Lữ Quán Giết Người - Chương 2
Dường như đoạn đường dài ngăn cách Bodmin với Launceston chỉcó một ngôi nhà độc nhất, không có cả một cái chòi cho bọn chăn cừu. Chỉ một chấmđen hiện ra giữa đồng vắng: Lữ quán Giao Mai!
Nàng như không ý thức được thời gian lẫn không gian. Có thểđoạn đường dài hàng trăm dặm? Có thể lúc này là giữa khuya? Nàng chỉ còn bámvíu vào cái xe và người phu xe. Nàng còn được che chở…
Tiếng hò hét của bác ta thoảng đến tai nàng, nhờ gió. Cànglúc ngựa càng chạy nhanh hơn. Kéo cửa kính xuống, Mary nhìn ra ngoài, gió vàmưa thi nhau ập vào mặt nàng làm Mary choáng váng. Lau mặt và vén tóc cố nhìn,Mary trông thấy xe chạy như lướt trên đồi. Trước mặt nàng, trên cao, về phíatrái một ngôi nhà sừng sững giữa đồng không. Qua bóng đêm, nàng thấy ống khóithật cao. Không còn gì khác. Ðúng là lữ quán Giao Mai, sừng sững và ngạo nghễgiữa bốn bề quạnh hiu, mưa gió.
Mary mặc áo tơi vào. Ðàn ngựa dừng lại thình lình, hơi thởchúng làm thành những làn khói trắng dưới mưa đêm.
Bác phu xuống xe, mở cửa kéo cái rương của nàng ra. Ông tacó dáng vội vã chưa từng thấy. Ông ta lấm lét nhìn về phía lữ quán:
– Ðến nơi rồi. Cô chỉ băng qua sân là tới nhà. Hãy kéochuông… họ sẽ mở cho. Tôi phải đi ngay cho kịp…
Trong một nhoáng, bác ta lên xe và quất ngựa một cách nóng nảy.Chiếc xe lại lăn bánh, chỉ chớp mắt, xe đổ dốc rồi mất hút trong bóng tối phủ dầy.
Mary đứng lặng, cái rương để dưới chân. Nàng nghe tiếng ổkhóa lách cách trong ngôi nhà kỳ bí vang lên rồi cửa hé mở và một bóng ngườicao lớn bước ra, trên tay có chiếc đèn lồng:
– Ai đó? muốn gì đấy?
Mary bước đến, giương mắt nhìn người đàn ông nhưng ánh sánglàm nàng chói mắt, chả thấy được gì. Ông ta chao qua, chao lại chiếc đèn trướcmắt nàng, đoạn phá lên cười:
– Ồ! Cô đấy à? Cô đã đến đấy ư? Cô cháu quí của vợ tôi? Chúcô đây: Joss Merlyn đây! Mừng cô mới đến…
Ông lại cười ha hả trong lúc Mary sửng sốt, bàng hoàng…
Ðó là một người đàn ông khoảng trung niên, to lớn, cao hơnhai thước. Trán nhăn nheo, da màu sậm như dân du mục, tóc dày, đen loà xoà trướctrán và dài đến tận tai. Ðôi vai rộng và rắn chắc khiến Mary có cảm tưởng ôngta khỏe mạnh như một con ngựa. Hai cánh tay dài tận gối, nắm tay to tựa nhưkhúc dồi. Cái thân hình lực lưỡng đó lại chở một cái đầu nhỏ xíu nhô lên giữahai vai. Với mớ tóc rối bù, dày kịt và đôi mày đen rậm, nom ông ta tựa một conkhỉ đột khổng lồ.
Mặc dù tay chân dài ngoằng, thân hình vạm vỡ, mặt ông tatrái lại không có vẻ… khỉ chút nào. Mũi cao, dài, quặp vào gần đến miệng, và miệngông ta tuy hai mép xệ xuống nhưng vẫn còn phảng phất chút duyên dáng nào đó.Ðôi mắt ông ta thật đẹp mặc dù da chung quanh nhăn nheo và có nhiều tia máu nổilên. Khi ông ta cười, hai hàm răng trắng bóng, nổi bật trên khuôn mặt nâu sậm,và lúc ấy, Mary lại nghĩ đến một con sói dữ. Ông ta nói:
– Mary Yellan! Cô đã lặn lội từ xa đến đây để chăm sóc chochú Joss đấy ư? Cô tốt quá!
Giọng ngạo nghễ, ông ta lại cười hăng hắc, tiếng cười gầnnhư tiếng gầm, vang khắp nhà, như một làn roi quất vào bộ thần kinh đang căngthẳng của Mary. Nàng cố trấn tĩnh, nhìn quanh khắp hành lang rộng vắng:
– Thưa chú, dì con đâu ạ? Dì con không đợi con sao?
– Thưa chú, dì con đâu ạ? (Ông ta nhại giọng Mary.) Dì thânyêu nhỏ bé của cháu đâu? Sao không ra đây hôn cháu nhỉ? (Giọng cục cằn trở lại)Dễ cô không đợi được một phút sao? Cô không hôn chú Joss của cô sao?
Mary lùi lại, hoảng hốt trước ý nghĩ phải hôn ông chú… Ôngquả điên hay đang say? Có thể vừa điên lại vừa say? Như đoán được ý Mary, Jossnói oang oang:
– Không sao đâu. Cứ yên chí lớn, tôi không động đến cô đâu.Cô sẽ sống an toàn tại đây. Vả, tôi còn khối việc phải lo…
Ông ta nhìn nàng, vẻ ngạo nghễ như ta nhìn vào con vật hay mộtkẻ ngu si. Sau rốt, chán trò trêu chọc, ông ta đến cầu thang quát:
– Patience! mụ làm gì trên ấy? Con nhỏ đã đến và đang khócđòi gặp mụ ngay đây!
Có tiếng động sẽ sàng trên cầu thang, tiếng bước chân, rồiánh sáng le lói của ngọn nến và một tiếng reo khẽ. Bà dì bước xuống, tay che mắt,một chiếc khăn quàng bẩn thỉu, mớ tóc xám, vài lọn xỏa lên vai; khuôn mặt gầygò, hai má nhô cao. Ðôi mắt mở to như luôn luôn muốn hỏi, môi mím chặt.
Dì Patience mặc một cái áo có sọc. Chắc lúc trước màu hồngtươi nhưng giờ trở thành hồng bẩn. Chiếc khăn quàng vá víu thảm hại. Một dây nơmới tinh trên đầu tóc càng làm cho sự tiều tụy của dì bộc lộ rõ ràng hơn.
Mary nhìn dì buồn bã không thốt nên lời. Người đàn bà đángthương kia là dì nàng ư? Dì Patience quyến rũ, xinh tươi mà nàng thường hìnhdung đến lại có thể già sọm như thế ư!
Dì Patience xuống cầu thang, tiến lại gần cháu gái, nắm taycô, cất tiếng thì thầm:
– Cháu đó ư? Mary Yellan đó ư? Con người chị xấu số của dìđây!
Mary gật đầu, lòng thầm cảm ơn Chúa đã không để mẹ nàngtrông thấy dì trong tình trạng thảm não này. Nàng nhỏ nhẹ nói:
– Dì yêu kính! Con sung sướng được gặp lại dì. Bao nhiêu nămtrời nay… từ khi dì đến Helford!…
Dì Patience lặng lẽ vuốt ve cháu rồi bỗng bà ôm chặt Mary, gụcđầu vào vai nàng, khóc thổn thức, nghẹn ngào.
– Thôi! Đủ rồi đó! (Joss cầu nhầu) Tiếp đón cái kiểu gì kỳ cụcvậy? Việc gì mà khóc lóc? Dễ chừng mụ không thấy rằng con bé cần ăn tối haysao? Coi lo cho nó ăn uống.
Nói xong, Joss cúi xuống, vác cái rương lên vai nom dễ dàng,nhẹ như ta nâng một cái gói nhỏ.
– Tôi mang cái rương của nó lên phòng…! Chốc nữa tôi xuốngmà chưa có gì cho nó ăn, tôi sẽ cho mụ khóc bằng thích. Cả cô cũng thế, Mary ạ!Nào! cô đã thuần tính chưa hay còn… ưa cắn.
Lão dí ngón tay vào miệng Mary rồi cười hăng hắc lần nữa,trước khi lên gác.
Dì Patience nín khóc, cố cười với cháu, nhưng nụ cười méo móthảm thương. Dì đưa tay lên vén mấy lọn tóc, một cử chỉ quen thuộc đối vớiMary. Mắt dì nhíu lại, môi mím chặt, lặng lẽ dì dắt Mary đi qua một hành langkhác tối om, vào bếp. Ba ngọn nến soi sáng căn bếp tồi tàn và trong lò đốt thanbùn. Nom dì có vẻ một con vật đáng thương, chỉ biết tuyệt đối phục tòng và chịuđựng mọi đối xử độc ác. Dì nói:
– Ðừng để ý đến thái độ của chú con, ông làm gì mặc ông, ngườilạ không thể hiểu đâu. Chú vẫn là người tốt… tốt nhất…
Dì tiếp tục ca tụng chồng trong khi sửa soạn bữa ăn chocháu. Mary ngồi trước ngọn lửa, sưởi ấm đôi tay lạnh cóng. Khói từ bếp tỏa rabay tận nóc và vương khắp gian nhà, làm cay mắt cô gái vào cả mũi, miệng cô…
– Rồi con sẽ hiểu và thương yêu ông ấy. Ông rất đặc biệt, mọingười đều kính nể ông, chả ai chỉ trích ông. Ðôi khi ở đây có đông khách, khôngphải lúc nào cũng yên tĩnh đâu, con ạ! Xe qua lại trên quốc lộ mỗi ngày… Nhiềungười danh giá đến đây. Hôm qua, một người đến chơi, dì biếu anh ta một ổ bánh.Anh ta nói: “Ở vùng này chỉ có bà làm bánh ngon nhất”. Ông Bassat ở North Hill,một địa chủ lớn trong vùng, hôm thứ năm gặp dì đã nghiêng mình, cất mũ chào dìrất nhã nhặn. Người ta nói rằng…
Mary khổ sở thấy dì tránh nhìn mình trong khi nói và sự liếnthoắng tố cáo lời dì không đúng sự thật. Trông dì như đứa trẻ bịa chuyện mộtcách vụng về. Nàng mong cho dì ngừng lời, vì lời nói của bà cũng làm nàng đauxót như khi bà khóc. Có tiếng chân phía sau, Mary hồi hộp quá: nàng biết chúJoss đã xuống và có thể nghe được những lời vợ nói. Dì Patience tái mặt và lạibắt đầu cắn môi. Lão nhìn cả hai giọng chế diễu:
– Sao? Mấy chị mái ghẹ bắt đầu rù rì đó ư?
Lão bỗng thôi giữ vẻ diễu cợt, nhíu mày gắt vợ:
– Mụ nín khóc ngay nếu mụ nói thả cửa kiểu đó, phải không?Ta nghe mụ nói gì rồi, đừng có ngốc! Mụ tưởng rằng cháu mụ có thể tin những điềumụ nói ư? Một đứa trẻ cũng không tin nữa là.
Joss hầm hầm ngồi xuống cái ghế đặt cạnh bàn ăn, ngồi mạnh đếnnỗi ghế gần muốn đổ. Rồi ông ta vơ ổ bánh cắt một khúc bôi bơ lên, nhai ngấunghiến bơ chảy dài xuống khóe miệng. Lão ra hiệu cho Mary lại gần:
– Lại đây! tôi biết cô đang đói…
Bằng cử chỉ thành thạo, Joss cắt một lát bánh mỏng, phết bơlên, trái ngược với cách ăn của lão. Mary rùng mình khi thấy một kẻ thô lỗ nhưlão lại có cử chỉ tế nhị, hình như những ngón tay lão có tiềm lực trở nên khéoléo hay hung bạo tùy từng lúc. Giá lão cắt một khúc bánh to, vứt cho nàng, lạidễ chịu hơn, vì cử chỉ phù hợp với con người lão; đằng này cái lịch sự của lãođầy vẻ mờ ám, nham hiểm và quá bất ngờ. Tuy nhiên, nàng điềm tĩnh cảm ơn lão rồiăn.
Dì nàng, suốt từ lúc lão xuất hiện trong bếp lại trở nên câmnín, bà chăm chú chiên thịt, luống cuống cho đến nỗi cái lò rơi xuống trong sựhốt hoảng của dì. Mary toan đứng lên giúp dì thì Joss ngăn lại:
– Thôi! Một người ngu quá đủ rồi! Ngồi yên đó!
Mary biết mình đang bị chú nàng quan sát sau lưng. Lão vừa xỉarăng bằng móng tay, vừa hỏi:
– Cô uống gì đây? Rượu chát? Rượu ngọt hay bia? Ở đây có thểchết đói chớ không chết khát đâu. Lữ quán Giao Mai này không để cho ai khô cổ…
Lão lại cười, nheo mắt và tặc lưỡi. Mary bình tĩnh:
– Cho cháu xin tách trà, cháu không quen uống rượu.
– Uống trà? Chao ơi! Lạy Chúa tôi! Cô có cần một cái nôikhông?
Và lão chộp lấy bàn tay cô gái:
– Bàn tay này trông khá lắm đối với một kẻ ở nông trại. Tôichỉ ngán phải thấy những bàn tay thô kệch. Không gì nản bằng phải nhìn bàn tayxấu xí rót rượu cho mình, không phải khách hàng ở đây khó tính nhưng chưa baogiờ Lữ quán Giao Mai có mặt một thiếu nữ như cô.
Buông tay Mary, lão quay sang vợ:
– Patience! Chìa khóa đây, vô kho lấy cho tôi chai rượuchát. Khát lắm!
Dì nàng nhanh nhẹn bước ra, mất hút sau dãy hành lang. Lãotiếp tục dùng móng tay xỉa răng, chốc chốc lại huýt sáo trong khi Mary lặng lẽăn bánh mì và uống trà. Ðầu nàng nặng như có ai cột chì vào. Khói làm nàng caymắt thêm; nhưng nàng vẫn tỉnh táo quan sát Joss. Hình như nàng bị lây sự sợ hãicủa dì: nàng tiên cảm mình và dì là hai con chuột nhắt sa bẫy và chú Joss làcon mèo ác độc không chịu giết dì cháu nàng ngay…
Dì Patience trở lại với chai rượu trên tay. Rồi trong lúc chồnguống rượu, dì tiếp tục chiên thịt, đoạn dọn lên, hai dì cháu cùng ăn.
Ðột nhiên, Joss trở nên cau có, lão đá đá vào gầm bàn và đậpmạnh tay xuống bàn. Ly, tách, dĩa xô vào nhau, một cái muỗng rơi xuống đất vỡnát. Lão quát:
– Nghe đây: Mary Yellan! Tôi là chủ nhà này, cô phải biết điềuđó. Tôi bảo cô làm gì thì cô làm nấy. Giúp việc trong bếp, dọn dẹp nhà cửa vàphục vụ khách hàng. Tôi sẽ không động đến một sợi tóc của cô. Nhưng nếu cô giởthói bép xép tò mò thì cô sẽ biết tay tôi!
Mary thu hết can đảm nhìn Joss. Nàng đặt hai tay lên đùi đểlão khỏi thấy nàng… run:
– Cháu hiểu điều đó. Cháu không có thói tò mò và xen vàochuyện kẻ khác. Chú làm gì cháu không quan tâm đến, cháu sẽ lo tròn phận sự.Nhưng xin chú nhớ cho: nếu chú hành hạ dì cháu, cháu sẽ rời Lữ quán tức thì,cháu sẽ báo cho cảnh sát ngay. Cháu xin thề…
Mặt nàng tái mét. Nếu Joss lớn tiếng dọa nàng, chắc nàng sẽkhóc và khiếp sợ thêm lên. Nàng đã thốt những lời cứng cỏi vì quá thương dì,không tự chủ nổi. Nhưng nói xong, nàng lo lắng quá. Không ngờ những lời nàng cóích cho nàng. Joss bật ngửa ghế ngồi ra, có vẻ nguôi giận:
– Tốt! Tốt quá! Ta đã biết cô là thứ người gì! Ta ưa những kẻcó gan. Ta tin rằng một ngày kia cô sẽ có việc xứng đáng với cái gan to lớn đó.
Mary nghe tiếng dì nàng thở hổn hển bên cạnh nàng, dì nói:
– Ồ! Joss! Tôi van anh! Tôi van anh!
Giọng dì khẩn khoản đến nỗi Mary kinh ngạc, nàng thấy dì chồmđến gần Joss và ra dấu cho lão im đi. Cằm bà run run và đôi mắt lo sợ của bà làmMary càng hãi. Làm sao mà dì nàng khiếp sợ đến mức này? Joss định nói gì? Marykhông thể nén tò mò. Người đàn ông nóng nảy xua tay:
– Ði ngủ đi! ta chán cái khuôn mặt đưa ma của mụ. Cháu mụkhá hơn.
Dì Patience đứng lên, ra khỏi phòng, nhưng còn ngoái lạinhìn chồng bằng cái nhìn tuyệt vọng. Tiếng chân dì xa dần trên cầu thang. Jossđẩy cái ly không đến gần Mary:
– Ðời tôi chỉ có một nhược điểm và tôi nói cho cô nghe đây:rượu! Ðó là một điều bất hạnh, tôi biết thế mà không tránh được. Có một ngày,nó sẽ hại tôi. Có khi, tôi uống ít như hôm nay, có nhiều hôm khác, tôi uống nhưhũ chìm, uống liền trong nhiều giờ… Rượu là sức mạnh, là đồng minh, là đàn bà,là thiên đàng… Lúc đó tôi như một vị Hoàng Ðế, tôi có cảm tưởng tôi nắm trongtay nhiều quyền hạn sinh sát… Và tôi kể toạc ra những tội ác đã nhúng tay vào,dì cô phải nhốt tôi vào phòng khóa cửa lại. Rồi khi tôi tỉnh lại, tôi mới đượcra. Không ai, trừ dì cô được biết những bí mật của tôi. Gìờ lại thêm cô nữa,tôi tiết lộ với cô vì tôi đã chuếnh choáng say không kìm giữ miệng lưỡi nổi,nhưng tôi chưa đến nỗi mất cả lý trí, tôi không kể hết cho cô nghe…
Giọng ông ta lè nhè nhưng vẫn ồm ồm. Than trong lò tàn dần,bóng tối đã nhoài đến nhiều nơi trên vách, nến gần tắt, ánh sáng leo lét làmbóng Joss nổi bật lên quái đản.
– Mary Yellan! Ta muốn kể chuyện này… ô, không! ta còn sángsuốt lắm… Ðừng nghe lời dì cô, đừng tin rằng lão địa chủ đã ngả mũ chào mụ.Láo! láo toét! Lão mà thấy tôi đàng xa là lo dông thẳng trước khi làm dấu thánhgiá. Xe cộ cũng chả dám ngừng lại đây. Bọn trưởng giả mà dám đến đây ư? Nhưngchả sao, tôi đâu cần chúng? Tôi có đủ khách hàng mà! Tụi trưởng giả càng tếchxa, tôi càng thích.
Mary lặng lẽ nghe, ngồi cứng trong ghế, không dám cử độngnhư sợ lão sẽ nổi giận mà đổi thái độ chăng? Joss vẫn thao thao:
– Bọn chúng đều ngán ta, tất cả bọn ngu ngốc đó. Ta mà đượcgiáo dục đàng hoàng thì ta sẽ ngồi cạnh vua George ấy chứ, sá gì thứ chúng?Chính rượu hại ta! Chưa có một ai trong dòng Merlyn ta chết yên ổn trên giường…
Lão ngừng lại, tợp một ngụm rượu, rồi lại tiếp:
– Cha ta bị treo cổ vì tội giết người. Ông nội ta bị xẻo taivề tội ăn trộm và sau đó, ông bị đày biệt xứ, chết thảm vì rắn cắn. Ta là anh cả,ta có hai em. Thằng em kế của ta chết đuối trong đầm Trywartha. Thằng quỉ Jean,thằng út thì khi chúng ta vào tuổi thanh niên, nó hãy còn bú mẹ ta, nhưng nókhôn ranh lắm. Và nó lại không hợp với ta. Một ngày kia nó sẽ bị tóm và bị treocổ cho mà xem.
Joss chợt im. Hai mắt nhìn đăm đăm vào cái ly, nâng lên lạiđặt xuống:
– Thôi! Đêm nay cô biết quá nhiều rồi, đi ngủ đi, kẻo tôi vặncổ bây giờ. Đèn đây, phòng cô ngay trên cổng chính đó.
Mary yên lặng đón ngọn nến trên tay lão. Nàng sắp quay lưngđi thì bị lão nắm lấy vai, giật lại:
– Đang ngủ mà nghe tiếng xe dừng trước quán, cô vẫn nằm yên,nghe chưa? Lấy chăn mà trùm đầu cho kín, nghe chưa? Chớ khá tò mò mà nghẽo,nghe chưa? Hiểu chưa?
– Thưa chú, cháu hiểu rồi!
– Vậy thì tốt! Nếu trái lời tôi, cô sẽ bị dập xương đa!
Mary bước ra hành lang tối thui về phòng mình theo lời ôngchú hung tợn. Đến nơi, Mary đẩy cửa vào, thấy rương mình nằm đó, nàng yên lòngbiết mình không nhầm phòng. Vách nhám sì, không dán giấy, trần nhà cũng thế. Mộtcái thùng gỗ trên đặt một tấm gương nứt được thay cho bàn chải tóc. Không cóthau rửa mặt. Chắc mình phải xuống bếp rửa mặt? Mary tự hỏi. Khi nàng nằm xuống,giường run lên ken két và hai cái chăn mỏng như nhơm nhớp ướt. Mary quyết địnhkhông thay áo. Nàng để nguyên bộ áo quần bụi bặm và khoác thêm áo ngoài mà ngủ.
Mary đến cửa sổ nhìn ra ngoài. Gió lặng rồi tuy mưa vẫn chưangớt. Có tiếng động kỳ dị vang lên. Trời tối quá nên Mary không thấy gì rõ,nhưng một vật treo lủng lẳng làm nàng hoảng hốt nhớ đến lời Joss Merlyn… Ðịnhthần nhìn kỹ nàng biết đó là tấm bảng chỉ dẫn, tấm bảng đong đưa theo gió, cũ kỹđáng thương chắc đã trải qua những ngày tốt đẹp? Những dòng chữ trắng tắm nắng,gội mưa đã trở thành xám xịt: Lữ quán Giao Mai!… Lữ quán Giao Mai…
Mary đóng cửa rồi lên giường. Hai hàm răng nàng va vào nhaucầm cập, tay chân lạnh cóng. Mary tuyệt vọng: nàng làm cách nào để trở lạiBodmin cách đây những 12 dặm? Nàng nhắm hai mắt lại, đồng thời khuôn mặt Josshiện ra, ban đầu ông ta tươi cười tử tế rồi trở thành nhăn nhó, giận dữ. Mớ tócdày đen kịt bù rối, chiếc mũi quặm và hai bàn tay với những ngón dài, xinh đẹpvà… lợi hại… Nàng cảm thấy mình như một con chim sa lưới, khó lòng thoát khỏi.
“Mary! Muốn thoát khỏi đây, mình phải trốn ngay đêm nay. Ðếnmai quá muộn!” Có tiếng nói với nàng như thế, nhưng Mary vẫn nằm yên lặng, lắngtai.
Có tiếng động ở cầu thang, tiếng Joss lầu bầu gì đó rồi xa dần.Mary không do dự nữa, nàng không muốn sẽ trở nên khùng khùng như dì nàng.