Nữ Chúa cụt đầu trên sàn rạp hát Hòa Khánh - Chương 6
Thằng Ba nghe sư phụ nói vậy hắn cũng có vẻ kên kên và thầm phục sư phụ vô cùng. Đêm đó bởi tuồng “Tiếng Hạc Trong Trăng” có vẻ hơi dài nên đoàn tan hát hơi trễ.
Dọn đồ nghề xong xuôi, bước ra ngoàihắn thấy các gánh chè gánh cháo gần như muốn hết thức ăn. Kiếm bà bán cháo quen, hắn tìm ghế ngồi xuống. Trong khi chờ múc cháo, hắn đảo mắt nhìn quanh kiếm con Tư. Trong bóng tối mập mờ ở bên hông rạp, hắn thấy con Tư đang đứng với Tám gác cửa. Không biết Tám nói gì mà thấy múa tay múa chân dữ lắm, Thỉnh thoảng thấy con Tư dợm đi, lại thấy Tám nắm tay kéo lại có vẻ dùng dằng…
Bà bán cháo để tô cháo trước mặt hắn, thấy hắn vẫn ngó đi đâu, bèn dục:
– Nè, cháo đó ăn đi ngó hoài à, muốn gì thì ăn no cái đã
Thằng Ba bị bắt quả tang đang nhìn trộm người khác thì có vẻ mắc cở, hắn chống chế:
– Kỳ quá ! Con gái ở đây kỳ quá bà ơi…
Nói xong, hắn không thèm nhìn nữa, cúi xuống múc cháo húp sùm sụp.
No nê xong hắn nhìn quanh quẩn chẳng thấy con Tư đâu nữa, buồn buồn hắn lủi thủi đi vào rạp kiếm chỗ ngủ.
Hôm nay hắn định trải chiếu chỗ ban nhạc, nhưng mấy tay ban nhạc đã chiếm mất chỗ rồi. Tính lui tính tới hoài, cuối cùng hắn ôm chiếu lên sân khấu trải kế bên chân giường của Chín đèn ngủ.
Vừa đặt lưng xuống chiếu chưa kịp ngủ, tai hắn bỗng nghe tiếng lao xao bên hông cánh gà phía sau sân khấu. Lắng tai nghe thiệt kỹ hắn nhận ra tiếng con Tư và Tám gác cửa đang xì xào. Lúc đầu còn nghe nho nhỏ sau hắn nghe rõ tiếng con Tư la: “Tui nói tui không chịu mà anh sao kỳ quá cứ ép tui hoài…tui la đó nghe…”Hắn ngồi nhổm dậy định đi về phía tiếng con Tư la nhưng rồi nghĩ ngợi sao đó hắn lại nằm xuống. Trong đêm khuya hắn nghe tiếng lao xao cự nự ở góc sân khấu càng lúc càng rõ… rồi sau đó tiếng con Tư khóc lóc… Hắn chịu không nổi, định bò dậy đi kiếm quản lý Bình đặng coi ông có cách gì cứu con Tư không? Hắn lồm côm định đứng dậy men theo sân khấu để ra cửa phía sau… bỗng hắn thấy gió từ phía hậu trường sân khấu lạnh buốt ù ù thổi thốc cả màn sân khấu lên, một thứ khí lạnh kỳ quái làm cho da thịt hắn tê buốt đi… Hắn dụi mắt nhìn ở phía góc bàn thờ cô Út mờ mờ ảo ảo một người bước về phía giữa sân khấu rõ ràng không có đầu… chân đi không đụng đất…Hắn chỉ kịp la lên một tiếng rồi té chúi nhủi xuống sàn sân khấu, vội vàng lồm cồm bò chạy xuống hàng ghế khán giả. Vừa lết hắn vừa nghe tiếng la tiếng thét của con Tư, của Tám gác cửa.
Cả rạp giờ phút đó đúng là náo loạn…
Chạy được ra tới ngoài gần giữa rạp hắn thấy quản lý Bình rồi bà bầu và rất nhiều người nữa nhốn nháo chạy về phía hắn hỏi han um sùm. Lúc đó lưỡi hắn như cứng lại chỉ còn biết ú ớ chỉ về phía sân khấu: ” Cô… ô…ô…Út trên sân khấu…” Mọi người như khựng lại không ai dám bước tới. Quản lý Bình đứng tại đó một hồi rồi thấy hắn ta bước thật chậm về phía sân khấu…
Không khí bên ngoài đã bớt chộn rộn, mọi người không ai bảo ai nhìn theo bước chân của quản lý Bình. Chân hắn càng gần sân khấu thì tiếng động bên ngoài càng im lặng, mọi người như nín thở theo từng bước hắn. Khi chân hắn còn cách sân khấu khoảng một mét thì bỗng từ trong sân khấu có tiếng con Tư la thất thanh, tiếng la giữa khuya nghe rõ mồn một: “Cứu tui với, bớ người ta! cứu tui với !”… tiếp theo tiếng la thất thanh đó là những tiếng rên xiết nghe thật ghê rợn… Bỗng từ bên trong sân khấu như có một sức nặng nào đó ập xuống cái màn và nguyên cả tấm màn nhung đứt giây hạ xuống sàn sân khấu, bên trong tấm màn bùng nhùng như có người đang dẫy dụa… Quản lý Bình vội vã bước lên sân khấu tìm cách gỡ tấm màn ra… Dưới ánh sáng mờ mờ của sân khấu lúc đó, Tám gác cửa như một cái xác không hồn. Tới lúc đó, không ai bảo ai cùng tiến về phía sân khấu, thằng Ba rón rén đi về phía hậu trường nơi có tiếng cầu cứu của con Tư lúc nãy…
Chân hắn vừa qua khỏi cánh gà thứ ba thì bỗng khựng lại, hắn la lớn: “Ông quản lý ơi ! Ghê quá, có người chết ở đây nè…”, la xong hắn dội ngược lại, mọi người cũng như muốn chạy theo hắn… Quản lý Bình la lớn: “Đừng chạy… đừng làm lộn xộn, đứng lại…” Tiếng la của quản lý Bình như một mệnh lệnh, mọi người cùng ngừng lại. Quản lý Bình bước tới
và thây ma nằm đó là con Tư bán mía ghim… Con Tư sóng soài trong tư thế nằm sấp, trên người không có mảnh vải. Quản lý Bình sau một giây do dự, hắn tiến lại lượm quần áo của con Tư phủ nhẹ lên người nó, rồi quay ra nói với bà bầu: “Bà bầu lại gần coi nó còn sống không…” Mới đầu bà bầu còn có vẻ e ngại sợ sệt nhưng sau bà mạnh dạn bước lại cầm tay con Tư và sờ trên mình nó, bà nói: “Chưa.. chưa chết… nó con thở, chỉ xỉu thôi à…Ai có có chai dầu cho tôi mượn đánh gió cho con nhỏ coi…” Sau một hồi bắt gió và dánh dầu nóng, con Tư tỉnh lại, nó mở mắt thấy mọi người bu xung quanh mà người lại trần truồng nên có vẻ cuống quít, hai tay ôm lấy ngực và co hai chân lên bụng như con tôm. Bà bầu thấy con Tư đã tỉnh, bèn quay lại nói: “Thôi xong rồi không sao cả, mọi người đi ngủ đi, đứng đây chi hoài vậy, con gái con lứa người ta mắc cở”.
Trong khi đó ở phía sau quản lý Bình đang còn cạo gió và giựt tóc mai cho Tám gác cửa. Tình trạng Tám gác cửa có vẻ trầm trọng hơn, người hắn lạnh tanh, miệng hắn bọt mép ứa ra nhìn thấy gớm… Hình ảnh hắn giống y như một người chết trôi vừa được vớt từ dưới nước lên.
Đánh gió một hồi thấy Tám gác cửa không nhúc nhích, quản lý Bình quay qua nói với bà bầu: “Coi bộ thằng này nặng chứ không phải chơi đâu, không biết ở đây có bác sĩ, y tá gì không?” Nói xong lão ứng dậy đi ra ngoài sân khâu, để mặc Tám gác cửa nằm đó.
Lần quầng chỗ Tám gác cửa nằm một hồi, thằng Ba thấy bà bầu dìu con Tư xuống sân khấu. Khi đi ngang chỗ nó đứng, nó thấy mặt con Tư xanh lét và bơ phờ, đầu tóc rối bù, nhìn thấy ghê. Không biết giờ phút đó con Tư có nhìn thấy hắn nữa không mà khi bước qua chỗ hắn, đầu cúi gập xuống.
Được một lúc sau, từ ngoài sân khấu quản lý Bình dẫn một người đàn ông bước vào, lão chỉ tay về chỗ Tám gác cửa nằm và nói: “Đó, ông y tá coi dùm nó ra sao, ông chích một mũi thuốc coi nó có tỉnh không.” Không nói không rằng, lão y tá mở túi đồ nghề lấy thuốc ra chích cho Tám một mũi. Khi kim chích từ tay gã y tá đâm vào da thịt Tám gác cửa thì người hắn như muốn dướn lên rồi từ từ hắn mở mắt… Hắn đưa hai tay dụi dụi mắt rồi lồm cồm bò dậy, mắt nhìn quanh c quất một hồi rồi chẳng nói một lời lặng lẽ bước xuống sân khấu đi ra ngoài rạp.
Lúc đó đêm hãy còn dài, đồng hồ mới chỉ khoảng 2 hay 3 giờ gì đó. Lui tới một hồi thằng Ba cảm thấy mệt bèn đi kiếm chỗ ngủ tiếp.
Sáng hôm sau hắn vừa thức dậy thì thấy bà bầu và quản lý Bình đang ngồi ở phòng vé bàn chuyện. Nhìn lối hai người nói chuyện, thằng Ba thấy có vẻ quan trọng, hắn tìm cách lảng đi chỗ khác. Vứa dợm bước đi vài bước thì hắn nghe tiếng quản lý Bình gọi: “Thằng Ba, mày đi đâu đó, kêu Chín đèn lại đây coi..” Thằng Ba dạ dạ rồi đi quành ra phía sau sân khấu kiếm Chín đèn. Lòng vòng một hồi hắn gặp Chín đèn đang ngồi uống cà phê ở quán cô Liên sau rạp. Chín đèn nghe quản lý Bình kêu bèn lật đật đứng dậy đi ngay. Thằng Ba móc túi thấy còn tiền bèn kéo ghế ngồi xuống gọi café uống. Bưng ly café đặt trước mặt hắn, cô Liên cúi xuống hỏi nhỏ nó: “Bộ hồi hôm mày thấy cô Út cụt đầu hiện về hả?” Thằng Ba nghe cô Liên hỏi vậy hắn ú ú ớ ớ định nói thấy, rồi nghĩ sao hắn bỗng nói: “Có gì đâu, hồi hôm tui sợ tui la vậy thôi, chớ có thấy gì đâu… Chắc cha Tám gác cửa thấy.” Cô Liên mặt có vẻ quan trọng: “Cô hiện ra hoài… Gánh hát nào mà trai gái lộn xộn trong sân khấu là thế nào cũng bị cô vật..” Cô Liên đang định nói thêm nữa với nó thì Chín đèn đã từ trong rạp ra nói: “Bà con ơi về rạp đi… trưa nay dọn qua Sóc Trăng…” Thằng Ba nghe tin dọn gánh lòng nó bỗng buồn hiu, nó phân vân quá không biết tình trạng sức khỏe của con Tư mía ghim bây giờ ra sao.
* * *
Giữa trưa nắng chang chang, đoàn xe của gánh hát từ từ rời khỏi thị trấn Bãi Sào… Trên xe chở phông màn, thằng Ba ngồi buồn so, mắt hướng về xóm xa xa, nơi có cây sao xoài mọc cao và xanh rờn quá vùng nghĩa địa. Cái chòi vịt bỏ hoang chìm lỉm đâu đó trong ruộng lúa xanh rì bát ngát….
HẾT