Lời Nguyền - Chương 6 : Biệt khúc
Bạch Thạch ngồi ghế trước nhìn hắn và Huyền Sa qua gương. Ánh mắt đầy ranh mãnh. Anh là trợ lý cũng là bạn thân từ thuở nhỏ của hắn.
-Sớm thôi.
Hắn mỉm cười, chẳng che giấu vẻ hạnh phúc. Huyền Sa ngồi bên cạnh khẽ nhíu mày.
-Huyền Sa, sao ngoại lại gọi về gấp vậy?
-Em không biết.
Nhỏ trả lời hắn vẻ bực dọc rồi quay mặt ngắm khung cảnh bên ngoài. Bầu không khí trong xe trở nên tĩnh lặng khác thường. Nhỏ mỗi khi gặp hắn đều líu lo không ngừng nay bỗng dưng lặng thinh. Hắn biết lý do, chẳng thèm quan tâm. Một trong những nguyên nhân khiến hắn phải xa cô mười năm ròng mang tên Huyền Sa. Nếu không thương tình danh nghĩa anh em, không tội nghiệp nhỏ thiếu suy nghĩ và nhỏ yêu hắn thật lòng, nhỏ chắc chắn sẽ trả giá thê thảm hơn rất nhiều chuyện mười năm trước. Hắn đã và sẽ không cho phép hay tha thứ bất kỳ ai làm tổn thương cô, ngay cả bản thân mình. Mười năm qua là một sự lưu đày và thử thách, một bản án mà hắn phải lãnh chịu vì đã vội vàng nghe lời kẻ khác mà nói những lời tàn nhẫn với cô. Hắn đã phải sống trong khổ sở nhớ thương, rèn luyện chữ nhẫn, kiềm chế bản thân để không chạy đến bên cô khi lúc nào cũng biết cô ở đâu, cô làm gì… Mười năm không hề dễ dàng.
Vài tiếng đồng hồ sau, chiếc xe dừng trong ngôi biệt thự sang trọng và lộng lẫy. Hắn, anh và nhỏ cùng bước vào nhà. Dù không cùng huyết thống nhưng anh vẫn được mọi người xem như con cháu trong nhà, tin tưởng và thương yêu. Anh là trẻ mồ côi, không biết ba mẹ họ tên, bị bỏ rơi trước cửa nhà hắn trong một đêm mưa. Mẹ hắn đã đặt tên cho anh là Hà Bạch Thạch, chăm sóc anh như con ruột. Anh và hắn lớn lên cùng nhau, bạn thân, anh em… Anh mang ơn mẹ con hắn nhưng sự trung thành không đơn giản là ơn nghĩa mà còn là giao ước của những bí mật. Anh là một trợ lý có tài, sâu sắc và hiểu chuyện. Kế hoạch hắn đã thực hiện nhiều việc sẽ không thuận lợi nếu thiếu anh.
Hắn lễ phép chào ngoại và người thân. Ngoại hắn đã già nhưng tinh thần vẫn minh mẫn, nói là chuyển giao tập đoàn cho con rễ nhưng thực chất ông vẫn nắm quyền quyết định như một thái thượng hoàng thời phong kiến. Mọi việc quan trọng ở công ty lẫn gia đình đều phải thông qua ông. Gương mặt ông nghiêm trang, tạo một uy thế khiến người khác luôn khuất phục, kính nể. Hắn lúc nhỏ rất sợ ông, sợ đến mức không dám lại gần nhưng thời gian đã rèn luyện cho con người lòng can đảm. Sự thiếu thốn tình thương làm con người kiên cường. Hai mươi bảy năm không hề đơn giản. Hắn có được ngày hôm nay không hề đơn giản.
Hắn lịch sự nở nụ cười xã giao chuyên nghiệp chào những vị khách đang ngồi tiếp chuyện với ngoại. Khách mời hôm nay là gia đình nắm một trong những ngân hàng lớn nhất miền Tây hiện nay, An Long Bank. Hồng Thảo, con gái duy nhất của giám đốc An Long Bank là bạn thời đại học của hắn. Cô gái cười chào đầy tự tin. Cô có mái tóc ngắn, là một sinh viên xuất sắc với sự thông minh, tinh tế và vẻ đẹp trẻ trung, năng động thời hiện đại. Cô là hình mẫu phụ nữ mà nhiều người đàn ông mơ ước: thành đạt, xinh đẹp, gia thế… nhưng hắn không có trong số đó.
-Hôm nay, ngoại mời gia đình Hồng Thảo đến đây dùng cơm để bàn một số việc quan trọng. Ngoại đã nói với con về việc này lâu rồi.
Ông cười khà nhìn hắn. Mọi người đều nhìn hắn.
-Dạ. Con nhớ.
Hắn cười trả lời ông rồi nhìn Hồng Thảo. Hắn hiểu được chuyện gì đang diễn ra. Bữa cơm thoải mái, không căng thẳng, không nặng nề mặc dù được xem như lễ ra mắt của hai gia đình, gặp mặt của đôi trẻ. Hắn chẳng thèm quan tâm nên không có cảm giác khó chịu, bực tức gì. Nếu hắn trước đây có lẽ đã nổi điên vì bị sắp đặt. Trong mắt hắn, mọi chuyện chỉ như một trò chơi trẻ con của những người xem hắn và Hồng Thảo là trẻ con. Họ chơi chán sẽ tự dọn dẹp. Hắn không tham gia, không gánh hậu quả.
Sau khi khách về là buổi hợp mặt gia đình. Sáu con người sống cùng nhau và gồng mình cho những trách nhiệm. Ba hắn là con nuôi của ngoại, ba cưới mẹ là con ruột của ngoại, rồi có con riêng với dì làm danh xưng trong gia đình chằn chịt như những quan hệ ngầm nơi đây. Mỗi người đều có bí mật chôn giấu trong sâu thẳm tâm hồn. Nếu ai lật mở, kẻ đó sẽ bị dìm chết trong ám ảnh tuyệt vọng. Hắn ngồi nghe ông thuyết giảng về cuộc hôn nhân kinh tế, không vội tranh cãi. Tất cả mọi người đều ngạc nhiên trước thái độ điềm tĩnh của hắn, nhất là nhỏ và anh.
-Bây giờ, con có thể nói về vấn đề của mình rồi phải không?
Hắn hỏi ngoại khi ông đã dừng lại để uống trà. Ông gật đầu. Hắn nhìn mọi người mỉm cười tuyên bố.
-Vài ngày nữa con sẽ dẫn vợ về ra mắt gia đình.
Không gian lặng như tờ sau câu nói của hắn. Không ai dám thở mạnh. Mọi người chờ phản ứng của ông. Hắn điềm nhiên dựa người vào ghế, lặng lẽ quan sát biểu hiện của từng người. Ông nhìn hắn bằng ánh mắt tinh anh, quắc thước. Thật lâu, ông chậm rãi nói.
-Con là đứa thông minh, hiểu chuyện sao lần này lại hành động thiếu suy nghĩ như vậy?
-Con đã nói với ngoại rất nhiều lần là không chấp nhận cuộc hôn nhân sắp đặt này. Mọi chuyện đi xa như ngày hôm nay đều do ngoại và ba tạo ra. Con không liên quan, không hề tham gia bất cứ việc gì. Tất cả đều được bày ra và gọi con đến như một con rối. Con đã đóng tròn vai trong vở kịch của mọi người. Nhưng vở kịch nào cũng phải hạ màn. Và bây giờ chính là lúc đó.
-…
-Con đã nói ngay từ đầu. Con có người yêu và sẽ cưới cô ấy. Con không thể giới thiệu cô ấy với gia đình sớm được vì một số nguyên nhân nhưng bây giờ chúng đã được giải quyết rồi.
-…
-Con sẽ thực hiện điều con đã nói.
Giọng hắn rất bình thản, nhẹ nhàng nhưng đầy kiên định. Hắn đứng lên đi về phòng trước ánh mắt ngỡ ngàng của ngoại và ba, ánh mắt lo lắng của nhỏ, ánh mắt mãn nguyện của dì và nụ cười đang kiềm nén của anh. Đây là lần đầu tiên hắn nổi loạn theo kiểu âm thầm. Những xung đột trước, sẽ là tranh cãi gay gắt ngay từ đầu. Lần này, hắn để mọi chuyện xuôi chèo mát mái và sắp kết thúc thì lật thuyền. Hắn đã chán với những trò cũ nên muốn thử biện pháp mới. Dù sao, chuyện chỉ là một cuộc hôn nhân không thành, có gì to tát đâu. Hắn bước vào phòng, vừa ngồi xuống ghế thì nhỏ đến. Nhỏ đã đi theo hắn từ phòng khách. Nhỏ ngồi đối diện hắn, lo lắng nói.
-Anh Hai. Nội giận lắm đó.
-Vậy à? Lâu rồi anh mới làm ngoại giận lại…
Nhỏ tròn mắt nhìn vẻ tự đắc của hắn, không ngăn được mình bật ra một tràn thắc mắc.
-Anh nghĩ cái gì vậy? Anh đang cố tình chọc giận nội sao? Anh có biết nếu không đồng ý cuộc hôn nhân này anh có thể mất tất cả không? Nỗ lực của anh trong bao nhiêu năm nay, vị trí ngày hôm nay của anh, sự thừa nhận của nội và ba… Anh chấp nhận vứt bỏ tất cả vì cô ta sao? Cô ta…
-Nếu anh bỏ tất cả, chẳng phải mẹ em sẽ rất vui mừng sao? Sẽ không ai tranh giành cơ ngơi đồ sộ này với em nữa.
-Anh…
Nhỏ im bật, đôi mắt rưng rưng muốn khóc. Nhỏ bước đến cạnh hắn, vòng tay ôm hắn thật chặt. Giọng nhỏ nhẹ nhàng tắt nghẹn
-Em yêu anh. Tại sao đến giờ anh vẫn không chịu hiểu. Em không có tranh giành gì với anh hết. Tất cả mọi thứ đều là con anh… cả em cũng là của anh…
-Em dùng thời gian nói những điều này với anh đi quan tâm Bạch Thạch sẽ tốt hơn.
Hắn gỡ tay nhỏ, lạnh lùng nói. Nhỏ đứng bật dậy, nước mắt lăn dài trên má.
-Tại sao vậy? Tại sao vậy chứ? Em còn đáng thương hơn cô ta mà.
-…
-Em đúng là không xứng đáng với anh… em dơ bẩn, em không trong sạch… nhưng em bị người ta làm nhục còn cô ta… cô ta là tự mình chuốt lấy… cô ta sống thử… cô ta mang thai… cô ta…
-Em im đi.
Hắn đanh giọng ngắt lời nhỏ. Không quát tháo, chỉ đủ nghe nhưng làm người khác lạnh cả người. Sau mười năm, hắn đã có được cái mà người ta gọi là bá khí. Sự uy hiếp của nó với người đối diện hơn cả lời nói.
-Em ra ngoài đi. Anh muốn ở một mình.
Hắn nhẹ giọng hơn. Nhỏ vẫn đứng im, run rẫy. Một lúc sau, nhỏ quay lưng bỏ chạy, vẫn còn khóc tức tưởi.
Hắn dựa người vào sofa, ngước mắt nhìn khoảng trời trong xanh bên ngoài cửa kính. Bầu trời luôn bao la và rộng lớn. Nền trời luôn xanh thẳm bất tận. Dù có mưa gió, bão táp làm vẻ đẹp đó mất đi thì cũng chỉ một lúc. Sự trường tồn không tì vết của màu xanh là vĩnh cửu. Cũng giống như cô… Hắn lấy bai rượu vang trong tủ, rót một ít vào ly. Hắn chậm rãi thưởng thức, hồi tưởng lại mười năm trước cũng trong một ngày chủ nhật nóng bức hắn nhận được những bức ảnh của cô cùng một người con trai đi dạo trên bến Ninh Kiều. Nhỏ đã thuê người theo dõi cô sau tiệc sinh nhật của Thanh Cầm. Hắn đã quá tức giận mà đánh mất lý trí rồi xúc phạm cô. Ánh mắt cô nhìn hắn lúc đó bàng hoàng, đau đớn, lạc lõng, trách móc… vô vàn cảnh xúc hàm chứa trong ánh mắt như những mũi kim đâm vào trái tim hắn. Xót xa. Tê tái… Không thể chịu thêm nữa, hắn đã quay lưng bỏ đi. Hắn không ngờ rằng đó là lần cuối cùng được gặp cô, được ở gần cô, được nghe giọng nói của cô… Mười năm xa cách đối với hắn thật khủng khiếp.
-Tử Dương. Cậu lại làm gì để Huyền Sa khóc nữa vậy?
Bạch Thạch ngồi đối diện hắn, mỉm cười hỏi. Hắn lạnh lùng trả lời vẻ bất cần.
-Con bé vừa nhắc chuyện mười năm trước làm tôi khó chịu. Anh chiều quá nó ngày càng không xem ai ra gì. Nó càng hư thì anh càng khổ đó.
-Biết rồi.
Anh lại cười, rót một ít rượu vào ly cho mình. Hắn nói tiếp vẻ bàn chuyện phiếm.
-Anh cũng hay thật. Mười năm rồi mà không làm nó xiêu lòng được.
-Có những thứ không thể cưỡng cầu, không thể vội vã. Anh đâu có may mắn như Dương yêu và được yêu cùng một người.
-…
-Ay da… “rút đao chém xuống nước, nước càng chảy mạnh. Nâng chén kêu sầu, càng sầu thêm”
Anh bật cười, uống cạn ly rượu trên tay. Hắn bất giác cười theo. Nụ cười lạnh nhạt, đôi mắt ánh lên nét nguy hiểm, tàn độc. Anh chợt thấy hơi lạnh chạy dọc sống lưng dù đang giữa trưa và máy điều hòa không bật. Gần hắn hai mươi mấy năm, anh vẫn không thể hiểu. Những suy nghĩ trong đầu hắn đôi lúc rất kỳ quái, không bình thường thậm chí… hơi điên khùng. Nhiều người nói rằng anh không kém hắn nhưng chính bản thân anh biết rõ mình không bao giờ thắng được. Họ chỉ nhìn phiến diện hoặc muốn nịnh bợ. Họ không gần hắn, không thấy hết khả năng tiềm tàng của hắn. Anh luôn thua hắn vì anh mãi mãi không tàn nhẫn và bất chấp như hắn. Mười năm trước, Huyền Sa không những làm hắn hiểu lầm cô mà còn cùng Thanh Cầm và Hồng Giang tung quá khứ của cô lên diễn đàn trường, diễn đàn các lớp, cả facebook và blog… buộc cô phải nghỉ học dù ngày thi tốt nghiệp cận kề. Nhỏ gián tiếp khiến cô mắc chứng rối loạn tinh thần qua hai việc làm liên tiếp. Hắn không thể tha thứ. Hắn thuê người bỏ thuốc mê và cưỡng bức nhỏ nhưng việc chưa xảy ra anh đã đến kịp. Hắn quăng chìa khóa phòng khách sạn cho anh và vô cảm nói: “Anh không làm thì cũng có kẻ khác làm thôi”. Anh biết hắn không nói suông. Anh không có lựa chọn khác. Việc đó làm nhỏ khủng hoảng tinh thần một thời gian và xem hắn như pha cứu sinh. Nhỏ không nhớ là ai, không nhớ thế nào… chỉ thấy mình tỉnh lại trong khách sạn. Mọi thứ chìm vào bí mật. Và anh cùng hắn đứng trên một con thuyền. Anh nghĩ đến những cô gái tham gia cùng Huyền Sa chợt rùng mình. Em gái hắn từng thương yêu còn xử lý như thế thì sự trả giá của họ phải thê thảm hơn nhiều.
-Tôi phải đi rồi.
Hắn nói khi đứng dậy. Anh chợt hồi tỉnh.
-Đi đâu? Lỡ lát nữa ngoại gọi thì sao?
-Nói rằng tôi đến chỗ vợ tôi.
Anh nhìn hắn đang xếp đồ dùng cá nhân vào va-ly, khẽ lắc đầu.
-Dương mà làm vua thì đất nước sẽ gặp cùng lúc cả đại phúc lẫn đại họa.
Hắn bật cười. Anh nói tiếp.
-Anh nói không đúng sao. Một vị vua tài giỏi nhưng thà chọn mỹ nhân chứ không chọn giang sơn thì đất nước chẳng gặp đại phúc lẫn đại họa à?
-Tôi để lại giang sơn cho anh mà. Anh lo chống giặc ngoại xâm và trị thủy đi. Cửu Long Giang năm nào cũng gây ngập lụt đó.
Hắn cười nhạt, bình thản bước ra cửa. Anh chỉ biết lắc đầu. Hắn bỏ va-ly vào xe, quay nhìn xung quanh theo thói quen thì thấy nhỏ đang đứng bên cửa sổ. Hắn không phản ứng, dửng dưng cho xe chạy. Miễn cường không bao giờ hạnh phúc, nếu có cũng chỉ là tạm bợ. Nhưng con người rất cố chấp, luôn muốn sở hữu thứ không thuộc về mình. Họ luôn mờ mắt, không thấy hạnh phúc ngay bên cạnh, mãi tìm kiếm nơi xa xôi rồi phạm những sai lầm không thể cứu vãn. Khi hạnh phúc mất đi lại ngẩn ngơ than khóc. Đáng thương. Hai giờ sau, xe dừng trước cửa nhà cô. Hắn thấy nhà khóa cổng, vắng tanh liền điện thoại cho Lạc Ngư. Giọng chị vang lên đều đều vẻ trách móc.
/Người ta đang ngủ ở nhà tôi đây nè. Ai biểu mới sáng sớm đã bỏ người ta một mình rồi giờ này hoảng hồn đi kiếm/
-Tôi có việc đột xuất mới đi mà.
/Vụng chèo khéo chống. Qua đây nhanh lên. Trầm Nhạn có việc cần nói với Dương đó/
Lạc Ngư cúp máy. Vài phút sau hắn đã ngồi đối diện Trầm Nhạn nơi bộ ghế đá trong vườn thuốc. Cây lá xanh tươi rợp mát trên đầu. Ríu rít đâu đó tiếng chim chuyền cành bắt sâu bọ. Trầm Nhạn chậm rãi nói.
-Chị vừa bắt mạch cho Lam Diệp. Con bé càng lúc càng yếu, lại còn những biểu hiện của đau dạ dày, mất ngủ hoặc đột nhiên ngủ cả ngày như mười năm trước.
Chị khẽ thở dài.
-Lúc đó, chị đã dùng đủ mọi cách từ Tây dược, Đông dược đến Thiền định và Yoga… để giúp tinh thần Lam Diệp được bình ổn. Chị sợ nếu con bé bị rối loạn tinh thần một lần nữa thì có thánh cũng không cứu được.
-…
-Lam Diệp có khả năng kiềm chế và giới hạn chịu đựng rất cao, nhưng khả năng và giới hạn càng cao khi bị phá vỡ thì… tâm lý người đó sẽ càng bất ổn và dễ rối loạn hơn ai hết. Con bé lại thuộc dạng trầm uất nếu xảy ra chuyện thay vì hủy hoại người khác sẽ hủy hoại chính mình.
-…
-Ham muốn tự sát đã in dấu trong tiềm thức và vô thức thì dù người đó có ý thức mạnh mẽ cũng sẽ đi đến cái chết rất dễ dàng.
Hắn im lặng, trầm ngâm suy nghĩ. Mười năm trước, Trầm Nhạn không cho hắn gặp cô cũng vì những nguyên nhân này. Việc cô và hắn cãi nhau xảy ra chỉ vài tiếng trước khi cô nhận tin nội mất. Lẽ ra, lúc người thân yêu nhất của cô mất đi hắn phải ở bên cạnh. Vậy mà… Hắn đã không làm tròn lời hứa với nội. Hắn đã để lại một vết thương quá sâu trong tâm hồn cô. Đến giờ, hắn vẫn còn thấy tội lỗi chất chồng. Hắn vẫn nhớ lời Trầm Nhạn nói lúc đó: “chị sẽ cho em gặp Lam Diệp nhưng phải là lúc em đủ chính chắn và bản lĩnh, đủ sức mạnh và quyền lực để những chuyện này không xảy ra lần nữa. Nếu em không nghe lời chị thì đừng mong gặp lại Lam Diệp. Chị không đùa đâu” Hắn không có lựa chọn nào khác. Hắn hiểu rõ chị nói được sẽ làm được. Hắn đã biết chị từ lúc sáu tuổi trong lần cuối cùng lên chùa với mẹ. Hắn đã cố gắng hết sức trong mười năm để đạt được những thứ Trầm Nhạn yêu cầu. Mười năm qua, hắn đã hiểu chuyện rất nhiều và nhận ra sự tồn tại của cô không ai thay thế được. Càng xa cách thì nỗi nhớ và tình yêu càng nhân thêm. Bây giờ, cô là sự sống đối với hắn.
-Tôi phải làm thế nào đây?
Hắn nén tiếng thở dài nhìn Trầm Nhạn. Hắn đã lãng phí quá nhiều thời gian.
-Hãy giúp Lam Diệp có cuộc sống bình yên, xóa bỏ mọi bất an, đau khổ. Tâm bình lặng thì mọi sự sẽ bình lặng.
Chị nhìn hắn thật lâu. Mười mấy năm quen biết, chị chỉ thấy biểu hiện này trên gương mặt hắn duy nhất hai lần: khi mẹ hắn mất và ngay lúc này.
-Chị cũng sẽ cố gắng để giúp con bé có lại thể chất bình thường.
Hắn nhìn chị như cảm ơn rồi đi đến chỗ cô. Hắn vòng ra sau vườn nơi cô đang ngủ trên chiếc võng mắc giữa hai cây bằng lăng cạnh bờ ao. Cô ngủ rất bình yên và thanh thản. Một tay gối đầu một tay vắt nghiêng trên bụng. Mái tóc cô xõa ra để một bên vai. Làn tóc mai phủ lơ thơ trên trán. Hoa nắng lung linh nhảy múa trên lớp vải màu thanh thủy dịu mát cô đang mặc như những gợn sóng mềm mại. Từng cơn gió nhẹ thổi qua, vô vàn cánh hoa bằng lăng lại rơi lả tả phủ trên mặt nước ao, một số vướn lại trên đất, vương cả trên tóc cô, trên người cô. Hắn lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng nhặt những cánh hoa bằng lăng. Tay hắn chạm nhẹ gương mặt cô khi nhặt một cánh hoa vô tình vương vất. Cô chớp mắt, khẽ mỉm cười.
-Anh đến rồi sao?
-Xin lỗi. Anh làm em thức giấc rồi.
-Không sao.
Cô đưa hai bàn tay ôm lấy gương mặt hắn, thì thầm như người trong cơn mộng mị.
-Không phải mơ. Anh không phải là mơ.
-Em nói gì vậy? Anh tất nhiên là thật rồi.
-Ừm… Anh là thật.
Cô bật cười.
-Lúc nãy, em đã gặp nội và ba. Em biết nội và ba đã mất rồi nhưng vẫn muốn gặp. Em gặp họ trong mơ. Em cũng muốn gặp anh nên em sợ em cũng đang gặp anh trong mơ.
Cô lại bật cười. Hắn nhìn cô, cảm giác bất an dâng lên trong người. Hắn đột nhiên ôm chằm lấy cô, rất chặt. Khoảng thời gian im lặng kéo dài. Hắn nghe rõ cả hơi thở đều của cô.
-Em đã từng nghĩ, nếu được ở bên anh thế này thì chết cũng cam lòng… và đôi lúc, em đã thấy mình bay lên… giống như… giống như linh hồn rời bỏ thể xác…
-…
– Chị Lạc Ngư từng kể rằng: “Linh hồn con người là hơi thở của sự sống. Nếu linh hồn ấy đã bị đọa đày trong địa ngục A tỳ thì cho dù ý chí có mạnh mẽ, cứng rắn như sắt đá lúc hồi sinh cũng sẽ yếu ớt, yểu mệnh như ngọn nến trước gió, tơ nhện trong mưa” Nếu như…
-…
-Nếu thật sự em yểu mệnh chết sớm như thế thì có lẽ kiếp trước em đã gây quá nhiều tội lỗi, quá nhiều oán nghiệp nên kiếp này không được ở bên anh.
-…
-Nếu như…
Hắn ngắt lời cô bằng một nụ hôn. Hắn nhìn sâu vào mắt cô, giọng trầm lắng.
– Gì mà “yểu mệnh, oán nghiệp”… Anh không muốn nghe em nói cũng điều ngớ ngẩn như vậy nữa.
-…
-Từ nay, em chỉ được nói những điều vui vẻ, hạnh phúc thôi.
Cô nhìn hắn thật lâu, khẽ cười gật đầu. Hắn mỉm cười kéo cô vào vòng tay lần nữa. Hoa bằng lăng nhẹ rơi bập bềnh trên mặt nước. Hắn chưa bao giờ tin vào thần thánh, chưa bao giờ thấy bản thân bất lực nhưng ngày hôm nay, khi đang đứng trên bờ vực chênh vênh của hạnh phúc, cảm nhận sự hữu hạn của đời người… Hắn thật sự muốn cầu xin một sức mạnh siêu nhiên đừng đưa cô đi, đừng tước mất hạnh phúc mong manh hắn có được. Nếu có số phận, nếu có định mệnh, hắn bằng lòng đánh đổi tất cả để níu giữ hạnh phúc mong manh này, níu giữ từng khoảnh khắc cô ở bên cạnh hắn.
Sáng hôm sau, hắn đến chỗ làm như thường ngày. Đó là tòa cao ốc văn phòng đặt ở trung tâm tỉnh. Trụ sở chính của Nam Phương. Phòng làm việc của hắn ở tầng giữa cao ốc, được lấp cửa kính có thể dễ dàng ngắm khoảng trời trong xanh bao la bên ngoài. Hắn ngồi vào bàn làm việc, mỉm cười nhìn khung ảnh của cô. Tấm ảnh được Lạc Ngư gửi cho hắn vài năm trước. Trong ảnh, cô mặc chiếc áo bà ba màu tím nhạt, tóc buông nhẹ xuống vai, một tay cầm chiếc nón lá, một tay nâng nhẹ cành bằng lăng trổ đầy hoa tím. Tấm ảnh là một vẻ đẹp Á Đông giản dị, thâm trầm nhưng đầy tinh tế và quyến rũ. Hắn vuốt nhón tay trên tấm ảnh rồi quay sang xem xét những tập hồ sơ. Một lúc sau, di động reo. Hắn bắt máy, xoay ghế ngắm khoảng trời trong xanh ngoài cửa kính. Một giọng nữ vang lên đầy tự tin. Sau lời chào xã giao là vấn đề chính.
/À… tôi gọi để thông báo là mọi việc bên gia đình tôi đã được thu xếp ổn thỏa. Chỉ lo ông ngoại của Dương thôi/
-Cảm ơn Thảo.
Hắn nghe cô gái khẽ thở dài qua điện thoại. Giọng nói giả vờ đau buồn đầy tinh nghịch.
/Dương thật sự không thể cho tôi một cơ hội sao?/
-Việc này đã nói rất rõ hai năm trước.
/Chưa ai làm tôi tổn thương nhiều như Dương/
-Thật xin lỗi quá.
Cả hai bật cười. Tiếng nói của Thảo chợt nghiêm chỉnh.
/Dương thật sự vì Lam Diệp mà từ bỏ tất cả sao? Làm như vậy có phải là ngu ngốc lắm không? Nếu cô ấy biết sẽ cảm thấy ray rứt không yên đó/
-Vì những thứ phù phiếm mà từ bỏ hạnh phúc mới đúng là ngu ngốc. Với lại…
/…/
-Lam Diệp chắc chắn sẽ ủng hộ tôi.
Hồng Thảo cười vẻ am hiểu rồi chào cúp máy. Hắn mỉm cười, ánh mắt dịu dàng ngắm bầu trời sau đó chuyển sang bức tranh hoa bằng lăng treo trên tường. Nền vải đen huyền tôn thêm sự u trầm, sâu thẳm của sắc tím bằng lăng được phối màu tuyệt diệu. Mỗi đóa hoa như có linh hồn, sống động và cá tính. Đây là món quà đầu tiên cô tặng nhưng hắn đã tàn nhẫn vứt đi. Những mảnh kính ***g cho bức tranh vỡ nát, văng tung trên nền đá lạnh. Tiếng loảng xoảng nghe đau rát cả người, từ tâm hồn đến thể xác. Sau đó mấy ngày, Hoàng Yến đã mang bức tranh đến cho hắn, xin lỗi vì vô tình nghe mọi chuyện. Yến kể rằng đã nhặt bức tranh đưa cho cô nhưng cô chỉ mỉm cười và lắc đầu bỏ đi. Bước chân của cô lạc lõng, vô hồn đến hoang mang. Yến nói rằng: “Nước mắt chị Diệp không rơi nhưng với em, chị ấy đang khóc… Nước mắt chảy ngược… rất đau…”
end chap 6