Nhật Ký Phòng Trọ Ma - Chương 5
Ngày thứ bốn (thứ 5 ngày 5 tháng 6)
Ác mộng thành hiện thực
Phần 1:
Hôm nay mình có vẻ tập trung hơn về công việc ở quán café, nghe bác N nói rằng mai bác với mấy anh, chị con bác sẽ đi chơi nên kêu mình sáng ra bán, tối ngủ lại trông quán, đêm mai sẽ không phải ngủ ở cái nơi kinh khủng ấy (mình mừng thầm trong lòng). Hôm qua lúc làm việc có kể chuyện cái phòng mới thuê thì bác gạt đi và nói mình khéo giỡn, mình cũng mong đấy chỉ là ảo giác hoặc bị ảo tưởng cũng được, nhưng nó càng ngày càng thực, đến mức mình đã phải đóng cái cửa xổ hướng ra khu đất hoang và dán lên một tấm lịch thi đấu world cup để khỏi phải nhìn thấy những cái thứ ngoài đấy nữa, trưa hôm đấy mình thấy mệt quá nên về sớm vì quán cũng vắng mà đến trưa là nghỉ vì nhà bác còn chuẩn bị cho chuyến đi chơi ngày mai (mình cũng không quan tâm là đi đâu vì chẳng còn đầu óc để để ý mấy cái đó) khi về mình có ghé qua phòng bà chủ, nói về vụ tiền mạng này nọ, rồi rảnh ngồi nói chuyện luôn, mình có hỏi về mấy người thuê phòng 2 với phòng 3, bác đấy nói phòng 2 thì có thằng K thuê năm nay tầm 35, hình như là làm kiến trúc sư xây dựng gì đó, nhưng lâu nay đa số đều thấy ở trong phòng hồi trước còn đi làm nhưng giờ hình như toàn làm việc qua mạng miếc gì chứ không ra ngoài như trước, có lần bác chủ nhà vô phòng thấy nó bừa bộn như một đống rác, bảo thằng K thì nó cũng gật đầu qua loa, nhưng được cái từ đó mấy lần kiểm tra phòng thì sạch sẽ hơn rồi. Còn phòng 3 thì có con M với chị nó cũng tên M luôn, 2 đứa nó thì thuê lâu rồi, trước thằng K đâu 1, 2 năm gì đó, hai đứa là chị em song sinh nhưng con chị lại ít nói, gần như bác chủ nhà chưa thấy con chị nói bao giờ, con em thì lanh lảu, hai chị em nó làm ca 3, hồi trước thỉnh thoảng còn thấy con chị, giờ thì không thấy con chị đâu cả, con em cũng ít ra ngoài hẳn, hỏi thì bảo chị nó dọn đi rồi, bác ấy thì chẳng thấy, chắc dọn đi buổi đêm! Hôm nào mình cũng tính gặp thử, có lẽ họ hiểu nơi này và có thể cho mình lời khuyên này nọ.
Nhà bác ấy ngủ trưa nên mình cũng đành xin phép đi về, vừa xỏ dép vào đứng lên thì bỗng lạnh người (trong đầu đinh ninh có chuyện chẳng lành) mình quay người về phía phòng thì cả người cứng đò, một người mặc váy trắng tóc dài xõa lê thê dưới đất đi ra từ cái lối phòng vệ sinh cũ ra (mình không chắc là từ lối phòng vệ sinh cũ hay từ “tường” ra nữa nghe từ tường chui ra thì khá buồn cười nên mình sẽ cho là từ cái lối dẫn vào phòng vệ sinh cũ) cách đi của “nó” trông rất quái dị, cứ như là lướt trên mặt đất vậy, tóc nó dài xõa trên mặt đất và xung quanh chân. “nó” quay người qua để lộ khuôn mặt gầy guộc bị tóc che mất nửa, hồn vía mình lên mây cửa phòng bác chủ nhà đang sau lưng mình mình có thể quay người gọi bất cứ lúc nào nhưng không thể, chính xác hơn là không giám đưa mắt ra khỏi thứ đó, “nó” ngẩng mặt lên và để lộ ra khuôn mặt của MỘT NGƯỜI ĐÀN ÔNG tuổi ngoài 60 nhăn nheo (vâng! Người đàn ông mặc váy, nghe khá … nhưng chính là vậy) mắt trái của hắn bị tóc che mất chỉ còn một bên mắt, bộ váy trông đã rất cũ, ố màu, những họa tiết trang trí trên bộ váy rất lạ, nhưng mình không thể chú ý kĩ vì con mắt của hắn như có thể sai khiến khiến mình không thể nhìn ra chỗ khác ngoài mắt hắn, con mắt trắng với một lòng đen nhỏ ở giữa vô hồn, nhưng lại đem lại một cảm khó tản xen lẫn giác sợ hãi đến tột độ khi nhìn vào, nước mắt mình bắt đầu chảy ra, trong một phú chốc dụi mắt thì thứ đó đã tiến gần hơn, cách mình tầm 5m, nỗi sợ lên đến tột độ, chân tay từ cứng đờ sang rã rời, cả người bủn rủn, run lên từng cơn. Thật điên rồ, giữa trưa, nắng một thứ quái dị đứng ở giữa hành lang mà không ai nhìn thấy ngoài mình sao, bên quán bún có người, quán tạp hóa đối diện nữa chứ, đầu óc và tâm trạng lúc đó của mình hết sức rối loạn, mình không giám đưa mắt ra xung quanh, có thể nó sẽ đến gần hơn, rồi có tiếng người gọi mua đồ bên quán tạp hóa và mình đã phạm vào một sai lầm khi rời mắt khỏi hắn, hắn đến trước mặt mình cách tầm 1m gương mặt hắn sẽ ghi sâu vào tâm trí mình mãi mãi, mãi mãi! xen lẫn giữa một nỗi buồn sâu thẳm bên trong con mắt vô hồn là một sự hận thù không thể tả, mồm hắn trào ra một cái gì đó màu đen, nâu nâu của đất, ban đầu nó có mùi phát phảng như nước hoa nhưng ngày càng hồi thối đến độ, không thể thở nổi, trên ngực hắn có một vết máu chảy dài ướt hết cả vùng tóc xõa trước ngực, hắn rên rỉ, cáu thứ nước đó chảy ra một nhiều hòa với máu thành một mùi vừa tanh vủa thối không thẻ chịu nổi. Rồi đầu óc mình lảo đảo, tay chân mất kiểm soát rồi ngã người đạp vào cánh cửa nhà bà chủ rồi lăn ra ngất! khi tỉnh giậy thì thấy đang ngồi trong phòng mình và bên cạnh là một chai dầu gió, bác ấy bước vào từ cửa đưa mình li nước rồi kêu mình bị trúng gió rồi ngã trước cửa phòng, nhưng mình thề với bác ấy là những thứ mình vừa thấy nó rất thực, không thể khác được, nhưng tại sao không ai thấy mà mỗi mình là thấy? bác không nói gì, chỉ kêu mình nên nằm nghỉ …còn nữa…