Mỗi Đêm Một Truyện Kinh Dị - Chương 73: Họa Đầu
Kỷ Nhan đương nhiên biết người này, thế nhưng khi bắt đầu đề cập đến, cậu ấy đối với ông bạn cũ của ba mình, theo lý mà nói người đàn ông này phải là bậc cha chú vậy mà lại xem thường.
Người này có tên gọi lạ lùng Shiramizu Yoshio, đương nhiên, ông ta là một người Nhật Bản, dựa theo ghi chép của cha Kỷ Nhan khi ấy, mặc dù là hai mươi năm trước, người này cũng đã hơn sáu mươi tuổi, nếu bây giờ ông ta có thể đến, e rằng đều đã thành một ông cụ lụm khụm.
“Ba tớ cũng không thích người này, nhưng ba lại từng chữa quái bệnh cho ông ta, chẳng qua, ba nói cho tớ biết, Shiramizu Yoshio hai mươi năm sau sẽ còn quay lại, bởi vì bệnh kia, ba tớ cũng không cách nào hoàn toàn chữa trị tận gốc.” Kỷ Nhan đóng quyển sổ lại, một lần nữa thả nó về kệ sách.
“Ồ? Ba cậu đã không thích ông ta, vì sao còn phải chữa bệnh cho ông ta chứ?” Lời vừa ra khỏi miệng, tôi chợt phát hiện mình hỏi vấn đề rất ngu ngốc. Quả nhiên, Kỷ Nhan lắc đầu.
“Đó là hiển nhiên, thầy thuốc tấm lòng như cha mẹ, vô luận ông ta là ai, từng làm chuyện gì, lấy tư cách là thầy thuốc, trong mắt của ba ông ta chỉ là một bệnh nhân, nhưng ba cũng không ghi chép lại cặn kẽ chi tiết, chỉ nói là, người này sẽ còn trở lại lần nữa, hơn nữa tính ra, nhất định là khoảng mấy ngày này.” Kỷ Nhan cười một tiếng, bỗng nhiên nhìn cửa.
Bởi vì bên ngoài truyền đến tiếng chuông cửa.
“Thật thần kỳ vậy sao, vậy mà tới rồi.” Tôi vừa kinh ngạc, vừa đi qua mở cửa.
Đứng ngoài cửa không phải là một cụ già như trong suy đoán của tôi, mà là một thanh niên tuổi tác xấp xỉ chúng tôi, vóc dáng hơi thấp bé, nhưng lại vô cùng cường tráng, có lẽ bên ngoài thời tiết nóng bức, hắn đã cởi âu phục ra, chỉnh tề khoác trên tay trái, áo sơ mi bên trong bị cơ thể kéo căng dính chặt trên người, cái trán không rộng mấy lại hoàn toàn hơi nhô ra ngoài đầy mồ hôi. Gương mặt hắn như từng bị dao khắc qua, cằm nhọn mà góc cạnh, da dẻ như vỏ cây khô hoặc giẻ lau bỏ không đã lâu chưa dùng, nhưng ánh mắt hắn lại vô cùng có thần, tròng trắng mắt không nhiều lắm, nhãn cầu màu cà phê dưới ánh mặt trời lấp lánh tỏa sáng, môi rất dầy, hơi hếch lên phía trước, đem hai hàng râu chữ bát nâng lên cao, thanh niên này nhìn thấy tôi, hắn hơi kinh ngạc, nhưng lại phấn khởi vô cùng, song vẫn rất lễ phép cẩn thận thăm hỏi.
“Xin hỏi, ngài là Kỷ tiên sinh sao?” Hắn phát âm không chuẩn lắm, tôi tin người này không phải người Trung Quốc, nhưng may mắn, vẫn có thể nghe rõ.
Tôi lắc đầu, hướng vào bên trong ngoắc tay. Kỷ Nhan hai tay cắm trong túi quần, cầm dép lên đi ra.
“Là tôi.” Giọng nói lười biếng mà trong trẻo, thanh niên rất ngạc nhiên nhìn Kỷ Nhan, lập tức cố chấp lắc đầu. Tôi phát hiện tóc của hắn rất đặc biệt, khi lay động phía trước thì lung lay, phía sau lại giống như bị nhựa cao su dán dính vậy.
“Tuyệt đối không phải, tổ phụ tôi nói, Kỷ tiên sinh ít nhất cũng đã hơn bốn mươi tuổi.” Hắn nói Kỷ tiên sinh, hẳn là cha Kỷ Nhan.
Hai bên giải thích một lượt, thanh niên mới hiểu ra, nhưng lập tức lại vô cùng thất vọng, song vẫn như cũ duy trì thái độ lễ phép, mỉm cười muốn cáo từ.
“Anh tới hỏi về bệnh tình của ông anh đúng chứ.” Kỷ Nhan cười cười, nói với thanh niên đã xoay người, quả nhiên, người này lần nữa quay lại, ba người đi vào nhà, trò chuyện. Thanh niên lúc vào nhà sửa sang xong quần áo, cẩn thận cởi giày, chỉnh tề cầm trong tay, đặt giày lên kệ, động tác dứt khoát ngăn nắp, rất có cảm giác quân nhân.
Người này, chính là cháu trai của Shiramizu Yoshio, cậu ta tên là Shiramizu Eiki, tiếng Trung của Eiki nói bình thường, song lại viết ra chữ rất tốt, khiến tôi vô cùng xấu hổ, bởi vì những người quen biết bên cạnh tôi, phần lớn quen dùng bàn phím gõ, họ đối với việt luyện chữ đã không thèm quan tâm nữa.
“Hà tất đi lãng phí thời gian chứ?” Họ đều nhất trí trả lời, cũng cho rằng thà bỏ công sức đi luyện tiếng Trung, còn không bằng luyện tập viết tiếng Anh.
Nhưng một người Nhật Bản, vậy mà có thể viết chữ tốt như vậy. Eiki nói rất kém, cho nên đành phải dựa vào viết, may mắn khả năng nghe của hắn không tồi, chúng tôi nói chậm một chút, hắn đều có thể nghe hiểu mười phần.
Song để cho tiện ghi chép, tôi vẫn dựa theo lời hắn “nói” viết lại.
“Ông nội tôi từ Trung Quốc trở về Nhật Bản thì kết hôn với người bạn chơi từ bé, tiếp theo làm chút buôn bán lẻ, trải qua cuộc sống hạnh phúc bình thường, sau đó có cha tôi, nhưng về sau mắc phải quái bệnh, ông tìm khắp nơi đều không biết cách trị, bình thường đang ngủ giật mình tỉnh giấc, ông nói với bà nội, ngọn nguồn bệnh này ở Trung Quốc.” Eiki nói.
“Ở Trung Quốc?” Tôi và Kỷ Nhan cùng kêu lên hỏi.
“Đúng vậy, ở Trung Quốc, ông là một quân nhân.” Eiki nói. Shiramizu Yoshi, người tỉnh Shiga Nhật Bản, họ là do trong nhà tổ tiên ở bên cạnh suối, mà xuất xứ từ đó (Shiramizu tiếng Trung là Bạch Thủy), khi ông mười bảy tuổi, theo triệu hồi của Nhật Bản tòng quân, đi theo quân đoàn 11 nằm dưới quản lý của lục quân Nhật Bản, viên tư lệnh lúc đó chính là Yasuji Okamura tiếng thối vang xa, Shiramizu Yoshio lấy tư cách Hoa Trung Nhật Bản quân đi tới Trung Quốc, cũng tham dự hành động quân sự tiến công Thượng Hải, Tô Hàng, Giang Tây.
Tôi đã hiểu vì sao cha Kỷ Nhan không thích người này. Nhưng tôi nhìn khuôn mặt vô cùng chân thành của Shiramizu Eiki, bỗng nhiên dự cảm có chuyện không tốt.
“Ông nội rốt cuộc trong những năm mươi triển chuyển tới Trung Quốc, ông về lại thành phố này, muốn tìm được bệnh căn của mình, kết quả ngẫu nhiên nghe người khác kể về Kỷ tiên sinh, có lẽ duyên số, Kỷ tiên sinh y thuật cao siêu tạm thời đã khống chế bệnh tình, nhưng ông ấy cũng nói không cách nào tìm được bệnh căn, cũng bất lực, cho nên nhiều lắm có thể khống chế hai mươi năm, mà chuyện sau đó, ông nói đến lúc đó sẽ bàn tiếp.” Tay Eiki bắt đầu chảy mồ hôi, hắn uống hết một ly nước, theo hầu kết chuyển động cùng tiếng ừng ực, hắn tiếp tục nói.
“Thế nhưng, ông nội không đợi được hai mươi năm sau, sau khi ông quay về, vào một đêm mùa hạ năm thứ mười, ông đau đớn gào thét rồi chết. Nhưng sự việc chưa kết thúc, nếu lúc ấy kết thúc, tôi cũng sẽ không đến đây tìm ngài.
Trong ba năm, cha tôi lại mắc phải chứng bệnh giống ông nội, cha đã kề cận cái chết rồi, loại bệnh này các bệnh viên lớn đều thúc thủ vô sách, thậm chí chán ghét và sợ hãi tránh né, họ coi cha như ôn dịch và ác ma, mà trước đây không lâu, tôi cũng được phát hiện mắc chứng bệnh tương tự, cha tôi khó khăn nói cho tôi biết, nếu muốn sống, nhất định phải trở lại Trung Quốc tìm được Kỷ tiên sinh.” Một mạch viết xong, Eiki dường như đã dễ chịu hơn chút.
Chúng tôi chờ hắn bình tĩnh lại, mới hỏi mấu chốt của sự tình — Rốt cuộc cả nhà họ bị bệnh gì.
Mắt Shiramizu Eiki rủ xuống, khóe miệng hắn không ngừng co rút, râu cũng không an phận mà vểnh lên, hắn chậm rãi quay đầu lấy tay bắt lại thứ gì đó.
Thì ra là một bộ tóc giả, thảo nào vừa mới gặp thoạt nhìn rất kỳ lạ, hóa ra cả sau đầu hắn đều trống không.
Nhưng nhìn kỹ một chút, kỳ thực cũng không trống không, phía trên kia dường như có thứ gì đó.
Chính xác hơn, là một bức vẽ đầu người, hơn nữa vẽ giống như thật, tựa như sau đầu Eiki mọc ra khuôn mặt vậy.
Nhìn qua, dường như là một phụ nữ trẻ tuổi, trán có để mái, mặt trái xoan, mặt mày đoan chính, nhưng tôi lại không hiểu, cái này có liên quan gì đến căn bệnh.
Eiki nhìn thấu nghi hoặc của chúng tôi, hắn lại lấy ra hai tấm hình, bức hình đã rất cũ kỹ, dường như đã vài thập niên rồi.
Bức hình cũ kia, là một người mặc trang phục kimono ngồi trên ghế, hai tay đặt ngang, thế nhưng tôi cẩn thận nhìn, phát hiện một chuyện kỳ quái.
Hai tay đặt hai bên tay vịn ghế, ngón tay cái lại hướng ra ngoài!
Nói cách khác, tay này là từ vị trí bình thường sau khi bẻ gãy lật qua, quả nhiên, chân cũng vậy. Tôi cực kỳ kinh ngạc nhìn đầu người kia.
Nơi cổ, tràn đầy nếp uốn, tựa như quần áo ra sức vắt khô, nhưng đó là đầu con người, cả cái đầu người, hoàn toàn vặn sang. Kinh ngạc nhất là, trên não sau trống không của người này, cũng có khuôn mặt nữ giống Eiki.
Đây là một bối nhân, ngũ chi hắn uốn cong ra sau, vốn là một loại hình pháp thất truyền đã lâu, bẻ gãy tứ chi và đầu mà chết, hàm ý không mặt mũi gặp người.
Nhưng mà, việc này cũng thật là quỷ dị.
Bức thứ hai hình như là gần đây, người trong hình chừng 40 tuổi, có vài phần tương tự Eiki, nhưng tứ chi và đầu của ông ta cũng đã bắt đầu xoay tròn về phía sau, từ vẻ mặt đau đớn không chịu nổi của người nọ, quả thực là hình pháp cực kỳ tàn nhẫn, cơ thể này đã không phải là cơ thể bình thường nữa, như một con rối bị rối dây vậy.
“Bức thứ nhất, chính là hình dáng của ông nội trước khi chết, ông dùng sức lực sau cùng nói cho chúng biết chụp lại, mà bức thứ hai, chính là cha tôi, đây là thời điểm tôi rời khỏi Nhật Bản chụp lại, ông đã kề cận cái chết rồi, mà tôi, e rằng không lâu sau cũng phải trở thành người kế tiếp.” Eiki nói.
“Quả thật rất kỳ lạ, mà ba dường như không ghi lại bất kỳ tư liệu nào liên quan đến việc này.” Kỷ Nhan buồn rầu nói.
Eiki nói cho chúng tôi biết, năm đó khi ông nội hắn tới bệnh cũng đã vô cùng nghiêm trọng, cha Kỷ Nhan giúp ông ấy xoay lại, nhưng không ngờ ông vẫn phải chết, mà bây giờ chúng tôi căn bản không cách nào biết được làm sao để điều trị, huống hồ, sổ ghi cũng nói, không cách nào biết được bệnh căn, cũng chỉ là trị ngọn không trị gốc.
“Mặt khác, chiến hữu cùng ông nội tham chiến trở về, đều chết đau đớn như thế này, con cháu họ cũng thế, giống như thần chú vậy, người bên cạnh căn bản không đồng cảm với chúng tôi, mà nói là đáng đời, họ loan tin nói ông nội và chiến hữu của ông ở Trung Quốc chọc giận thần linh của bản xứ, dẫn đến bị trả thù. Mà ông nội nói lúc ấy khi ông tìm đến Kỷ tiên sinh, bởi vì sai lầm của mình mà xấu hổ mở miệng, cũng sợ Kỷ tiên sinh tức giận, cho nên không nói ra chữ nào.” Eiki kể.
“Xem ra, nếu chúng ta biết được năm đó ông nội anh và chiến hữu của ông rốt cuộc đã làm chuyện gì ở nơi đó, có lẽ đây là nguồn gốc của mọi chuyện. Hơn nữa, thời gian của chúng ta không nhiều, cha anh e rằng chống đỡ không được bao lâu.” Kỷ Nhan chưa bao giờ nói dối để kẻ khác thoải mái, bởi vì cảm thấy như vậy là không tôn trọng người khác, Eiki dường như là một người rất kiên cường, hắn gật đầu. Tiếp theo lại từ trên cổ gỡ xuống sợi dây chuyền hình trái tim.
Mở dây chuyền ra, bên trong có ảnh người, là một cô gái bề ngoài nhã nhặn thanh tú.
“Đây là vợ tôi, cô ấy đã mang thai rồi, tôi vô luận thế nào, dù có phải liều mạng, cũng không thể để đứa con chưa ra đời của tôi gánh vác số phận tàn khốc này.” Câu này, Eiki nói ra được, tuy rằng ngắt quảng, phát âm cũng không chuẩn, nhưng tôi lại nghe dị thường rõ ràng.
Ba chúng tôi tải xuống cơ sở dữ liệu của nơi đó, kết hợp với tài liệu không nhiều lắm mà Shiramizu để lại lúc còn sống, biết Shiramizu từng đảm nhiệm chức chuẩn uý (cấp bậc trong quân hàm, trên thượng sĩ và dưới thiếu uý), cũng vào thời điểm tiến công Động Đình hồ Giang Tây được giao nhiệm vụ tuần tra hậu phương, ông ấy và chiến hữu cấp dưới của ông, dừng lại tại thành thị này vài ngày, tiếp đó theo quân đoàn 11 hành quân đến tiền tuyến, xuất phát từ Vũ Hán, phát động trực công đại quyết chiến Hành Dương, triệt để đánh tan chiến khu chủ lực thứ chín của quân Trung Quốc, tiếp đó đi về hướng Liễu Châu.
Hơn nữa bản thân Shiramizu Yoshio cũng nói rằng, lỗi của ông xuất xứ từ đây. Chúng tôi tìm dấu vết không nhiều lắm, muốn tìm được chỗ quân Shiramizu trú đóng năm đó.
Thế nhưng, Eiki đã nhận được điện thoại, cha hắn đã bệnh qua đời, hắn cố nén không khóc, chỉ không ngừng nuốt nước bọt, mở to mắt nhìn trời. Tôi muốn an ủi hắn vài câu, nhưng bị Kỷ Nhan ngăn cản.
“Để anh ta yên tĩnh một lát đi.” Kỷ Nhan nhìn hắn, trong ánh mắt dường như có thể tìm được nỗi bi thương giống nhau.
Song Eiki rất nhanh lại khôi phục như cũ, nhưng tôi có thể cảm thấy cổ của hắn đã có chút méo, mà tay chân hắn cũng thế.
“Nhanh lên thôi, thời gian của chúng ta không còn nhiều.” Eiki đưa mảnh giấy cho tôi, chữ trên đó viết đã rất ngoáy rồi. Khuôn mặt người sau ót hắn đã dần dần trở nên rõ ràng, hơn nữa bắt đầu mỉm cười.
Một ngày trôi qua, điều tra hướng đi của một toán quân Nhật lúc đó thật sự vô cùng khó khăn, một cơ hội tình cờ, chúng tôi đi qua một huyện thành, muốn hỏi thăm một vài cụ già lớn tuổi, đồng thời đưa bức ảnh của Shiramizu Yoshio cho họ xem.
Shiramizu Yoshio khi ấy chỉ hơn 20 tuổi, may mắn ông là một người tướng mạo kỳ lạ dễ nhớ, đầu tròn, mắt lồi ra ngoài như bị cường giáp và là một đôi mắt ưng, tuy tràn ngập tinh thần cương nghị, nhưng cũng để lộ ra vài phần tàn nhẫn.
Cuối cùng, một cụ già vô cùng kích động nói cho chúng tôi biết, cụ nhận ra Shiramizu Yoshio, bởi vì thời điểm quân đội Nhật Bản xây dựng công sự, cụ từng gặp giám sát Shiramizu Yoshio, do Shiramizu Yoshio trong đám người Nhật Bản có vẻ nhân hậu hơn, cũng không quở trách nhiều, cho nên đối với người ngoài có chút ấn tượng.
Cụ còn nói cho chúng tôi biết, Shiramizu và tiểu đội của ông, trú trong thôn cách nơi này không xa. Chúng tôi cám ơn ông cụ, ngựa không ngừng vó chạy đi.
“Đáp ứng tôi, nếu tôi chết, cũng sẽ vì con cháu gia tộc tôi giải trừ vận hạn này.” Hắn chảy nước mắt nói. Tôi và Kỷ Nhan gật đầu.
Thời điểm đến thôn, đã là đêm xuống, chúng tôi tốn chút tiền, ở trong nhà một hộ đồng hương, chúng tôi bảo Eiki không nên mở miệng nói chuyện, càng không kể hắn là người Nhật Bản.
Bởi vì, đã sớm có người nhắc nhở chúng tôi, người thôn này vô cùng thù hận người Nhật Bản, dù là trẻ con ba tuổi, cũng được giáo dục từ bé, người Nhật Bản đều là lũ cặn bã, là súc sinh. Tôi ngờ ngợ hiểu được thái độ của thôn dân, có liên quan đến chứng bệnh kỳ quái của Shiramizu Yoshio.
Mặc dù mọi người khó hiểu với bệnh của Eiki, nhưng không quan tâm lắm, cư dân nơi này có một vài điều tốt, là chưa bao giờ nhiều chuyện, dường như trong từ điển của họ không có hai chữ tò mò, chỉ cần không cản trở họ, mọi người đều không liên quan.
Chúng tôi ở tại nhà của một người đàn ông nông dân khỏe mạnh, đoán chừng khoảng hơn năm mươi tuổi, nhưng vô cùng to lớn, bắp thịt vẫn phát triển đen đúa, nhưng có thể do trường kỳ làm nông. Mọi người trò chuyện với nhau, ăn cơm tối xong, mọi người liền lần lượt nằm xuống.
Trong thôn vừa qua khỏi chín giờ, phần lớn đã tắt đèn, ngược lại không phải vì thiếu nhiệt tình, mà do làm việc cả ngày, khiến tất cả mọi người đều mệt mỏi rã rời.
Trong lúc ngái ngủ, tôi bị Kỷ Nhan đánh thức.
Cậu ấy chỉ về hướng giường Eiki, song rất nhanh lấy tay bịt miệng tôi, thực vậy, nếu không, tôi thật sự sẽ thét lên.
Eiki ngồi đầu giường, động tác dường như đã linh hoạt, phảng phất như một cô gái vậy, động tác ngồi chải tóc, trong miệng lẩm bẩm bài ca dao gì đó. Tiếng ca dao dần dần lớn hơn.
Cửa mở ra, một chùm sáng của ngọn nến lọt vào, vừa vặn chiếu trên mặt Eiki.
Không, phải nói là gương mặt sau đầu hắn.
Khuôn mặt kia lại như có sự sống vậy, tựa như có người dùng dao khắc ra, ngũ quan đều có trình tự, nhất là miệng, thật sự đang hé ra khép lại, mà âm thanh, đích thật là của cô gái trẻ tuổi, nói ra, cũng là tiếng Trung Quốc. Nếu nói là chải đầu, trên thực tế hắn là đang chắp tay sau lưng, động tác kia cực kỳ khoa trương, giống như uốn dẻo trong xiếc vậy, cánh tay quặt ngược đến mức khó tin.
Ngoài cửa bịch một tiếng, một người quỳ xuống. Chính là người đàn ông trung niên kia.
“Dì!” Người đàn ông giơ ngọn nến lớn tiếng thét lên.
Eiki đưa lưng lại đứng lên, thanh âm khớp xương gãy vang dội theo động tác, hắn thống khổ cao giọng gào lên, Kỷ Nhan cũng không biết phải làm sao, chỉ vội vàng cắn ngón tay, đem máu vẽ loạn lên đỉnh đầu Eiki, thái dương, nhân trung, lỗ mũi lỗ tai trên miệng, đồng thời bịt mắt hắn bọc cả miệng và mũi, đương nhiên, không thể buộc quá chặt.
Ngọn đèn thắp sáng, người đàn ông trung niên mang theo ánh mắt quái dị nhìn ba người chúng tôi. Mà tôi cũng khó hiểu hỏi Kỷ Nhan vừa nãy đã làm gì.
“Hồn lấy não để sống, tớ dùng máu phong bế mấy đại huyệt, còn có những chỗ miệng mũi mắt tai này, có thể tạm thời khiến hồn anh ta không tiêu tan mà thôi, nhưng kéo dài không được lâu, chỉ theo phương pháp thường lệ. Cản thi Tương Tây để không cho người chết tán hồn khứ phách, cũng dùng chu sa bịt miệng, đạo lý tương tự.” Kỷ Nhan cầm máu, chậm rãi trả lời. Eiki vô lực ngã xuống giường, Kỷ Nhan xem xét thương thế của hắn.
“Các người rốt cuộc là ai?” Người đàn ông trung niên thắp đèn, xụ mặt hỏi chúng tôi. Kỷ Nhan nhìn tôi một cái, rốt cuộc đem tất cả mọi chuyện kể cho ông ta.
“Mang gã Nhật Bản này đi, tôi sẽ không làm khó các cậu, nếu chờ mọi người biết được, đừng nói người này, chính các cậu cũng rất khó ra khỏi thôn.” Người đàn ông trung niên lạnh lùng đáp.
“Năm đó tiểu đội của Shiramizu ở trong thôn rốt cuộc đã làm gì?” Tôi không nhịn được hỏi.
“Lẽ nào súc sinh kia vậy mà cũng biết hổ thẹn sao, thế mà không hề kể cho con cháu mình nghe?” Người đàn ông trung niên cười khổ.
“Kỳ thực, năm ấy tôi căn bản chưa sinh ra, đều là mẹ tôi kể cho tôi biết, dì là em gái nhỏ hơn bà sáu tuổi, trong nhà có ảnh của dì, dì là người duy nhất trong thôn được ra ngoài học, phụ nữ thành phố lớn từng quen cảnh đời, cho nên mọi người đối với dì rất bội phục. Tôi từ nhỏ đã được mẹ cho xem ảnh kể những chuyện về dì. Dì học hội họa phương Tây, nghe đâu rất được giáo viên tán thưởng.” Người đàn ông trung niên nói tiếp, đồng thời vào buồng trong, tìm kiếm một chút, lấy ra một bức ảnh trắng đen đã ố vàng, ảnh chụp là ảnh bán thân của một cô gái trẻ tuổi, quả nhiên, rất giống khuôn mặt người sau đầu của Eiki.
“Gã tên Shiramizu kia, mang theo binh sĩ lấy danh nghĩa tìm kiếm thương binh ở lại trong thôn, tất cả mọi người rất sợ hãi, dì cũng đóng cửa không ra, nữ giới trẻ tuổi trong thôn cũng đều trốn tránh. Chỉ có điều dì trốn trong nhà mỗi ngày sẽ vẽ tranh, mẹ về sau có nói, thường trông thấy dì rơi lệ.
Mới đầu, cũng không có gì xảy ra, Shiramizu từng muốn tìm vài cô gái trong thôn, nhưng cũng có thể lại chê bai gái nông thôn dáng vẻ quê mùa, vì vậy hắn mang theo bộ hạ dạo quanh kỹ viện của thị trấn. Thế nhưng cũng không lâu sau, bộ hạ của Shiramizu bỗng nhiên hỏi dân làng tung tích của các cô gái trẻ trong thôn, tất cả mọi người rất hoang mang, không biết bọn giặc quỷ muốn làm gì. Mọi người không đồng ý, Shiramizu liền mang theo quân đội lục soát từng nhà.
Quả nhiên, tất cả các cô gái đều bị soát ra, bị chỉnh tề gọi lên cửa thôn xếp thành nhóm. Mọi người trong thôn cũng đi. Mẹ bị dì giấu đi, đó là một cái rương sau nhà, giống như loại dùng để ướp thức ăn vậy, chỉ có thể chứa một người vào trong, dì dường như dự cảm được gì đó, kiên trì muốn giấu mẹ vào trong, bởi vì khi đó mẹ vừa mới mang thai đại ca tôi.
Mẹ ở bên trong rất lo cho dì, vì thế bọn giặc lục soát xong vừa bỏ đi, bà cũng bò ra ngoài, lặng lẽ theo sau, nằm trong đống đá vụn cách cửa thôn không xa nhìn.
Hóa ra, Shiramizu và bộ hạ của hắn, muốn não của các cô gái trẻ.
Không biết nghe ai nói, bảo rằng ăn sống não của phụ nữ làm thuốc dẫn có thể trị những bệnh hoa liễu bệnh lậu, Shiramizu và bộ hạ của ông ta nhất định đã bị nhiễm trong thị trấn, khi đó bệnh này cực kỳ phiền toái.
Khi Shiramizu dựa vào phiên dịch viên lắp bắp nói ra, mọi người ở đây hầu như đều bị dọa đến hôn mê, Shiramizu nói với thôn dân, chỉ cần một người tình nguyện là được rồi, hơn nữa tốt nhất là tự nguyện, bằng không dược hiệu không tốt, ông ta vẫn phải giết một người. Đương nhiên không ai nguyện ý đứng ra, Shiramizu dường như có chút sốt ruột, rút súng, liền một phát bắn chết ông bác tôi, tất cả mọi người sững sờ, tiếp theo ông ta đi về chỗ cũ, nói không ai nguyện ý ông ta sẽ tùy ý chọn một người giết lấy não.
Dì lúc rời đi vừa vẽ xong bức họa, song không ai nhìn được được vẽ cái gì, đây là mẹ kể cho tôi biết. Lúc bị bắt trong tay dì siết chặt bức họa kia.
Dì xé vụn bức tranh, nhét vào miệng nuốt xuống, Shiramizu và bộ hạ của ông ta đều kinh ngạc vô cùng, không hiểu tại sao, dì nuốt giấy vẽ, đi về phía trước một bước, mỉm cười đi tới trước mặt Shiramizu, nói cho ông ta biết mình nguyện ý làm thuốc dẫn của chúng.
Cứ như vậy, dì bị chém đứt đầu, Shiramizu và bộ hạ ông ta ăn óc dì, còn thi thể dì được mọi người tẩm liệm an táng trong thôn.
Không bao lâu, Shiramizu mang binh sĩ rời khỏi đây, sau đó cũng không trở lại nữa.” Người đàn ông trung niên thấp giọng nói xong. Chúng tôi còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên Eiki từ trên giường leo xuống.
Hắn hầu như đã không cách nào cong đầu gối mình nữa, thế nhưng hắn lại nằm trên mặt đất cố gắng làm ra động tác quỳ.
“Tôi vì sự hung ác của ông nội mình cảm thấy hổ thẹn, tôi biết xin lỗi cũng vô dụng, thế nhưng ông và cha tôi đã nhận được báo ứng, tôi không sợ chết, nhưng tôi hy vọng giải trừ lời nguyền của dì ông, tôi còn có một đứa con chưa ra đời, nó vô tội mà.” Eiki đứt quãng thét lên. Khuôn mặt vốn kiên nghị của người đàn ông trung niên có chút thay đổi, khuôn mặt ông ta co rúm mấy cái, muốn nâng Eiki dậy, nhưng khựng lại.
“Tôi cũng không biết làm sao để giúp cậu, tôi thật sự bất lực.” Ông ta lần nữa đứng lên, nhìn sau đầu của Eiki.
“Thế nhưng, tôi có thể thay các cậu giữ bí mật với mọi người, tôi chỉ có thể làm được chút chuyện này.” Nói xong, ông ta thở dài ra ngoài.
“Xin chờ một chút, dì ông có phải còn có di vật nào khác không?” Kỷ Nhan đứng lên hỏi, người đàn ông trung niên suy tư, nói hình như có. Tôi và Kỷ Nhan đỡ Eiki lên giường, để hắn nghỉ ngơi một chút.
Ở trong nhà, có một căn phòng không lớn lắm, bên trong bày trí sạch sẽ đơn giản, rất giống khuê phòng của con gái, người đàn ông trung niên nói cho chúng tôi biết, từ khi dì ông ta chết, người nhà vô luận có túng thiếu mấy, cũng không cho phép ai vào ở phòng này, hơn nữa tất cả bày trí đều giống như lúc ban đầu.
Bên trong chỉ có chiếc giường gỗ treo màn, bàn học, và một giá vẽ.
“Nếu như mang theo oán niệm mà chết, đồ đạc bà ấy để lại, hẳn có thể cảm giác được gì đó.” Kỷ Nhan lật những tờ giấy vẽ, nhưng phần lớn đều đã giòn phát vàng, có thể sắp xếp lại cũng coi như không tệ, chưa hề bị mốc, bởi vì khí hậu nơi này xem như khô ráo.
Kỷ Nhan đi tới trước giá vẽ, nơi đó là một tờ giấy trắng.
“Từ ngày đó qua mấy chục năm vẫn đều chừa từng động vào sao?” Kỷ Nhan hỏi người đàn ông.
“Đúng vậy, dù có dọn ra ngoài phơi nắng, cũng cẩn thận lắm, vả lại cũng giống giá vẽ những giấy vẽ cọ vẽ cũng chưa hề chạm qua, căn phòng này giống như không cho ai tiến vào vậy.” Người đàn ông trả lời.
“Có rượu nếp và dấm không.” Kỷ Nhan đưa tay hỏi, tôi rất khó hiểu tại sao cậu ấy cần những thứ này, rất nhanh người đàn ông trung nên cầm rượu nếp và dấm tới.
“Tìm một mảnh da trâu mỏng.” Kỷ Nhan trút rượu nếp và dấm vào nhau. Sau một lát, mảnh da trâu mỏng cũng được đưa tới.
Kỷ Nhan bôi chất lỏng điều phối từ rượu nếp và dấm lên da trâu, sau đó lần nữa đặt lên mặt giấy vẽ. Người đàn ông trung niên thoáng kinh hô.
“Cậu làm gì vậy?” Ông ta muốn xông qua ngăn cản, song Kỷ Nhan lập tức cắn ngón tay, vẽ một vệt máu lên tấm da trâu.
Cậu ấy lấy da trâu xuống, tìm đến một tờ giấy trắng lần nữa trải lên, cũng đặt dưới nắng.
“Sau khi phơi khô, bóc da trâu xuống, song phải cẩn thận chút, đừng làm hư giấy.” Tiếp theo cậu ấy lại nói với người đàn ông trung niên, tôi làm như vậy, là để xem người dì kia trước khi chết đến tột cùng đã vẽ gì.
Da trâu được cẩn thận bóc xuống, trên tờ giấy trắng quả nhiên có một bức vẽ, tuy rằng không rõ ràng lắm, nhưng cơ bản có thể nhận ra được.
Đó là bức vẽ một cô gái, nhưng chúng tôi chỉ có thể từ phục sức để đoán, vì đầu nhẵn không có tóc, mà cả khuôn mặt cũng không thấy.
“Tớ hiểu rồi.” Kỷ Nhan bừng tỉnh nói. Cậu ấy cầm giấy, đi vào phòng của Eiki.
Eiki đang nằm trên giường, lộ vẻ rất yếu ớt, Kỷ Nhan bảo tôi đỡ hắn dậy.
Khuôn mặt sau đầu nhắm chặt hai mắt.
Kỷ Nhan cẩn thận đè tờ giấy lên.
Bức họa kia đã hoàn chỉnh, tôi bấy giờ mới nhìn thấy cô gái vốn đã chết kia kỳ thực xinh đẹp mà tràn ngập khí chất nghệ thuật.
“Nên đi rồi sao, giờ quá khứ đã trôi qua.” Mặt cô gái mắt vẫn nhắm như cũ, đôi môi mỏng, nói ra mấy chữ như vậy.
Kỷ Nhan chậm rãi lấy tờ giấy xuống, khuôn mặt người sau đầu Eiki cũng không thấy nữa. Mà bức ảnh người dường như bị bỏ vào nước vậy, dần dần mờ nhạt không rõ, tiếp đó hoàn toàn biến mất.
Chỉ qua mấy giờ, tay chân khớp xương của Eiki đều phục hồi như cũ, chúng tôi không cách nào giải thích được, cũng không muốn giải thích, hắn cơ hồ là mang theo vẻ mặt biết ơn mà cảm tạ chúng tôi và người đàn ông trung niên, người đàn ông trung niên trước sau đều xem thường, cũng cảnh cáo hắn đừng trở về thôn này nữa.
“Tôi không thể bảo đảm, lần sau gặp được mọi người sẽ làm gì đối phó cậu.” Ông ta lạnh lùng nói, song vẫn mang theo ưu thương nhìn Eiki đang cúi thấp đầu, nhìn sau đầu trọc lóc của hắn.
Có lẽ, họ đều là người bị hại.
Eiki lúc rời đi nói cho chúng tôi biết, hắn căn bản không có ý định sống sót trở về, có thể có được cục diện như vậy đã là bất ngờ lắm rồi.
“Tôi sẽ kể cho con gái tôi biết, tội ác của ông cố nó, việc này không cần thiết giấu giếm nữa, vả lại, tôi sẽ nghĩ biện pháp mang bà xã và con gái tôi đến Trung Quốc định cư, mặc dù có chút khó khăn, tuy có thể mọi người sẽ không thích chúng tôi, nhưng tôi vẫn sẽ làm thế.” Eiki kiên định đưa tờ giấy cho chúng tôi, tôi và Kỷ Nhan thì cười nói hoan nghênh bất cứ khi nào.
“Lần sau, lần sau đến tôi nhất định không cần phải trao đổi với các cậu qua giấy nữa!” Eiki đưa một tờ giấy cuối cùng cho chúng tôi, sau đó tiến vào sân bay.
“Cậu đang nghĩ gì thế?” Tôi nhìn thấy Kỷ Nhan tập trung như có điều suy nghĩ.
“Tớ đang nghĩ, ba có phải cố ý để lại chuyện này cho tớ giải quyết không, cũng có lẽ ông đã biết, cả sự kiện chính là luân hồi, ông không cách nào ngăn cản, thời gian đến, tự nhiên sẽ có một kết quả.” Cậu ấy chậm rãi nói.
“Vậy rượu nếp và dấm?” Tôi tò mò hỏi.
“Tớ chỉ phác thảo lại vết tích vẽ mấy chục năm trước thôi, bức tranh cô gái kia vẽ trước khi chết đương nhiên giữ lại không ít oán khí, rượu nếp có thể bắt được những thứ đó, mà máu của tớ chỉ để cố định đồng thời khiến nó thực thể hóa mà thôi.” Kỷ Nhan giải thích.
Lúc ra về, trên phố khắp nơi treo biểu ngữ, trong tivi cũng nhắc nhở chúng tôi, hôm nay là ngày bảy tháng bảy.
________________________
Bánh Tiêu: Câu cuối cùng không biết là ám chỉ 7/71937 Quân đội Nhật Bản bắn pháo vào cầu Lư Câu, tiến công quân Trung Quốc tại Bắc Kinh, Chiến tranh Trung Nhật bùng phát hay là ám chỉ hôm nay là lễ Thất Tịch là valentine Phương Đông nữa nha?????:”>