Oan Hồn Trong Xóm Trọ - Chương 10
Oan hồn trong xóm trọ
Nhung lắp bắp: “Anh T., anh nói sao?”
“Đây ko phải là Thanh, đúng hơn thì ko phải Thanh mà chúng ta thường thấy.”
Thanh quay lại, nhưng đôi mắt cậu rõ ràng là đang nhìn ra vô cực chứ ko phải nhìn Nhung hoặc Góc Nhìn. Đôi mắt ấy ko phải là một con người, cũng ko phải là một con thú, nó chỉ đơn giản là 2 nhãn cầu nhét vào trong hốc mắt, ko có khả năng biểu cảm. Thanh rút trong người ra một con dao gập, bật nó ra và dí vào cổ Lai. Lưỡi dao sắc và thân dao dài, mỏng như một lá lúa khiến Góc Nhìn có cảm giác chỉ cần Thanh mạnh tay hơn một chút là Lai sẽ đi đời.
Nhung run rẩy: “Trời ơi, phải làm sao bây giờ?”
Góc Nhìn cũng lúng túng ko biết phải xử lý ra sao, anh bấm nhẹ vào tay Nhung nói nhỏ: “Chúng ta cần phải tránh mọi sự kích động cho Thanh bây giờ, ko để cậu ta hại Lai cũng như ko để cậu ta tự chĩa dao vào mình.”
Góc Nhìn suy nghĩ rất nhanh. Rõ ràng chuyện này là do hồn ma của Thu gây nên, nhưng theo suy đoán của anh, Thu ko hiện diện trong cơ thể Thanh. Người bị ma nhập thường có đôi mắt cực kỳ linh hoạt và biểu cảm, bởi vì đó là công cụ duy nhất giúp hồn ma biểu đạt một cách chính xác nhất tình cảm của mình. Các bộ phận trên cơ thể đều là của người khác, rất khó điều khiển. Nhưng đôi mắt thì khác, nó có thể diễn đạt cảm xúc chẳng khác gì đôi mắt của chính hồn ma lúc còn sống.
Theo anh, có lẽ Thu đã xâm nhập vào não bộ của Thanh, tác động lên đó, thổi vào tâm trí Thanh những tình cảm căm ghét, thù hận và cuối cùng là bắt Thanh làm theo ý mình như một kiểu thôi miên, ám thị. Nếu bây giờ, anh và Nhung có những hành động làm cho Thu tức giận, thì rất có thể cô ta sẽ sát hại cả Thanh lẫn Lai bằng cách điều khiển Thanh. Cũng ko thể đứng nói vào khoảng trống như đang nói chuyện với Thu vì cho rằng cô ta đang quanh quẩn trong căn phòng này được. Bởi vì, theo hiểu biết của Góc Nhìn, hồn ma tồn tại dưới 1 dạng sóng kiểu như sóng điện từ. Ko có thân xác, ko có các giác quan, lẽ đương nhiên là ko thể nghe được những điều anh cũng như người khác nói. Giao tiếp qua các giác quan chỉ có tác dụng giữa những cá thể đang tồn tại dưới 1 cơ thể sống với nhau mà thôi. Tuy nhiên, thay vào đó, cô ta có thể nắm rõ suy nghĩ của những người đang có mặt trong căn phòng này. Một suy nghĩ mang đến một hành động xấu lập tức sẽ khiến Thu đề phòng và gây ra phản ứng tiêu cực. Góc Nhìn hiểu rằng những gì anh đang suy nghĩ, có thể Thu đều biết. Nhưng nếu bảo Góc Nhìn tìm cách giao tiếp với Thu thông qua tâm thức(hay suy nghĩ) thì anh ko thể nào làm được. Suy nghĩ, hay tâm thức, là một dạng dây truyền bất tận ko theo trình tự nào hết. Người ta có thể đang suy nghĩ đến việc này, bỗng dưng quay sang liên hệ ngay đến việc khác, hoặc là những cái mà các giác quan như mắt, mũi, mồm, tay, chân… cảm nhận được cũng sẽ tác động lớn lên dòng suy nghĩ của con người. Loại bỏ hoặc điều khiển được dòng tâm thức, chỉ có những bậc giác ngộ như đức Phật hoặc những vị chân tu đã đạt đến đẳng cấp cao của thiền định mà thôi. Biến suy nghĩ của mình thành thông điệp để gửi đến một vong hồn, là điều bất khả kháng đối với người bình thường. Góc Nhìn cũng không ngoại lệ. Cách khả dĩ nhất bây giờ, là hi vọng Thu sẽ nhập vào cơ thể Thanh để nói chuyện với mọi người. Lúc này, Thu sẽ giao tiếp với Góc Nhìn như một người bình thường. Nhưng điều đó, hoàn toàn phụ thuộc vào Thu.
Góc Nhìn cảm thấy rối bời. Anh ko biết phải xử trí ra sao cho hợp lý. Thanh vẫn ngồi dí dao vào cổ Lai như một bức tượng, ko nhúc nhích. Sau khi đắn đo, Góc Nhìn quyết định sẽ cố tìm cách giao tiếp với Thu. Anh lẩm nhẩm trong đầu: “Hãy nhập vào Thanh và nói chuyện với chúng tôi”.
Góc Nhìn đã thiển cận ở chỗ này, bởi vì khi anh lẩm nhẩm như vậy, là anh đang nghĩ đến câu nói “Hãy nhập vào Thanh và nói chuyện” chứ ko phải nghĩ đến tình huống Thu nhập vào Thanh. Ko những thế, chỉ trong tích tắc, bộ não Góc Nhìn lại tràn ngập những suy nghĩ về hoàn cảnh hiện tại, về tính mạng của Lai, Thanh, về việc Nhung là em gái Thu, về vòng hoa, về dây thòng lọng, thậm chí là cả những suy nghĩ cũ hơn về câu chuyện của Tú vừa kể, chuyện 2 căn phòng trống… Tất cả như một quyển album chi chít những hình ảnh được sắp xếp 1 cách hỗn độn ko thể nào thu gom vào được.
Sau một lúc cố gắng, thấy Thanh vẫn ko cử động, Góc Nhìn đành chịu đầu hàng. Anh đứng im ko còn biết nói gì. Tất cả: Thanh, Lai, Góc Nhìn và Nhung đều im lặng như những pho tượng trong triển lãm.
Bất chợt lúc ấy, đôi mắt Lai hấy háy rồi mở ra. Lai đã tỉnh. Anh nhìn Góc Nhìn, nhìn Nhung và nói một cách khó nhọc: “T., Nhung, 2 người ra ngoài đi. Chuyện này đã đến lúc phải chấm dứt rồi. Tôi là một nửa của câu chuyện, chỉ có tôi mới kết thúc được nó.”
“Xem đôi mắt của Thanh kìa”. – Nhung nói và đẩy nhẹ vào tay Góc Nhìn.
Khác với đôi mắt vô hồn khi nãy, ánh mắt của Thanh giờ đây như có lửa. Hai con mắt nhìn Lai rực sáng và căm thù. Thanh cất lên một giọng nửa đàn ông nửa đàn bà khiến Nhung và Góc Nhìn rùng mình nổi gai ốc: “Tên khốn, sao mày lại ra đây, mày ko dám đối diện với tao chứ gì.”
Lai nói chậm rãi: “Anh ko muốn thấy em như thế, Thu ạ. Và, anh ko thể điều khiển được lúc nào mình tỉnh, lúc nào mình mê. Anh là người bình thường, cái đó do cơ thể sinh học của anh điều khiển. Anh ko sợ chết, Thu ạ, nhưng anh sợ em nói với anh những lời như thế. Từ bao nhiêu năm nay, anh luôn tôn thờ em, chưa bao giờ anh có bất kỳ 1 ý nghĩ nào xúc phạm em, dù là nhỏ nhất. Những lời nói của em vừa rồi, nó như hàng ngàn hàng vạn mũi tên nghiền nát trái tim anh.”
“Vậy là nãy giờ, Thu nói chuyện với Lai trong cơn mê của cậu ta. Có lẽ Thu đã chửi mắng Lai thậm tệ lắm”.- Góc Nhìn nghĩ thầm. – “Vấn đề bây giờ là phải làm sao xoa dịu được lòng thù hận có trong Thu. Điều này quả thực là quá khó.”
Góc Nhìn bóp trán suy nghĩ trong khi đôi mắt vẫn ko rời Thanh(hay Thu) và Lai. Anh hi vọng Lai sẽ nói được nhiều điều xoa dịu sự căm thù của “Thu”.
“Nhiều năm qua” -Lai nói tiếp- “Có ngày nào anh ko nghĩ về em? Có ngày nào anh ko xem lại những kỷ vật, những bức ảnh của em? Có ngày nào đôi mắt anh ko nhỏ lệ vì em?
Anh đã hèn nhát, anh đã bỏ mặc em chết 1 mình, anh biết anh là thằng khốn nạn, nhưng ko vì thế mà anh ko yêu em, Thu ạ.”. Đôi mắt Lai nhìn thẳng vào mắt Thanh/Thu và rưng rưng nước mắt. Anh nói tiếp: “Anh đã thề là, suốt cuộc đời này, anh sống chỉ để nghĩ về em, nhớ về em, về những giây phút có em, những kỷ niệm của chúng ta.