Long Lâu Yêu Quật - Chương 20: Quỷ cung liên hoàn
Chắc không phải thế chứ, người môn khách này thông minh như vậy, chắc chắn là một người rất có lòng tự trọng, sẽ không thể hạ mình làm những chuyện tiểu nhân như thế. Huống hồ người này đã tự chôn sống chính bản thân mình, tục ngữ có câu: người sắp chết thường hay nói thật. Nếu quả thật ông ta cho đến lúc chết mà vẫn còn muốn lừa người khác thì đợi đến lúc chúng tôi trên đường quay ra nhất định sẽ đốt xác ông ta cháy thành tro bụi!
Chúng tôi dừng lại một lát để bàn bạc, cảm thấy cứ tiếp tục đi mãi thế này cũng không phải là cách hay. Dưới lòng đất quyết không thể có một kiến trúc khổng lổ không rường không cột thế này được. Mặt đất đều được lát bằng những phiến đá khổ lớn, cũng không giống như có đường hầm hay bẫy ngầm gì cả, chỉ có một khả năng, đây chính là một trận pháp nào đó, được bày bố theo một phương pháp bí mật, khiến chúng tôi giống như đàn kiến bị lạc trong vòng tròn luẩn quẩn.
Cáo con ngồi nghỉ trên mặt đất, vừa thở vừa nói: “Chẳng giống với người có văn hóa tí nào, trong cung điện dưới đất của Lã Bất Vi không có những thứ cổ quái thì sao lại cần một nơi rộng lớn thế này. Trời ơi, em mệt chết mất!”
Tôi cũng mệt thở không ra hơi nữa, bên trong cái cung điện dưới đất quỷ quái này có rất ít dưỡng khí, càng đi lâu thì thể lực càng suy giảm. Tôi nằm bò trên nền đá một hồi lâu mà không nói được gì. Lâm Nam vẫn còn chịu đựng được, anh ta đã quen với cuộc sống đi thám hiểm dưới lòng đất trong nhiều năm rồi. Nhìn dáng vẻ phớt đời của anh ta thì anh ta còn muốn mang giúp đồ đạc cho chúng tôi nữa. Bất giác tôi thấy rất hiếu kỳ với quá khứ của Lâm Nam.
“Lâm đại anh hùng, anh thử kể về quá khứ của anh xem nào, làm sao mà anh lại thích cái nghề trộm mộ này, à quên, nghề thám hiểm chứ? Đã gặp những chuyện hay ho gì thử kể xem nào! Lúc này dù có nói gì thì tôi cũng không thể đi được nữa, Cáo con và tôi đều đã mệt lắm rổi, nghỉ một lát đi. Anh nói, hai chúng tôi nghe.” Tôi vừa thở hổn hển vừa hỏi Lâm Nam.
Lâm Nam thấy hai người chúng tôi quả đúng là mệt đến mức không đứng dậy nổi nữa, không còn cách nào khác đành ngồi xuống nói: “Sao tự nhiên lúc này lại nghĩ tới vấn đề này vậy? Mà nói cũng phải, hai người chúng ta cho đến tận bây giờ vẫn chưa từng nói chuyện đàng hoàng với nhau. Cáo con còn biết chút ít về quá khứ của tôi, còn cô thì chưa từng hỏi đến, tôi cũng chưa từng kể. Kì thực việc tôi thích những thứ cổ quái thần bí này cũng mới chỉ bắt đầu trong vòng năm, sáu năm nay. Lúc đó tôi đang học khoa cơ khí ở một trường trung học tại Bắc Kinh. Do hoàn cảnh gia đình nên vừa tốt nghiệp xong tôi ở lại trường làm việc luôn, nhưng tôi lại cảm thấy mình vẫn còn trẻ quá, ngại không dám ngay lập tức làm thầy giáo để dạy dỗ học sinh. Do chuyên ngành của tôi là điện cơ tích hợp nên tôi xin được tiếp tục nghiên cứu với một giáo viên hướng dẫn. Vị giáo viên hướng dẫn này không phải kiểu người làm ra vẻ mô phạm theo kiểu cũ mà tính cách rất sôi nổi hài hước. Ông thường cùng với mấy người bạn thân ở các trường đại học khác uống trà uống rượu, nói đủ thứ chuyện trên đời, trong đó có một người cực kỳ yêu thích công việc sưu tầm. Qua lại lâu rồi chúng tôi cũng thành quen, ông ấy thường lấy một số những đồ sưu tầm được đem cho tôi xem rồi thao thao bất tuyệt giảng giải. Cho đến một năm vào cuốỉ kì nghỉ hè, ông bảo tôi đi cùng ông tới Tân Cương một chuyến. Tôi đang ở nhà buồn chán chẳng biết làm gì nên đổng ý ngay lập tức. Chuyến đi này đúng là mở rộng tầm mắt, biết được rất nhiều điều thú vị. Sau khi trở về tôi cứ ngẩn ngơ suốt ngày, lúc nào cũng nghĩ tới hoạt động thám hiểm, bèn thu thập tài liệu và tìm hiểu suốt một năm rưỡi về những kinh nghiệm và bí mật trong nghề trộm mộ, rồi xin nghỉ ở trường một thời gian dài, cứ như vậy bắt đầu cuộc sống mạo hiểm. Được cái số tôi cũng may mắn, trong vòng bốn năm năm nay đã thu thập được không ít kinh nghiệm và bảo bối, sau khi buôn đi bán lại được mấy món đồ sứ và tranh chữ cổ trên chợ đồ cổ thì lại mua được rất nhiều thiết bị. Còn những món cổ vật là vật báu cấp quốc gia, từ trước đến nay tôi chưa từng sờ tới, thuần túy là vì muốn tận hưởng việc thám hiểm. Chỉ có đon giản như vậy thôi!
Trước những lời kể lể về quá khứ của Lâm Nam, tôi vẫn thấy nửa tin nửa ngờ. Con người này rât quỷ quyệt, trong câu chuyện này không biết có mấy phần giả mấy phần thật nữa, tôi bèn hỏi anh ta: “Tôi thấy anh tốn nhiều công sức như vậy đi tìm tị trần châu, chắc không phải chỉ vì mục đích thám hiểm chứ? Còn nữa, cái bùa Mô kim của anh là như thế nào? Chắc chắn ngày nào anh cũng nghi tới việc được trở thành một người trường sinh bất lão phải không? Còn cả Cáo con nữa? Hai người làm sao lại đi cùng với nhau? Cáo con, em cũng nói xem, đừng có chỉ chăm chú vào việc uống nước nữa!”
Cáo con đặt bình nước xuống rồi nói: “Em đang định uống hết nước để chút nữa đỡ phải mang theo nặng người.” Sau đó cô bé quay đầu lại nhìn Lâm Nam rổi nói: “Em và anh Lâm Nam quen biết nhau ở một chợ đồ cổ ở Bắc Kinh. Em có một người họ hàng trước đây ở trong quân ngũ, sau khi chuyển nghề thì thích đi đây đi đó, cũng thường xuyên buôn bán đổ cổ. Có lúc em cũng đi cùng, lâu dần thì bị Lâm Nam lừa.”
Lâm Nam trừng mắt lên nói: “Nói cái kiểu gì thế? Cáo con, nói chuyện phải công bằng nhé, lúc đó ở chợ đồ cổ Phan Gia Viên không phải chính là em sống chết đòi đi theo anh sao? Ngay cả công việc ở ngân hàng cũng không cần nữa, giờ sao lại thành ra anh lừa em, thật là làm anh tức chết đi thôi!” Tuy nói là tức giận nhưng nét mặt cười mỉm kia của anh ta lại chẳng hề giống đang tức giận chút nào.
Tôi nghe xong có chút cảm giác hụt hẫng, bèn nói tiếp: “Lâm Nam, lúc nào rỗi rãi anh kể tiếp chuyện ở Tân Cương nhé, tôi cũng đã từng ở Tân Cương trong một thời gian dài. À đúng rồi, cha tôi nói rằng ông còn có một người em trai hơn mười năm trước trong khi đi tìm di chỉ nước Tinh Tuyệt ở Tân Cương đã bị mất tích. Ông còn nói rằng có một số nghi vấn cần trực tiếp hỏi anh. Sau khi quay về, e rằng tôi phải dẫn anh tới gặp cha tôi, ông ấy đã dặn đi dặn lại tôi là có hai chuyện nhất định phải hỏi anh mới được! Đều có liên quan tới di chỉ, cổ mộ gì gì đó. Thế nào, không có vấn đề gì chứ?”
Không đợi Lâm Nam kịp trả lời, tôi bèn tóm lấy Cáo con tiếp tục nói: “Chúng ta cũng đã nghỉ ngơi tương đối rồi mau tìm đường thôi, chị thấy hay là không đi tìm lăng mộ của Chu vương ở phía dưới nữa. Ngay cả người môn khách của Lã Bất Vi là một pháp sư cao tay như vậy cũng sợ không dám làm tổn hại đến âm trạch của Chu vương, chúng ta đi nhìn Lã Bất Vi một cái rồi cũng quay về thôi! Đương nhiên hai người đều phải đi cùng chị về làm khách ở nhà chị rồi. Về sau chúng ta cùng nhau lập thành một đoàn du lịch tự do, ở đâu có phong thủy đẹp thì đến đó tham quan. Chị đã hơi hơi nghiện loại du lịch này rồi đấy!”
Nhìn thái độ của hai người bọn họ có chút gì đó không tự nhiên, tôi lại suy nghĩ một hồi rồi nói trước: “Cung điện dưới đất này không có rường cột gì cả, phần nóc cũng chẳng nhìn thấy. Tôi đang nghĩ liệu có phải là một hình cầu hay không. Chúng ta nếu cứ tiếp tục đi xuống, ngay cả một vật làm mốc cũng không có, e rằng mãi cũng sẽ chỉ quanh quẩn ở một chỗ mà thôi.”
Lâm Nam cười đáp: “Ha ha, làm sao như vậy được! Hai người không để ý nhưng tôi thì vẫn nhớ đường. Tôi vốn có nhiều kinh nghiệm đi trong những cung điện dưới đất, nếu là quanh quẩn ở một chỗ thì tôi đã cảm thấy rồi! Trên suốt đường đi, chúng ta ít nhất đã đi qua năm sáu cái cửa lớn khác nhau. Mặt đất vốn rất bằng phẳng, không thể
có bất kì bậc thang mê hồn nào cả. Ngay cả truyền thuyết về những thứ như bức tường do ma quỷ xây nên cũng không có căn cứ khoa học. Bây giờ tôi chuẩn bị vừa đi vừa làm kí hiệu, nếu quả thực là đi lòng vòng một chỗ thì cái danh hiệu thầy giáo Lâm của tôi đây coi như đã chẳng còn!”
Chúng tôi vừa đi vừa dùng đèn pin soi sang hai bên, quả nhiên cứ một lát lại thấy có một cái cửa lớn rất rộng rãi. Lầm Nam liền đặt xuống một chiếc đèn pin tụ quang sắp dùng hết, liên tục đặt bảy chiếc như vậy mà vẫn không thấy trùng lên nhau. Tôi lúc này đã mệt lắm rồi, thở hổn hển gọi Lâm Nam: “Đừng đi nữa, nghe tôi nói này thầy giáo Lâm, đây không phải là biện pháp hay. Cung điện dưới đất rộng lớn thế này, nếu cứ tiếp tục đi thì chẳng mấy chốc mà sẽ đi tới cả nhà khách ở huyện Kì Sơn nơi tôi đang ở đấy! Chắc chắn là nhầm rồi!”
Cáo con chợt kêu lên một tiếng: “Thôi xong rồi, đúng là chúng ta đi quay vòng trở lại rồi. Giờ thì xong rồi, hai người nhìn xem chiếc đèn pin tụ quang kia kìa.” Nói xong bèn ngồi phịch xuống nền đất.
Tôi nhìn về phía đó, trong lòng nặng trĩu. Trước mặt đúng là có xuất hiện một chiếc đèn pin tụ quang đang nằm trên mặt đất. Ánh sáng ảm đạm đang lập là lập lòe. Tôi liền đổ phịch xuống đất, mệt tới mức không buồn động đậy nữa, lấy bình dưỡng khí ra hít liền hai hơi dài mới thấy dễ chịu một chút.
Lâm Nam nhặt chiếc đèn pin tụ quang lên, nghĩ ngọi một hồi rồi vò đầu bứt tai nói: “Sao lại thế này chứ? Sao lại thế này chứ?” Tôi thẳng thừng hỏi: “Thầy giáo Lâm vĩ đại cái danh hiệu này của anh lần này thực sự chẳng còn gì rồi từ nay về sau chẳng còn hình tượng rực rỡ huy hoàng để mà lừa Cáo con được nữa. À đúng rồi, lúc nãy anh nhắc tói bậc thang mê hổn là thứ gì thế? Có phải bây giờ chúng ta đã gặp phải thứ gọi là bậc thang mê hồn đó hay không?”
Lâm Nam đáp với vẻ không chắc chắn: “Không thể nào là bậc thang mê hồn được, cái đó đã bị thất truyền cả ngàn năm rồi, từ xưa tới nay chưa từng có người nào thực sự nhìn thấy. Đó là một dạng mê hồn trận được bố trí dựa trên những thứ có bậc cao thấp rõ ràng như là thềm đá, sạn đạo, thang trúc. Kì thực chỉ là ở trên bậc thềm làm sẵn một số kí hiệu dần dần lệch khỏi quỹ đạo, khiến người nào lỡ chú ý đến những kí hiệu đó sẽ vô tình đi vào đường nhánh lúc nào không hay, cứ đi lòng và lòng vòng, cho đến cuối cùng sẽ hoàn toàn mất hết cảm giác về phương hướng, bị lạc trong bậc thềm dạng xoắn trôn ốc hình chữ bát không thể nào thoát ra được. Nhưng bây giờ chúng ta đang đi trên nền đất bằng, làm sao có thể gặp phải bậc thang mê hồn được?”
Tôi thầm tưởng tượng trong đầu mô hình bậc thang mê hồn mà Lâm Nam vừa nói, cuối cùng cũng đã phác họa được trong đầu hình dáng của bậc thềm dạng xoắn trôn ốc hình chữ bát, nhưng đây là một dạng mô hình có đường nhánh, rất nhiều đường nhánh, khiến tôi càng nghĩ càng muốn hoa mắt chóng mặt.
Lâm Nam dùng bàn tay để xác định thử chiều dài rộng bốn cạnh của phiến đá lát đường, rồi còn gõ gõ để nghe âm thanh, sau đó lại nhìn dưới đế giày. Chợt hai mắt anh ta sáng rực lên như phát hiện ra điều gì, vui mừng nói: “Đây không phải là bậc thang mê hồn, về nguyên lí cũng khác nhau rất nhiều, tôi nghĩ rằng chúng ta đã gặp phải cung điện liên hoàn rồi!”
Cung điện liên hoàn? Cung điện liên hoàn dưới lòng đất? Lâm Nam tiếp tục nói: “Cung điện dưói lòng đất nhất định không chỉ có một cái. Vị Lã thừa tướng này không ác độc tới mức tàn sát người để tuẫn táng theo mà lại cho xây dựng mây cái cung điện dưới lòng đất nối liền với nhau, hình dáng hoàn toàn khác biệt. Những kẻ trộm mộ cho dù đào vào cung điện dưới lòng đất từ hướng nào đi chăng nữa, khi nhìn thấy những tảng đá lớn lát đường này là mặt đất do con người tạo nên, trong lúc vui mừng quá mức đều cho rằng đây chính là con đường chính dẫn vào lăng mộ, đương nhiên sẽ đi theo con đường lát đá để tiến về phía trước mà không nghĩ ra rằng mình đã bị mắc lừa vị thừa tướng này rồi. Những con đường lát đá này hoàn toàn không phải là đường tuần hoàn được nối liền với nhau, như vậy sẽ rất dễ bị hóa giải. Vừa nãy tôi đã đo thử độ dài rộng của các phiến đá, chúng vốn không phải là hình vuông!”
Tôi và Cáo con nghe xong mà thấy đầu óc vẫn mờ mịt, nhất thời chưa hiểu ra chuyện gì: “Con đường lát đá không phải là tuần hoàn sao? Thế không phải là càng đi càng xa à? Con đường lát đá này dài như thế lẽ nào không có điểm cuối ư? Chúng ta không phải là lạc đà trên sa mạc Gobi đường có đi mãi thì cũng phải kết thúc chứ!”
Lâm Nam cười đắc ý nói: “Điều này thì hai người không hiểu rồi, con đường này không hề có điểm tận cùng cũng không phải là tuần hoàn, nếu đem bậc thang mê hồn so sánh với công trình vĩ đại này thì còn thua kém nhiều lắm. Những phiến đá này đều có thể di chuyển. Ngay từ khi chúng ta bước chân lên phiên đã đầu tiên đã tác động tói dòng cát chảy ngầm ở bên dưới, cả con đường lát đá đều đang chuyển động chầm chậm về phía trước. Chuyển động này hết sức đều đặn, hoàn toàn phù hợp với tốc độ di chuyển của chúng ta. Ví dụ như thế này nhé, cũng giống như chúng ta đang đi bộ trên máy chạy bộ vậy, băng chuyền thì trượt về phía trước khiến chúng ta phải bước đến mệt nhoài ra, nhưng kì thực chỉ là một đoạn đường rất ngắn. Chúng ta đi càng nhanh thì cát cũng chảy càng nhanh. Chúng ta dừng lại nghỉ thì cát cũng không chuyển động nữa. Để tránh bị người khác phát hiện, con đường lát đá này được làm theo hình vòng cung, mỗi viên đá đều có một cạnh ngắn hơn một chút, độ dày mỏng cũng khác nhau, đi vòng qua những lăng mộ có hình dáng hoàn toàn khác nhau, vươn tới mọi chỗ, ở những chỗ giao nhau thì có một chiếc cửa lớn. Điểm mấu chốt và biện pháp hóa giải cung điện liên hoàn này chính là được ẩn giấu trên những chiếc cửa lớn đó!”
Tôi liền vội vàng kêu lên: “Thôi anh đừng có ăn nói kiểu lấp lửng nửa chừng như thế nữa, mau mau giải thích xem tại sao chiếc đèn pin tụ quang mà chúng ta vứt xuống lai xuất hiện trở lại thê?” Lâm Nam uống một ngụm nước rồi mới tiếp tục nói: “Đừng vội đừng vội, chúng ta cần phải làm cho rõ về cung điện liên hoàn này thì làm việc gì cũng mới dễ dàng được. Những chiếc cửa lớn được tạo nên ở những chỗ đường giao nhau này chỉ có hình dáng của cửa chứ thực sự không phải là cửa, mà bậc cửa được giấu kín trên con đường lát đá ấy. Mấy cung điện dưới lòng đất được liên kết lại với nhau thông qua những tấm đá ở bên dưới. Chúng ta bước qua một bậc cửa, kì thực chính là đã bước lên một con đường lát đá mới.”
Thấy tôi và Cáo con có vẻ nghe mãi mà vẫn chưa hiểu, Lâm Nam đã hơi hơi sốt một: “Còn nói hai người đã từng là sinh viên đại học, mà sao đầu óc không bằng các vị tổ tiên thời Tiên Tần nữa! Tôi nói một cách đơn giản nhé, trong một mặt phẳng thì hai đường thẳng song song vĩnh viễn không bao giờ giao nhau, điều này không có ai phản đối cả! Nhưng nếu hai đường thẳng song song này lại ở trong một mặt cẩu, ví dụ như đường kinh tuyến của trái đất, ở xích đạo thì chúng song song với nhau, nhưng đến hai cực thì lại giao nhau rồi. Bây giờ lại giả sử hai đường thẳng song song này không ở trong một mặt phẳng, cũng không phải trong mặt cầu mà là ở trong một hình hyperbol thì sẽ như thế nào?”
Hình hyperbol? Tôi biết rằng đây là một khái niệm về hình không gian, muốn nói tới một mặt tiêu chuẩn cơ bản có những đường cong giống như hình parabol. Trên hình hyperbol, hai đường thẳng song song có thể giao nhau có thể trùng nhau, cũng có thể ngày càng xa nhau. Loại hình hyperbol này thông thường có trong bộ môn thiên văn học. Lực hút không đều sẽ tạo nên độ cong khác nhau. Nếu ứng dụng trong địa chất, dùng sức người tạo nên một hình hyperbol phức tạp, sau đó lại xây đường ở bên trên, xây dựng nhà cửa phòng ốc, thì khối lượng công trình đó quả là lớn ngoài sức tưởng tượng bởi cả mặt phẳng tiêu chuẩn để tham chiếu cũng đã bị uốn cong rồi!
“Không thể thế được! Con người thời Tiên Tần làm sao có thể có những khái niệm không gian khác nhau được! Trong bao nhiêu sách vở về khoa học xưa nay đều chưa từng nhắc đến bất kì bằng chứng nào, về cơ bản không thể chứng minh được bộ môn thiên văn học và số học thời đó đã đạt được trình độ như vậy!” Tôi không hề tin một chút nào.
“Bởi vậy mới nói thời đó đã đặt tên công trình này là cung điện liên hoàn! Cô chớ có tưởng rằng năng lực trí tuệ của người thời xưa là có hạn, rất nhiều thứ cho dù dùng trình độ khoa học kĩ thuật của ngày nay mà vẫn chưa tìm ra cách giải đáp đây! Hai người còn nhớ biểu tượng năm vòng tròn của Olympic không? Năm vòng tròn đặt trên mặt phằng thì rất dễ nhận biết, nhưng nếu là lập thể thì có cái dựng đứng, có cái lại được đặt nằm ở góc độ nghiêng, có cái thì giao với nhau. Chúng ta đi trên một mặt cong như thế này sẽ rất nhanh chóng hoàn toàn mất cảm giác phương hướng về mặt phẳng và lập thể, bởi mặt đường và lớp cát nền bên dưới cùng chuyển động một lúc. Chúng ta chỉ có thể cảm nhận được mặt đường bằng phẳng, kì thực là hình hyperbol không ngừng thay đổi độ cong, khiến cho chúng ta càng ngày càng rẽ vào nhiều đường nhánh. Đương nhiên nếu nói nó không phải là đường tuần hoàn thì cũng không hoàn toàn chính xác, bởi xét về mặt tổng thể thì nó là khép kín, nếu nhìn bao quát thì là vô số những vòng tròn lớn nhỏ lồng vào nhau. Tuy những con đường mà chúng ta đã đi không giống nhau, nhưng sớm muộn sẽ đi trên cùng một con đường.” Lâm Nam nói liền một mạch tất cả những điều đó, hi vọng tôi và Cáo con có thể hiểu được tính phức tạp của địa hình.
Cáo con chớp chớp mắt nói: “Em đã hơi hơi hiểu rồi, hình hyperbol này có phải là ý muốn nói mặt đường mà chúng ta đi kì thực được xây dựng trên một viên ngói biến hình. Có lúc chúng ta đi trên gờ của viên ngói, có lúc lại đi dưới đáy của viên ngói, có lúc lại đi ngay trên phần lưng biến hình của viên ngói! Chỉ là bây giờ đã bị mất đi cảm giác về phương hướng không gian rồi, không biết phải làm cách nào để thoát khỏi đây?”
Tôi vẫn còn có chút mơ hồ không rõ: “Thế còn việc chiếc đèn pin tụ quang xuất hiện trở lại là như thế nào? Nếu xét theo hình hyperbol thì khả năng một mặt đường xuất hiện trở lại là vô cùng hiếm hoi, không phải tình cờ như vậy chứ?”
Lâm Nam xoa xoa hai bàn tay vào nhau đáp: “Về vấn đề này thì tôi đoán rằng người thiết kế ra cung điện liên hoàn này đã nghĩ tới chỗ tuyệt diệu của phương án đó rồi, nhưng trên thực tế khi xây dựng lại phát hiện ra rằng không thể có đủ lượng nhân lực vật lực lớn như vậy để xây dựng vô số đường cong dưới mặt đất được, bởi vậy đành phải làm đơn giản đi một chút, dùng cát chảy để tìm mọi cách đưa chúng ta trở về con đường ban đầu, cũng chính là con đường mà chúng ta tiến vào. Bởi vậy chúng ta để lại bảy chiếc đèn pin tụ quang mà chỉ nhìn thấy có một chiếc, sáu chiếc đèn còn lại chắc chắn đang nằm rải rác trên vô số những con đường nhánh rồi.”
Những đạo lý nửa hư nửa thực này, tôi chỉ có thể nói rằng mình nghe mà thấy vô cùng khó hiểu, thực sự không thể nào hiểu nổi, vậy là tôi mặc kệ, tiếp tục hỏi Lâm Nam: “Mặc kệ hình hyperbol hay là mặt phẳng gì cũng được, tóm lại bây giờ chúng ta phải làm thế nào mới có thể thoát ra ngoài hoặc là tiếp tục tiến vào trong? Có phải anh đã nghĩ ra cách giải quyết rồi hay không?”
Lâm Nam chần chừ một lát rồi mới từ từ đáp: “Biện pháp giải quyết tuy đã có nhưng lại rất nguy hiểm, lỡ mà không nắm chắc thời cơ thì chúng ta sẽ phải bỏ xác tại cung điện liên hoàn này mất!”
Lâm Nam nghiêm nghị nói vói hai chúng tôi: “Muốn phá giải được cung điện liên hoàn nhất định phải dựa vào chỗ ngoặt đó, chính là những chiếc cửa lớn mà nó bắt buộc phải xây dựng lên. Tôi đang nghĩ khi chúng ta bước qua hai bên ngưỡng cửa chắc chắn cát chảy và phiến đá sẽ phải có sự thay đổi về độ cong của mặt đất. Nếu chúng ta nắm chắc thời cơ thật chuẩn xác, đúng vào lúc mặt cong đang biến chuyển thì chúng ta nhảy vào trong tầng giả đó sẽ có thể trực tiếp vào trong phần then chốt của cung điện liên hoàn. Điều duy nhất khiến tôi lo lắng là chỉ cần sai lệch một li thôi, chúng ta sẽ nhảy vào trong những mặt cong khác nhau, như vậy thì coi như xong.”
Cáo con nắm chặt lấy tay hai chúng tôi, lo lắng đến mức lòng bàn tay ướt đẫm mổ hôi, vừa nóng rực vừa trơn tuồn tuột. Cô bé nhìn hai chúng tôi, ánh mắt và giọng nói đều như nhau, vừa dịu dàng lại vừa kiên định: “Chị Sương, chúng ta sẽ thành công, cho dù có nguy hiểm đến thế nào cũng phải thử, em tin là không có vân đề khó khăn nào mà chúng ta không thể giải quyết được! Em cũng không hề muốn cứ đi mãi đi mãi xuống phía dưới cung điện liên hoàn này đâu!”
Sau khi do dự một hồi lâu, chúng tôi thấy không còn cách nào khác, chỉ còn cách dùng biện pháp của Lâm Nam thử xem thế nào. Dù sao thì không khí ở đây cũng sắp hết rồi, thời gian của chúng tôi không còn nhiều.
Chúng tôi cắn chặt răng, đeo hết đổ đạc dụng cụ lên trên người, chuẩn bị sẵn sàng cho một lần liều mạng với cái chết.
Sau khi nhẩm đếm số bước chân, ba chúng tôi cùng một lúc bước vào cửa lớn. Quả nhiên bậc cửa hơi nghiêng đi một chút, dưói góc cửa dường như có một khe nứt không dễ gì phát hiện được khẽ lướt qua. Cáo con đột nhiên thì thào: “Không ổn rồi, em ngửi thấy một mùi rất quen, hai người nhìn xem có phải sau lưng em có thứ gì hay không!”