Lữ Quán Giết Người - Chương 7
Ba ngày trôi qua, sau cái đêm Mary nghe Joss kể lể. Nỗi kinhhãi, ghê tởm lắng dịu, nàng chỉ còn thấy mình già cỗi, mệt nhoài. Nàng hết thấysợ Joss, chỉ khinh bỉ, chán ghét thôi. Joss và cả lũ thủ hạ đều là những conthú mang bộ mặt người. Chúng làm hại đất nước, làm nhục loài người và Mary chỉyên tâm khi chúng bị loại trừ sạch. Tội lỗi chúng không thể nào xóa tẩy.
Nhưng còn dì Patience và Jean Merlyn? Nàng không muốn, nhưngvẫn thấy rõ Jean giống Joss. Khi anh ta quay đầu lại, Mary ngỡ như Joss 20 nămtrước? Nàng hiểu vì sao dì nàng mê tên ác quỉ này.
Cho đến giờ, Mary chưa để ý đến một thanh niên nào. ỞHelford nàng đâu có thì giờ mơ mộng? Đi nhà thờ, vài anh cười duyên với nàng,nàng cũng dự vài cuộc cắm trại vào mùa gặt. Nhưng chả có ai làm nàng chú ý cả.Mary định sống một mình. Nàng dành tiền mua một nông trại. Rời lữ quán này,nàng lo cho dì một mái nhà, chăm sóc dì như mẹ ruột. Ôi, thì giờ đâu mà nghĩ đếnđàn ông?
Ở Helford, Mary thấy các cô gái đi dạo với bạn trai, họ nắmtay nhau, bẽn lẽn nhưng thích thú. Đêm, họ cùng ngắm trăng, ngắm cảnh – làm ynhư chỉ ban đêm khung cảnh mới đẹp vậy? – Sóng bước bên nhau, vai kề vai, nomkhá buồn cười. Ôi chao! Cô gái như phải tựa vào anh bạn trai mới bước nổi, cònanh chàng thì như dũng sĩ thời xưa, ôm ngang lưng cô bạn, ra vẻ chở che, bao bọc.Khi nào không có trăng, họ ngắm mặt trời lặn làm vui, hoặc ngắm sao đêm…
Rồi chuông nhà thờ rung lên dồn dập, người ta cắt bánh cưới,chú rể mặc lễ phục đứng trước nhà thờ, cô dâu bên cạnh trắng như đóa huệ, mặt cảhai rạng rỡ như mặt trăng rằm!
Ấy thế rồi, cỡ một năm, trăng sao có đẹp mười mươi, cả haikhông còn ngắm nữa: anh chàng về nhà mệt nhoài vì việc ngoài đồng lại giận dữvì món ăn cháy khét. Nàng tiên xinh đẹp thì từ trong phòng trả lời dóng một lạivới chồng, mặt đỏ gay, gầy guộc, tóc hết cong mà ngay đơ! Nàng đi tới, đi lui,bế đứa con đỏ hỏn khóc như mèo và đã làm nàng mất ngủ suốt đêm!
Ngán quá! Ủa, mà sao Mary lại cứ nghĩ tới Jean? Để làm chichớ? Anh ta còn tệ hơn trai làng mình – tuy khá kẻng trai, nhưng rốt cuộc, hắnchỉ là tên trộm ngựa!
Nếu anh ta có một nông trại, chưa chắc nàng đã lưu ý tới, huốnghồ…
Tuy nhiên, nàng thấy cần gặp Jean. Anh ta phải trả lời câu hỏicủa nàng. Anh ta đã thất vọng vì nàng đã biết rõ bí mật của Joss và đồng lõa,nhất là nàng có thể tố cáo họ bất cứ lúc nào. Mary rất tin cậy ở linh mục phóDavey. Đây là một Giáng Sinh đặc biệt.
Mary nhắm hướng núi đá Faucon đi tới. Nàng nhớ Noel vừa quanàng đã quì cạnh mẹ cầu xin Chúa ban cho mẹ con nàng sức khoẻ, nghị lực, niềmtin, cho nông trại nàng phát đạt…
Giờ đây, Mary cô đơn, mất mát nhiều quá, nàng sống giữa kẻnàng kinh tởm, thù ghét. Nàng không cầu xin gì ở Chúa, ngoài sự sáng suốt để giữmình khỏi sa vào tội ác. Lác nữa đây, nàng sẽ đi chơi với Jean tên trộm ngựa,nhưng nàng không sợ hãi chút nào.
Từ xa chiếc xe tiến lại, có kèm hai con ngựa nhỏ phía sau. Mặtcô gái bừng nóng. Nàng muốn rứt bỏ thứ tình cảm yếu đuối mà không được. Jeanhuýt sáo khi đến gần nàng, tay vứt vào lòng Mary một gói giấy nhỏ:
– Chúc Mary một Giáng Sinh vui vẻ. Khăn cột tóc đó, Mary!
Mary có ý định dè dặt song vẻ thân mật, cởi mở tự nhiên củaJean làm nàng khó xử:
– Anh tử tế lắm, Jean. Nhưng tôi e anh tiêu tiền một cách vôích…
Jean nói thẳng:
– Đến sớm nhỉ? Cô sợ tôi đi rồi phải không?
Mary leo lên xe, ngồi cạnh Jean, nắm dây cương, nàng không đểý tới lời anh, vì nàng thích thú nhớ lại lúc ở Helford đi chợ phiên. Mary buộtmiệng:
– Lên xe ngựa, tôi nhớ đến mẹ tôi… Mới đây mà sao như lâuquá… Trời ơi!
Jean khoanh tay, nhìn Mary cầm cương ngựa:
– Con ngựa này có thể vượt qua đồng hoang dù bị bịt mắt. Cứtin ở nó, cô có thể thả dây cương ra được.
– Ủa, anh mang bán hai con chớ không chỉ một?
– Chớ sao. Tôi sẽ biếu cô một cái áo mới, nếu cô muốn. Thôi!Đừng có cái bộ khinh khỉnh như vậy. Ta là bạn mà! Ủa, này, sao cô có vẻ lạ vậy?Đau hả? Mây hôm trước cô hồng hào, tươi tỉnh lắm mà?
– Từ hôm gặp anh đến giờ, tôi không ra khỏi phòng. Từ bốnhôm nay, tôi già đi. Đầu óc tôi đầy ý nghĩ đen tối.
– Chà! Tôi tin là được đến chợ với cô gái đẹp để thiên hạlác mắt chơi. Nhưng nom cô thảm hại quá. Đừng dấu tôi, có chuyện gì vậy?Mary… Lại có ai đến lữ quán trong đêm?
– Không.
– Coi cái bộ cô cắn môi, mắt thâm quầng là biết. Hay… cônhớ tôi? Hả?
– Đúng ! Tôi nhớ đến anh, tôi tự hỏi: Joss và Jean ai sẽ bịtreo cổ trước?
– Ê đừng giỡn chớ, không chúc lành cho người ta sao? Ta có tộigì mà lãnh án đó? Anh Joss thì được. Ảnh đáng tội! Tôi can ảnh hoài không được.Tôi không bênh ảnh đâu.
Mary liếc nhìn tay Jean, ngón dài và thanh tú nhưng mạnh mẽ.Jean la lên:
– Nhìn gì kỳ vậy?
– Tay anh. Tay anh giống như tay anh anh… Đẹp nhưng làmtôi tởm !
– Ý trời! Sao cô cứ so sánh như vậy? Này, nói thật đi: tạisao cô ở lỳ trong phòng bốn ngày nay? Con gái ưa làm bộ bí mật quá!
– Không có gì bí mật. Jean! Tôi đã biết tại sao dì tôi sốngnhư bóng ma. Tôi biết hết rồi! Trong cơn say kẻ ác không giữ miệng…
– A! nhà trinh thám tài ba! Cô biết gì nào?
– Đừng hòng tôi kể ra cho anh. Tôi không ngu đâu.
– Cô vẫn ngại tôi?
– Anh là em ổng. Đủ rồi. Tốn công thì ít, hưởng lợi thì nhiều.Và, Jean! Có khi nào người chết biết tố cáo chăng?
– Đành rồi. Nhưng những mảnh tàu đắm biết tố cáo : khi gióthuận, xác tàu trôi vô bờ. Mary, tôi cho cô hay: mỗi khi có một chiếc tàu muốnvào bờ, cần có ánh sáng. Cô thấy con thiêu thân sa vào ngọn nến và chết cháychưa? Tàu cũng vậy, nếu ngọn lửa do tay kẻ gian đốt lên. Một vài lần, câu chuyệncó thể trôi qua. Nhưng nhiều lần quá, người ta sẽ tìm ra nguyên nhân. Anh Josskhôn hồn thì chấm dứt hành động độc ác đó đi, nếu không…
– Anh có đi với Joss không?
– Tôi không điên. Tôi không nhúng tay vô máu, tôi không thấyngọt mà uống thứ rượu… Có một điều tôi muốn nói với cô: tôi chưa hề giết người.Cô tin hay không tùy ý.
Jean bỗng nóng nảy, quất mạnh lên ngựa, như để trút cơn bựctức:
– Có bánh mì và phô ma trong giỏ, không có sâu trong phô mađâu. Đói thì ăn đi ! Có táo với lê nữa.
Mary không biết Jean giận thật hay vờ? Oan hay không? Chỉ thấyJean mím môi, mắt đỏ ngầu:
– Thì ra cô cho là tôi đồng lõa với Joss, nhận chìm tàu, giếtngười vô tội và lục xác họ, vét tiền? Cảnh tượng ngộ quá, há? Nếu vậy, sao cô lạiđi với tôi?
Mary vui vẻ:
– Anh chưa hề cải chính mà! Và mắt anh trong sáng, y như vôtội…
Nàng nói, nhìn phía khác, không khí hết ngột ngạt, mà trởthành dễ chịu. Họ như là hai đứa trẻ thân nhau từ lâu.
Xe đến quốc lộ, trời u ám báo hiệu sắp mưa. Đồi núi chậpchùng trong sương mù.
Mary chợt hỏi:
_ Jean, gần đây có nhà thờ không?
– Làm sao tôi biết được? Tôi có đến nhà thờ một lần trong đời:khi còn được ẵm ngửa mà. Tôi tiếc là không chỉ dẫn cô về việc này được. Trongnhà thờ người ta cất chén bằng vàng trong tủ khóa cẩn thận, hả Mary?
– Bộ tính ăn trộm sao, hỏi kỹ vậy, Jean? Phải chừa nhà Chúara chớ !
Cả hai cùng cười, vô tư như hai đứa trẻ.
– Mary ! Tôi có con ngỗng. Lại ăn Giáng Sinh với tôi, nghe?Nói cho ngay nó là của ăn trộm, nhưng không sao, thịt ngỗng là thịt ngỗng, phảikhông? Trại chủ Tuckett có nhiều ngỗng, ổng không hay tôi ăn cắp một con…
– Jean! Ngày mai tôi sẽ đi nhà thờ. Anh biết cha sở họAltarnun là ai không?
– Không! Tôi chưa hề giao thiệp với mấy ổng. Họ là những ngườiđặc biệt. Hồi còn nhỏ, tôi nghe ở North Hill có một cha sở cận thị nặng. Một bữaông lấy lầm rượu, đáng lẽ cho bổn đạo uống rượu lễ, ổng lại cho uống rượuCognac. Cả làng hay tin, kéo nhau đến xin rước lễ để được uống Cognac. Thấy bổnđạo đông quá, cha sở mừng lắm, sáng mắt lên, vô toà giảng, giảng một bài dàingoằng. Cha! đó là một ngày đáng ghi nhớ: anh Matt bảo ảnh rước lễ tới hai lần…
Mary thở dài:
– Anh không thể nói chuyện gì đứng đắn sao? Anh không nể aihết hả?
– Sao không? Tôi nể cái dạ dày tôi: nó đang đòi ăn. Dướichân ta có cái hộp bánh. Nếu cô ăn chay thì có táo đó. Trong kinh thánh có nóitới táo mà !
Hai rưỡi, họ đến chợ. Cả hai cùng vui, Mary như lây sự vô tưcủa Jean. Nàng quên trách nhiệm, lo âu. Rời lữ quán, tuổi trẻ và can đảm củanàng hồi phục. Jean nhận thấy điều này, hài lòng lắm. Mary cười luôn. Quanhnàng, tiếng động, sự rộn rịp của phố xá, không khí Giáng Sinh bao phủ. Đường chậtnhững người diện bảnh bao đi lại, các cửa hàng bày biện rực rỡ vui mắt.
Xe ngựa, xe hơi đậu đầy phố, ai cũng náo nức, mầu sắc sống động.Một bà đội thúng táo bóng ngời, đỏ thẫm, mặc áo xanh. Khung cảnh như nhắc Marykỷ niệm cũ. Giữa đám đông, một cậu bé bưng khay bánh mì thịt nóng hôi hổi rao mờilảnh lót. Một bà mặc áo nhung sang trọng bước xuống xe vào quán “Con Nai Trắng”theo sau một gã đàn ông, nom huênh hoang như con công!
Đồng hoang khuất xa, xa tít. Thành phố nằm dưới ngọn đồi. Cólâu đài to như trong chuyện cổ tích, những khóm cây, cánh đồng trải dài. Khungcảnh sống động quá, rộn rã tiếng cười đùa, chào hàng. Mặt trời cũng chường mặtra góp vui với ngày lễ!
Mary lấy khăn Jean tặng ra cột tóc. Họ cột ngựa một chỗ rồilen lỏi giữa đám đông dạo phố. Tay Jean dắt hai con ngựa, nét mặt tự tin, Maryđi sau, đến chợ, chỗ dành cho gia súc, chỗ tụ họp của nông dân, trại chủ, nhữngngười có địa vị ở Devon. Tim Mary đập mạnh: nàng sợ người ta nhìn ra ngựa ăn trộm.Jean tỉnh bơ, quay sang nháy mắt với cô. Anh vẹt đám đông, chào một người trongbọn buôn bán ngựa rồi đến ngồi cạnh họ, đoạn châm thuốc hút. Mary đứng ngoài.
Một lát, có người đàn ông ăn vận chững chạc rẽ đám đông đếngần bầy ngựa. Lại một gã mắt ti hí mặc áo đen đến bên ông ra, thúc vào hông ôngta chỉ chỏ thì thào. Họ nhìn con ngựa của ông Bassat thật lâu, một người vuốtve con ngựa.
– Ngựa này không có vẻ ngựa nuôi ở đồng hoang. Anh mua ởđâu?
– Nó đẻ ở Callington, bốn tuổi rồi đó. Jim Bray bán cho tôi ảnhnói nó thuộc giống Ái nhĩ lan và nổi tiếng ở trường đua, nhưng tôi nói trước;tôi không bán rẻ đâu.
Jean nói và lại hút thuốc, trong lúc hai người lạ xem xét kỹcon vật. Mary cảm thấy tim như ngừng đập. Gã mắt ti hí hỏi:
– Da nó có bệnh không? Sao thấy da nó cứng quá? Anh có cảitrang cho nó ư?
– Giỡn chớ! con kia thì có đau sơ kỳ hè, con này nguyên simà! Tôi định nuôi sang xuân mà tốn kém quá. Nó thuộc giống cừ đó, nghe!
– Cỡ bao nhiêu? 15 livres được không?
– Đúng 18 guinees không bớt nửa xu!
Gã mắt lươn:
– Tôi không vừa ý mấy. Dấu riêng biệt của nó đâu?
Jean chỉ một khe nhỏ ở tai ngựa, rồi gặng:
– Ông có vẻ rành về ngựa quá, hả?
– Không rành lắm… Nhưng này, may cho anh: Jim Bray đã đixa rồi. Tôi biết ngựa này! (Với ông bạn:) Thôi! Stevens, tôi khuyên anh đừng đụngtới nó, có chuyện đa!
– Trông nó tốt mã quá mà! Sao anh cẩn thận quá Will? Ai nuôithì cũng vậy, có sao?
Gà mắt lươn rỉ tai bạn một thôi, ông ta bỗng nhớn nhác, lắcđầu rồi nói to:
– Vậy thì thôi. Tôi không muốn phiền phức. (Với Jean:) Anhgiữ ngựa lại, bạn tôi không vừa lòng, giá cao quá !
Mary thở phào, nhẹ cả người. Ngựa hoang coi bộ dễ bán hơn.Xung quanh đó, người ta bán với giá 2, 3 livres một con. Đến 4 giờ, Jean cũngbán được con ngựa kia. Ngựa đen quí không được ai chiếu cố.
Chiều xuống dần, đèn đường bật sáng. Mary tính quay lại xengồi nghỉ thì chợt nghe một tiếng cười nịnh bợ vang lên và có tiếng đàn bà nóigì đó. Nàng quay sang, thấy người mặc áo nhung xuống xe:
– Ồ! Anh thấy con ngựa xinh đẹp kia không? Dáng bộ nó giốngcon Beauty quá, hả? Tiếc cái nó đen kịt… James! anh xem…
Gã đàn ông tra kính lên mắt, cất giọng rè rè:
– Tôi không mấy rõ về ngựa. Ngựa chị mất mầu xám… con nàyđen mượt. Chị ưa?
– Sao không? Mua làm quà cho lũ nhỏ. Từ hôm mất con Beauty,tụi nó cứ phá rầy ba chúng hoài. James! Hỏi giá dùm tôi, đi!
Gã đàn ông vênh váo lại gần:
– Anh kia, có bán con ngựa đen không?
Jean lắc đầu:
– Tôi hứa để cho người bạn, tôi không thể nuốt lời. Mà ông cỡinó gì được? Ngựa này dành cho con nít mà.
– Vậy hả? Thôi! Chị Maria, ngựa này không bán.
– Uổng không? Tôi mến nó quá đi ! Anh hỏi kỹ coi, tôi sẽ trảgiá cao…
Gã đàn ông lại cất giọng rè rè:
– Này anh! Bà đây ưng con ngựa đó. Bà mất con ngựa quí, muốnthay vô. Thôi! Kệ bạn anh, cho chả đợi, rồi tìm con khác, lo gì. Bán cho bà đâyđi ! Giá bao nhiêu?
– Bạn tôi trả 25 guinees. Nhưng tôi không bán cho ông đâu!
Người đàn bà chen vô liền:
– Tôi trả anh 30 livres. Tôi là bà Bassat đây. Tôi muốn muacon ngựa làm quà cho con tôi dịp này. Bằng lòng không? Tôi thích nó quá…
Jean hất mũ, cúi đầu thật thấp:
– Xin cảm ơn bà, tôi hy vọng ông nhà và các cô cậu hài lòng,nó dễ cỡi lắm.
– Ồ! Chắc nhà tôi bằng lòng. Nom nó không bằng con Beauty đãmất, nhưng cũng khá xinh.
Bà giao tiền cho Jean rồi lại bên xe đang đợi, bảo tên đày tớ:
– Anh chạy về kêu Richards ra dắt con ngựa mới về. Đừng choông hay nghe. Tôi muốn ông ngạc nhiên…
Đợi bà Bassat và James đi khuất, Jean khều tay gã con trai đứngcạnh mình:
– Này, anh muốn có năm shillings không?
Gã con trai gật đầu, há miệng chờ. Jean nói tiếp trong khiđưa ra năm shillings:
– Giữ giùm con ngựa này và chờ đầy tớ của bà kia ra, giaocho hắn. Vợ tôi sinh đôi và bị nguy hiểm. Tôi đợi không được. Chúc anh vui vẻ…
Jean biến mất trong một nhoáng, anh đi mau, tay đút túi quần.Mary kín đáo theo sau, mặt đỏ rần, mắt dán xuống đất, nàng phải dùng khăn quàngbụm miệng cho khỏi bật cười. Đến một nơi xa đám người, nàng dừng lại thở, Jeanchờ nàng, mặt hí hửng.
– Jean! Anh đáng bị treo cổ: bán ngựa cho chính người mìnhđi ăn trộm! Quá, quá…
Jean cười ồ lên làm nàng cũng cười theo. Jean nắm tay cô:
– Nào! Vui vẻ chứ?
Mary gật đầu. Hai người dạo giữa không khí ấm áp hơi người.Jean mua tặng nàng một cái khăn đỏ chói và đôi khoen tai vàng. Đoạn kéo nàng đếngiải khát và sau rốt, họ coi bói. Bà thầy bói già, da nhăn nheo khuyên Mary:
– Cô nên cẩn thận, coi chừng một người đàn ông tóc nâu.
Hai người cười ngất. Bà lại bảo Jean:
– Còn cậu, tay cậu sắp vấy máu. Một ngày kia, cậu sẽ giếtngười, giết một người.
Jean bảo cô gái:
– Thấy chưa? Tôi đã nói tôi chưa giết ai hết. Tôi vô tội mà!
Mary im lặng. Những hạt mưa nhỏ rơi trên mặt họ. Gió thổi mạnhlên, tung cả giấy, giây băng, làm các lều lung lay.
Chỉ giây lát, có mấy chiếc lều ngã sập. Táo, cam, lăn lông lốc,mưa nặng hạt. Mọi người thi nhau tìm chỗ núp, gọi nhau ơi ới. Jean kéo tay Maryvào một mái hiên, tay quàng vai nàng, âu yếm.
Mây đen kịt khắp trời, đường xá vắng tanh, mưa tạt vào máihiên. Jean đứng quay lưng ra che mưa cho bạn. Anh tháo khăn cột tóc Mary, vuốttóc nàng, rồi nâng mặt Mary lên, nhìn vào mắt nàng và cúi hôn nàng. Mary choángváng một giây, nhưng nàng lại hất tay anh ra:
– Chúng ta trở về!
– Cô đòi về? Trên cái xe không mui trong lúc trời đất thếnày? Lên dốc, gió sẽ lật xe mất, ở lại đi!
– Đừng nói chơi kiểu đó. Anh đi lấy xe đi. Tôi đợi anh đây !
– Đừng làm bộ. Về bây giờ sẽ ướt như chuột. Mary ! Cô cũngyêu tôi như tôi yêu cô, phải không?
– Anh nói vậy vì tôi là người giúp việc cho lữ quán GiaoMai…
– Bỏ lữ quán khốn nạn đó đi! Tôi yêu cô là yêu cô. Tôi khôngcó bộ vó phong lưu, nhưng tôi yêu cô! Vậy không đủ ư? Ta cần có nhau ! Đừng giảvờ cứng rắn nữa… Yêu nhau là đủ…
– Đối với vài người thì đủ, nhưng tôi, rất tiếc tôi không thể…
– Hãy ở lại đêm nay với anh, Mary!
– Không! Không và không ! Thà tôi chịu ướt trên xe!
– Tim cô như đá rắn. Rồi cô sẽ hối cho mà xem. Tôi sẽ muacho cô cái nhẫn, nếu cô muốn…
– Tôi chỉ muốn về. Nếu quả anh yêu tôi, hãy cho tôi về.
– Đành vậy, chờ đó, tôi đi lấy xe.
Jean cúi đầu, chạy ra giữa mưa, mất hút sau dãy phố lầu.Mary nép sát vào mái hiên. Nàng biết trở về lúc này là điên: 11 dặm với chiếcxe trần, giữa gió mưa. Nhưng ở lại với Jean ư? Nàng không thể, tuy nàng cảm độngnghĩ đến anh… Có thể nàng yêu Jean! nhưng nàng không điên rồ đến thế. Nàngkhông muốn lệ thuộc Jean. Nàng biết tự trọng…
Nàng nóng ruột, không đứng đợi nữa, men dọc theo mái hiêntìm Jean. Nàng đến chỗ gửi xe, qua khe cửa, Mary thấy trống trơn. Nàng gõ bừavào nhà bên cạnh. Có tiếng mở khóa canh cách rồi tiếng càu nhàu:
– Hỏi gì vào giờ này? Không có gì cho ăn đâu.
– Tôi không xin ăn, tôi tìm một người bạn, anh ta gởi xeđây.
– Xin lỗi cô, anh ta có đến và đi hơn 20 phút rồi, có vẻ vộilắm. Hình như đi với tên bồi quán “Nai Trắng” thì phải. Cô nên lại đó hỏi coi.
– Cảm ơn ông.
Nàng nói và hấp tấp đến quán “Nai Trắng”. Bụng thắc mắc,không biết Jean đến đó làm gì? Có thể ông ta lầm. Nhưng nàng còn biết đi đâu, cứđến đó xem sao.
Bên trong đèn sáng rỡ, chả thấy xe ngựa của Jean đâu. HayJean bỏ về một mình? Không có lý nào. Nàng đẩy cửa bước vào, nhiều tiếng cười rộkhi thấy nàng. Tên bồi chạy đón, Mary nói liền:
– Tôi tìm Jean Merlyn. Xin ông hỏi giùm cho.
Tên bồi gật đầu, bước vào trong, Mary bỗng lạnh người khi thấygã mắt lươn và ông bạn hắn. Nàng linh cảm chuyện bất lành. Tên bồi trở ra, dấmdẳn:
– Chiều nay đông khách quá, tôi không thể biết ai là JeanMerlyn.
Mary không kịp có thái độ gì thì tên mắt lươn tiến lại:
– Nếu cô định tìm tên bán ngựa thì tôi biết, (gã cười khả ố)cách đây 10 phút nó bị buộc lên xe. Cô biết chuyện ngựa đen, há? Ngựa quí mà!
Mọi người cười vang. Mary bình tĩnh hỏi:
– Ông biết họ đi đâu không?
– Rất tiếc, mà gã cũng không nhắn gì cả. Tối rồi, quên tên đểuđi, cô ạ ! Vô đây, ăn réveillon với tôi cho vui!
Mary quày quả đi ra. Trận cười khả ố như đuổi theo nàng. Thếlà hết! Không biết tên trộm ngựa có bị treo cổ như sát nhân không? Tội nghiệpJean quá!
Thành phố tối om, buồn bã. Mary bước tràn không kể gió mưa,lòng tan nát…
Bỗng một cái xe lên dốc, ngược chiều với nàng, trông như connhện khổng lồ. Như kẻ chết đuối gặp thanh ván trôi gần, Mary bám lấy. Cô chạytheo, kêu to:
– Ông đi đâu? Có chở ai không?
Phu xe lắc đầu, giục ngựa nhanh hơn, nhung đột nhiên, mộtbàn tay rắn chắc đặt lên vai cô gái:
– Mary Yellan! Cô đi đâu trong đêm Giáng Sinh một mình thếnày?
Giọng nói êm ái, quen thuộc, gương mặt trắng, mái tóc trắng,cặp mắt thủy tinh của linh mục phó xứ Altarnun hiện ra.
Chúa ơi! Đó không phải phép mầu của Chúa sao?
Trong xe tranh tối, tranh sáng, cha phó với nét mặt thanhtú, mũi hơi quặp như mỏ chim, môi mỏng và mím chặt. Giọng êm ru:
– Lần nữa, cô gặp tôi, ướt như chuột. Cởi áo choàng ra và cảvớ nữa, trong xe không gió, Mary ạ ! Lấy khăn khoác vào cho ấm!
Mary bối rối làm theo lời cha Francis. Ông vẫn dịu dàng:
– Thế nào? Con đến đây làm chi?
Cũng như lần trước, Mary không thể dấu diếm ông điều gì.Nhưng nàng không dám nói đến tên Jean, làm y như đó chỉ là một người lạ. Đợinàng nói xong, linh mục hỏi:
– Thế ra con cũng không đến nỗi cô đơn ở chỗ heo hút hoang vắngnày nhỉ? Tên hắn là gì?
Mary cảm thấy mình bị chế giễu, nhưng khi nàng nhìn linh mục,nàng lại vững lòng. Nàng kể tên Jean cho ông biết và còn bạo dạn thêm rằng Jeankhông giống anh… Linh mục hơi cao mặt:
– Cô muốn nói là Jean không biết gì về tội ác anh hắn? Hắnchỉ ăn trộm ngựa thôi, phải không?
Mary nài nỉ:
– Thưa cha, cha có nói với con là cha quen ông Bassat xincha giúp anh ấy, ảnh còn trẻ… có thể làm lại cuộc đời.
Sự im lặng của cha phó làm Mary xấu hổ thêm. Chắc ông chonàng là đứa mất nết hay đứa ngốc?
– Mary! Cha không quen thân với ông toà. Gặp nhau chào hỏiqua loa thôi. Vả lại, không chắc ông ấy tha tội trộm ngựa của Jean vì nể chađâu.
Mary im lặng nghe. Mưa vẫn rơi, gió càng dữ bên ngoài. Giọnglinh mục ôn tồn:
– Cô còn trẻ, hãy quên đi! Một cô gái không nên quan tâm nhiềuđến một chàng trai gặp gỡ đôi lần và nụ hôn đầu tiên cũng không là một kỷ niệmkhó phai. Nín đi!
Mary ngạc nhiên: linh mục không hề nhắc đến Chúa, đến một lờicầu nguyện như các tu sĩ khác. Và nàng bỗng kinh hoảng nhớ ra rằng nàng quên phắtJoss Merlyn với những giờ khắc nặng nề trong lữ quán.
– Thưa cha, cha có nghe đến chuyện đắm tàu không?
Rồi, không gìn giữ nữa, nàng thao thao kể hết những điềuJoss nói với nàng. Giọng linh mục hết dịu dàng:
– Vậy ra khi say, tên Joss nói toạc hết?
Mary ngước nhìn linh mục, khác với giọng nói, mắt ông bìnhtĩnh, lạnh lùng.
Mary nức nở:
– Thưa cha, vâng! Ghê gớm quá. Chính vì vậy mà con mất hếtkhôn ngoan, bình tĩnh, hết tin tưởng, con đã hành động như người mất trí khicùng Jean đi Lauceston!…
Gió tạt vào xe những hạt cát to gần bằng hạt sỏi, gió hơi cómùi mặn của bể. Cha phó nói:
– Gần tới ngã năm rồi. Tôi sẽ xuống xe đi bộ về. Còn cô, cứngồi yên, xe đưa cô đến lữ quán. Quên, bí mật của cô chỉ mình tôi biết hay Jeancũng được nghe cô kể cho nghe nữa?
– Thưa cha, Jean hình như cũng biết, nhưng anh em ảnh khônghợp nhau.
– Vậy thì con yên tâm. Tôi vừa đi họp về. Đại diện của HoàngĐế quyết định ngăn các vụ đắm tàu bằng cách cho tuần phòng bờ biển kỹ càng, từnay Joss sẽ chết mòn vì rượu, cô sẽ yên giấc, và đợi người yêu được tha về.
Ông sửa soạn xuống xe. Mary toan xin được theo ông nhưngkhông kịp nữa.