Nhật Ký Phòng Trọ Ma - Chương 11
Ngày thứ 9 (thứ 2 ngày 10 tháng 6)
Phần 2: Trò chơi được sắp đặt, người chị!
Mình và K bước vào hành lang dãy phòng, một cảm giác lạnh người mà mình với anh ta chẳng ai cần nói ra cũng hiểu được cảm giác mà người kia đang cảm nhận tiếng gió luồn qua tấm mái tôn cũ hen rỉ và tiếng tán lá rào rạt của cái cây bên khu đất hoang đem lại cái âm thanh rợn tóc gáy cho bất kì người nào vô tình đi qua khu này lúc nửa đêm . K ra hiệu mình và anh ta cùng hướng về chỗ căn phòng, cả dãy phòng yên tĩnh, cửa phòng nào cũng khóa ngoài nhưng lại đem đến cho mình một cảm giác có một cái gì đó đằng sau cánh cửa sãn sàng lao ra trước mặt mình bất cứ lúc nào bậc thềm hành lang dẫn từ phòng anh ta đến căn phòng cuối dãy như ngày càng dài ra, tiếng bước chân của mình và K cũng dần lặng mất, bây giơ trước mặt mình là cánh cửa của căn phòng số 4 căn phòng mình đã từng thuê! khẽ mở khóa đẩy cánh cửa bằng sắt vào không khí trong căn phòng đem lại cho mình một cảm giác hết sức bất an về thứ đang đợi chờ mình và K bước vô
Trong phòng như có rất nhiều cặp mắt đang theo dõi từng chuyển động của mình với một ánh mắt hận thù và tức giận, trên gác có những tiếng cào nhẹ vào tấm ván gỗ theo đó là những âm thanh nhỏ như đang thì thầm chửi rủa phát ra từ khắp căn phòng trên những bức tường quét vôi đang ngả sang một màu u tối, K tiến vào và mở đèn lên, cả căn phòng vang lên một tiếng rít và tiếng nghiến răng đầy phẫn nộ, anh ta lấy trong túi ra mảnh giấy của Hà, mình đứng gần cửa ra vào đưa mắt nhìn quanh căn phòng và miệng niệm chú đại bi đợi chờ sự xuất hiện mà mình biết chắc thế nào nó cũng sảy ra . Chợt ở góc phòng, bức tường tuôn ra những dòng máu xẫm đỏ, một thứ đen đen ngoi ra từ tường với từng vệt máu theo sau, cả khuôn mặt của nó bị che bởi một mái tóc đen xõa dài, hai cánh tay gầy guộc dài ngoành bám lấy nền nhà kéo cơ thể tiến lại gần K mình la lên cảnh báo thì ngay lập tức cái thứ ấy chui vào mặt tường và biến mất để lại trên tường một vệt máu lớn, anh ta cầm tờ giấy kia rồi đốt và thả nó rớt xuống nền, tờ giấy cháy với một ngọn lửa xanh lè khi chạm đất thì biến mất để lại một làn khói với cái mùi hết sức khó chịu gây nên cảm giác chóng mặt, bất ngờ đèn điện tắt, cả căn phòng lại chìm vào một màn đêm lạnh lẽo chết chóc, tiếng cào trên gác mái ngày một lớn, vết cào như sâu hơn và nhanh hơn, bỗng một điệu cười lanh lảnh vang lên khắp căn phòng một cảm giác bất an nổi lên trong tâm trí mình, K lùi lại phía cửa rút trong túi ra con dao bạc sáng loáng và tay kia cầm lấy một tờ bùa, kêu mình cẩn thận, tiếng cười ngày một lớn kèm theo sau đó là tiếng than khóc, kêu la thảm thiết, tiếng chửi rủa và van xin tất cả cùng vang lên hòa lẫn tạo ra một thứ tạp âm kinh khủng.
Đột nhiên bầu không khí trở nên ngột ngạt và khó thở, không gian như nóng lên, mình có cảm giác như một thức gì đó vô hình đang tóm lấy mình và K, K cũng bắt đầu run rẩy, căn phòng vẫn vậy, chẳng có cái gì xuất hiện cả nhưng cái cảm giác bất an bắt đầu đạt đến đỉnh điểm, mình không còn kìm chế nổi cảm xúc, thở dốc và tim đập loạn xạ nhanh đến mức mình còn chẳng tin nó đang đập trong lồng ngực mình nữa mình khụy xuống, chân tay không còn một chút sức lực nào cả, K cũng chẳng khá hơn chỉ có thể giữ cho mình vẫn đứng chứ gần như không có khả năng chống cự, K nhìn vào một khoảng không giữa phòng với đôi mắt sợ hãi, lẩm bẩm: “cái quái gì…cái quái gì thế này…nó…chính nó… nó đã xuất hiện… chúng ta sẽ chết! sẽ chết…chũng ta sẽ chết!” mình không còn tin vào tai mình những lời anh ta vừa nói, mình chưa thấy K nhụt chí và trở nên yếu đuối không có hi vọng như lúc đó, K bắt đầu khóc và rên rỉ, mình cũng không thể kìm nổi cảm xúc, nó không hiện hữu như một vật chất, nó len lỏi qua nỗi sợ và tâm trí của chúng ta, nó đã tồn tại trong chúng ta sâu thẳm từ khi con người ta được sinh ra, từ khi con người biêt sợ bóng tối, những thứ con người không biết về sự tồn tại sau bao nhiêu năm nó ngày một lớn mạnh trong suy nghĩ cũng như tiềm thức của con người, ngày một chiếm lấy tâm trí chúng ta, nó là hiện thân của sự tuyệt vọng, chấm dứt của một sinh mạng, sự kết thúc, cuối đường tàu,… và chính quyển sách đó như một chìa khóa để cho thứ ấy tự do, một khi nó đã thoát ra ngoài, chúng ta không có…không thể chống cự (đó là những điều mình nghĩ trong lúc đó, và mình tin rằng những điều tôi nghĩ ấy là đúng! đến mức mình chẳng còn thiết sống trong lúc ấy nữa) K dùng hai tay cầm lấy con dao bằng bạc chĩa về phía ngực mình mắt vẫn hướng về cái thứ vô hình ấy và mình biết K định làm gì, nhưng mình lúc đấy chẳng quan tâm và có ý định ngăn cản, mình cũng sẽ chết và không có gì cứu vãn được chuyện này sảy ra, tất cả đều sẽ kết thúc. Vào lúc niềm tin và hi vọng chỉ còn là những gì được nói bằng miệng thì bỗng một luồng sáng trắng rực lên, cả người mình như tê dại, cứng đờ với từng cơn giật, những cơn ác mộng tự mình viết ra và những suy nghĩ tiêu cực dần biến mất, luồng ánh sáng ấy mạnh hơn và rực sáng cả căn phòng sáng đến nỗi mình tưởng chừng như mù lòa trước ánh sáng ấy, nhưng không, nó rất dịu và đem lại một cảm giác được bảo vệ rồi mình thấy bóng dáng một người con gái trước mặt, ánh sáng dần tắt và mình lăn ra ngất, cảm giác lúc đó thật dễ chịu, như vừa trải qua một trận bệnh thập tử nhất sinh!
Mình mở mắt ra thì thấy trước mắt mình là cái trần nhà của căn phòng, mình nằm giữa nền quay mặt qua thì thấy K đang dựa lưng vô tường, ôm ngực, máu chảy ra khá nhiều nhưng hình như đã cầm được nhờ mảnh áo xé ra và quấn lên vết thương, M đang đứng bên cạnh nói chuyện với K, trên tay cầm nửa quyển sách, lúc đó mình lập tức nghĩ đến quyển sách tai họa liền gượng dậy:
– Quyển sách đó…nó là…
– Đúng! Cái thứ mà các cậu đang tìm kiếm – M nói
– Tại sao cô ở đây? Quyển sách đó rất cần thiết để hóa giải cái thứ đấy! làm ơn đưa cho chúng tôi!
– Tôi không có ý định lấy nó, em tôi thì có!
– Đấy chính là người chị trong hai chị em song sinh ở phòng 3 – K nói
– Vậy… đây chính là…
– Đúng! Và quyển sách đó chính là nửa còn lại, Hà không hề đưa chúng ta đến nơi giữ nửa quyển sách của cô ta, cô ta dẫn ta đến đây để lấy nửa quyển kia, cái tờ giấy cô ta đưa cho tôi là một phần của quyển sách, khi đốt mấy trang đấy coi như đang động đến thứ đó, nó sẽ xuất hiện cô ta dùng chúng ta để lấy được nửa kia vì cô ta không có khả năng chống lại nó, Hà dùng tôi, cậu và chị em M để tìm ra nó, bây giờ thì thứ đấy đã bị tiêu diệt, cô ta sẽ không thể có được nửa quyển sách còn lại!
– Thứ đấy vẫn chưa bị tiêu diệt! nó chỉ bị trấn áp, cách hóa giải nó là tập hợp đủ quyển sách – M chậm rãi nói (Mc không kiệm lời như mức mình tưởng!) – Tôi nghĩ các cậu nên đến chỗ Hà khi còn kịp, em tôi muốn thứ sức mạnh trong quyển sách ấy, nó đã bị mê muội bởi vong hồn ám chị em tôi, vong đó muốn thứ mà quyển sách chứa đựng, hãy đến chỗ Hà hóa giải và hủy quyển sách
– Cô ta đã lừa chúng tôi – K khó chịu – chắc gì cô ta sẽ hợp tác…
– Hà cũng muốn thoát khỏi nó, các cậu không hiểu, hãy đến gặp cô ta rồi rõ
Sau đó Mc biến mất trước mắt mình, nhạt dần rồi vô hình, lúc trên đường tới bệnh viện K nói Mc đã chết, đấy chỉ là linh hồn của cô ta, mình hết sức bất ngờ vì mình vừa nói chuyện với người chết, và mình cũng khá tò mò vì sao Mc lại giúp mình và K, tại sao cô ta chết nhưng nó không quan trọng với mình lúc này, bây giờ là 2h sáng, và là ngày thứ 10 kể từ khi nọi chuyện bắt đầu, cũng sẽ là lúc mà những thứ đó sẽ kết thúc! Sơm thôi!