Lữ Quán Giết Người - Chương 9
Bỗng dì cô hiện ra, đôi mắt buồn lo khổ sở. Hai người ômnhau khóc lặng. Mary hỏi dì:
– Dì biết chuyện gì không?
Mắt dì nàng như van xin khẩn thiết nàng đừng hỏi.
– Cháu nằm mê hai ngày nay. Mình mẩy cháu đầy máu, dì tắm rửacho cháu nhưng cháu không biết gì cả. Cảm ơn Chúa, cháu chỉ bị trầy trụa thôi.Giấc ngủ dài quá, nhung nhờ nó, cháu lại sức…
– Dì biết ai hành cháu tới mức này không?
Đau khổ làm Mary trở thành lạnh lùng độc ác.
Mặc dì nàng van vỉ, nàng kể lại đầu đuôi câu chuyện cho đếnlúc nàng thấy dì nàng tái mét, run rẩy, nàng chợt hối, im bặt. Nàng đứng lên,thay quần áo. Dì nàng hốt hoảng:
– Cháu tính đi đâu? Chú đang ngồi dưới nhà. Ông không đểcháu ra khỏi cửa đâu.
– Cháu cóc sợ chú Joss. Cháu không sợ gì nữa.
– Mary! Dì van cháu! Chú ngồi dưới nhà, lăm lăm khẩu súng, cửanẻo khóa hết. Rủi chú đánh cháu hay bắn cháu thì sao? Dì van cháu! Đừng.
Dì nàng quì xuống sàn nhà, nắm tay cháu hôn và khóc lặng, mặtdì ướt đẫm.
– Dì ơi! Vì thương dì, cháu chịu đựng đến mức này. Quá sứccháu rồi. Đừng hòng cứu chú ấy bằng nước mắt của dì. Cho đến lúc cháu chết,cháu không quên cảnh tượng trên bãi bể…
Giọng Mary càng lúc càng to lên, dì cô không ngớt van vỉnhưng vô ích. Nàng không còn nghe dì nữa. Bỗng cửa phòng sịch mở. Joss thò mặtvào, vết thương ở mắt còn đỏ, áo quần bẩn thỉu, rách nát, bộ dạng bơ phờ :
– Mấy người có nghe gì không?
Dì Patience lắc đầu, Mary thì im lặng. Joss nhìn lơ láo rangoài, sợ hãi:
– Rồi ổng sẽ đến! Ta đã trái lệnh ổng. Chắc ta phải chết, cảmụ và mày nữa, Mary! Chết đến nơi rồi!
Lão ngừng lại nuốt nước bọt:
– Sao mấy người không ngăn tôi uống rượu? Sao không đập bể hếtrượu đi? Sao không nhốt tôi lại? Trễ quá rồi ! Ổng sẽ giết hết cho coi!
– Chú nói gì? Chú sợ ai vậy?
Mary có cảm tưởng như Joss dưới quyền một kẻ nào nữa, nàngtò mò hỏi. Joss lắc đầu vênh mặt lên:
– Đừng hòng ta lộ bí mật này. Ta chưa say đâu. Cô, dì cháucô đều kẹt dính vô đây. Chúng ta cùng số phận: một bên là pháp luật và bên kia,nhưng luật pháp không đáng sợ bằng…
Lão dừng lại bất ngờ:
– Thôi ta không ngu mà khai cho mi biết thêm, hãy đi ra, đâyẩm quá!
Lão lôi dì cháu nàng tuồn tuột xuống bếp. Lão ngồi bệt xuốngghế, châm lửa hút thuốc:
– Phải tìm kế thoát thân. Hai ngày nay, ta như chuột nằmtrong bẫy. Chán quá! Mary cô vui dữ há? Đừng tưởng cô vô tội! Cô cũng sẽ bịtreo cổ như ta và dì…
Dì Patience khe khẽ sờ vai chồng, thều thào:
– Tại sao ta không đi trốn? Đi Lauceston, Devon… Ta có thểđi suốt đêm về…
– Ngu! Đi bây giờ cho chúng tóm cổ hả? Mọi người đều biếtchuyện đêm Noel hết… Cứ ở đây, không có bằng cớ gì để kết tội ta… Có thểchiều mai sẽ đi… Ừ, có thể.
*
Mary không ăn uống, nàng lên phòng đóng cửa sớm, định sẽ trốnđi báo tin cho cha Davey. Nàng không đi được vì cửa phòng khóa ngoài, vả Jossbiết thì nguy lắm.
Trước chiều mai thế nào nàng cũng phải đến Altarnun. Nàng sẽhết trách nhiệm. Có người khác lo. Dì nàng sẽ khổ tâm, nhưng biết làm sao? Marymong cho công lý được thi hành đứng đắn. Kẻ ác phải đền tội.
Nàng thích thú khi nghĩ đến lúc Joss bị còng tay dẫn đi…
Mary thiếp ngủ trong lúc mưa giông ồ ạt bên ngoài.
Một lúc sau, nàng tỉnh giấc, trời ngưng mưa, ngớt gió. Bỗngcó ai ném đất vào cửa kính phòng. Ai? Hay người khác đáng sợ mà chú Joss chờ đợiđã đến? Nàng tò mò nhón chân lại bên cửa sổ nhìn ra thấy bóng đêm nhạt dần. Rồinàng thấy nơi cổng lớn một người đàn ông: Jean Merlyn! Mary quên cả giữ gìn,reo lên một tiếng. Jean ra hiệu cho nàng im và khẽ nói:
– Xuống mở cửa cho tôi.
– Tôi bị nhốt trong này…
Jean sửng sốt nhìn Mary, rồi nhìn quanh:
– Cho tôi mượn cái chăn.
Mary hiểu ngay, nàng cột một góc chăn vào chân giường và thảđầu kia xuống. Bám vào chăn, Jean đu lên tường. Mary cố đẩy khung cửa sổ nhưngkhông được, Jean không thể nào chui vào phòng mà không đập vỡ khung kính.
– Đến gần đây, Mary! Tôi có chuyện nói.
Mary quì xuống sàn, thò mặt ra khung cửa. Jean mệt nhọc, mắtthâm quầng. Anh mất cả vô tư thường lệ:
– Xin lỗi cô, đêm Noel tôi đã bỏ rơi cô. Cô tha thứ cho tôihay không tùy cô, tôi không thể giải thích…
– Tôi biết rồi. Tôi lo cho anh. Tôi không trách anh đâu.
– Tại sao cô bị nhốt?
– Chú Joss nhốt tôi, anh lạ lắm ư? Ông ta bảo sẽ trốn đi chiềumai. Ổng có vẻ đợi một kẻ nào đó và rất sợ hãi, ôm súng khư khư.
– Thật ư?
– Tôi nói dối anh làm chi?
Thốt nhiên, Mary có ý ngờ Jean là người khác đáng sợ củaJoss. Nàng rùng mình tuyệt vọng, nếu quả thế thì… Ồ! không đâu, Jean vô tội.Nàng tự bào chữa cho người yêu, nàng nghĩ nên tin cho Jean hay thái độ Joss:
– Anh nên cẩn thận. Bữa nay ổng điên thật rồi đó, không chỉsay đâu…
– Tôi không sợ ảnh đâu.
Jean bỗng chăm chú nhìn cô gái, kêu lên thảng thốt:
– Mary! Mặt cô sao trầy trụa dữ vậy? Trời ơi ! Cô đau lắmkhông?
Mary gượng để khỏi khóc:
– Họ lôi tôi cùng đi, họ trói nghiến tôi, bịt miệng tôi,không cho tôi kêu cứu, tôi thấy hết… thấy hết mà không thể làm gì cứu vãn. Họsay khướt, có trên chục người…
Mary run bây bẩy, bưng mặt lại nhưng vẫn kể lại từ đầu câuchuyện. Sau cùng nàng kết luận:
– Jean! Anh Joss của anh không phải là người…
– Ảnh sẽ chết! Ảnh phải đền tội! Ảnh hành hạ cô… Lỗi tạitôi! Mary! Tha lỗi cho tôi nhé? Tôi còn đau hơn cô nữa, Mary ơi!
Lần thứ nhất, Mary thấy chàng trai bướng bỉnh vô tư nghẹn ngàonhư sắp khóc.
Anh vói nắm tay cô gái, vuốt nhẹ trên mặt cô giọng trìu mến,nồng nàn:
– Mary! Anh muốn chịu đau đớn thay em. Anh sẽ làm tất cả nhữnggì em muốn. Anh quyết định rồi, dù có mất mạng, anh cũng không cần… Em sẽ thấy!
Mary chưa kịp nói gì thì Jean đã đu mình tuột xuống. Chỉ mộtgiây sau, anh mất dạng.
Mary hồi hộp, nín thở vì xúc động. Nàng không chợp mắt đượcnữa. Nàng quyết định sẽ giả vờ tuân lời Joss. Đợi trong lúc không ai để ý, nàngsẽ chạy băng đồng đến Altarnun.
Sáng hôm sau ngày dài lê thê. Giữa ba người không khí nhưcăng thẳng. Dì Patience đi lui đi tới thoăn thoắt từ hành lang đến cầu thang,dì gói ghém áo quần, xếp dọn xoong chảo, chai lọ… Đôi tay xanh xao run rẩy sờhết vật này đến vật kia tháo ra, gói lại vẫn không xong. Mary cố giúp dì nhưngnàng biết công việc này vô ích. Tim đau nhói khi nghĩ đến lúc dì mất Joss.Merlyn thì nóng nảy chửi rủa vợ không ngừng, mỗi khi dì nàng làm rơi vật gì haylúng túng vấp ngã. Lão ra vào, lên, xuống, nôn nả như có kiến đốt trong lòng,đăm đăm nhìn ra cửa, vẻ sợ hãi lộ rõ trên khuôn mặt bơ phờ.
Bữa trưa, họ ngồi lại bàn ăn, khác lệ thường, Joss uể oảikhông nuốt trôi.
Mary thu hết nghị lực, vờ hỏi Joss:
– Chú định rời đây vào lúc nào?
– Khi nào sẵn sàng…
Mary giúp dì thu dọn và khuyên dì nên mang theo giỏ thức ăn,giọng như ân cần nàng bảo Joss:
– Nếu đi tối tay, dì và cháu cần nghỉ trưa cho có sức…
– Muốn nghỉ thì nghỉ đi. Tối sẽ có việc cho hai người.
Mary mừng cuống. Nàng nán lại một chút cho lão khỏi nghi rồinhẹ nhàng lui ra. Vô phòng xong, nàng khóa cửa liền. Tim nàng thình thình tronglồng ngực. Mary mặc cái áo dày nhất và quấn khăn choàng cẩn thận. Đoạn, nàng đếncửa sổ, kiên nhẫn đợi đồng hồ gõ bốn tiếng. Ít nhất cũng bảy giò Joss mới gọinàng, trong ba giờ Mary có thể vừa đi vừa về kịp chán. Nàng chờ đợi một cách khổsở.
Sau cùng, Mary đứng lên, mở cửa nghe ngóng động tĩnh. Rồinàng vào phòng, khóa cửa và chui ra bằng cửa sổ, tuột xuống như Jean. Quay lưnglại lữ quán, cô gái thoăn thoắt vừa chạy, vừa đi.
Trời thật tốt, hai bên đường đồng hoang trải dài, núi đá mờmờ trong làn sương mỏng. Mọi vật yên tĩnh. Nàng vững lòng bước tới, bước tới…
Đến ngã năm, cô rẽ qua trái và đổ dốc. Altarnun phía dướikia. Mary xúc động khi đi ngang những căn nhà bên trong tràn ánh sáng, ấm cúngvà yên lành. Nhiều tiếng quen thuộc khác an ủi cảm quan nàng: tiếng chó sủa, tiếnglá reo, tiếng nước từ miệng gàu do bàn tay nào xách lên khỏi giếng. Có cả tiếngtrò chuyện từ bên trong thoát ra, tiếng gà cục cục sau rào. Một cái xe đi ngangvà tên phu xe vui vẻ cất mũ chào thiếu nữ. Không khí lương thiện an lành trùmkhắp không gian.
Nhà cha phó không một đốm sáng, mọi vật như chìm trong giấcngủ say. Mary hấp tấp kéo chuông, thật lâu không có ai ra. Hay là hôm nay chúanhật, cha bận bên nhà thờ? Mary lui ra, nàng gặp một thiếu phụ từ nhà thờ bướcra, tay ôm bó hoa. Bà ta nhìn Mary chăm chú rồi thấy nàng là người lạ, bà gậtchào và đi luôn. Mary gọi lại hỏi:
– Xin lỗi bà, bà vừa ở nhà thờ ra? Bà có thấy cha Darveykhông?
– Không! Cô muốn gặp cha?
– Vâng! Có việc rất quan trọng… bà có thể giúp tôi?
– Tiếc quá: cha đi vắng, cha bận giảng ở một họ đạo xa. Chiềunay cha không về Altarnun.
Mary bàng hoàng vì thất vọng. Nàng gặng:
– Cha đi vắng sao? Đâu có lý? Bà biết chắc ư?
Người đàn bà phật ý, cau mặt:
– Cha rời đây trưa qua. Đi bằng ngựa. Tôi không biết thì aibiết? Tôi giữ nhà cho ngài mà…
Chợt bà dịu giọng vì đọc thấy sự lo âu trên mặt cô gái:
– Cô có thể viết giấy để lại, tôi trình lại ngài…
Mary chán ngán lắc đầu:
– Sẽ quá trễ. Trời ơi! Tôi biết làm sao đây…
– Có người ốm nặng? Tôi có thể chỉ nhà bác sĩ. Cô ở đâu?
Mary không trả lời, cô nóng nảy hỏi:
– Gần đây có quan toà nào không?
– Gần đây thì không. Có ông Bassat ở North Hill. Cách đây bốndặm, cô đi sao nổi?
– Tôi phải đi gấp. Đường có khó đi không, hở bà?
– Không khó. Cô chỉ việc dọc theo đường Launceston cỡ hai dặmrồi quẹo phải. Nhưng con gái mà đi đêm hôm bất tiện lắm. Cô nên ở lại, chờ chavề, tốt hơn.
– Cảm ơn bà, nhưng tôi không thể đợi. Nhờ bà thưa lại cha cóMary Yellan đến tìm cha…
Rồi nàng cắm cổ chạy tràn mặc người đàn bà ngơ ngác nhìntheo, thương hại.