Lời Hứa Cuối Cùng - Chương 9: Anh Sẽ Đến Để Tìm Em
không gian âm u và lạnh lẽo, một luồng sáng xuất hiện chiếu xuống khắp người
Di, cô mở mắt ngồi dậy từ từ bay lên không trung, một thế lực lớn lao đang bao
trùm khắp người cô, khuôn mặt vẫn như thế không một nụ cười cô quay mặt lại
nhìn xuống nhưng lại càng bị một thế lực mạnh mẽ hơn hút mạnh lên dần dần rồi
mất hút.
Thì
ra đấy chỉ là linh hồn của Di và ở dưới Thiện Ân vẫn ôm cô vào lòng thật chặt,
đau đớn tận đáy lòng, nhưng anh nào hay biết người anh ôm đó chỉ là một cái xác
không hồn, cùng với gương mặt trắng bệch nhưng vẫn còn chứa một nụ cười mỉm
trên môi…
Một
không gian tỏ sáng rực rỡ, làn gió mát mang mùi hương hoa dại phản phất quanh
đây. Thiên thần xinh đẹp đang chấp đôi cánh khẽ tung bay, thiên thần đó mặc
trên người bộ vấy trắng tinh khiết, đôi cánh chấp như một nàng thiên nga cùng
với hạt ánh sáng nhỏ bé bay bỏng xunh quanh cô.
Ở
trần gian thường đồn rằng có một thế giới khác phía sau thế giới chúng ta, và
người ta cũng đã gọi nơi đó là “ Thiên Đường”, một nơi chỉ tồn tại hạnh phúc và
nụ cười, không lo toan, nghĩ ngợi điều gì…Nhưng có ai đã đến nơi đó chưa, nó không
nói lên được điều gì tất cả chỉ là một lí thuyết suôn.
Trong cuộc đời của Di, hạnh phúc về một mái ấm
gia đình bây giờ chỉ là hư vô không bao giờ cô với tới được mà vì thế ông trời đã ban cho cô một ân huệ đó là niềm
may mắn được làm thiên thần ở nới chốn thần tiên này, quả ông trời cũng đã có
mắt.
Ở nơi đây, không giống dưới trần gian,
chẳng có trường, cây cối, bàn ghế mà chỉ toàn phủ một màu trắng xóa tinh khiết
và một không gian bao la đẹp đẽ. Có một điều giống dưới trần đó là có người
đứng dậy những thiên thần mới, các thiên thần nơi đây đều giống nhau, đều mặc
trên người nguyên bộ đồ trắng tinh và nụ cười của họ ai ai cũng dễ thương không
thua kém cô. Hôm nay là ngày học làm thiên thần đầu tiên của Thiên Di.
“Chắc
các em sẽ bở ngỡ rằng tại sao mình lại có được diễm phúc đến nơi này” Cô cao niên
trông cao to, tri thức dõng dạt, “thế giới của chúng ta được chia làm ba cõi đó
là cõi ma quỷ, người và thần thánh, không phải muốn là có thể rơi vào cõi mình
thích được, cõi thần thánh là cõi thiêng liêng chiếm vị trí cao nhất trong trời
đất. Một khi đã được vào nơi này thì chắc rằng người đó phải có căn nguyên từ
kiếp trước. Các em hiểu chứ?”
Các
thiên thần đều ngỡ ngàng gật gật đầu ra vẻ đã hiểu ý. Cô cao niên lại nói tiếp:
“Thiên
đường là nơi cõi tiên không có dục vọng, tham lam, bỏn xẽn hơn thua như dưới
trần gian mà nơi đây chỉ tồn tại niềm hạnh phúc, vui sướng, khi chúng ta hoàn
thành nhiệm vụ giúp người, cứu sanh linh vượt qua cảnh khổ thì công đức ngày
càng lớn… hiện giờ các em đã có vài loại phép màu cơ bản ví dụ như : nâng đồ
vật mà không cần dùng tay, bay lượn trên không trung, biết trước chuyện tương
lai…”
Các
thiên thần mới đến lắng nghe trong tư thế chăm chú, có một thiên thần hỏi:
“Vậy
cách làm phép như thế nào ạ?”
“Cách
em chỉ cần đưa tay lên vẫy trong không trung liền sau đó những phép màu sẽ vây xung
quanh ngay lúc đó trong đầu các em hãy suy nghĩ đến điều mà các em muốn tạo ra…
nên nhớ phải chăm chú khi làm phép, có như thế mới thành công!” Cô vừa nói vừa
minh họa.
Giờ
học thật vui và bổ ích, thật sự Di có nằm mơ cũng không thể ngờ rằng cô có thể
giúp được người vượt qua cảnh khổ. Cô đưa tay ra phía trước vẫy vẫy trong không
trung bỗng nhiên một luồng sáng màu vàng xuất hiện vây xung quanh cô, cô nhớ
lại lời nói của ngươi cô cao niên lúc nãy nên liền nhắm mắt lại mà cố suy nghĩ
đến một điều gì đó trong đầu.
Một
lúc sau, cô lấy tay phớt lên trên thiên đường một một nửa vòng tròn ngay chớp
mắt nó đã tạo ra một chiếc cầu vòng đầy màu sắc tuyệt đẹp giống như những gì cô
đang suy nghĩ lúc nãy. Mọi thiên thần đều vỗ tay bái phục vì điều này rất ít ai
có thể tạo ra như thế nhưng cô lại làm được, tất cả nhảy nhót mơ tưởng và Di
cũng đã nở một nụ cười tươi.
Chỉ
cần vài tiết học của cô giáo cao niên ấy mà cô đã làm rất tốt và thành công
những phép cơ bản vượt trọi hơn các thiên thần mới khác.
Cô
giáo cao niên đặt tay lên vai Di:
“Giờ
em có thể xuống trần giúp đở người khác rồi đấy!”
“Em
thật có thể sao ạ?”
“Tất nhiên!”
Di
mừng rỡ chào cô rồi phóng mình bay xuống trần gian nhờ đôi cánh trắng tinh, mềm
mại, Di trông xinh hơn khi có hai đôi cánh này. Cô giờ chỉ còn biết cười mà đùa
giởn cùng những đám mây và ánh sáng trong lành của bầu trời vào chiều nhưng cô
lại cảm nhận được có chuyện sắp xảy ra, nhờ linh cảm cô liền bay đến một tòa
nhà cao tầng : Có một cô gái trông khoảng 19 tuổi đang có bám vếu thành lang
cang sắp rơi xuống mà không ai hay biết. Chỉ cần một lúc nữa thôi khi đôi tay
yếu đuối ấy không còn khả năng bám vếu thì ôi thôi.
Di
thấy vậy liền dùng đôi cánh của mình bay thẳng và nhanh đến cứu cô gái ấy, rất
may đã cứu được cô gái trong trong gang tất. Di trấn an :
“Không
sao nữa rồi… nhớ cẩn thận nha em!” Di đở cô gái xuống.
“Cảm
ơn chị nhiều lắm…” Nhưng cô gái đó rưng rưng nước mắt, “chị à! chiếc nhẩn của
em… nó rơi xuống dưới rồi” Di liền cất đôi cánh bay xuống nhặt lên giúp cô gái
trong giây phút, cô đặt lên tay cô gái nhẹ nhàng, cô gái nâng niêu như báo vật,
“cảm ơn chị, lúc nãy em lỡ tay làm rơi nó trong lúc đó không cẩn thận nên đã trượt
chân” Di cười hiểu ý nhưng cô lại nhíu
mày, “sao em lại sống trong ngôi biệt thự này mà không có ai ở cùng vậy?”
“Thật
ra…” Cô ấp úng , “bố, mẹ em ngăn cản, không cho em tiếp tục quen anh Khánh nên
đã bắt em vào ngôi nhà này!”
Người
tên Khánh chắc là bạn trai của cô gái.
“Sao
em lại cãi lời bố, mẹ như thế?”
“Em…
em… vì em yêu anh ấy!” Chợt nước mắt từ đâu tuôn xuống, “em không biết, em không biết mình đang làm gì nữa?” Cô đưa
tay lên bịt tai lại mà nói lớn.
Di
ôm cô gái vào lòng…
“Thôi
nào… rồi mọi chuyện sẽ đâu vào đó mà.” Di vuốt ve vào chiếc vai yếu ớt của cô
gái đang nất lên từng hồi.
Cô
khóc một lúc rồi ngẩn mặt lên nhìn Di.
“Em chưa biết tên chị… chị tên gì vậy?”
“Chị
tên Thiên Di, còn em?”
“Tên
chị đẹp thật… em tên là Zi!” Cô gái cười vì hai tên phát âm khá giống nhau. Cô
gái nói tiếp :
“Chị
này! Chị có yêu ai đó chưa?”
“À…
à…” Câu hỏi này làm Di phải suy ngĩ một lúc lâu.
Cô
đã quên cái người tên Thiên Ân ấy, đã quên hoàn toàn thật rồi, “chưa em à…” Cùng
câu nói là nụ cười.
“À…
A…” Cô gái ngỡ ngàng khi nhìn thấy đôi cánh của Di mà lúc nãy giờ cô không để ý
, “chị là gì? Sao lại có cánh?” Cô gái hoảng hốt.
“Chị
là thiên thần trên trời em à…” Di bình lặng, “nhiệm vụ của chị là cứu giúp
người, em là người đầu tiên được chị giúp đó!”
Cô
gái gật đầu hiểu ý… nhưng chưa kịp phản ứng gì cả…
Di
luồng tay ra sau vẫy đôi tay phép màu dần xuất hiện và đột nhiên con tôm nhỏ từ
đâu nhảy tót vào miệng cô gái, Di thì phóng nhanh ra ngoài bằng đôi cánh xinh
xinh.
Di nghĩ thầm:
“Con
tôm đó sẽ giúp em quên đi những chuyện vừa trải qua vừa rồi và sẽ quên cả chị… chúc
em sẽ có suy nghĩ đúng đắn giữa tinh yêu và tình thân… nha!” Cô mỉm cười.
Cô
gái tên Zi đó thật may mắn vì đã được thiên thần xinh đẹp Thiên Di giúp đỡ và
chắc có lẽ trong chúng ta cũng đã được thiên thần ấy giúp đỡ mà vì do đã ăn con
tôm nhỏ nên quên đi không chừng!
Cô
ngồi xuống đám mây mà nghĩ ngợi một điều gì đó mà lúc nãy cô gái tên Zi đã hỏi.
ÛíÛ
…
“Có những người được số phận sắp đặt để gặp nhau. Dù họ có ở đâu chăng
nữa. Dù họ có đi đâu chăng nữa. Một ngày nào đó họ sẽ gặp nhau”.
…
Di
chợt nhớ ra người mà cô từng yêu thương nồng nàng, cô liền đưa tay lên kéo
những áng mây ra rồi cô phóng mình xuống trần gian, cô bay lượn một vòng trên
không trung bao la cái đôi cánh vũ vũ say sưa mà bay theo cô là những tia nhỏ
bé sáng rực vàng óng bay dọc theo.
Di
hiện giờ đang đứng trước sân vườn nhà Thiện Ân, cô nhìn vào trong qua cánh cửa
kính trong suốt bằng ánh mắt buồn xa xăm lặng lẽ từ đôi mắt yêu thương vô tận,
trải dài trước mắt là hình ảnh của Thiện Ân cái người đã để lại trong tim cô
bao nỗi nhớ nhung lưu luyến cô đã sắp quên cái khoảnh khắc định mệnh nghiệt ngã
đó mà đến bây giờ cô không muốn trở lại chút nào, ngoài khoảng thời gian bên
Thiện Ân, tình yêu của cô chỉ mới chóm nở, nụ cười của cô chỉ mới hé thôi mà,
cuộc sống phía trước chỉ mới mỉm cười với cô thôi mà, tại sao ông trời lại nở
lấy đi không thương tiếc. Bây giờ ông ta lại bắt cô phải trở thành thiên thần
với trách nhiệm cứu người mà chưa bao giờ thấy ai đến cứu cô dù chỉ một lần.
Anh
chàng ngồi vào bàn làm việc trong ngôi biệt thự không một bóng người, khung
cảnh ảm đạm, chua chát, lạnh lẽo đến rợn người, anh chỉ ngồi đó mà chỉ chóng
tay lên càm mà nghĩ ngợi, nếu đoán không lầm thì anh đang nghĩ đến người mà anh
yêu anh đang mơ tưởng lại cái khoảnh khắc đó thật nhiều nụ cười nhưng cũng lắm
nước mắt, tạo hóa đã cướp mất cuộc sống hạnh phúc của hai người trong phút
chóc, đôi mắt của Di và Thiện Ân đều đẳm buồn, phía sau khuôn mặt ấy là những
giọt nước mắt tiếc thương cho số phận của riêng mình.
Vài
ngày sau đó, Thiện Ân đã bắt đầu ra ngoài dạo, anh ngồi lên băng ghế trước công
viên chỉ lặng im mà không nói gì. Bỗng có một cô gái xinh đẹp đậm người trông
có vẽ anh chưa từng thấy lần nào, cô gái cầm trên tay cuốn sổ màu xanh dương,
mái tóc xõa dài sang một bên, mặc đồng phục làm việc. Cô tiến chân lại gần anh
rồi cười với một ý đồ gì đó không rõ ràng, chiếc môi xinh xinh đang hé:
“Chào
anh, cho em ngồi cùng nha, gần đây hết chổ rồi…” Nói xong cô gật đầu chào ra vẻ
lịch sự.
“Em
cứ tự nhiên!”Anh chàng liếc mắt vào chiếc ghế không nghĩ ngời hay nghĩ ngợi gì.
“Vâng,
sao trong bộ mặt anh không được vui vậy?” Cô nhìn thẳng vào mắt anh.
“Cám
ơn em, không có gì đâu.” Anh không nhìn vào mặt cô mà chỉ chú tâm ngắm cảnh.
Dường như anh không có chút hứng thú gì
với cô gái xinh đẹp này.
Nhưng thực chất cô gái này chẳng ai xa lạ đó
chính là Thiên Di, cô nàng thiên thần dùng phép màu của mình để thay đổi hình
dạng bên ngoài với ý thử lòng Thiện Ân.
Tiếp theo là hành động, cô liền kéo tay
Thiện Ân lại người cô, đôi mắt ấy đang nhìn vào khuôn mặt cô không một nụ cười
nhưng cũng không lạnh lùng mà là khuôn mặt hờ hợt không quan tâm.
“Nhìn
anh rất giống người mà em quen nhưng không gặp nhau một thời gian.” Giọng thánh
thót trìu mến cùng đôi mắt đau buồn.
“Vậy
sao?… người giống người thôi em à!” Câu nói ngắn ngủn xúc tích và nụ cười
gượng.
“Anh
này! chúng ta làm bạn nha!”
“Cũng
được nếu em thích.” Anh lại cười nhưng không tươi.
“Anh tên là gì vậy?” Cô ngước sang nhìn
anh chàng.
“Thiện
Ân, còn em?” Anh trả lời cho qua chuyện.
“Em
tên là Zi” Cô chợt nghĩ ra một cái tên hay hay mà cô nghe được từ đâu đó. Nhưng
câu nói đó vừa được thốt ra từ miệng cô thì Thiện Ân lại liền quay sang nhìn
vào đôi mắt của cô, anh có cảm giác thân
quen, yên bình lắm mà từ giây phút đầu anh chưa nhìn kĩ như thế này, cái tên Zi
và Di phát âm cũng gần giống nhau nó để lại trong tâm trí anh bao nỗi nhớ nhung
đến kì lạ.
Đám mây trắng như bông trên bầu trời bỗng
ngừng thổi, ánh sáng thoát ra từ đó làm đôi mắt nheo nheo liên tục, ông mặt
trời đã ló hình dạng sau những đám mây hờ hững, lạnh lùng, cao vời, xa xăm.
Buổi
trưa ngày hôm sau,
Một cô gái xinh đẹp bước ra từ gốc cây mặc
trên người chiếc váy hoa màu hồng thắm, trên tay là cái túi xách màu vàng đậm,
nơi đó là công viên mà nơi hai người gặp nhau lần đầu tiên. Anh chàng ngồi một
mình trên băng ghế chờ cô, anh nhìn thấy cô liền khẽ cười.
“Anh
chờ em lâu chưa?”
“Anh
cũng mới ngồi đây một chút thôi!” Thiện Ân nói chuyện với cô như hai người thân
thiết chứ không giống người xa lại vừa quen hồi hôm qua.
Cô ngồi xuống từ tốn.
“Nói
thật… với anh em… đã thấy thích anh ngay từ lần gặp đầu tiên rồi, anh có chút
cảm gì với em không?” Cô ấp úng không thốt nên lời.
“Anh…
anh.” Anh chàng cũng vậy, “anh cũng có cảm giác với em nhưng anh không rỏ đó là
cảm giác gì” Anh gãi đầu.
“Nghe
nói anh có người yêu rồi thì phải?”
“À…
à… đúng vậy!” Thiện Ân gật đầu trong vô thức, “nhưng cô ấy đã…” Chưa nói hết
lời lại bị cô cắt ngang, “cô ấy chết rồi chứ gì?” Cô quát lớn.
“Sao em lại biết?”
“Cô
ấy chỉ mới chết mấy ngày nay thôi phải không, em ghét nhất là hạn người nói
không giữ lời, nói yêu trọn đời trọn kiếp với cô gái này nhưng gặp cô gái khác
đẹp hơn thì phải lòng, trong nhiều bộ phim và tiểu thuyết đều có cái cảnh cô
gái này chết, chỉ sầu khổ mấy ngày rồi cặp kè với cô gái khác, rồi viện lí do
là người chết rồi thì không sống lại được nếu cứ như thế thì cô ấy thấy sẽ không yên lòng, vui với tình
mới để cô ấy mỉm cười lòng nơi chính suối, lời hứa đã bay theo gió mãi mãi.” Zi
nói liên tục như đã tập kĩ ở nhà .
Anh chàng Thiện Ân không hiểu gì cả,
nhiều câu hỏi đặt ra trong đầu.
“Nhưng
em có tình cảm với anh mà?”
“Đúng
là vậy nhưng… nhất thời sao anh lại… anh có biết em là người như thế nào
không? Có biết nhà em ở đâu không? Có biết tình cảm của em dành cho anh có thật
hay không mà lại có tình cảm với em và nói thích em cơ chứ?” Zi đứng dậy.
“Anh…
anh… anh không biết, mọi thứ diễn ra quá nhanh, quá đột ngột làm anh không biết
gì cả mà…” Anh chàng bức tóc mình, gục mặt xuống đất.
Tôi
đang đứng ở đây nghe được cuộc đối thoại này, tôi đã nhìn ra được cô gái tên Zi
đó không ai khác chính là Di người mà tôi yêu thương bấy lâu nay, tôi nghĩ mình
nên trở lại với chính mình.
Trong lúc Thiện Ân đứng dậy, tôi chạy lại
thật nhanh.
Cảm giác như tôi đang bay.
Tôi bị hút mạnh vào Thiện Ân, tôi có
cảm giác chóng mặt cố nhắm mắt lại, gây phút vừa chạm vào Thiện Ân như có một
vụ va chạm mạnh vô cùng.
Tôi mở mắt ra, ánh sáng chói lòa trắng
tót trước mắt tôi người đứng trước mặt tôi trông mờ mờ, không nhìn rõ khuôn
mặt, và một lúc sau tôi mới nhận ra đó là cô gái ấy, cô gái tên “Zi” mà chính
là Di, cô ấy đang quay mặt về phía khác tôi chỉ nhìn thấy chiếc lưng thon thả,
cái váy hồng vẫy vẫy theo làn gió nhẹ.
Tôi tiến lại gần cô ấy luồng tay từ
phía sau và ôm cô ấy vào lòng, chiếc lưng ấy chạm vào người tôi, tôi cảm nhận
được làn da của Zi thật mịn màng, êm dịu làm trái tim tôi đập mạnh liên hồi,
tôi tựa càm vào vai Di, cô ấy giật mình nhưng càng bị tôi ôm chặt hơn.
“Anh
vẫn còn yêu em Thiên Di à!” Tôi thì thầm vào tai cô.
Cô
quay sang tôi nhìn vào tôi nói:
“Anh
nói gì vậy em không hiểu?” Cô lấy tay tôi ra khỏi người cô.
“Đừng làm như thế mà, anh biết em vẫn
còn yêu anh mà, anh biết người đứng trước mặt anh là Di chứ không phải Zi” Tôi
phát âm rõ hơn cho Di nhận ra.
“Sao…
sao anh biết, sao anh nhận ra?” Cô thắc mắc.
“Tuy
khuôn mặt này rất đẹp nhưng anh chỉ thích nhìn khuôn mặt thật của em thôi!” Anh
liền nắm tay cô nhẹ nhàng trìu mến.
Ánh
sáng từ người cô phát ra, sáng bừng khắp cả đất trời giữa hoàng hôn, ánh sáng
vàng óng lung linh, chói rực dần biến mất .
Người đang đứng trước mặt tôi, đang nắm
tay, đó là người tôi yêu, Di đã trở lại hình dạng thật của mình. Đôi cánh của
cô rung rinh trước gió, trong công viên không một bóng người chỉ còn có cô và
tôi, trong tình cảnh trùng phùng, biết bao cay đắng liên tiếp ập đến.
“Thiện
Ân, sao lại như vậy, sao anh biết đó là em, xin hãy trả lời cho em biết đi mà?”
“Chuyện
là vào cái ngày lúc anh 16 tuổi anh bị xe tông phải ngay lúc đó một hồn một
phách của anh bị xuất ra ngoài, anh giống như một linh hồn, một con ma lạnh
lẽo, anh đi lảng vảng khắp nơi, từ đó, anh mới nhận ra rằng, cuộc sống rất quan
trọng. Lúc nãy, khi nghe em nói như vậy, anh bừng tĩnh lại, đã nhập vào xác
mình… ”
“Vậy
bấy lâu nay anh luôn âm thầm đi bên em, bảo vệ em mà em nào có hay biết… xin
lỗi anh, em đã trách lầm anh rồi” Cô gục đầu xuống một lúc.
“Tất
cả là tại anh mà, tại anh không nhập vào mình cho đến khi quá trễ, anh đã suy
nghĩ nông cạn rằng khi một con người mất đi một hồn và một phách thì người đó
sẽ thay đổi từ một người lạnh lùng trở nên dể gần hơn, anh nghĩ như vậy em sẽ
thích.”
Di nghe xong rồi ngẩng đầu lên nhìn tôi.
“Em
là thiên thần anh biết chứ?”
“Anh
chỉ biết lúc em đã chết linh hồn của em bị hút lên trời cao rồi mất hút, cho
đến khi em xuống trần gian thử lòng anh thì lúc đó anh mới nhận ra đó là em!”
Cô
gật đầu lia lịa, rồi tiến lại gần tôi, ngã người vào tôi, ước gì cô mãi được
như thế này.
Hoàng hôn buông cảnh vật xung quanh dều
yên lặng, âm thầm, chỉ còn tiếng gió thổi xào xạt, đùa giởn với chiếc lá trên
cành cây, chợt gió không biết từ đâu ập đến như một trận bão, chắc Di cảm thấy
lạnh, tôi ôm chặt Di vào lòng.
Một lúc lâu gió ngừng hẳn, lặng lẽ, từ
khóe mắt Di có vài giọt nước màu đỏ tươi tuôn xuống rơi vào người vai áo tôi.
Một
giọt.
Hai giọt.
Ba giọt.
Nước
mắt.
Giọt
nước mắt có màu của máu, rồi không còn thấy được khoảng cách của nó nữa, hai
đôi cánh của cô xếp lại đổi màu sắc, màu của sự cháy rụi, tàn nhạt, nó rụng
xuống nền đất trong lặng lẽ không ai hay biết, chiếc môi hồng thắm đã trắng
bệch rồi cô từ dần ẩn hiện, vô hình vô sắc, cô vẫn đang khóc nức nở trong đau
đớn tột độ.
Gió đã ngừng thổi, mây đã ngừng bay,
nước mắt đã dần ngừng chảy và trái tim nồng ấm dần ngừng đập mãi mãi.
Tôi
không còn cảm nhận được hơi thở yếu đuối của Di nữa, người tôi ôm bây giờ chỉ
là không khí là làn hương của Di, lời nguyền dành cho thiên thần đã được thực
hiện, cô đã bị tước bỏ quyền làm thiên thần vì thiên thần là phải trong sạch,
không được phép yêu người phàm, không được cho ai đó biết thân phận thật của
mình… nhưng cô đã… Tôi hét lớn trong đêm khuya thanh vắng như điên.
“Di
à! em đâu rồi, tại sao anh không thể nhìn thấy được em?” Tôi ngã người xuống
đất, nước mắt chảy xuống như mưa, thắm vào đất.
“Sao
lại như thế… chúng ta chỉ mới trùng phùng thôi mà, ông trời ơi!”
Chắc ông trời cũng đang nghe thấy tiếng
thốt vang vọng phát ra từ một người sống trong dòng luẩn quẩn của bất hạnh, yêu
nhau không đến được với nhau, sống không bằng chết.
Từ bên kia đường, tiếng nhạc phát ra
từ trong quán cà phê có tên Thiên Thanh, vang vọng vào chiều thanh vắng.
…
Cơn
mưa, đã xóa hết những ngày qua
Chỉ còn mình anh ngu ngơ, mong chơ cơn mưa
Tan trong yêu thương không vội vã.
Mưa ngoan, giấu hết phút thẩn thờ này
Thương em đi giữa đêm lạnh
Khoảng trời một mình
Bỏ lại tình mình theo làn mây
Tìm
về ngày yêu ấy
Cũng
trong chiều mưa này
Mình
đã gặp nhau, lạnh bờ vai
Nhưng
tim vẫn cười
Giờ
vẫn chiều mưa ấy
Em
nép trong vòng tay ai?
Anh
chỉ lặng im.
Đôi
hang mi, nhẹ run cho tim anh bật khóc.
Đã
qua rồi, qua khoảnh khắc đôi mình
Nói
tiếng yêu ngập ngừng
Rồi
nhẹ nhàng đặt lên môi hôn
Cho
anh quên đi lạnh giá
Vỡ
tan rồi, anh chẳng nói nên lời
Mưa
rơi xé tan bóng hình
Vì
giờ này em quay đi
Buông
tay anh trong lạnh giá.
(Vết
Mưa – Vũ Cát Tường)
…
Di đang đứng kế bên anh mà anh nào hay biết,
gương mặt cô ấy không còn nụ cười, hồng hào mà là trắng bệch, nhợt nhạt vì cô
đã là một linh hồn, một con ma lạnh lẽo, âm dương cách biệt, xa cách ngàn
trùng, xa xăm vô tận.
ÛíÛ
Một
năm sau.
“Em
yêu à…”
“Dạ!”
Tiếng trả lời từ trong buồng vọng ra, phía sau tấm màn là một cô gái xinh đẹp
hơn cả thiên thần, cô ấy từ từ bước ra trong ngôi nhà tranh đơn sơ, tiến lại
gần bên tôi.
“Có
việc gì không anh?”
“À…
lấy giúp anh bình mực.” Tôi vừa nói xong cô ấy liền vào trong lấy ra và đặt nhẹ
lên bàn trong cách cầm nâng niu.
“Di
à!…” Tôi ngước mặt lên nhìn cô ấy, tôi có chuyện muốn hỏi cô ấy, cô gái đó chính
là Di, cô ấy đã bỏ cơ hội đầu thai để ở bên tôi, sống với tôi trong ngôi nhà
phía sau núi, đơn sơ, yên tĩnh đều đặt biệt là tôi sống rất thanh thản.
“Sao anh?” Di phản ứng, gương mặt
của Di trước ánh đèn dầu càng tôn lên vẽ đẹp bí ẩn không ai có được của cô ấy.
Từ những chuyện đã trải qua mấy năm
trước, tôi đã có cái nhìn khác với cuộc đời, sống trong cảnh hơn thua, tranh
giành, thủ đoạn không phù hợp với tôi chút nào, sống tách biệt với đời cũng hay
nên tôi đã chọn ngôi nhà phái sau núi này, tuy ít người qua lại nhưng vui và
hạnh phúc, đều tôi lo lắng đó là Di cô ấy chỉ là một hồn ma không hơn không
kém, cô ấy chỉ xuất hiện gặp tôi vào ban đêm, cái cảm giác khổ sở ấy tôi hiểu
rất rõ vì tôi đã trải qua một lần trong đời rồi.
Hôm
nào tôi cũng dành một khoảng thời gian để viết tiểu thuyết, ở đây yên tĩnh rất
thích hợp cho việc này, tôi muốn để lại một cái gì đó cho cuộc đời. “Anh có xem
phong thủy, ngày mai là ngày âm thịnh dương suy là cơ hộ cuối cùng để em đi đầu
thai đó Di à!” Tôi nhíu mày, chẳng qua là do một hồn một phách của tôi đã giúp
tôi nhìn thấy được cô ấy.
“Anh
nói gì chứ? Ý anh là sao? Muốn em đi đầu thai, không… không đâu… em muốn ở bên
anh, chăm sóc anh, lo lắng cho anh mà!” Di kích động.
Gió
thổi mạnh hơn trong đêm khuya thanh vắng không một bóng người.
“Chính
là như thế… em đã vì anh quá nhiều rồi, anh đã cướp mất của em quá nhiều rồi mà
bây giờ em trở thành ma mà còn để em từ bỏ cơ hội cuối cùng để đi đầu thai nữa,
anh không đành lòng đâu…”
“Nhưng
em muốn như vậy, em chấp nhận mà, em không muốn xa anh đâu, Thiện Ân.” Cô ấy
hét lớn.
“Làm
gì được cơ chứ, như vậy được bao lâu, em nên nhớ em chỉ là một hồn ma thôi, em
sẽ hút hết dương khí từ anh dù em có không muốn.”
Tôi chỉ còn biết nói như vậy để cô ấy từ bỏ tôi và đi đầu thai, thực sự
tôi chẳng còn cách nào cả. Tôi đã sai rồi, khi yêu một cô gái khi cô ấy lựa chọn
sai con đường thì bạn phải dùng hết cách để cô ấy đi trên con đường đúng đắn,
để cô ấy sống thật hạnh phúc dù bạn có hy sinh tất cả.
“Không,
không mà, em không đi đâu mà, nói đi Thiện Ân điều anh nói chỉ muốn lừa em đi
thôi đúng không?” Cô càng kích động hơn, cô ngồi bệch xuống gục đầu trong đau
khổ.
“Anh…
anh…” Thực sự tôi không đành lòng một chút nào khi thấy cô ấy khổ sở như thế. Tôi
đặt tay lên vai Di: “Di à!… đây là cơ hội cuối cùng của em… nếu em không đi thì
em sẽ trở thành linh hồn vất vưởng, mãi mãi không siêu thoát, mãi mãi ngoài
vòng luật đạo!”
“Em
xin anh đấy, em không muốn, xin anh đừng nói đến chuyện này nữa mà! Chỉ cần
được ở bên anh dù là ma hay người em đều bằng lòng.” Cô ấy ngước mặt lên nhìn
tôi.
“Anh xin lỗi… đáng lẽ anh không nên nói
những câu như thế với em… xin lỗi em!” Mắt tôi nhòe đi, tôi lấy tai vuôt ve vào
mái tóc cô ấy.
0 giờ 15 phút.
Tôi đã viết xong cuốn tiểu thuyết đầu
tay nhưng vẫn chưa biết nên chọn tên cho câu chuyện này là gì nên đã để trống,
trong đấy chẳng kể chuyện gì khác ngoài những chuyện tôi đã trải qua. Có lẽ đây
là cuốn tiểu thuyết kì quặc không ai tin nhưng chắc chắn sẽ có người biết được
những điều tôi viết ra là không dư thừa, mong họ khi đọc xong sẽ rút kinh
nghiệm từ tôi, biết trân trọng người mình yêu thương.
Tôi viết ra với thân phận là một kẽ đã chạm
vào khoảng giữa của sự sống và cái chết nên có một chút kì lạ, mang nhiều hình
ảnh hoang đường. Tôi không viết để mọi người đọc cảm thấy hay mà tôi đơn giản viết
chỉ người đọc thấy được rằng họ có tồn tại trong câu chuyện của tôi, thấy nó
rất có ý nghĩa đối với cuộc sống.
Trong đời người, chúng ta tùy ý vẽ
ra một bức tranh cuộc sống của mình. Riêng tôi, bức tranh ấy có một bên vẽ một
mảng sáng, một bên vẽ một mảng tối, dường như tôi thích mảng tối nên đã vẽ nó
nhiều hơn trong bức tranh của mình. Nhưng đó không phải là vấn đề, vì len lỏi
bên trong mảng sáng đó có một tí mảng tối và ngược lại trong sâu thẫm mảng tối
lại lóe lên một chút mảng sáng, dung hòa cho nhau, như một sự hy vọng mong manh
cuối cùng, giúp ta có thêm niềm tin, nghị lực để đấu tranh tiếp với cuộc đời.
Giống như ta đang đi trong một tầng hầm đen tối, mù mịch cảm thấy lạc lõng, lẽ
loi thì từ cuối con đường đó sẽ có một tia sáng rọi vào, ta sẽ có thêm niềm tin
để chiến đấu với bao nghiệp ngã tiếp theo.
Đó là một điều kỳ diệu nhất trong cuộc
sống.
Thế nhưng, đáng tiếc rằng, từ bên trong
mảng tối của chính tôi, tôi đã cố sức kiếm tìm nhưng không nhặt nhánh được tí
mảng sáng nào, vì thế niềm hy vọng trong tôi đã suy sụp, lặn hụp mãi.
Tôi sống ra sao khi chính tôi cũng
chẳng biết được, nó hình thành trong tôi những nỗi đau đớn, xa vời trong trí
tưởng tượng. Bên ngoài con người ấy, rất tươi mới, tràn ngập nụ cười, nhưng còn
bên trong, nó đã chết, chết mất rồi, đó chẳng qua là sự giả tạo, một con người
khác hoàn toàn, nụ cười không được công nhận.
Sống hay chết là hai quan niệm rất
khắng khít với nhau, giống như một sợ chỉ mong manh, yếu ớt bị kéo thật mạnh về
hai phía trái ngược nhau, vấn đề là đến lúc nào nó bị đứt đi thôi. Vì vậy, dù
tôi có chết đi, dù sợ chỉ ấy có đứt lìa thì tình cảm của tôi đối với người con
gái ấy mãi mãi không bao giờ thay đổi. Tuy âm dương có cách biệt, có tương
khắc, hay trái ngược nhau thì tôi cũng sẽ tạo ra một sức mạnh, một phép màu
thần kỳ để khống trị nó mãi mãi.