Lời Hứa Cuối Cùng - Chương 6: Không! Tất Cả Không Phải Là Sự Thật
định bạn sẽ đươc trả lại bạn một thứ khác, không cần bạn cố sức lụt tung để
tìm.”
“Thiện
Ân à, xuống ăn tối đi con.” Cô Hoa cầm trên tay đĩa salad thịt bò mà thất thanh
gọi cậu, cậu chạy xuống cấp tốc vội kéo ghế ra ngồi xuống, cô Hoa cũng ngồi
cùng, họ giống như hai mẹ con cùng nhau ngồi trò chuyện.
“Mẹ
à, con không biết con làm sao nữa, mỗi lần gặp mặt Di thì tim con lại đập rất
mạnh, nói chuyện lại chẳng thốt nên lời ? Mẹ biết con bị gì không vậy?” Cậu tâm
sự với cô Hoa, lấy cái nĩa dằm dằm vào miếng thịt, cô Hoa cười rồi cất giọng
ngọt ngào:
“Chắc có lẽ con đã thích cô bé ấy rồi
đấy, cứ từ từ theo đuổi con bé hãy tỏ ra mình là người đáng để tin tưởng, đừng
tỏ ra rụt rè, con gái rất ghét con trai như vậy lắm con à!” Một người đã từng
trải nên biết được Thiện Ân đang nghĩ gì.
“Nhưng con cần phải làm gì để bày tỏ
hết tình cảm với cô ấy đây?” Thiện Ân ấp úng, ngượng ngùng.
“Con
chẳng cần làm gì cả, chỉ cần dù có chuyện gì cũng phải ở bên cạnh con bé, luôn
bên dựt con bé thế là đủ rồi. Con bé sẽ hiểu hết tất cả mà.” Cô dạy bão tường tận
như một chuyên gia thật sự.
Thiện Ân mỉm cười với cô rồi gật đầu
lia lịa…
Nhà
Thiên Di.
Giờ chỉ còn hai người, hai mẹ con chỉ còn
biết nương tựa vào nhau mà sống qua ngày, còn ba cô đang ở trong tù cùng với sự
tiếc nuối và luôn suy nghĩ đến hai chữ “giá mà…” sự ân hận ấy đã muộn ông phải
trải giá cho cái tội giết người.
Mẹ
Di từ cái ngày định mệnh đó bà vô cùng đau đớn khi không còn chồng bên cạnh,
giờ đây bà lại phải làm chức vụ trụ cột gia đình, biết bao nhiêu là gánh nặng.
Bà
vốn đã mang trong mình chứng bệnh phổ hiểm ác, bà thường ho ra máu, những giọt
máu ấy từ từ rơi từ miệng, lúc như thế bà giấu không cho Di biết, chỉ ngặm đắng
nuốt cay một mình.
“Mẹ
à, con ra ngoài mua đồ ăn về nấu nha mẹ, mẹ ở nhà nằm nghỉ đi con sẽ về sớm mà.’’
Giọng cô thảnh thót, trìu mến, bà gật đầu nhưng đôi mắt đang nhắm hờ…
“Di à” Bà gọi Di, bà mở mắt ra.
Di quay mặt lại nhìn.
“Mẹ xin lỗi con vì đã nói ra những lời
đó… xin lỗi con!” Bà rơi nước mắt.
“Mẹ à… đừng nói vậy mà, con hiểu cả
mà!” Cô gật đầu rồi đi ra ngoài khóc nức nở..
Khoảng
30 phút sau.
Vừa
đi chợ về cô bước vào nhà, rồi bất chợt trừng mắt lên, chiếc vỏ đựng đồ ăn bỗng
nằm xuống đất, những củ cà rốt, cà chua, cá, rau, cải nằm lăn lóc trên sàn nhà…
Bà
Minh đã ngất đi lúc nào không hay, kế bên là một đống máu đỏ tươi, cô liền ôm
lấy và đỡ mẹ mình lên , cô khóc nức nở rồi hét toáng lên:
“Mẹ
ơi, mẹ làm sao vậy? đừng làm con sợ mà.”
Khóe
mắt ứ đầy nước, cô vội kêu xe cấp cứu đến chở mẹ cô vào bệnh viện, Di vừa đi
vừa khóc. Cô chỉ còn có một người thân thôi vậy mà bà còn muốn bỏ cô mà đi đến
một nơi xa xôi ấy.
Tiếng
xe cấp cứu kêu lên làm cho nước mắt lại chảy, nó không thể ngừng lại được dù cô
rất muốn. Di ngồi lên chiếc ghế trước phòng cấp cứu, ngước mặt lên, chấp tay
cấu nguyện cho mẹ được sống.
Một
hồi lâu ông bác sĩ bước ra từ cánh cửa phòng cấp cứu, cô vừa khóc vừa vội bước
lại:
“Bác
sĩ, mẹ cháu… không… sao đúng phải… không bác sĩ…?”
“Cháu
bình tĩnh lại đi, xin lỗi cháu, nhưng chúng tôi đã cố gắng hết sức, đây là
chứng bệnh giai đoạn cuối, chắc bà đã cố kiềm nén và không đến chữa trị nên mới
đến nông nỗi như ngày nay.” Ông bác sĩ nắm chặt hai cánh tay yếu ớt của cô.
Trông
Di không còn một chút sức lực gương mặt tái nhợt xanh nhờn không một chút máu, ngồi
quỵ xuống nền đất ngất đi lúc nào không hay.
Khi
cô tỉnh dậy thì thấy mình nằm trên giường bệnh, kế bên là Thiện Ân, nghe
được tin cậu đã bỏ học để đến ở bên cạnh Di. Cậu đã ngủ nhưng bàn tay
luôn nắm chặt lấy bàn tay Di. Di chưa tỉnh dậy, miệng lẩm bẩm:
“Mẹ…
mẹ… đừng bỏ con mà!” Cô đưa tay với lấy mẹ cô nhưng bà ấy đi ngày một càng xa
hơn.
“Không.” Tiếng hét lớn, trán đầy mồ hôi, cô làm cậu tỉnh
dậy mà thủ thỉ với Di: “Mẹ cậu… mất rồi… Di à!”
Những
giọt nước mắt lại bắt đầu chảy… cô luôn nghĩ đó chỉ là mơ, không muốn tin là
thật. Hét lớn:
“Cậu
nói dối… mẹ tôi chưa chết mà…” Gương mặt
xinh xắn giờ đã nhòe nước.
Di vội chạy đến căn phòng chổ mẹ cô. Thấy bà nằm yên một chổ, ông bác sĩ khẽ đắp tấm vải trắng lên trên người
bà. Di thấy thế chụp lấy tay ông, ngăn không cho ông ta để tấm vải lên người mẹ
mình, làm như vậy sao mẹ thở được, nhưng tim bà đã ngừng đập từ lâu rồi.
Mẹ cô đang ngủ mà, sao lại làm vậy chứ,
thật là nhẫnn tâm.
Cô mở mắt nhìn trừng trừng vào mặt bác sĩ
rồi quay sang mẹ cô.
Bác sĩ thở dài, chán nản rồi bỏ đi.
Cô thẩn thờ ngồi bên giường bệnh nơi mẹ cô
nằm.
Màu trắng.
Căn phòng, tất cả đều là một màu trắng toát,
lạnh lẽo.
Ánh nắng vàng rực chiếu vào trong phòng qua
chiếc cửa sổ.
Cô lặng lẽ.
Mẹ cô đang ngủ vùi.
Cô không dám cử động sợ mẹ cô thức giấc.
Di khẽ mỉm cười, nắm chặt lấy đôi tay lạnh
lẽo ấy trìu mến.
Nhưng dường như cô đã trở về với hiện tại
thê lương.
“KHÔNG!
Không mà, Mẹ ơi… mẹ… tỉnh lại đi mà… đừng giởn với con mà!” Cô gào thét, “không…
đây chỉ là mơ thôi, không, KHÔNG…” Di bước ra xa chiếc giường nơi mẹ cô
đang nằm, nhắm mắt lại.
Đột nhiên Thiện Ân đi lại bên đứng phía sau
Di, Di đau khổ không muốn tin đây là sự thật, cậu nắm tay Di và ôm lấy cô vào
lòng, cô cứ khóc, giọt nước mắt rơi lên người như mưa nhưng cậu vẫn mặc,
càng ôm cô thật chặt như muốn chia sớt nỗi đau khổ với Di.
Cô ấy mệt mỏi và ngất đi trên người cậu
trông cô giống một đứa trẻ.
Tôi nhìn thấy mẹ Di, bà ấy đứng dậy từ
chiếc giường trắng tinh như tuyết, trên người bà toàn màu trắng, bà cười với
tôi rồi quay sang nhìn Di, bà ấy lại nhìn đăm đăm vào tôi, dường như linh hồn
không thể nói chuyện được.
Bà gật đầu, ý bà muốn tôi sau này sẽ luôn
bão vệ cô ấy, chăm sóc cô ấy, giống như gã cô ấy cho tôi, lời dặn dò trước khi
để con gái mình đi. Tôi cũng gật đầu đáp lại, bằng lòng.
Mọi
chuyện đã qua nhưng để lại trong cô một nỗi đau bất tận, cô đã chấp nhận sự
thật này, từ lúc đó cô ít cười hơn, ít nhí nhảnh và học hành ngày càng sa sút
theo, cô giáo không đến bên khuyên về sức học của Di vì cô giáo biết Di đang cố
gắng quên đi một chuyện buồn mà không muốn ai nhắc đến cả.
Và
rồi Di nghĩ đến Thiện Ân cái người luôn ở bên cô những lúc cô buồn và muốn buôn
bỏ tất cả nhất, Di chỉ thầm nghĩ nhưng cô vộ lắc lắc đầu muốn cho nó tan biến,
không suy nghĩ gì nữa.
Có
một tên đàn anh khố 11 đang dở trò bóc lột một học sinh khối 10 trước lớp cậu,
tên đó không ngừng đánh vào đầu một bạn lớp 10a9, với bộ dạng to lớn dùng bạo
lực với một người gầy hao, ốm yếu, thật sự đây là một điều đáng phẫn nộ.
Nhưng
các bạn trong lớp chẳng tỏ ra thái độ nào cả như đang lo sợ một điều gì đó lắm,
Thiện Ân cố sức kìm nén bản thân hai tay nắm chặt ghì mạnh xuống bàn, gân xanh nỗi
lên cờm cợm, mắt nhìn qua đấy đăm đăm.
Một khi đến đỉnh điểm nó vội vỡ òa ra trước
một tên trắng trợn như thế, gương mặt nẩy lửa:
“CÁI
TÊN KIA… mày có dừng lại ngay không?” Cậu quát lớn, cả lớp thẩn thờ, cùng với
tiếng nói cậu bước lại đấm thật mạnh vào mặt hắn ta, hắn tức tối.
“Thằng
nhóc này… muốn chết đây mà…” Hắn cũng đánh trả, Thiện Ân đã né sang trái, cậu
tung một cú trờ giáng vào người hắn, tên này đã ngã lăn ra nền gạch, hai cặp
mắt nâu nâu cố sức bám vếu đứng dậy.
“Mày
ngon, đợi đấy… chẳng nghêng ngang được bao lâu đâu.” Hắn hù dọa, cả lớp ngước
mặt lên nhìn với cặp mắt to tròn bái phục nhưng cũng chẳng kém phần lo lắng cho
cậu, tên này nằm trong một băng nhóm xã hội đen đầy quyền lực với âm mưu to lớn,
đến nhà nước còn phải tỏ ra sợ hãi không dám đụng đến họ. Cậu thì chẳng tỏ ra
thái độ gì biểu môi rồi bước vào lớp.
ÛíÛ
Thiện Ân lấy điện thoại từ trong túi ra đọc
dòng tin nhắn của Di vừa mới gửi.
“Thiện
Ân này, mình có một bất ngờ dành cho cậu, hẹn cậu tối nay tại khu vui chơi nha!”
Cậu mỉm cười ngạc nhiên và hồi hợp không biết
Di sẽ có điều bất ngờ gì dành cho mình. Nhưng thật ra Di muốn nói ra tình cảm
của cô dành cho cậu ấy.
Hoàng
hôn dần buông xuống, cậu chuẩn bị và mặc vào người chiếc áo khoác màu xanh
dương rồi đi ra ngoài, sắp đến chổ hẹn.
Không
may từ đằng sau có một bàn tay đen bịt lấy miệng cậu, cậu chưa kịp phản ứng thi
họ đã kéo giật lùi về phía sau rồi khiên lên xe, Di chỉ vừa đến thì bắt gặp
cảnh đó ngỡ ngàng, hét lớn:
“THIỆN ÂN À… CÁI ÔNG KIA! Sao lại làm
vậy với bạn của tôi…?”
Cô chạy theo xe, cô vừa hét vừa chạy.
“Dừng xe lại đi, con nhỏ đó thấy mặt
tao rồi.”
Sợ bị phát hiện nên họ đã bắt Di lại và đưa
lên xe rồi lấy dây thừng buộc tay họ lại.
Thấy
Di ở đây cậu nhíu mày:“Sao cậu lại ở đây chứ?” Mặt nhăn nhó.
“Mình
đến cứu cậu.” Giọng thì thầm.
Thiện Ân lắc đầu, ý nói cậu thật ngốc!
họ tức lên lấy băng keo dán kín miệng Ân và Di lại, Thiện Ân bị họ đánh liên
tục, hắn trả lại cú trờ giáng của cậu gấp trăm ngàn lần Thiện Ân không thể kêu
la được gì.
Di
ngồi bên cạnh trong thấy giờ cô chỉ biết khóc và kêu la không thành tiếng….
“Để xem
mày hóng hách được nữa hay không?“ Lời nói thoát ra từ kẽ răng, hắn ta lấy chân
đạp mạnh vào bụng cậu, cậu thì rên la thảm thiết, nhưng âm thanh không thể
thoát ra được, miệng cậu biệt kín.
Một tên
khác nữa bước vào, ghé miệng vào tai hắn, nói nhỏ điều gì đó rồi quay lại nhìn
cậu trợn trừng cặp mắt, “cho mày nghĩ chút đó, lát tao sẽ chơi mày tiếp“ Hắn
nhấn mạnh chân lên tay cậu thật mạnh, mắt cậu đỏ hoe đau đớn nhìn hắn.
Trong lúc họ không để ý cậu dùng mặt
dây đeo trên cổ tay để khứa dây trói, dây đứt ra, cậu đã bỏ chạy mà quên rằng
Di vẫn còn ở đó.
Tuy
biết rằng như thế nhưng cậu vẫn chạy thật nhanh thoát khỏi cái nơi quái quỷ
này.
“Cái
thằng này, tại sao lại bỏ Di ở lại chứ” Tôi tức điên, đang cố gào thét.
Trên đường đi, bỗng nhiên trên trời rơi xuống
những hạt màu trắng nhỏ bé, nhẹ nhàng.
Lành
lạnh.
Là tuyết rơi, rơi dày đặc…
Đẹp lắm!
…
“Di
à, ước mơ của cậu là gì?”
“Mình…
mình… muốn được bay trên bầu trời như những cánh chim, bay đến những nới nào
mình thích, sống không vướng bận lo toan.” Cô ấy cười khẽ, “ước mơ xa vời lắm
phải không? Mãi mãi chẳng bao giờ làm được… trừ khi có tồn tại phép màu ”.
“Được
chứ!” Thiện Ân gật đầu, “cậu muốn bay không?”.
Khi
nghe xong Di như đứng hình, “bay làm sao được thế lớp trưởng?” Di đùa lại Thiện
Ân, “ừm, mình
muốn bay cậu làm thế nào nào?”
“Chắc
chắn chứ?”.
“Ừm,
chắc chắn.” Cô lại gật đầu khẳng định.
“Được thôi.”
…
“Cậu
ấy học trường nào vậy? Nghe nói cậu ấy là bạn cậu mà sao lại không học chung?”
Di
nhăn mặt vì ánh
nắng.
“Nó học trường Tinh Thành, có thi vào
trường tụi mình như không đủ điểm.”Di gật đầu, “cậu ấy đẹp trai nhỉ?” Cô cười
hi hi.
“A, giờ làm quen được bạn mới rồi, đẹp trai
hơn mình rồi có nghỉ chơi với mình không đấy?”
Cậu làm ra vẻ
tội nghiệp.
“Làm gì có, cậu đẹp trai hơn cơ!” Cô cười
trong ánh nắng giữa đường hắt vào.
“Thật không?”
“Thật, không tin thì cậu về soi gương đi.”
Di càng cười lớn hơn. “Tớ biết tớ rất đẹp trai mà,
khỏi soi, hehe.”
…
“Thiện Ân này, khi nào có tuyết rơi cậu
định sẽ làm gì? ”
“Thì đến gặp cậu thôi, mình chỉ có một người
bạn thôi mà.”
…
Âm thanh từ đâu
vang lên văng vẳng.
Bỗng nhiên trên khóe mắt Thiện Ân lại có
những giọt nước rơi xuống.
Cậu khóc…
Một công tử nhà giàu, một thằng con trai 16
tuổi, còn quá trẻ để có một ý nghĩ rằng sẽ bắt chấp tính mạng để cứu người mình
yêu thương.
Làm sao chịu được sự đánh đập, hành hạ
dã mang của bọn chúng, có một cơ hội để thoát thân thì sao bỏ lỡ để cứu người
kia được.
Tên cằm đầu tức tối phát hiện ra là đã để cậu
chạy mất, hắn nhìn Di rồi nhếch môi cười, một thân hình to lớn, cơ bắp cuồn
cuộn đang tiến lại gần Di, cô sợ hãi lại càng điên cuồng giãy dụa mà không biết
rằng làm như vậy chỉ làm cho thú tính của đàn ông nỗi lên mạnh mẽ.
Hắn
ta nhanh chóng túm chặt hai tay cô ấn lên đỉnh đầu và kẹp chặt hai chân cô bằng
một chân, rồi hắn xé quần áo của cô ra, làn da trắng hồng, mịn màng hiện ra
trước mắt càng làm hắn điên cuồng hơn.
Cô
sợ hãi run lên bần bật, nước mắt chảy dài, “bố ơi, mẹ ơi cứu con”, Di chỉ
còn biết khóc, không nói được lời nào hay kêu la gì cả.
Tôi muốn đắm vào mặt hắn thật mạnh để
hắn ngã lăn ra chết giấc trước cái cảnh tàn bạo đến kinh người vì hắn lại làm
chuyện không bằng cằm thú với Di của tôi, giờ đây tôi chỉ còn biết đứng đó cố
với lấy người hắn :“Không, không được làm như thế với Di của tôi… KHÔNG mà….”
Nhưng không.
Tôi không tài nào chạm vào người hắn, đôi
tay của tôi đã xuyên qua người hắn như vô hình, trong suốt, như không hề tồn
tại trên cõi đời này.
Tôi
đứng đó thẩn người, không biết làm gì cả.
“Không,
đây không phải là sự thật… KHÔNG.” Tôi nhìn điên loạn.
Di rơi
vào thế giới vô tri vô giác, không còn biết gì nữa….
Bóng đèn chớp nhá liên hồi rồi tắt hẳn.
Không gian trở nên
âm u lạnh lẽo đến rợn người,“ông trời ơi, ông có mắt không?”