làm việc, sáng tác và cả những tình cảm hay sự đấu tranh nội tâm của anh nữa.”
Góc Nhìn rùng mình: “Khoan đã nào, thời gian đó chính là thời gian mà tôi cảm thấy tính tình của mình có nhiều đổi thay. Tôi hay cáu giận, dễ nổi khùng và dễ có ác cảm với người khác. Có một lần, mẹ tôi đã bảo với tôi, rằng bà đi xem bói về, ông thầy bói nói tôi bị “một con tà” đi theo. Lẽ nào, “con tà” ấy là cô, và những sự thay đổi của tôi là do tác động của cô?”
“Đúng vậy, tôi vốn được cấu tạo bởi mật độ dày đặc của những dao động hận thù, bất mãn… nên khi tôi xâm nhập vào tư tưởng anh, tôi đã làm cho anh bị ảnh hưởng khá nhiều. Ko chỉ mình tôi, trong tư tưởng của anh còn rất nhiều hồn ma nữa, tức là những hồn ma bị dao động của anh thu hút, nhưng họ chỉ là những hồn ma bình thường, ko thể tạo nên một tác động nào đáng kể lên tư tưởng của anh như tôi. Mỗi người đang sống đều có rất nhiều vong hồn ứng với mình, tùy vào tính cách của người đó phát ra những loại dao động thu hút loại hồn ma nào. Kẻ ác luôn có trong đầu mình vô số hồn ma của những kẻ giết người, đâm thuê chém mướn, những tên tội phạm … trong khi người lương thiện thì ngược lại. Đó cũng là lý do mà người Việt Nam ta có tục cầu khấn ông bà phù hộ cho con cháu. Ko phải là mê tín như nhiều người thường nghĩ. Khi một người có một tư tưởng sai lầm sẽ dẫn đến hậu quả xấu, ông bà hay người thân của hắn, nếu lo lắng cho hắn thì sẽ cố gắng tác động vào tư tưởng hắn nhằm thay đổi, chuyển hóa nó thành những tư tưởng tích cực. Tất nhiên, còn tùy thuộc vào khả năng của vong hồn ông bà, cái mà dân gian vẫn gọi là “thiêng”, hay “đề tâm đề tính”. Người nào khi sống có đời sống tinh thần phong phú khi chết sẽ có năng lực tốt hơn những người sống hời hợt.
Khi ở trong anh, tôi biết anh làm việc, suy nghĩ ra sao, và lẽ đương nhiên tôi biết những bài thơ của anh, bởi thỉnh thoảng tôi vẫn thấy anh đọc lại chúng. Tôi ghi nhớ những bài tôi thích và sau này đọc lại chúng với Tú và Thanh.”
“Tôi muốn hỏi cô một câu nữa. Đấy là trừ 6 tháng đầu nằm ở bệnh viện ra, còn lại Lai ở rất gần cô, tại sao cô ko xâm nhập vào tư tưởng của cậu ta để tìm hiểu nội dung sự việc? Nếu ngay từ đầu, cô hiểu rõ mọi chuyện, thì sau này đâu có nhiều chuyện đáng tiếc đến thế.”
“Thắc mắc của anh rất có lý. Nhưng lúc đó tôi luôn cho rằng Lai là kẻ lừa dối, là kẻ hèn nhát mà tôi thù hận. Vì vậy, nếu xâm nhập vào Lai, tôi sẽ phải “đọc” những suy nghĩ rất khủng khiếp của anh ấy về tôi, ví dụ như Lai cười thầm vì tôi là một đứa con gái ngu ngốc đã tin tưởng anh ta, hay những sự lừa dối mà anh ta đã toan tính với tôi từ trước… Giống như người bệnh sợ uống thuốc, tôi ko muốn hay đúng hơn là ko dám thâm nhập vào tư tưởng anh ấy. Đặc biệt, là lại có 1 thời gian dài Lai mất dạng mà ko để lại dấu vết, đấy chính là khoảng thời gian mà tôi hoang mang, cần 1 câu trả lời nhất. Tôi luôn nghĩ rằng anh trốn tránh mình và đang vui vẻ ở 1 nơi nào khác chứ ko biết anh đang ở trong bệnh viện”.
“Tại sao khi em chuyển vào ở trong 2 căn phòng trống, em lại ko thể nào gặp chị? Ko những thế, em còn bị bóng đè liên miên, cứ như thể chị muốn đuổi em vậy. Lẽ nào chị ko muốn gặp em?” – Nhung cũng đưa ra một câu hỏi mà cô thắc mắc từ lâu.
“Em gái của chị, đừng nghĩ về chị như vậy. Chị muốn gặp em lắm chứ, muốn lao vào ôm em, muốn khuyên nhủ em lắm. Nhưng điều này nằm ngoài khả năng của chị. Em biết đấy, chị giao tiếp với người sống bằng cách tác động vào thần kinh của họ và gây nên ảo giác. Nhưng việc này chỉ có hiệu quả khi những người bị chị tác động có nhiều tần số dao động trùng với tần số dao động của chị. Hoặc là những người có thần kinh rất yếu, ko ổn định. Chị ko muốn có ai vào ở trong 2 căn phòng đầy kỷ niệm của chị nên chị đã cố tìm cách gây ảnh hưởng đến họ nhằm khiến họ hoảng sợ mà bỏ đi. Tuy nhiên, ko phải ai trong số họ cũng bị chị tác động. Chỉ rất ít nhìn thấy được những hình ảnh mà chị đã cố đưa vào trong đầu họ. Đó luôn là cảnh lúc chị treo cổ bởi vì những giây phút ấy gây cho chị cảm xúc dữ dội nhất và đó cũng là lúc ngọn lửa thù hận trong chị bùng lên.
Thanh và Tú, là 2 người có tâm lý rất mâu thuẫn và yếu ớt, luôn xảy ra sự đấu tranh nội tâm. Chính cái tâm ko ổn định đấy đã khiến họ sinh ra ảo giác và nhìn thấy chị như một người sống. Đặc biệt, Thanh lại còn có tiền sử bệnh thần kinh, những cái ấy khiến chị có thể tác động lên Thanh mạnh đến mức sai khiến được anh ta làm theo ý mình. Chị cũng đã thử làm vậy với Tú nhưng hiệu quả ko cao lắm.
Còn chuyện bóng đè, chị ko thể nào tự chủ được. Chị tồn tại trong 2 căn phòng này, do đó năng lượng sóng và từ trường ở đây mạnh hơn gấp hàng trăm lần nơi khác. Đó là những năng lượng gây nên ảnh hưởng rất xấu với thần kinh con người. Lý do vì sao người ngủ trong 2 căn phòng trống đều bị bóng đè”.
Khi nói những lời cuối, “Thu” tỏ ra nặng nhọc và khó chịu, mồ hôi đổ đầm đìa, tiếng nói ngắt quãng. “Cô” gắng gượng nói trong tiếng thở gấp gáp: “Tôi sắp phải ra đi rồi, sở dĩ tôi tác động được lên tư tưởng của người khác bởi vì tôi có sự dữ dội của lòng hận thù và bất mãn. Giờ đây, những cái đó đang mất dần, tôi sắp trở thành một hồn ma bình thường, tôi ko thể duy trì trạng thái này lâu được, cũng như sau này, ko thể hiện lên trong mắt bất cứ ai như đã từng hiện lên với Thanh hay Tú được.”
Nhung bỗng thấy cuống, vậy là cô sắp phải chia tay Thu vĩnh viễn, sẽ ko bao giờ còn cơ hội để được nghe Thu nói chuyện nữa, ko bao giờ được Thu ôm ấp, vuốt ve nữa. Nhung cầm tay “Thu” lắp bắp: “Chị ơi, chị…”
“Thu” vuốt ve khuôn mặt Nhung, nói khó nhọc: “Em gái chị, em hãy sống cho thật tốt nhé, đừng để bố mẹ và chị phải đau lòng vì thấy em đau khổ. Cả nhà sẽ luôn nghĩ về em, luôn cầu mong những điều tốt đẹp nhất đến với em.”
Sau đó, “Thu” vừa cởi trói cho Lai vừa nói: “Anh à, em xin lỗi. Sau khi chết, em cũng đã nhận ra chúng ta đã sai lầm khi cùng nhau đi tìm cái chết, nhưng sự cố chấp khiến em luôn muốn anh phải chết theo em. Em đã tiếp xúc với hồn ma của nhiều cặp đôi chết cùng nhau như vậy, họ đang phải chịu sự dày vò khủng khiếp, bởi vì, khi đã cùng nhau chết, họ có thể cảm nhận rất rõ ràng tình cảm người kia dành cho mình, nhưng lại ko thể nào lao vào ôm nhau, hôn nhau hay nắm tay nhau được bởi vì họ ko còn thân xác để làm việc ấy nữa. Điều đó cũng ví như 2 người yêu nhau tha thiết, nhưng lại ko bao giờ được ở gần nhau vậy. Yêu nhau, nhưng ko thể có nhau trong vòng tay, còn gì đau khổ bằng. Khi sống, dù có bao nhiêu khó khăn, con người vẫn luôn luôn có 1 cơ hội, dù cơ hội có mong manh đến bao nhiêu đi chăng nữa, nhưng ko bao giờ là ko có. Trái lại khi chết, tất cả sẽ trở thành ảo vọng, và cơ hội cũng chấm dứt.
Anh à, anh hãy sống cho tốt nhé. Em vẫn còn rất nhiều tình cảm với anh, nhưng tình cảm ấy, bây giờ đã được san sẻ một phần cho Tú và Thanh nữa. Khi nào gặp họ, anh hãy gửi lời chào của em đến cả 2, anh nhé.”
Lai cố gắng quỳ lên dù đôi chân anh vẫn còn tê cứng, anh cầm 2 tay “Thu” nói trong tiếng nấc: “Em! Em à…”
“Em đi đây!” – Nói xong câu đấy, “Thu” rùng mình, và cả cơ thể của Thanh lúc này ngã vật xuống đất…