Nhật Ký Phòng Trọ Ma - Chương 9
Ngày thứ 8 (thứ 2 ngày 9 tháng 6)
Hà – người nắm giữ nửa cuốn sách tai họa
M – mối hiểm họa!
Mình thì tranh thủ đọc vài tài liệu trong quyển sổ của K, dự định tối nay mình sẽ post thông tin về: Quyển sách ấy (mình sẽ tạm gọi là quyển sách tai họa), nó vẫn còn thiếu khá nhiều thông tin nhưng thiếu còn hơn không! Cuộc hẹn gặp Hà (chủ trước căn phòng, người giữ một nửa quyển sách tai họa) mình bàn với K sẽ rời xuống buổi trưa vì sáng phải phụ bán café, mấy ngày nay mình bỏ bê công việc quá rồi Trưa đấy tầm 12h K ghé và dẫn mình đi, để tránh ảo giác và trường hợp một người gặp bất trắc, K sẽ trở mình! Nhà cô ta ở trung cư An Bình trên dốc Nguyễn Huệ, từ đây đến đó tầm 4 cây, mình và K phải nói chuyện liên tục với nhau giảm nguy cơ mất kiểm soát do ảo giác, khi không nói thì sẽ niệm kinh trong mồm, đấy là cách an toàn tránh nguy hiểm nhất, cuộc nói truyện tưởng chừng như sẽ giúp ích nhưng không!
– Chuyến xảy ra với tay anh là sao vậy? có truyện gì thế
– Hôm qua tôi gặp ảo giác, một con rắn mặt người quấn vào tay tôi, trong lúc mất kiểm soát tôi đã tự đâm tay mình! Cậu thì làm sao? Mọi chuyện vẫn ổn?
– Một chút, không còn hay gặp những ma quỷ hay ảo giác gì đó nữa!…
– Nếu có thể lấy được một nửa quyển sách, việc này sẽ theo một chiều hướng tốt và mọi rắc rối có thể được giải quyết
– Vâng! Nếu không anh còn kế hoạch nào khác không? ý em là…
– ……….
– Anh đang niệm chúa à
– Ừ! Cậu cũng nên niệm phật khi không nói chuyện
– Em muốn hỏi, làm sao cái thứ đó có thể gây ảo giác cho mình? Nó đi theo tất cả mọi người sao, nó có nhiều bản thể? Hay…
– Tôi không rõ, những gì tôi biết là nó luôn đi theo chúng ta!
– ………….
– ………….
– Không biết chuyện này có phải ảo giác không nhưng hình như vừa có một ông bên đường quay đầu theo nhìn chúng ta… chính xác hơn là quay ngược đầu hoàn toàn
– Bình tĩnh!
– Không! sh*t ông ta đang đi theo chúng ta, không ông ta đang lướt trên mặt đấy với một cái đầu quay ngược lại phía sau
– Khoan, cậu nghe tôi nói, niệm phật đi…
– Không! cũng có một vài người bên đường đang làm như vậy, có một bà lão vừa quay đầu một vòng và nhoẻn nụ cườinhìn tôi, một nụ cười rất ghê rợn, anh có nghe tôi không K, sh*t!
– Bình tĩnh lại, cậu đang làm tôi mất tay lái, trong túi quần tôi có một lá bùa và một cây thánh giá, lấy nó ra và cầm, giữ bình tĩnh lại đi!
– Oh sh*t! sh*t mọi người đi đường đều như vậy, tệ hơn họ đang tự tháo đầu mình ra… máu,…máu khắp nơi, cái f*ck gì vậy…họ đang tự tháo đầu…wtf!!!
– H…H…cậu phải nghe tôi nói…
– Anh câm mồm đi! Anh chẳng biết gì cả, máu…máu khắp nơi, tiếng gào thét…tôi đang thấy cái gì thế này? Cái quái gì thế này… bọn họ đang đuổi theo, mắt họ chẳng có gì cả ngoài một màu đen vô hồn và máu quanh tròng mắt, những cánh tay mọc ra từ mồm, đầu bọn họ đang lộn ngược, tất cả bọn họ đều nhìn tôi, họ đang cười, …lại gần…f*ck!
– Lấy cây thánh giá và lá bùa ra và bình tĩnh lại
– Oh…oh…f*ck một người đang tự xé thịt mình ra ăn, họ tự cắn xé lẫn nhau, máu, máu khắc nơi, những thứ đó đang tràn đến…ọe…ọe… máu, một mùi máu tanh, bọn nó cứ nhìn tôi mà cười…cái đm! f*ck!!!
– Im đi, cậu sẽ té xuống, niệm phật đi, cầm lấy cái bùa này mau!!!
Đó là thứ mình nghe thấy cuối cùng, tiếng quát lớn của K, rồi mọi thứ đều chìm vào một màu đen
– Tỉnh dậy đi H…cậu nghe tôi nói không? mình mở mắt ra và thấy mình đang nằm trên đường, đầu choáng váng
– Cậu vừa mới tự lao đầu xuống đường, may là lúc đó tôi đã vào trung cư nên đi chậm lại, nếu không túm áo cậu kịp chắc cậu đã chết vì đập đầu xuống đường rồi, giờ tôi cần đưa cậu ra hiệu thuốc, đầu cậu đầy máu!
– Cái gì thế này? – mình sờ đầu mình và hốt hoảng, tay mình đầy máu
Sau khi băng và cầm máu bằng bông băng , mình và K vào thẳng nhà Hà ngay, K bấm chuông, căn nhà trông vẻ ngoài chẳng mấy gì khác biệt, nhưng tràn đầy vẻ u ám, K kể từ khi Hà bị như vậy cả nhà tính đưa về quê nhưng Hà một mực muốn ở lại và nhà cô ta phải thuê một căn nhà trong trung cư! một bác lớn tuổi đi ra, bác ấy nhìn K với một vẻ khó chịu:
– Cậu tới đây làm gì, con Hà nó không muốn gặp cậu
– Tôi tới đây để gặp Hà, đây là bạn tôi H, chúng tôi có thể vô được không
– Con gái tôi không muốn gặp cậu, nó cần nghỉ ngơi! Cậu làm ơn cho
– Nhưng nếu việc này được giải quyết, con gái bác cũng có khả năng bình phục bại liệt và nhớ lại…
– Hôm qua cậu cũng đến đây hai lần và nói thế, nó không muốn là không muốn! phiền cậu đi cho – rồi bác ấy quay vô nhà, K có vẻ khá khó chịu, một lát sau bác ấy bước ra và nói:
– Cậu bạn cậu có thể vào, cậu không được vào!
– K suy nghĩ một lúc – cậu vô đi H! cô ta biết cậu đến! và chỉ muốn tiếp cậu
Và tôi bước vô nhà, phòng cô Hà ở trên lầu, khi đưa tôi lên đến lầu thì bác ấy chỉ tôi phòng và đi xuống, tôi liền đi vào, và khi tôi vào, một căn phòng không như tôi nghĩ sẽ đầy muồn thuốc và băng y tế, nhưng căn phòng không có gì khác ngoài một chiếc giường và một bàn piano, Hà, cô ta đang nằm trân giường ngủ, tôi tính đánh thức bỗng có một tiếng nói
– Cậu là người thuê căn phòng đó đúng không?
Không thể tin vào mắt mình, một Hà khác đang đứng cạnh tôi và nói , ban đầu tôi tưởng mình gặp ảo giác nhưng:
– Đây không phải là mấy thứ ảo giác đó! K không kể với cậu à? Cái thứ đang nằm đó là thể xác của tôi, còn tôi là tâm hồn, suy nghĩ của tôi, chính xác hơn tôi đang tồn tại trong não cậu!
– Cô…ý tôi là chị làm sao chị có thể?
– Tuyệt vời lắm đúng không? cái mà quyển sách ấy đem lại…nhưng đổi lại thể xác tôi đang bại liệt, mất tự do!
– Thật ra thứ được ghi trong nửa quyển sách, ý tôi là cả quyển sách ấy là gì vậy?
– Cậu biết sách phép thuật không? trong mấy bộ phim con nít hay xem đấy, cứ nghĩ đơn giản như vậy đi !
– Mình đưa mắt nhìn qua cô ta đang nằm ở giường rồi lại nhìn cô ta đang đứng và nói chuyện với mình, nó khiến mình khá rùng mình – Vậy chị có thể đưa cho tôi nửa quyển sách ấy được không, nó sẽ giúp mọi việc được giải quyết
– Cậu có thấy kì lạ không? suốt mấy năm qua mọi cố gắng của K, người bạn của K và tôi để giải quyết cái thứ đó đều vô vọng, và khi cậu đến, những câu chuyện về những thứ cậu gặp đều mở ra manh mối cho K, và nó đã đi đến kết luận bằng một dị thuật giải quyết mọi vấn đề! Cậu hiểu chứ, cậu chính là người kết thúc truyện này, chỉ có cậu, đó cũng là lí do tôi không đưa quyển sách này cho K, hãy cầm lấy tấm giấy này, đưa cho K, nó sẽ dẫn cậu đến nơi tôi dấu nửa quyển sách đó khỏi người đàn bà không mắt – chị ta đưa cho mình một mảnh giấy có một vết máu nhỏ trên đấy
– Cái thứ này…
– Đúng! Thứ đó sẽ dẫn cậu đến. Có một điều tôi vẫn băn khoăn, tôi cũng cảm thấy chị em cô ta cũng là người có thể giải quyết vấn đề này! Đêm qua cô ta đã đến đây! Dù sao thì cẩn thận với M đấy! – như đọc được suy nghĩ của mình, cô ta trả lời và đưa đến cho mịnh thêm một nỗi lo lắng M
M? có sự nhúng tay của M? cô ta có ý định gì? Sau đó mình không thấy Hà đâu, chỉ còn người nằm trên giường bất động và chẳng có một chút nào của sự sống! mình đi ra đưa mảnh giấy cho K và nói lại những gì cô ta nói, K có vẻ lo lắng về hai chị em song sinh M. Sau đó mình được đưa vào trạm xa để lo vết thương trên đầu, K nói anh ta cũng gặp ảo giác trên đường đi, mọi thứ đều tối xầm và có những bóng đen đứng trong những chỗ khuất sau các bức tường nhìn K chằm chằm và nguyền rủa, chửi bới và xỉ vả .K có thể chịu được mình cũng thấy nể. Cả ngày còn lại của hôm đấy từ khi ra khỏi nhà Hà tuyệt nhiên không có gì ma quái kinh dị sảy ra, thật kì lạ!