Lời Nguyền - Chương 4 : Hai thế giới
-Cảm ơn. Tôi có thể tự lo được.
Hắn cười nhạt, quay lưng đi trước. Ánh mắt cô đúng là chứa đầy căm ghét và phẫn nộ nhưng… nó thật sự rất đẹp. Đôi mắt màu nâu nhạt trong như pha lê lấp lánh. Đôi mắt Lam Chi không thể tạo ra sự mê hoặc như thế mặc dù rất giống. Đến trước bậc tam cấp, hắn thấy cô đứng lại một lúc, thở sâu để lấy bình tĩnh. Tối nay, cô phải đối mặt với những thứ mình đã chạy trốn. Hắn mang giỏ hoa và gói quà vào nhà, cô bước theo sau. Những đôi mắt ngạc nhiên dồn về phía họ. Tiếng xì xào rộ lên. Không biết ai là vai chính. Hắn là khách mời được mong đợi nhất của chủ nhân bữa tiệc, cô là kẻ cuối cùng trên thế giới người đó chào đón. Hắn giấu nụ cười khi Thanh Cầm tỏ ý khó chịu với sự hiện diện của cô bằng những lời cay độc. Cô im lặng, hòa nhã nói lời chúc mừng. Cuối cùng, Cầm đành mặc kệ cô và kéo hắn đi.
Cô nhìn xung quanh. Ánh mắt của mọi người chiếu thẳng vào cô tan dần. Họ quay sang bàn tán, về cô, về nhiều thứ khác. Bạn học cũ của cô đều có mặt nơi đây, có người từng thân thiết. Ánh mắt cô vô tình gặp lại hình dáng quen thuộc. Bạch Ngọc. Người đó đang đứng tán chuyện với nhóm bạn trong góc phòng. Người đó lẫn tránh ánh mắt cô. Cô mỉm cười, cảm giác âm thanh và hình ảnh xung quanh đột ngột kéo qua thật nhanh, mất hút vào lỗ đen sâu thẳm. Mọi thứ trở nên trống rỗng, tĩnh lặng tuyệt đối. Đầu cô đau nhức không thể xác định phương hướng. Cô đứng yên rất lâu, không ai nhìn đến, không ai quan tâm, không gì khác ngoài hai chữ lạc loài. Khi mọi ảo giác đã qua, cô tự mình bước đến cái ghế gần nhất, cảm thấy đôi chân mệt mỏi, nặng nề như vừa leo núi.
-Chị là gì với anh hai của tôi?
Cô ngước nhìn người vừa hỏi. Cô bé đó mặc bộ váy trắng, mái tóc đen huyền thẳng mượt buông xuống vai, nhìn đáng yêu như búp bê Nhật Bản. Nhỏ mỉm cười.
-À… tôi quên tự giới thiệu. Tôi là Hà Huyền Sa. Em gái của Hà Tử Dương.
-Rất vui được gặp. Tôi tên Lam Diệp.
-Chị chưa trả lời câu hỏi của tôi.
Nhỏ tiếp tục mỉm cười, chẳng thèm che giấu vẻ xấc xược trong giọng nói. Cô cũng cười, sắc thái mỉa mai.
-Tôi chẳng là gì với anh hai của Sa hết. Nếu có… cũng chỉ là một trong những món đồ chơi của anh hai Sa mà thôi.
Nụ cười tắt ngấm. Nhỏ im lặng nhìn cô bằng đôi mắt sắc lạnh. Sự dò xét ánh lên nét nguy hiểm như muốn xuyên tận tâm can người khác. Cô bình thản đối diện nhỏ, vô cảm đếm thời gian trôi. Cuối cùng, nhỏ mỉm cười đầy đe dọa.
-Rất vui được gặp chị và… Tôi không muốn gặp lại chị lần nữa.
Nhỏ đặt ly sâm-banh mát lạnh vào tay cô rồi quay lưng bỏ đi. Cô nhìn theo dáng nhỏ, chậm rãi đưa ly rượu lên môi, chậm rãi uống từng ngụm, chậm rãi nói khẽ từng chữ: “tôi cũng không muốn gặp lại bất kỳ ai trong số các người lần nữa”
Hắn đứng ở một góc xa, không rời mắt khỏi những chuyện xảy ra quanh cô. Ở vào tình trạng bị bỏ rơi thê thảm, bị xung quanh khinh thường mà cô vẫn ngoan cố ngẩng cao đầu với lòng kiêu hãnh ngất trời làm hắn không khỏi thích thú. Không biết phải gọi là quá kiên cường, bản lĩnh hay quá trơ trẽn, mặt dày. Đột nhiên, hắn muốn thấy lòng kiêu hãnh đến ngạo mạn đó sụp đổ. Hắn trầm ngâm, xoay xoay ly sâm-banh trên tay. Chất lỏng sóng sánh mang màu hồng nhợt nhạt dưới ánh nến bỗng trở nên đỏ thẳm như máu. Chúng xoay tròn tràn lên thành ly, cố vươn khỏi sự cầm tù của lớp thủy tinh trong suốt. Chúng đâu biết rằng nhờ bị cầm tù chúng mới có giá trị, nếu rơi ra ngoài chẳng có gì chứa đựng sẽ trở thành thứ bỏ đi. Hắn chợt vẽ lên môi nụ cười quỷ quyệt. Một kế hoạch thú vị đã được lập.
Cô ngồi yên suốt bữa tiệc, không làm phiền ai, không ai làm phiền. Đêm nay, cô mặc màu tím. Màu sắc lạnh lùng, nằm cuối cùng trong bảng quang phổ, mang ý nghĩa của sự kết thúc tuyệt đối, sự tĩnh tại vĩnh hằng. Nơi góc khuất, sắc tím hòa lẫn với bóng tối lờ mờ tô đậm vẻ trầm uất, cô độc và bi ai. Cô hợp với màu tím hơn hắn nghĩ. Màu tím và làn da trắng xanh của cô là một sự phối màu quái dị nhưng hợp lý, vừa tương phản vừa hài hòa và đẹp đến kinh ngạc. Vẻ đẹp hàm ẩn sự tao nhã, mong manh nhưng cũng mạnh mẽ và đầy uy lực. Chúng giống như tuổi già và cái chết, đôi khi đến thật nhẹ nhàng, thầm lặng nhưng vẫn mãnh liệt, bạo tàn và không ai có thể chống đỡ.
Hắn chậm rãi đến chỗ cô khi mọi việc kết thúc. Không ai nói lời nào. Cô đứng dậy theo hắn ra xe. Ngồi cùng hắn trên băng ghế cuối, cô tiếp tục im lặng. Cô cuộn người trong chiếc áo khoác, nhắm mắt lại. Hắn tựa đầu lên cánh tay đang chống trên thành cửa, suy nghĩ mong lung. Lâu lâu, hắn lại quay sang nhìn cô. Hắn đã từng ngắm cô khi ngủ. Gương mặt bình yên, vẻ đẹp bình yên. Cảm giác cô lúc ngủ và cô khi tỉnh là hai người hoàn toàn xa lạ. Gần đến nơi, cô đột ngột bảo dừng xe. Cô lấy tay bịt miệng rồi lao ra ngoài khi xe tấp vào lề. Cô nôn không ngừng, chẳng có gì ngoài nước. Cô ngẩng mặt lên, lấy khăn lâu miệng nhưng đôi tay không còn sức. Cô thấy đầu óc bồng bềnh và mặt đường uốn lượn. Cô lùi một bước, người chao đảo. Hắn nhanh tay kéo cô dựa vào người mình. Cô lập tức vùng ra. Hắn vẫn giữ chặt cô.
-Đừng có bướng. Tôi buông ra là chị té liền đó.
Âm thanh hơi trầm, có vẻ lo lắng. Cô khựng lại vì ngạc nhiên. Vòng tay hắn đang siết chặt người cô thật ấm. Cô cảm nhận hơi thở đều đều của hắn, nghe nhịp tim hắn đập từng hồi… tất cả rất gần mà lại rất xa. Cô nhắm mắt. Cô muốn ngủ, ngủ luôn không tỉnh dậy. Cơn gió đêm lạnh buốt quét qua, rát da mặt. Cô bừng tỉnh, kết thúc ý nghĩ hoang đường. Cô nói với vẻ mỉa mai cay đắng.
-Làm ơn buông ra. Đừng giả bộ mèo khóc chuột với tôi.
Hắn buông tay. Cô loạng choạng dựa vào lan can. Hai tay cô xiết chặt thanh kim loại lạnh giá, run lên bần bật. Gió bấc đêm lạnh đến kinh người. Đèn đường rực rỡ nhưng bóng tối vẫn luẩn khuất. Hắn nhìn đồng hồ. Quá 11h khuya. Đêm cuối tháng không trăng, bầu trời chỉ có vài ngôi sao lấp lánh. Ánh sáng lẻ loi của chúng mờ ảo mong lung, chỉ chờ tan vào đêm. Bầu trời trong vắt không một gợn mây trở nên cao hơn, xa hơn và tối tăm vô tận. Phía dưới cầu, dòng Hậu Giang rộng mênh mông đen thẳm như mái tóc thiếu nữ trãi dài đến tận chân trời. Ánh đèn nhỏ bé của ghe tàu là những hạt châu trôi lững lờ trên mái tóc, trôi mãi theo dòng sông về phía đại dương. Hai bên bờ sông, một vùng đen thẳm vườn cây, một vùng sáng rực đèn đường, khác biệt nhưng tất cả đều chìm vào giấc ngủ. Những cơn gió lạnh độc đoán xé nát khoảng không, giật từng cơn mạnh bạo. Tiếng gió gào thét bên tai át mất mọi âm thanh xung quanh. Mái tóc buông xõa của cô, bộ váy lụa cô mặc tung bay trong gió. Hình dáng mảnh mai của cô như sắp bị gió cuốn mất, sắp tan biến vào khoảng không thăm thẳm. Hắn cởi áo khoác trùm lên người cô, cảm thấy ngạc nhiên với hành động của chính mình.
-Về thôi. Bệnh bây giờ.
Nghe hắn nói nhưng cô vẫn chôn chân, đăm đăm nhìn dòng sông đen đặc trước mặt. Hồi lâu, hắn lại lên tiếng, giọng nhẹ tênh.
-Chị đừng nghĩ chuyện điên rồ đó nữa.
-Chuyện gì?
Cô ngước mắt nhìn hắn, cười nhạt. Hắn trả lời lạnh lùng và bình thản.
-Tự sát hoặc giết người.
-…
-…
-Đừng có đánh giá mình cao quá.
Hắn nhìn thẳng vào mắt cô.
-Nếu không phải chuyện đó thì chuyện gì?
-Tôi đang nghĩ loại “cô chiêu cậu ấm” như các người nên chết hết đi. Sống chỉ chật đất. Loại đạo đức giả suốt ngày tự cho mình là cao quý như các người…
-Chị nhìn lại mình xem. Lấy tư cách gì mà chỉ trích người khác.
-…
-…
-Dương nói rất đúng. Tôi chỉ là loại tép riu, loại “ăn vụng không biết chùi mép”. Tôi làm sao có tư cách chỉ trích các người… Những bậc thầy “ném đá giấu tay”
Cô bật cười vẻ khinh miệt. Tiếng cười của cô vang trong không gian nghe như vọng từ cõi âm ty xa xăm nào đó. Hắn ngạc nhiên mấy giây rồi nói nhẹ nhàng.
-Tôi tự hỏi nếu nhìn thấy bộ dạng chị lúc này Hoàng Nhật sẽ ra sao? Và nếu biết mọi chuyện anh ta sẽ ra sao?
-Đừng kéo Hoàng Nhật vào đây. Tôi không muốn có bất cứ thứ gì làm tổn thương Hoàng Nhật thêm nữa. Chuyện của Dương và Lam Chi là quá đủ rồi.
-…
-Tôi sẽ làm bất cứ điều gì Dương muốn, cho nên hãy để Hoàng Nhật được yên.
Cô gằn giọng, nhìn hắn với ánh mắt sắc lạnh. Hắn trầm ngâm quay mặt ngắm dòng sông. Câu hỏi sắp bật ra nhưng hắn kịp giữ lại. Hắn biết câu hỏi đó thừa thãi. Hoàng Nhật đương nhiên quan trọng với cô nhưng tình yêu cô dành cho anh sâu đậm đến khó hiểu. Loại người như cô không phải sống theo tình cảm, cũng chẳng lý trì vì những sai lầm trong quá khứ đều bắt đầu từ một chữ “lụy” khi yêu… Hắn bất giác khó chịu. Hắn thấy nguy hiểm khi dấn sâu vào những suy nghĩ này. Hắn đành đổi đề tài.
-Làm sao chị biết chuyện tôi và Lam Chi? Hoàng Nhật nói.
-Không. Tôi đã đọc nhật ký của chị ấy.
-Có muốn trả thù cho chị gái mình không?
-Để làm gì. Người chết không thể sống lại.
Hắn im lặng nhìn dòng sông và khoảng trời đen thẳm. Cô nén tiếng thở dài, nhớ lại trang nhật ký cuối cùng của Lam Chi: “chiều mai, tôi sẽ nói với Tử Dương rằng tôi đã chia tay Hoàng Nhật, tôi sẽ nói với Dương một lần nữa rằng tôi yêu Dương rất nhiều”.
-Nếu chiều mưa đó tôi không từ chối quá nặng lời hoặc đuổi theo Lam Chi thì chị ấy sẽ không đâm vào chiếc xe tải và…
-…
-…
-Xem kẻ không biết yêu thương ai đang hối hận kìa.
Cô cười mỉa mai. Cô không muốn chìm vào quá khứ lúc này. Hắn cũng chợt tỉnh, quay lại nhìn cô và cười nhạt.
-Kẻ không biết yêu thương ai vẫn hạnh phúc hơn kẻ không được ai yêu thương.
-Sai rồi. Ngược lại mới đúng. Kẻ không được ai yêu thương hạnh phúc hơn kẻ không biết yêu thương ai rất nhiều.
Hắn mỉm cười. Gương mặt sống động với ánh mắt gian xảo.
-Tôi rất muốn gặp những người yêu thương chị và được chị yêu thương.
-…
-Cuối tuần này chị về thăm nội phải không? Chị đã nói khi xin phép nghỉ tập kịch.
-Dương muốn gì đây?
Cô đanh giọng cảnh giác.
-Tôi chỉ muốn đi chơi để thay đổi không khí thôi. Đơn giản và dễ hiểu mà.
-…
-Đến nhà chị, tôi sẽ không có hành động “quậy phá” nào đâu. Ngoài ra, nếu chị cho tôi đi cùng, tôi sẽ không làm gì Hoàng Nhật của chị.
Hắn thản nhiên trước ánh mắt dò xét của cô. Hắn đã quen với nó. Hắn biết cô đang hoang mang và lưỡng lự. Như thường lệ, hắn vẽ lên môi nụ cười đầy vẻ trêu tức. Gió thổi qua khoảng không trống trãi, lạnh và mạnh hơn. Đồng hồ điểm 12h. Cô thở dài, miễn cưỡng đồng ý.
Hắn đón cô bằng xe máy vào sáng chủ nhật. Đường xa, cả hai phải đi sớm để tránh cái nắng trưa. Quê cô thuộc vùng cây trái nằm cạnh dòng Tiền Giang. Con đường nông thôn nhựa hóa ngoằn ngoèo, cặp bên là bạt ngàn vườn cây mát rượi thấp thoáng những ngôi nhà tường khang trang. Cuộc sống giữa thiên nhiên êm đềm và bình yên, không bon chen, xô bồ như chốn thị thành. Đến nơi, hắn nhìn ngôi nhà cổ kính nằm sau dãy hàng rào râm bụt cắt tỉa cẩn thận, lòng dâng lên cảm giác khó tả. Hắn cùng cô băng qua khoảng sân gạch đầy cây kiểng rồi bước vào nhà trên. Không khí mát lạnh đượm vẻ u tịch, trang nghiêm của nội thất kéo người ta về quá khứ mơ hồ xa xưa. Hắn đang ngắm những đồ dùng bằng gỗ lâu năm đã lên màu đen bóng thì bị cô kéo xuống nhà dưới. Hai người vòng ra sau vườn. Cô chạy lại ôm chầm người phụ nữ đang đứng cạnh mấy lu nước, gương mặt rạng ngời mừng rỡ. Người đó mỉm cười xoa đầu cô, miệng móm mém nhai trầu. Bà mặc bộ bà ba màu nâu nhạt, mái tóc bạc phơ bới củ hành phía sau gáy. Gió thổi qua vườn cây làm những hoa nắng rung rinh trên thân áo, làm màu tóc bạc lấp lánh như bạch kim. Hắn bất giác cảm thấy lạc vào một thế giới khác, xa lạ và xưa cũ. Bà hướng ánh mắt dò hỏi về phía hắn, nụ cười ấm áp và hiền hòa.
-Dạ… đây là Tử Dương, bạn chung trường của con. Bữa nay, Dương chở con về đây.
Cô vội giới thiệu. Hắn lễ phép cúi chào. Bà gật gật đầu, mỉm cười hỏi thêm.
-Bạn về chung với con có một mình Dương thôi hả Diệp? Sao con không dẫn vài bạn nữa về cho vui?
-Dạ… tại Dương nói muốn về đây chơi nên… con…
Cô lắp bắp giải thích. Hắn nhìn vẻ bối rối của cô, muốn bật cười nhưng không dám. Hôm nay, hắn phải đóng tròn vai con nhà ngoan hiền, gia giáo.
-Ờ… nội hiểu rồi. Tại Dương nói muốn về đây chơi nên con dẫn về. Chỉ vậy thôi.
Bà cười hiền từ quay sang hắn.
-Con ở chơi cứ tự nhiên như người nhà nghe. Đừng khách sáo.
-Dạ. Con cảm ơn… nội.
-Ờ… gọi bằng nội được đó. Nội cũng mong có đứa cháu trai như con.
Bà đưa tay xoa đầu hắn, vẫn nụ cười ấm áp và hiền hòa. Hắn có cảm giác quen thuộc, gần gũi như người thân lâu ngày gặp lại. Hắn chợt thấy mình nhỏ bé. Hắn nhớ đến mẹ. Sau khi mẹ mất, không ai thể hiện sự trìu mến này. Trong ý thức của bản thân mình, của người xung quanh, hắn đã khôn lớn, hắn không còn là trẻ con. Tuổi thơ hắn trôi qua với sự dạy dỗ nghiêm khắc của cha và ngoại, không gì khác ngoài trách nhiệm của đứa con trai độc nhất, đứa cháu đích tôn. Hắn dần quên mất cảm giác hạnh phúc khi được một bàn tay ấm áp của mẹ, của bà chăm sóc, bảo bọc. Hắn đã quên rất nhiều thứ, cả cách yêu thương và được yêu thương.
Cô kéo hắn khỏi hoài niệm bằng ánh mắt cảnh cáo. Hắn vô tư mỉm cười nhìn cô. Cả ba vào nhà thì gặp cha cô từ ngoài vườn vào. Khoảnh khắc đó máu trong người hắn như đông lại. Thứ cảm xúc khó tả chảy tràn trong người hắn không định thành lời. Nỗi trầm uất, cô độc và bi ai tỏa ra từ người đàn ông trước mắt hắn không gì so sánh được. Chúng như những đợt sóng tràn ra xung quanh, vô bờ bến, không điểm đừng… Những cảm xúc tuyệt vọng đó mãnh mẽ, mạnh liệt đến mức khiến người khác sợ hãi. Nỗi sợ bị chúng gặm nhắm, bị chúng dìm chết… Hắn có cảm giác mình rơi, rơi vào một thế giới khác… Hương thơm thoảng thoảng của hoa sen tỏa ra từ tách trà trước mặt làm hắn giật mình. Hắn đang ngồi đối diện ông trên bộ ghế gỗ đen bóng ở nhà trên. Hắn không nhớ bằng cách nào. Thời gian như bị đánh cắp. Hắn dần bình tĩnh khi uống một ngụm trà và ngắm xung quanh. Những việc xảy ra vài phút trước được kéo lại: hắn đã lễ phép chào ông khi cô giới thiệu, nội và ông bảo cô làm gì đó đãi bạn nên cô đã đi chợ, ông bảo hắn đi theo mình và… hắn ngồi đây.
-Con tên Hà Tử Dương… cái tên này do mẹ đặt phải không?
Ông nhấp một ngụm trà, mỉm cười hỏi. Hắn thấy gương mặt ông bỗng mờ ảo kỳ lạ dù làn khói từ những tách trà rất mong manh và tan nhanh.
-Dạ phải. Có gì không bác?
-Bác chỉ nghĩ vậy thôi… Chà… hoàng hôn màu tím, mặt trời màu tím, đại dương màu tím… Phụ nữ luôn lãng mạn.
Ông nhìn hắn, nói như đang độc thoại với nụ cười mơ hồ. Hắn không biết chính xác có phải ông cười không hay do mình tưởng tượng. Hai người ngồi im lặng một lúc rất lâu. Hắn thấy đầu óc trống rỗng.
-Con với Lam Diệp là quan hệ thế nào?
-…
-…
-Dạ tụi con hiện giờ chỉ là bạn.
-Hiện giờ.
Ông nhấn giọng lặp lại. Ông mỉm cười. Làn môi cười nhưng ánh mắt qua cặp kính không cười. Ông đứng dậy, đi đến bàn thờ đặt giữa nhà và trở lại với cuốn sổ dày đóng bìa cẩn thận. Hắn nhìn thấy hai chữ “Gia phả” được viết kiểu thư pháp và mạ vàng nổi bật trên nền bìa nhung đen huyền.
-Đây là cuốn gia phả của dòng họ Mạc Thiên bác mới dịch sang chữ Quốc ngữ từ chữ Hán. Nếu muốn con có thể đọc.
Ông đưa cuốn sổ cho hắn. Ngạc nhiên nhưng hắn vẫn nhận.
-Lam Diệp có kể chuyện về quá khứ của gia đình hay của nó cho con nghe không?
-Chị Diệp không kể nhưng con biết một chút.
-Biết một chút lại không phải do con nhỏ kể mà con vẫn muốn đến đây sao?
Giọng ông chậm rãi. Hắn mỉm cười thay câu trả lời.
-Những chuyện đó không có gì tốt đẹp về nó đúng không?
-Dạ phải.
-À… cũng không sao. Con người có quyền nói những gì mình nghĩ nếu không biết sự thật. Nhưng nếu biết mà họ không tin thì họ vẫn có quyền giải thích theo cách mình muốn.
Ông và hắn cùng cười. Không khí căng thẳng hắn cảm nhận không hề giảm. Nụ cười ông tắt nhanh, thay vào là vẻ mặt nghiêm nghị. Giọng ông trầm hẳn.
-Chắc con nhỏ chưa bao giờ kể cho con nghe về lời ngyền kiếp của gia đình phải không?
-Dạ không. Con chưa bao giờ nghe chị Diệp nói.
-Ờ… cũng dễ hiểu. Chính bản thân nó còn không tin, không muốn nghĩ đến thì làm sao kể cho ai nghe được.
-…
-Mọi chuyện là thế này…
“Ông tổ của dòng họ Mạc Thiên gốc miền Trung, đã quy tụ một số người cùng mình vào Nam khẩn hoang mở đất theo chính sách của chúa Nguyễn vào đầu thế kỷ XVIII. Khi đến đây, họ lập làng, lập xóm trên những vùng gò cao dọc sông Tiền. Mọi thứ đều thuận lợi nên cuộc sống ngày càng sung túc, dân số làng ngày càng tăng. Ông tổ được mọi người kính phục và tin tưởng, lời nói của ông có sức mạnh vô cùng. Mọi chuyện tốt đẹp cho đến ngày có một trận ẩu đả xảy ra vì vấn đề ruộng đất. Do dân số tăng, người trong làng đã vô ý khai phá vào vùng đất thiêng của tộc người Khmer sống lâu đời ở đây. Họ có những phum, sóc đông đúc và yên bình. Cả họ và ta đều không muốn xung đột. Nhưng sự xâm phạm của người trong làng không được giải quyết hợp lý. Những rắc rối và xích mích xảy ra nhiều hơn cho đến ngày cháu ngoại của ông tổ bị giết chết nơi ranh giới đất thiêng. Những vụ đổ máu liên tục xảy ra sau đó. Những mất mát to lớn đến với cả hai phía. Cuối cùng là cái chết của Me sóc Khmer. Vì quá đau buồn, con gái của ông ấy đã để lại lời nguyền trả thù trước khi tự sát, đại ý là con cháu họ Mạc Thiên sẽ yêu thương lẫn nhau bất chấp những cấm kỵ loạn luận và chuyện chỉ kết thúc khi dòng họ tàn lụi, dòng máu mang lời nguyền rủa biến mất hoàn toàn. Ông tổ không tin chuyện thần bí, không tìm thầy pháp giải lời nguyền mặc cho sự can ngăn của nhiều người. Tuy nhiên, nghe nói sau đó người nhà đã mời thầy pháp về giải trừ nhưng kết quả thế nào chẳng thấy nói lại. Qua các thế hệ, câu chuyện trở thành truyền thuyết để mọi người tán dóc khi sum họp trong các dịp tiệc tùng, lễ tết. Sự thật có hay không tác dụng của lời nguyền vẫn là bí mật của mỗi người”
Ông kể xong, uống một tách trà thấm giọng. Hắn im lặng thay lời bình luận. Hắn không tin vào chuyện huyền bí. Sự chi phối của thế lực siêu nhiên đối với cuộc sống con người chỉ là giấc mơ đẹp của nhân loại khi họ không thể thực hiện được những điều mình muốn hay khi cần một chỗ dựa tinh thần vì mất niềm tin trước quá nhiều tội lỗi, khổ đau mà mình chứng kiến. Nếu giả sử có một thế lực siêu nhiên tồn tại, họ chắc chắn sẽ mệt mỏi với sự tham lam vô độ của loài người, mệt mỏi với những khẩn cầu ngu ngốc của loài người. Cho nên, thay vì phí thời gian tin vào thần thánh, hắn thà tin vào chính bản thân mình, nỗ lực có được những gì mình muốn bằng chính sức mình và nắm chặt nó trong tay.
-Con không tin vào lời nguyền đó phải không?
Ông đột ngột hỏi hắn, giọng bình thản lạ lùng. Hắn mỉm cười thay câu trả lời.
-Bác cũng không tin nhưng có một vài chuyện làm bác suy nghĩ… Ví dụ như số lượng các thành viên trong gia đình ngày càng ít đi qua các thế hệ. Người thì chết sớm, người sống độc thân, người thì tự sát. Và gần đây là chuyện của Lam Diệp. Con nhỏ…
-…
-Lam Diệp bị chú ruột của mình cưỡng bức.
-…
-Thằng em điên khùng của bác đã say nên không kiềm chế được bản thân. Nó bảo rằng nó yêu con nhỏ. Nó yêu cháu ruột của mình.
Giọng ông nghẹn lại nhưng vẫn trầm tĩnh. Nét tinh anh trong đáy mắt vẫn lấp lánh sau cặp kính. Ông lặng lẽ rót một tách trà, chậm rãi uống. Khoảng lặng mênh mông trãi ra. Quá khứ được chiếu lại, sự thật được phơi bày. Hắn lặng thinh ngồi nghe ông kể tiếp.
“ Sau lần đó, con nhỏ mang thai. Nó giấu nhẹp chuyện này và tự giải quyết nhờ sự giúp đỡ của một đứa bạn thân nhưng mọi chuyện không thuận lợi. Con nhỏ bị nhiễm trùng do rách tử cung, bị xuất huyết và vài thứ nữa mà bác sĩ nói nhưng bác không nhớ. Tóm lại là… Con gái của bác đã mất khả năng mang thai. Sự việc chưa kết thúc vì mọi chuyện đã bị bạn thân của con nhỏ, người đã giúp nó tìm nơi phá thai tiết lộ cho một đứa bạn khác và những lời đồn đại sai lạc lan ra cả trường. Những cú sốc liên tục làm con nhỏ rơi vào bế tắc và tìm đến cái chết. Con nhỏ uống thuốc ngủ rồi cắt mạch máu tay, may mà phát hiện kịp. Sau khi tỉnh lại, con nhỏ hay tin chị mình qua đời vì tai nạn giao thông. Người chị song sinh, người chị duy nhất của nó. Tình cách vốn trầm lặng của nó nay lại càng trầm lặng hơn. Bác bảo nó chuyển trường và đến sống với mẹ. Ban đầu nó không chịu nhưng khi thấy mẹ vì cái chết của chị mà suy sụp tinh thần nó đã đồng ý. Nó muốn động viên và an ủi mẹ mình. Tuy nhiên, ai cũng hiểu người cần động viên, an ủi nhất là nó. Bây giờ, con nhỏ luôn nói mình sống rất tốt, rất ổn thỏa và cười nói không ngừng khi về đây nhưng việc đó càng làm bác lo lắng”
Ông ngừng một lúc, ánh mắt xa xăm. Giọng nói của ông trở nên trầm lặng và lơ đãng.
-Bác biết mọi chuyện không tốt nhưng chẳng làm gì được. Lúc trước, bây giờ và có lẽ cả sau này. Bác luôn để con nhỏ chịu đựng một mình, luôn để nó gánh vác những thứ quá nặng nề.
-…
-Bác không phải là một người cha tốt.
Ông cười mơ hồ, lại uống trà. Hắn thấy cổ họng khô đắng. Những suy nghĩ và cảm xúc lộn xộn quấn chặt vào nhau thành mớ bòng bong trong đầu. Hắn không biết nói gì. Sự im lặng trở nên hợp lý. Hắn có cảm giác mình đang trôi bồng bềnh. Mọi chuyện vừa nghe như lượng kiến thức tiếp thu trong mười tiết học liên tục. Hắn cầm tách trà đã nguội lạnh đưa lên môi. Uống trà là cách tịnh tâm và lấy lại bình tĩnh khá hiệu quả. Vị đắng và hương thơm thanh tao của trà như liều thuốc an thần. Hắn không ngờ mình lại nghe một bi kịch khủng khiếp và thú vị theo kiểu hoang đường như thế. Hắn đã nghĩ chuyện rất khác ví dụ như một cô gái sống theo kiểu ngây thơ giả tạo che mắt cả người thân hoặc mắc bệnh đa nhân cách… Lần đầu tiên, hắn sai trong cách đánh giá người khác. Cô là trường hợp ngoại lệ. Hắn vô thức miết ngón tay lên hai chữ “Gia phả” mạ vàng sáng loáng, thấy khó chịu với sự tĩnh lặng kéo dài.
-Con có thể hỏi bác một câu được không?
Hắn kéo ông khỏi thế giới trầm tư. Ông mỉm cười gật đầu.
-Sao bác lại kể con nghe những chuyện này? Ý con là bác chỉ mới gặp con lần đầu, sao lại kể những chuyện… những bí mật của gia đình cho con nghe.
-…
-…
-Vì bác nghĩ con nên biết sự thật để có những lựa chọn hợp lý sau này.
Ông nhìn thẳng vào mắt hắn, ánh nhìn nghiêm túc khác thường. Không gian chợt lạnh lẽo kỳ lạ. Những ảo ảnh chập chờn le lói trong đầu hắn giống ánh sáng xanh xao của đom đóm trong đêm. Hắn nghĩ mình đang mơ giữa ban ngày. Tiếng xe máy dừng trước sân phá tan bầu không khí thinh lặng trong nhà. Cô vừa đi chợ về. Hắn và ông nhanh chóng thay đổi vẻ nghiêm trọng trên gương mặt. Cả hai cùng cười như một thỏa thuận kết thúc câu chuyện. Hắn đứng dậy, đi xuống nhà dưới. Ông ngồi lại một mình. Hắn bước ra hiên nhà chói chang ánh nắng, ngoái lại nhìn con người cô độc đó. Không khí lạnh lẽo và tối tăm trong nhà trùm lên người ông cho hắn cảm giác đang nhìn vào thế giới khác, gần mà lại rất xa. Hắn quay lưng bỏ đi.
Hắn đi tới cửa nhà bếp, nghe tiếng cười trong vắt của cô liền dừng bước. Hắn không hiểu tại sao. Hắn nép bên cửa, nhìn cô và nội đang sắp xếp những thứ vừa mua lên bàn. Cô nói mình sẽ đổ bánh xèo. Cô nói mấy cây bằng lăng sau vườn mới bị mé cành nên ra lá non rất ngon mắt. Cô nói ba mình rất thích ăn bánh xèo. Cô nói lâu rồi không nấu nướng gì chẳng biết còn khéo như trước. Cô nói… Hắn chưa bao giờ nghe cô nói nhiều như vậy. Tiếng cười của cô ngân vang, gương mặt rạng ngời hạnh phúc. Hắn không biết người đứng trước mặt có phải Lam Diệp mình từng biết. Cô như sống lại, đang sống thật sự chứ không phải tồn tại như cái xác vô hồn, vô cảm luôn tươi cười nhưng lạnh lẽo thường ngày. Hắn đứng nhìn cô rất lâu cho đến khi nội bắt gặp và gọi vào. Nội bảo hắn và cô đi hái mấy loại rau trong vườn trong khi nội xào nhân, còn phần bột và đổ bánh thì để cô lo.
Cô cầm cái rổ và cây mốc đi trước. Hắn theo sau. Hai người đi trong im lặng. Thỉnh thoảng cô kể vài câu về gia đình. Cô nói ông là giáo viên ở trường cũ cô học nhưng đã nghỉ hưu, về nhà uống kiểng bán cho mấy vựa hoa trên Sài Gòn. Vườn tược, đất đai cho người ta thuê. Ông nội và cô Ba của cô đã qua đời nhiều năm trước, được chôn ở nghĩa trang của dòng họ cách đây không xa. Chú Út cô sống riêng ở ngôi nhà tường bên kia vườn. Đến chỗ mấy cây bằng lăng cặp mé mương, cô lặng người ngắm chúng một lúc. Màu hoa tím lẻ loi in trên nền trời xanh thẳm, đẹp kỳ lạ. Cô lấy mốc chọc mấy chùm lá non trên cao. Hắn không quen làm những chuyện này nên ngồi bệt xuống đám cỏ mọc trên bờ mương và nhìn cô. Trên đầu hai người, khoảng trời trong xanh đầy nắng lấp lánh qua kẽ lá. Những cơn gió trong lành mát rượi xào xạc thổi qua. Hắn luôn thích màu xanh dù của bầu trời hay vườn cây. Khi rổ đã đầy lá, cô đi về phía cuối bờ. Hắn đi theo. Cô săm soi đám cây mọc cặp mép mương. Chúng có thân màu nâu sẫm, cành ít nhánh khó leo, nhiều lá trơn bóng như lá mãn cầu, có trái hình quả tim to bằng bàn tay. Cô leo lên cây bằng lăng bên cạnh, vươn tay hái một trái chín vàng của đám cây đó. Hương thơm ngọt ngào thoang thoảng của trái chín len lỏi trong không khí. Cô ngắm nghía đám cây trong vườn, quên mất sự tồn tại của hắn.
-Mấy trái đó tên gì vậy?
Hắn tò mò hỏi khi cô đang cố hái trái thứ hai.
-Bình bát. Con nhà giàu như Dương chắc chưa bao giờ ăn mấy thứ này.
-Ừ. Tên của nó tôi còn không biết mà.
-Tôi không thích ăn vì tụi nó không ngon lại nhiều hột, cơm ít nhưng mà rất thơm. Tôi chỉ thích mùi thơm của nó thôi. Nghe nội nói bình bát có tác dụng chữa bệnh nhưng bệnh gì thì tôi quên rồi.
Cô nhảy xuống đất từ cây bằng lăng, trên tay là trái bình bát thứ hai. Nó có màu xanh lục ngả sang sắc vàng nhẹ và chưa mềm như trái trước. Cô cầm trái bình bát đưa lên mũi, mỉm cười ngước nhìn cả khu vườn. Nụ cười trong sáng và thanh thản nhưng vẫn tiềm ẩn nét u ám, đau buồn. Những tổn thương quá sức như con dấu đã in hằn hoa văn lên tâm hồn cô. Con dấu mất đi nhưng nét son vẫn còn lại. Hắn không hiểu tại sao cô phải im lặng và gánh chịu những thứ đó. Danh dự gia đình to tát quá phải không? Cô thà hy sinh danh dự nhỏ nhoi của mình để bảo vệ điều to tát được nguyên vẹn. Cô thà bị mọi người khinh miệt, chê trách chứ không muốn người thân liên lụy. Một sự vị tha cao thượng và ngu ngốc. Hắn bất giác kéo gương mặt cô hướng về phía mình. Hắn nhìn sâu vào mắt cô và chợt nhận ra những cảm xúc chất chứa trong đó. Những thứ hắn đã bỏ sót từ rất lâu.
-Chị…
-Chuyện gì?
Hắn im bật. Cô nhìn hắn chằm chằm. Tiếng sột soạt vọng từ bờ bên kia làm cả hai giật mình. Cô nhìn quanh, vội vã bưng rỗ lá và kéo hắn đi. Hắn chỉ kịp thấy một bóng đàn ông thấp thoáng ở bờ bên kia đang hướng ánh mắt về phía hai người. Hắn không nhìn rõ mặt nhưng cũng đoán được là ai vì cô đang sợ hãi. Bàn tay cô run rẩy. Cô đi như chạy, lòng bàn tay mồ hôi lạnh rịn ra nhớp nháp. Hắn không ngờ cô bình tĩnh như vậy, lẽ thường cô chẳng bao giờ nắm tay hắn. Bất ngờ hắn đứng sững lại. Cô quay nhìn, vẻ mặt ngạc nhiên. Trên trán cô, những giọt mồ hôi lấm tấm lăn dài. Hắn kéo mạnh cô ngã về phía mình. Rổ lá bằng lăng rơi xuống. Những chiếc lá tung lên rồi nằm im trên đất. Hai trái bình bát lăn lông lốc.
-Đừng sợ. Không sao mà.
-Tôi… tôi có sợ gì đâu.
-Chị đang run kìa.
Cô lấy hết sức đẩy hắn ra những vẫn bị ôm chặt. Cô cảm thấy không còn sức. Tiếng ho vang lên phía sau mấy cây chanh. Hắn vội buông cô ra. Chủ nhân những âm thanh đó đi đến gần và mỉm cười.
-Bà nội đang chờ hai đứa trong bếp. Nhanh lên đi.
-Bác… tụi con thấy ai đó…
Cô kéo áo hắn, ra dấu “đừng nói nữa”. Hắn miễn cưỡng nghe theo. Hai người nhặt lại rổ lá rồi đi vào nhà còn ông tiếp tục ra sau vườn. Hắn nghĩ ông đã biết chuyện gì. Cả hai vào bếp thì nội đang lặt rau. Cô lại tươi cười, ríu rít nói chuyện. Cô khuấy bột rồi nhóm lửa và đặt chảo lên bếp. Những cái bánh xèo thơm lừng, bóng dầu ăn mang màu vàng nghệ tươi rói lần lượt ra lò. Người ta nói vành bánh càng mỏng, càng giòn chứng tỏ người đổ càng khéo. Ngày xưa, có người còn chọn dâu khéo, vợ đảm theo cách này. Bữa ăn được dọn ra, mọi người quây quần vui vẻ với những câu chuyện phiếm. Lúc gần về, cô ngồi têm trầu cho nội trên bộ ngựa gõ ở nhà trên. Ông ngồi trầm tư uống trà ngoài hiên nhà, cạnh cội hoa giấy, vẻ không muốn ai làm phiền. Tiếng võng đưa cót két vọng đều đều buồn tẻ. Hắn đến ngồi cạnh cô, đưa mắt nhìn bức tranh thêu treo trên vách. Nội thấy vậy liền nói.
-Bức tranh “tứ quý” gồm mai, lan, trúc, cúc đó là con Diệp thêu. Nội dạy nó với con Chi từ lúc hai đứa bốn tuổi nhưng từ khi con Chi ở cùng mẹ thì chỉ còn con Diệp học thôi.
-Còn bức bên kia ai thêu vậy nội?
-Cũng con Diệp thêu. Bức đó là “kim chi ngọc diệp”. Con thích thì nhờ con Diệp thêu cho một bức. Nó thêu tranh hoa lá cây trái thì đẹp hơn tranh phong cảnh.
Cô nhìn nội, vội mỉm cười nói.
-Nội ơi. Lâu quá con không thêu nên “lục nghề” rồi, không thêu tặng được đâu. Nếu bị chê xấu thì ảnh hưởng danh tiếng của nội đó.
-Chị thêu là được rồi. Xấu cũng không sao.
Nội bật cười. Cô quay qua nhìn hắn, ánh mắt cảnh cáo “đừng gây chuyện” xen vào nét ngạc nhiên. Cô đứng dậy, cầm cái bình sứ hoa xanh mà nội nhổ bã trầu đã gần đầy đem đi đổ. Nội nhìn dáng cô khuất sau góc tường thì vẫy tay gọi hắn. Nội bảo hắn ngồi xuống cái ghế thấp cạnh mình. Nội đưa tay xoa đầu hắn mỉm cười nói.
-Hồi nãy, nội nghe hết chuyện ba con Diệp nói với con rồi. Những chuyện này, người ngoài biết chỉ có mình con thôi.
Hắn nhìn nội một lúc, không biết nên nói gì. Câu hỏi của nội đa nghĩa quá. Dù hắn có thông minh cũng chẳng dám đáp lời. Hồi lâu, nội thở dài.
-Nội già rồi, chết nay sống mai… Ba con Diệp cũng đã năm mươi mấy, còn mẹ nó thì đi bước nữa ba năm trước… không ai ở bên cạnh nó được lâu nữa. Nội luôn mong có ai đó yêu thương con Diệp, mong nó sau này sống hạnh phúc… nhưng hoàn cảnh của con Diệp khó ai chấp nhận được… cho nên…
-…
-Nếu con không chấp nhận được con Diệp cũng không sao. Nội chỉ mong con cảm thông cho nó, có thể quan tâm, chăm sóc nó như một người bạn thân. Con Diệp cũng không phải đứa yếu đuối, sẽ không làm phiền con nhiều đâu… chỉ là…
-…
-Con người ai cũng sợ cô đơn.
Nội im lặng nhìn hắn một lúc rồi mỉm cười.
-Con Diệp chưa bao giờ dẫn bạn về nhà chơi, cũng không nghe nó nhắc đứa bạn thân nào ngoại trừ con bé tên Bạch Ngọc. Người đã… mà thôi, chuyện cũ không nên nhắc lại.
-…
-Con là người đầu tiên nó dẫn về đây chơi nên chắc con phải quan trọng vơi nó lắm.
Nội mỉm cười xiết chặt bàn tay hắn kết thúc câu chuyện khi cô đã xuất hiện chỗ góc tường. Nụ cười của nội, tâm tình chân thật của nội, câu nói cuối cùng của nội làm hắn thấy xót xa và tội lỗi. Cảm giác khó chịu này rất lâu rồi mới xuất hiện để gặm nhấm lương tâm hắn. Quen sống với những điều giả dối làm con người ta khổ sở khi phải đối diện sự thật thà giống như kẻ sống trong bóng tối có thể mù mắt khi nhìn vào ánh sáng. Hắn chưa thê thảm đến mức đó, chỉ gần kề. Hắn nhìn cô rồi nhìn nội mỉm cười thật hiền. Nụ cười chưa bao giờ thấy trên gương mặt hắn. Nụ cười làm người khác phải tin tưởng tuyệt đối.
-Nội yên tâm đi. Con biết phải làm thế nào mà.
end chap 4