Ngải Miến Điện - Chương 17: Hồ nghi
Đầu tiên là anh Trần, một con người tử tế, lịch thiệp. Nhưng chỉ xuất hiện duy nhất một lần. Với cái dáng vẻ bí ẩn đằng sau khuôn mặt hiền lành ấy, rồi còn số mệnh anh ta, tại sao bà băm lại bảo đoản mệnh? Mặt u ám, xám xịt?
Rồi còn lão tài xế? Thực ra lão là người, hay…ma? Hình ảnh lão tài xế ngồi đó giữa đêm tối, bên cạnh chiếc xe tải móp đầu, kính vỡ vụn như vừa bị cây lớn đè lên cứ ám ảnh lấy tâm trí tôi. Bản tin ngày hôm ấy là thế nào? Nơi mà họ nhắc tới trong bản tin Bình Thuận có phải là chỗ ba đứa tôi đã dừng chân? Và nếu lão là người, thì tại sao cây lớn đè nát đầu xe mà lão vẫn sống? Tại sao lão biến mất cùng với chiếc xe tải mà không một dấu vết?
Cái mớ thông tin lộn xộn ấy cứ quay mòng mòng trong đầu tôi. Tôi sợ, Hoàng cũng sợ. Chúng tôi đang đối mặt với cái thế giới kinh khủng mà trước đây chưa từng biết đến. Chúng tôi chỉ biết dựa dẫm vào bà băm, một người xa lạ không hơn không kém, mà chỉ vừa mới hôm qua còn chửi bới, đuổi chúng tôi ra ngoài.
Chúng tôi cứ ngỡ sẽ được cứu, cứ ngỡ Đức sẽ không sao, cứ ngỡ bà băm chỉ là một bà già nuôi ngải hiền lành bình thường. Nhưng bây giờ lại vô tình phát hiện ra những điều rất lạ từ bà ấy. Tôi băn khoăn, không biết mình đã sáng suốt khi liên lạc với anh Trần, và đưa hai thằng bạn tới nơi rừng núi nguy hiểm như thế này.
Tôi cố gắng trấn an Hoàng, chính lúc này đây, cái đầu óc điềm tĩnh của tôi lại đang tỏ ra có ích hơn cái đầu nôn nóng, vội vàng của Hoàng:
-À mà tao nhớ rồi, anh Trần có nói với tao mà tao quên mất. Người nuôi ngải có thể nhịn đói cả tháng trời mà không sao – tôi đành bịa ra cái lý do hết sức vô lý – tao với mày giờ chỉ biết hy vọng vào bà băm, đừng nghĩ lung tung nữa.
Thằng Hoàng mặt trầm ngâm, cái tính nó dễ tin người, nên chắc cũng tưởng những gì tôi nói là thật. Hai thằng lại trở vào gian trong, kiên nhẫn ngồi đợi từng tộng tĩnh của bà băm.
Đã 4h chiều, thằng Hoàng ngồi chống gối, dựa lưng vào tường ngủ quên lúc nào không hay. Còn tôi, không hiểu sao từ hôm qua tới giờ mới chợp mắt được vài tiếng, nhưng mắt cứ thao láo, tôi sợ.
Rồi tôi nghe tiếng lịch kịch phát ra từ gian trong, xé tan bầu không khí im lặng, u ám trong căn nhà. Bà băm mở hé cửa, chỉ đủ để lách người qua. Có lẽ bà không muốn tôi nhìn thấy những “thứ” chứa trong phòng. Bà nhanh chóng khép cánh cửa sau lưng lại, nhưng cũng kịp để tôi cảm nhận thấy một luồng gió lạnh từ gian trong thổi ra…nó có mùi tanh.
Bà tiến gần đến chỗ tôi đang ngồi, di ngón trỏ vào đầu tôi, nói:
-Mày là cái thằng biết nhiều nhất, liệu hồn! Khôn ngoan không phải lúc nào cũng tốt!
Bà chỉ nói thế rồi bước đến bàn thờ ngải, rút trong túi ra một bịch vải nhỏ nhỏ để lên trên.
-Gọi thằng kia dậy – bà chỉ về phía Hoàng, tôi chạy lại lay lay nó, trong bụng bắt đầu lo lắng vì thái độ của bà băm.
-Có chuyện gì ạ? Sao bà con chưa bắt đầu chữa cho thằng Đức nữa, đợi cả hai ngày rồi còn gì – thằng Hoàng mơ mơ màng màng, gắt.
Bà băm lườm, rõ ràng thái độ và hành động của Hoàng từ hôm qua đến giờ đang làm bà băm phật ý:
-Mày qua đây ngồi – tôi kéo thằng Hoàng lại gần chỗ bà băm – có chuyện gì? Bà nói luôn đi!
-6h tối nay, tao sẽ bắt đầu chữa cho thằng Hoàng, việc chữa cho nó sẽ kéo dài khoảng 1-2 tiếng. Giờ còn sớm, hai đứa mày ngồi đây nghe tao dặn dò. Đó là những thời khắc vô cùng quan trọng, nên tụi mày tuyệt nhiên phải nghe theo lời tao, không được làm sai một li.
Bà rút trong túi ra gói thuốc lào lá tre, rê rê, châm lửa rồi đặt lên môi:
-Cái giống ngải này nó nguy hiểm lắm. Để chữa trị cho nó, tao phải chuẩn bị suốt đêm hôm qua…
-Thế bà không ngủ sao? Sao cả đêm qua bà phải vào rừng vậy?
Bà chiếp miệng vài cái, rồi thở ra khói thuốc phì phò, ra vẻ đang ưu tư:
-Cái này liên quan tới tính mạng. Không những tính mạng tụi mày, mà còn có thể là cả tính mạng của tao. Thế nên, kể từ bây giờ, hai đứa mày nghe kĩ những gì tao nói đây……