Lời Hứa Cuối Cùng - Chương 5: Hạnh Phúc Đã Bay Theo Làn Gió
phố Ngân Giang Ngày 21 tháng 12 năm 1998…
Đài
khí tượng thủy văn Thành phố Ngân Giang thông báo thời tiết hôm nay rất không
thích hợp để đi chơi xa hay tổ chức những chuyến picnic. Ngay từ sáng sớm, bầu
trời đã âm u, những đám mây đen kịch nối nhau như chơi rượt đuổi trên nền trời
thăm thẳm. Cảm tưởng như cả nền trời là một sân lửa đen ngòm, và những đám mây
như những con chó hoang mặc sức vùng vẫy trong bộ lông sũn nước.
Nhầm
báo hiệu một điềm chẳng lành sắp đến.
“Di à, hôm nay chắc trời mưa to
lắm nhỉ?” Bạn Thanh Thảo ngồi phía sau Di đưa tay lên kéo tay áo Di lôi xuống,
miệng thì nói nhưng cặp mắt thì nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Ừm, mình không biết sao mà
trong lòng cảm thấy bất an quá Thảo à!” Di nhìn chăm chăm vào mắt Thanh Thảo,
gương mặt buồn rủ rượi, nhợt nhạt.
“Bà cứ giỏi tự hù mình, chẳng có
chuyện gì đâu…” Thảo trấn an bạn, Thiên Di quay mặt lên tiếp tục ghi bài, rồi
lắc lắc đầu.
“Tùng
tùng tùng…”
“Ra chơi rồi, bà xuống canteen
không?” Thảo đưa tay lên vai Di rồi hỏi.
“Ừm, mình cũng muốn đi ra ngoài
dạo một chút.” Di gật đầu, họ cùng bước xuống từng nấc thang vào lồng canteen,
nơi tụ hội rất nhiều học sinh từ tất cả các lớp, ai ai trông thấy cô cũng liền
tránh né, một đám nam sinh đang chụm đầu vào nhau bàn tán một chuyện gì đó mà
hai mày nhíu lại ra vẻ rùng rợn :
“Mày
có nghe nói gì không ông Minh, bố của hotgirl Thiên Di lớp 10a10 vừa mới giết
hai cha con ông Cảnh hàng xóm, hình như bây giờ ông đang bị công an bắt rồi.”
“Ừm, xinh vậy mà có người cha ác ghê!”
Bạn nam kế bên bểu môi.
“Các cậu đang nói gì vậy, bố mình sao
lại giết người chứ? ” Cô nghe thấy liền trừng mắt lên, quát lớn như cả người
trong canteen đều nghe thấy.
Bọn họ nghe thấy ra vẻ không để
ý đến, rồi dần tan ra, mỗi người đi về một phía, tất cả đều nhìn cô bằng cặp
mắt sợ sệt rồi chỉ chỉ trỏ trỏ vào mặt Di.
Bên tai tiếng nói vang lên:
“Hình như bây giờ ông đang bị công an
bắt. ”
Cô chạy nhanh về nhà, chiếc váy phất phới trước
gió, mái tóc được xỏa xuống bay nhẹ theo làn gió nhưng đột nhiên nó khựng lại,
đứng yên ở đó không cử động.
“Ông Minh nỗi tiếng là hiền lành, hay
giúp đở người nhưng bay giờ lại giết người chứ? Thiệt là… đã lộ rõ bộ mặt thật
rồi.” Bà hàng xóm đưa tay chỉ chỉ vô ông Minh đang bị công an còng hai tay
gương mặt ông nhợt nhạt, xanh nhờn trông không giống là kẻ giết người nhưng vật
chứng, tan chứng trừng trừng trước mắt thì ai còn nghĩ đến ông ta vô tội.
“Bà
có im đi không?” Bà Minh không chịu nỗi sự sỉ nhục của bà hàng xóm, nắm chặt
vào vai bà như đang muốn giết bà vậy nhưng rồi bà ngã quỵ xuống đất, áp tay lên
mặt mà khóc…
Tếng khóc thật thê lương, ai oán.
Di
trông thấy cảnh đó, liền chạy lại ôm lấy mẹ mình mà nước mắt không ngừng chảy
dài xuống đất, hai khóe mắt và bờ má đỏ hoe… họ “xí ” vào mặt hai mẹ con cô rồi
bỏ đi, ông Minh cũng đã lên xe ra đi rồi, giờ chỉ còn Di và mẹ Di ôm nhau khóc
thảm thiết giữa thế gian sống hai mặt, mới hôm qua bà ta còn ăn nói ngon ngọt
mà giờ đây trở nên như thế này.
Có một người phụ nữ cũng đã đứng tuổi
tướng đi bực dọc đôi mắt ứ nước mặt lạnh tanh không tý cảm xúc, còn phía sau là
một đám người khác cũng đi xồng xọc tới, bà đi đầu nhanh tay túm tóc mẹ Di kéo
mạnh lên.
“Trả chồng và con trai lại cho tao… nhà
tao làm gì đắt tội với nhà mày mà đối xử với tao dậy hả?’’ Bà ta hét lớn, nước
mắt củng sắp bật tung.
Di chỉ còn biết cầu xin bà ta đùng
đối xử với mẹ cô như vậy nữa.
“Cô à… bỏ tay ra đi mà… đừng làm
thế với mẹ cháu vậy mà…cháu xin cô.’’ Di này nỉ thảm thiết trong nước mắt.
Bà ta cũng đã buông
ra nhưng lại quát lớn hơn:
“Xem kia kìa… con mày vẫn còn mạnh
khỏe nhưng con tao thì sao… nó chết rồi… mày trả con tao lại đây…’’ Bà Cảnh
cũng rơi nước mắt.
Bà Cảnh đau đớn
hắt hủi không biết làm gì hơn trong khi bọn người kia xông đến đánh túa xua.
“Nó đó… thích thì bà đem về nuôi đi…’’
Mẹ Di khóc nức nở thốt ra mà không suy nghĩ.
“Mẹ… mẹ…’’ Cô khóc và gắng sức
thoát ra khỏi đó mà chạy đi thật nhanh, âm thanh chửi rủa càng nhỏ đi dần không
nghe thấy.
Bà cảnh
đã đáng thương nhưng mẹ Di lại càng đáng thương hơn.
Ánh mắt
đau đớn, tủi nhục làm bà mệt mỏi, mọi thứ liên tiếp ập đến nhà bà như một chặn
bão.
Mong cơn
bão này sẽ qua và mọi thứ sẽ trở lại bình thường.
Tòa án nhân dân…
“Quan
tòa tuyên phán ông Lý Văn Minh tù chung thân vì tội giết 2 mạng người, bãi
tòa.” Quan tòa cất giọng nói lớn, mẹ cô bắt đầu rơi nước mắt từng giọt từng
giọt, còn cô đang cố nhịn, cố gắng đưa ra bộ mặt tươi tỉnh nhưng từ sâu thẳm
đôi mắt ấy dần dần ươn ướt và rưng rưng nước.
ÛíÛ
Từ ngày bố Di bị kết án, cô bị bạn bè
kì thị, xa lánh, đều có ác cảm với cô, luôn chỉ trỏ, nói xấu, không ai dám lại
gần, Thanh Thảo mà thường hay nói chuyện đi chơi cùng với Di giờ cũng dần lãng
tránh cô, và đặc biệt Thiện Ân, cậu cũng thế, cậu biết đó không phải lỗi của cô
nhưng lại không có cách nào đối xử với cô như trước được, có lẽ cái chữ “giết
người“ đã ăn sâu vào tâm trí của cậu, mẹ cậu đã chết, điều đó lẩn quẩn bên cậu
làm cậu chẳng biết nên cư xử thế nào cho phải.
Cách nhìn của con của kẽ tù tội, giết
người, đã ảnh hưởng đến cảm xúc mà mọi người với cô. Mấy ngày liền, mỗi lần Di
đến bất chuyện, cậu lại lờ đi cứ như cô không hề tồn tại.
Hôm nay cũng
vậy, dù trong long muốn trở lại che chở, bão vệ,
động viên nhưng cái thành kiến con của kẻ giết người làm
cậu ngưng lại, xem nhau như hai người chưa từng quen biết.
“Thiện
Ân à!” Di gọi tên cậu từ ngoài hành lang trường, nhưng cậu chẳng buồn quay đầu
lại, cô cất giọng thảm thiết hơn: “ Thiện Ân à….”
Cô lại
tiếp tục gọi, câu vẫn vờ như không hề nghe thấy, nhanh chân bước vào lớp rồi
lại lén nhìn cô từ phía trong cửa sổ lớp. Mọi người đi qua lại đều sợ, có người
ném cả cái nhìn khinh bỉ, ghét bỏ, có đứa còn cố ý nói lớn cho Di nghe:
“Không
ngờ chúng ta lại cùng trường với con của kẻ giết người, sao nó không biến đi
cho không khí trong lành hơn, ở đây làm dơ bẩn chứ làm được gì, nếu nó không đi
chắc học sinh chuyển trường khác học hết quá!“ Cái con nhỏ cất giọng chảnh chọe
lên.
“Thôi đi
bà, nói một hồi nó giết tụi mình luôn bây giờ, tui còn tui đời lắm, con của tội
phạm chứ chẳng chơi.“Một nhỏ khác giọng sợ sệt ngoáy sâu vào nỗi đau của cô.
“Ừm, bà
nói cũng đúng, ba nó vậy, thì nó dám lắm à, đi thôi.“
Chợt những vầng đen lại xuất hiện bao trùm
lấy cô, những cặp mắt to tròn, khó chịu đang nhìn trừng trừng vào cô, cô không
biết phải đối mặt với thế giới này làm sao chỉ biết ngồi xuống dựa lưng vào
tường để mình có điểm tựa, hai tay cố nắm thật chặt vào hai váy, cố kiềm lại
những giọt nước mắt đang trực trào rơi, cô nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại để ánh
sáng biết mất và không hề tồn tại, đến khi mở măt ra, áng mây, trời xanh, một
đôi mắt vô hồn. Cậu không biết cô đang nghĩ gì, cô đang dần gục ngã nếu không
có ai bên cạnh.
Buổi
tan học.
Di vô
hồn mà đi về phía trước không một lần ngoảnh lại, đến khu xóm bị mọi người đều
ghét bỏ, họ vứt rác ra đường, vào người cô… những thứ dơ bẩn, những thứ mà họ
không dùng đến, chờ người dọn vệ sinh đến lấy thì họ ném vào người Di. Còn có
một số đứa nhỏ ném cà chua, rau cả và cả trứng thối lên người Di, miệng không
ngừng nói ‚“Con kẻ sát nhân, biến đi.“
Giờ
cô không còn sức để đi nữa, khụy xuống đất, im lặng, mọi người xung quanh hét
toáng lên toàn là lời chửi mắng không thương tiếc:
“Mày
đi ra khỏi đây mau… ở đây không ai chứa mày đâu, đồ rác rưởi, bẩn thiểu.”
Giờ đây,
bạn bè, thầy cô, đến những bác hàng xóm, lũ trẻ con mà cô yêu quý, và nhất là
cậu cũng rời xa cô, xem cô như người xa lạ.
“Đi đi,
bố mày giết đến hai mạng người, mà không nói lấy một lời xin lỗi, ăn năng, sớm
muộn gì mày cũng giống bố mày thôi.“
“Chung
một dòng máu sát nhân thì sớm muộn gì mày cũng dậy thôi, hai mẹ con mày đi ngay
đi, cả nhà mày chỉ hợp sống với ổ rác, haha.“
Nhà ai cũng đều đóng cửa nhưng âm thanh
lại cứ vang vang đến chết người, Di vẫn ngồi đó, mặt cho người ta sỉ nhục tàn
nhẩn. Từng lời mắng chửi, nhục mạ rộ lên, Di chẳng phản kháng gì chỉ im lặng
khóc, sau đó cô hét lên trong tuyện vọng.
“Ông trời ơi! Con đã làm gì sai mà ông đối
xử tàn nhẩn với con như vậy, TẠI SAO? ÔNG NÓI ĐI, hức hức.“
Nhìn
người con gái nhỏ bé bị mọi người sĩ nhục mà chỉ biết chịu đựng, tôi càng thấy
đau nhói.
Nghe cô
hét vậy, Thiện Ân từ sau bước đến ôm chầm lấy Di vào lòng, không biết tại sao
cậu lại muốn che chở tất cả cho cô, không muốn cô phải chịu mọi tổn thương nào
nữa.
“Các
người hãy thôi đi, người có tội là bố cô ấy không phải cô ấy, tai sao những gì
bố cô ấy làm lại bắt cô ấy chịu hậu quả. Nếu các người cũng rơi vào hoàn cảnh
giống Di, cũng bị người ta chửi mắng, nhục mạ thì cách người suy nghĩ sao hả?“
Ánh mắt tức giận, hét toáng lên.
“Bố nó giết
người sớm muộn gì nó cũng giống bố nó thôi, cậu bên vực nó chắc cũng chẳng tốt
lành gì.“ Giọng người đàn ông từ trên tầng hai nhìn xuống nói mỉa mai.
“Hừ, cô
ấy có ra sao cũng tùy vào cách các người đối xử thôi, đúng, tôi cũng chẳng tốt
lành gì vì tôi cũng giống các người xa lánh cô ấy, không ở bên cô ấy những lúc
khó khăn nhất, không có can đảm ra mặt bên vực, bão vệ người bạn tốt của mình,
điều đó làm tôi thấy mình thật tệ hại.
Thiện Ân
cứng rắng nói làm ông ta đơ họng, những người khác cũng thôi ném rác và
chửi nữa. Họ lẳng lặng đi vào nhà, sự im lặng bao trùm khắp
khu phố. Cô nhìn câu với ánh mắt trìu mến, cậu đưa tay lên lấy rác ra khỏi
người cô.
Di
đẩy Thiện Ân ra.
“Sao cậu lại ở đây, người tớ dơ lắm, cậu không
sợ tớ sao?” Cô lau lau vào
hai bên mặt của Thiện Ân, nước mắt không ngừng rơi dài từ khóe mắt.
“Mình
xin lỗi vì đã đối xử với cậu như thế, mình sẽ không xem là không quen biết cậu
nữa, tin mình đi.” Cậu cũng đưa tay lên lau nước mắt cho cô.
“Tách… tách… rào… rào.“
Mưa bắt ào đến,
rửa trôi bụi bẩn trên người cô, cùng lúc đó rửa trôi
bao muộn phiền, đôi mắt cô dần trở lại long lanh không
còn vô hồn như trước.
“Di
à, cậu có thích mưa không?” Thiện Ân đở cô đứng lên.
“Ừm,
mình rất thích ngắm mưa, cảm giác như mọi ưu tư, phiền muộn đều được vơi đi hết.”
Di cười nhạt trong mưa, vung tay ra xoay
vòng vòng..
“Ngốc!
coi chừng bị cảm đấy, tớ không muốn phải chăm sóc cậu đâu đó.“ Cậu mắng yêu rồi
lại nở nụ cười dịu dàng, Di cười khúc khích làm Thiện Ân cảm thấy bối rối.
Một giai
điệu từ quán nước Thanh Thanh bên đường vang vọng, da diết.
…
Tiếng mưa rơi vẫn âm thầm trong đêm giường
những, quạnh hiu
Trôi về đâu áng mây cuối trời
Có giấc mơ em mong chờ một ngày mai
bao nắng ấm
Đến bên đời hé môi cười, tìm trong
những ngày xanh.
Những đêm vắng mình em mà thôi
Ai nào đâu biết chăng em buồn.
Niềm hạnh phúc về ngày tươi sáng
Có bên đời em chăng
Vẫn mong chời dù là phút giây
Đêm ngày qua giấc mơ bình yên
Mãi mong chờ một tình yêu rồi sẽ tìm
thấy
Mình trong những ước mơ nhỏ nhoi.
Có bao giờ bình minh với em
Khi ngày qua trời không buông nắng
Niềm hạnh phúc xa vời vẫn âm thầm
Tìm trong những giấc mơ đêm về.
Mưa còn rơi, bên em
Xóa tan những khác khao, hy vọng
Rồi đêm mưa lạnh căm
Giường như đã qua
Giọt nắng qua hang cây
Nhẹ nhàng, ấm áp về bên em rồi
Giờ đây nỗi đau
Sẽ nhạt phai.
(Cho em – thùy chi, wanbi tuấn anh)
…
Thiện
Ân dắt cô về nhà, trên đường đi, không ai nói bất kì lời nào.
Mưa
cũng ngừng rơi.
Chiếc
cầu vòng bảy sắc màu hiện lên trên bầu trời, nói phía cuối con đường mà họ đi.
Họ
đang nắm chặt tay nhau, cùng chiến đấu với mọi khó khăn, hiểm nguy phía trước.
Hoàng
hôn dần buông xuống.
Màu
hồng trên bầu trời đẹp quá, rực rỡ!
Tất cả đều tưởng như không còn hy vọng nhưng giờ từ trong bóng tối đen
nhòm vẫn còn lóe lên một luồng sáng diệu kì, mọi thứ như tỏa sáng sau cơn mưa.